Hoàng hôn sóng biếc
← Ch.061 | Ch.063 → |
Năm ngày sau, có tin tức truyền vào thành Tu La.
Nghe nói Đan Chu sau khi bị từ hôn thì tính cách trở nên tàn bạo, trút toàn bộ oán giận lên đầu toàn tộc Hỉ Thước, oán trách ngày ấy cầu Hỉ Thước bắc không vững nên Lăng Xương mới có cớ từ hôn. Nàng ta thừa dịp dì sao nhãng đã giết sạch toàn bộ tộc chim Hỉ Thước đến chúc mừng.
Hỉ Thước vốn không dễ gì tu thành tiên, mấy con chim Hỉ Thước ấy pháp lực lại thấp kém, hoàn toàn chưa từng kịp phòng bị, trên người Đan Chu còn có hộ thể phượng linh do dì tặng, kết quả bi thảm thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Ngày ấy lúc nghe được tin dữ, ta vội trở về nhưng chỉ cứu được một tiểu Hỉ Thước đang khóc lóc nỉ non, tự trách không thôi, hận chính mình không thể chết theo những người trong tộc.
Lúc này trên giường của ta vẫn còn một Hồng Oanh đang nằm, sinh tử chưa biết, lại bị nàng ta đòi chết đòi sống như thế khiến cho ta đau cả đầu. Cũng may Hùng Lực đánh giết đã quen, đứng trước mặt tiểu Hỉ Thước kia hét lớn: "Không phải cả tộc đã chết rồi sao? Nếu muốn báo thù thì luyện tiên pháp cho tốt rồi đi báo thù, đòi sống đòi chết như vậy cho ai xem đây? Công chúa tộc Tu La bọn ta sao có thể bị một con chim nhỏ nhà ngươi gây khó dễ?"
Tiểu Hỉ Thước ngừng khóc, đôi mắt to ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nói không nên lời, bỗng nhiên bịt miệng che mặt vội chạy ra khỏi phòng.
Ta liếc nhìn Hùng Lực, phê bình nói: "Thật không biết thương hương tiếc ngọc."
Vừa cầm chiếc khăn tay thấm chút sương sớm nhỏ từng giọt lên đôi môi khô nứt của Hồng Oanh.
Ánh mắt Hùng Lực lóe lên ý cười, lại giả vờ bộ dạng nghiêm trang, trả lời ta: "Khởi bẩm công chúa, tiểu thần cảm thấy bất kể nam hay nữ, bất phân chủng tộc, tự cường tự lập sẽ luôn được người ta kính trọng. Khóc sướt mướt như vậy, chẳng lẽ công chúa sẽ mềm lòng, muốn đi báo thù cho nàng ta sao?"
Ta nhíu mày suy nghĩ một hồi, nếu thực sự ra mặt thay cho tiểu Hỉ Thước, người biết chuyện thì khen ta một tiếng hiệp nghĩa, người không biết sẽ mắng ta lấy oán trả ơn, phụ ơn dưỡng dục của dì, lại vì thích vị hôn phu của biểu tỷ mà hại nàng ta bị từ hôn.
Tội danh này hơi lớn rồi.
Ta lắc đầu, thở dài: "Đan Chu thân là công chúa Điểu Tộc, không biết vì lợi ích Điểu Tộc, lại dùng mệnh của người trong tộc để trút giận, dì dung túng cho con gái hành hung, xem ra tộc trưởng Điểu Tộc này cũng nên thay đổi rồi."
Ánh mắt Hùng Lực lộ ra sự khen ngợi: "Công chúa thật có lòng thương xót!"
Ngoài cửa truyền đến giọng cười to: "Hai đứa trông vui vẻ quá nhỉ."
Hùng Lực đứng nghiêm trang một bên, cung nghênh Tu La vương phụ thân. Ta đứng dậy đi ra đón, vùi vào trong lòng người, chán nản nói: "Phụ thân, Hồng Oanh vẫn chưa tỉnh lại."
Sau khi Hồng Oanh được cứu về, ta và Phương Trọng giúp nàng lau vết thương, phát hiện da thịt toàn thân nàng cơ hồ không còn chỗ nào lành lặn, nội thương rất nặng, chẳng qua là gắng gượng chút hơi tàn chạy đến núi Tu Di.
Phụ thân xoa đầu, an ủi ta: "Qua mấy ngày nữa, nàng ta sẽ tỉnh lại. Trước kia nghe mẫu thân con nói thị nữ Hồng Oanh bên cạnh nàng là một nữ tử rất mực dịu dàng hiền lành, dung mạo dáng vẻ có thể so sánh với một vị công chúa thật sự như nàng. Không thể ngờ......"
Ngày ấy Hùng Lực và ta mang Hồng Oanh trở về, đặt nàng trên chiếc giường lớn của ta, phụ thân đã tới một chuyến. Vì nghe ta nói Hồng Oanh này mặc dù là thị nữ của Đan Chu nhưng lại lén lút che chở cho ta, người mới nói, Hồng Oanh này trước kia chính là thị nữ bên cạnh mẫu thân, dường như là bạn từ nhỏ đến lớn của bà.
Nhưng nếu là bạn cùng lớn lên của mẫu thân thì có lẽ tu vi cũng không thấp, sao có thể bị đánh thành như vậy, tu vi của Đan Chu không đủ.
Do đó phụ thân bắt mạch tìm kiếm, mới vừa rồi phát hiện, trong cơ thể Hồng Oanh chỉ có một phần tiên lực cực nhỏ, phần còn lại đã bị người khác dùng phương pháp ác độc phong ấn, một chút cũng không thể sử dụng được.
Hồng Oanh chính là thị nữ bên cạnh mẫu thân năm đó, người có gan phong ấn tiên lực của nàng, trừ bỏ ngoại tổ mẫu (bà ngoại) ra thì cũng chỉ có dì. Ngoại tổ mẫu rất thương mẫu thân, suy đi tính lại cũng chỉ có dì mà thôi.
Lòng ta chùng xuống, cũng không biết phong ấn tiên lực trong cơ thể mình có phải do dì tạo nên hay không. Nhưng việc bí ẩn này muốn điều tra lại thì không dễ chút nào. Hơn nữa, lúc này phong ấn đã bị phá, ta cũng không nên nhất quyết truy cứu.
Phụ thân kéo tay ta, gọi Hùng Lực đi dùng bữa, lại bảo thị nữ trong điện chăm sóc Hồng Oanh. Ta có chút lo lắng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, không ngờ bỗng nhiên người mở miệng nói: "Gần đây nước biển đã nhấn chìm một phần ba nhân giới."
Ta có chút không yên lòng, nhưng phản ứng của Hùng Lực đích thực rất nhanh nhẹn, kinh ngạc nói: "Giao Vương này thật đúng là có dã tâm."
Nhắc tới Giao Vương ta liền nhớ tới Ly Quang, vội vàng hỏi: "Phụ thân, Ly Quang có thể gặp chuyện không may hay không?"
Phụ thân nói một câu đầy ẩn ý: "Nếu Ly Quang xảy ra chuyện, con sẽ làm thế nào?"
Ta sẽ làm thế nào?
Chạy tới đại chiến một trận với Giao Vương?
Chuyện giữa hai cha con bọn họ, một người ngoài như ta sao lại có thể nhúng tay vào?
Nhưng nam tử dịu dàng ấm áp như nước này, ngẫm lại tình cảnh của hắn cũng đủ khiến cho ta buồn bã nửa ngày. Giao Vương ngang ngược, hở chút là trách mắng hành hung, ảo thuật của Ly Quang không bằng ông ta, lại kính trọng ông ta là phụ thân, chỉ đành im lặng chịu đựng.
Ta ủ rũ, hỏi: "Phụ thân, chẳng lẽ trên đời này không có người khiến cho Giao Vương kiêng nể sao?"
Nào ngờ phụ thân lại liếc nhìn ta: "Vị Ly Quang điện hạ này lại khiến cho tiểu công chúa của ta có chút quan tâm nha! Người khiến cho Giao Vương kiêng nể sao –" Ánh mắt của người bỗng nhiên thê lương, chậm rãi nói: "Không phải không có. Có điều người ấy đã sớm chết rồi."
Ta nhìn sắc mặt người thương tâm như vậy, giống hệt với vẻ thương nhớ mẫu thân lúc thường ngày, tim ta đập thình thịch, chẳng lẽ năm đó mẫu thân quen biết vị Giao Vương này? Lại sợ phụ thân quá đau lòng nên nói sang chuyện khác để dời đi sự chú ý của người. Nhưng trong lúc cuống quít, không biết nói gì thì ánh mắt lướt qua Hùng Lực, đột nhiên ta nảy ra một ý, lắc lắc cánh tay người, điềm nhiên hỏi: "Phụ thân, có một chuyện, con gái không thể không nói."
Thân người phụ thân cao chín thước, lúc này cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, cười nhẹ, nói: "Con, nha đầu tinh nghịch này lại nghĩ ra ý cổ quái gì nữa?"
Ta bĩu môi, phụ thân nói gì vậy? Chỉ chỉ Hùng Lực, nói: "Hắn!"
Hùng Lực lui về phía sau một bước, mặt đen chuyển sang đỏ bừng, lắp bắp nói: "Công...... Công chúa, tiểu thần......"
Ta cảm thấy rất buồn cười, chỉ vào hắn ngạc nhiên nói: "Hùng Lực tướng quân làm gì vậy? Thanh Loan cũng không phải chọn ngài làm Phò mã, ngài đỏ mặt làm chi?"
Hùng Lực nghe vậy, sắc mặt từ đỏ chuyển thành tím, đôi mắt lóe lên sự xấu hổ lúng túng, lại vẫn cố gắng đứng thẳng thắt lưng, cũng không biện bạch nữa. Ta cười tươi nói: "Phụ thân để Tiên Phong của mình làm hộ vệ cho con, rất uất ức cho Hùng Lực tướng quân. Loan nhi chỉ đi dạo trong thành Tu La, phần lớn thời gian đều ở trong cung, nếu phụ thân lo lắng, chỉ cần bảo hai thị vệ bình thường đi theo cũng được, tội gì phải sai trọng thần trong triều theo bảo vệ nữ nhi?"
Sắc mặt phụ thân rất lạ, nói cho có lệ: "Dù sao bây giờ chiến sự chưa bắt đầu, Hùng Lực cũng đang nhàn rỗi, coi như để hắn đi dạo với con."
Ta thấy sắc mặt Hùng Lực ánh lên một tia ảm đạm, đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, một nam nhi ý chí kiên cường đã quen sát phạt như hắn, ở trên chiến trường cưỡi ngựa lướt mác cũng có mấy phần động tâm, nếu bảo hắn cả ngày chằm chằm nhìn ta, quả thật cũng có chút làm khó hắn. Lập tức lắc đầu, kiên định nói: "Loan nhi không thể cứ bắt Hùng Lực làm thị vệ của con."
Màu đỏ trên mặt Hùng Lực lập tức tản đi, phụ thân ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
Ta thở dài: "Phụ thân cũng biết, Hùng Lực chính là tướng lãnh trong quân tiên phong, hắn là một nam nhi có ý chí kiên cường, lại bảo hắn suốt ngày nhìn chằm chằm một nữ tử trong cung như con, nếu con là hắn, trong lòng cũng sẽ thầm oán trách phụ thân dùng dao mổ trâu để giết gà."
Hùng Lực lập tức biện bạch: "Vương, Hùng Lực không hề có suy nghĩ này."
Ta thấy sốt ruột, thầm nghĩ Hùng Lực đúng là tên đầu gỗ, chỉ điểm như vậy mà cũng không thông suốt, thật uổng phí nỗi khổ tâm của ta. Vội vàng ngắt lời hắn: "Phụ thân, Hùng Lực không để ý nhưng con để ý, người ta sẽ nói con là công chúa kiêu căng, cư nhiên muốn tướng lĩnh tiên phong làm thị vệ."
Hùng Lực lúng ta lúng túng nói: "Công chúa không hề kiêu căng."
Cằm hướng về bên trong thiên điện mà ta đang cư ngụ:"Kẻ kia mới kiêu căng!"
Ta hiểu hắn đang nói đến Đan Chu, nếu so sánh với Đan Chu thì ta không tính là kiêu căng. Nhất thời yên lặng, hung hăng trừng hắn một cái, nói không nên lời.
Người này trông có vẻ thẳng thắn chính trực, là một người thành thật, nhìn không ra khi nói chuyện thì chỉ cần một câu thôi cũng khiến người khác không thể phản bác.
Phụ thân cười ha hả, vỗ vỗ vai Hùng Lực, bước qua cửa điện, ngồi ở trước bàn, cười nói: "Việc này cứ như vậy đi. Loan nhi không thể lại từ chối. Để Hùng Lực đi theo con, phụ thân cũng yên tâm không ít."
Lại qua nửa tháng nữa, nghe nói Giao Vương đã chiếm đóng chỗ ở của hai vị Long Vương của Đông và Nam Hải, Đông Hải Long Vương đưa gia quyến đến Điền Trì, chỉ chờ sau khi Thiên Giới thảo phạt Giao Vương thì trở về. Ta nghĩ nếu Nhạc Kha nghe được chuyện này, nói không chừng vẫn nhớ ơn dưỡng dục của vợ chồng Long Vương, sẽ xuống Điền Trì thăm phụ mẫu nên ta vội tìm phụ thân thám thính thêm vài chuyện.
Phụ thân vừa bảo hai vị thuộc hạ Tu La đi điều tra, vừa nhíu mày hỏi: "Loan nhi vừa nhớ Ly Quang, vừa muốn tìm kiếm tên tiểu tử Nhạc Kha kia, có thể nói phụ thân biết rốt cuộc con thích vị nào không?"
Nhớ tới ân oán mấy vạn năm giữa hai tộc, lòng ta run lên, cũng không biết phụ thân có tức giận hay không. Liếc mắt dò xét người, thật cẩn thận nói: "Nữ nhi...... nữ nhi thích Nhạc Kha."
Sắc mặt phụ thân trở nên khó coi. Phương Trọng đứng phía sau người thì lắc đầu, giống nhau tiếc hận thay cho ta. Phụ thân vô cùng từ tốn nói: "Con cũng biết, mẫu thân con chết như thế nào?"
Lòng ta bắt đầu chấn động kịch liệt, mấy ngày nay mặc dù biết Thiên Giới cùng tộc Tu La có mấy vạn năm ân oán, nhưng chưa bao giờ liên hệ chặt chẽ ân oán này với bản thân ta. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim quặn thắt, cũng không thể kiên trì nổi mà trả lời: "Mẫu thân bị Huyền Thiên Hồng Lôi của Thiên Giới đánh......"
Phụ thân khó nén nỗi lòng đau xót: "Mặc dù ta không ngăn cản chuyện con kết bạn với tên tiểu tử Nhạc Kha kia, nhưng việc thành hôn, ngoại trừ nam nữ hai bên đồng ý, chung quy vẫn cần song phương vui mừng tác thành mới được cho là một nhân duyên mỹ mãn?"
Lòng ta dần dần chùng xuống, cúi đầu nói: "Phụ thân không đồng ý?"
Mắt người mở to, hốc mắt ửng đỏ: "Thiên Giới có thể khiến mẫu thân của con sống lại sao? Chín lần chín tám mốt Huyền Thiên Hồng Lôi kia ngày ngày đêm đêm vẫn luôn vang bên tai phụ thân, suốt hơn vạn năm qua chưa bao giờ ngừng, con bảo phụ thân làm sao đồng ý được chứ?"
Trước mắt ta tối sầm, thiếu chút nữa ngã ra sau. Lưng được một người đỡ lấy, giọng tươi trẻ vô cùng thân thiết: "Công chúa cẩn thận."
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy miệng Hùng Lực mở rồi lại khép, trước mắt hiện lên hai hàm răng sáng của hắn, về phần hắn nói cái gì thì ta chẳng nghe được một câu nào.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |