Chim liền cánh bay đi đôi ngả
← Ch.050 | Ch.052 → |
Mấy ngày gần đây, lúc nửa đêm Nhạc Kha đến thăm hoa quỳnh đã thành thông lệ. Hôm nay ta và hắn ở trong bụi hoa tán gẫu mấy câu, lúc hai người đang nhìn nhau thì nghe được cách đó không xa có tiếng bước chân đang đi đến, trong lòng hiểu rõ, hai người bọn ta đưa mắt nhìn về đối phương rồi lập tức hóa thành hai con đom đóm, trốn vào kẽ lá.
Khi bước chân kia đến gần cũng là lúc hoa quỳnh nở rộ, đợi đến khi đầu Trắc Phi nương nương từ trong nhụy hoa đưa ra thì đã có một nữ tử đứng trước đóa hoa, đưa mắt liếc nhìn đúng là Lưu Chỉ.
Ta cùng với Nhạc Kha mới nghị luận về món nợ phong lưu giữa Thiên Đế và nàng, nàng lập tức liền xuất hiện ngay trước mặt, thật khiến cho người ta cảm thấy kinh dị. Lưu Chỉ đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười nhạo nói: "Quả thật Thiên Hậu nương nương có ánh mắt tinh tường độc đáo, bị giam ở một nơi hẻo lánh như thế này, cho dù hôm nay ta có nghiền nát xương ngươi thành tro cũng không có ai truy cứu?"
Cái đầu trong hoa đung đưa theo làn gió, mờ mịt không biết tình cảnh nguy hiểm trước mắt. Đã thấy Lưu Chỉ bắt ngón tay niệm quyết, đầu ngón tay hiện ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt chợt tỏa sáng rồi chợt biến mất, hai ngón tay nàng ta chỉ về phía hoa quỳnh, lại nghe thấy một giọng nữ vang lên trầm thấp vô cùng thảm thiết, may mắn lúc này Nhạc Kha đã hóa thành đom đóm, cũng không khiến người ta chú ý đến. Hắn đột nhiên bay lên, ta theo sát phía sau giữ lấy một cánh của hắn, bên tai lại nghe Lưu Chỉ xót xa nói: "Sư tỷ, mùi vị này dễ chịu không?"
Thấy người phụ nữ trong hoa không hé răng, nàng lại đánh một lần nữa, đột nhiên Trắc Phi nương nương kêu lên thảm thiết: "Đủ rồi, Lưu Chỉ!"
Ta vốn đang giữ lấy thằng nhãi Nhạc Kha này, sợ hắn tức giận sẽ cùng Lưu Chỉ đánh nhau trong hoa viên, đột nhiên nghe mẫu thân hắn mở miệng, bọn ta đều quên mất việc đập cánh bay nên cùng ngã xuống một mảnh đất bên cạnh khiến cho mặt mày đầy bụi bặm.
Lưu Chỉ kia lại niệm quyết, một luồng ánh huỳnh quang đánh về phía Trắc Phi nương nương, bà muốn tránh cũng không thể tránh được, lại kêu thảm thiết một tiếng, lạnh lùng nói: "Quả thật ngươi rất khá, dùng pháp thuật sư tổ dạy để đối phó đồng môn."
Lưu Chỉ cười tủm tỉm nói: "Sư tỷ đừng tức giận, Lưu Chỉ thu hồi ngay. Nhưng mà nghe nói năm đó sư tỷ sinh cho Điện hạ một đứa con trai, mẫu thân ở trong này chịu khổ, sao không gọi con đến giải cứu?"
Theo ta phỏng đoán, Điện hạ trong lời nói của nàng chính là Thiên Đế hiện nay, Tiển Nghiêu, không phải Lăng Xương.
May mà lúc Nhạc Kha ngã xuống đã nằm dưới thân ta, hai người bọn ta toàn thân đầy bụi bặm, còn chưa tẩy đi, mặc dù cảm giác hắn đang giãy dụa nhưng ta cái khó ló cái khôn ngồi thẳng trên bụng của hắn, tuy côn trùng có cái bụng nhỏ, nhưng nhất thời nửa khắc hắn cũng không thể nào ngồi dậy được.
Trắc Phi nương nương thản nhiên nói: "Lưu Chỉ, mỗi năm ngươi đều đến dùng pháp thuật để ta tỉnh lại, bất quá chỉ có thể lăng nhục ta một chút thôi, có chỗ lợi gì cơ chứ? Nếu người kia trong lòng có ngươi, ngươi cần gì dùng ta làm cớ đến đây? Về phần con ta, đến lúc nên đến nó sẽ tự đến, không nhọc lòng ngươi quan tâm."
Nói xong bà nhắm hai mắt lại, tựa như muốn ngủ vậy.
Lưu Chỉ cười nhẹ, nói: "Sư tỷ, ta chỉ sợ đứa con kia của ngươi không trở về được."
"Nói như vậy là có ý gì?"
Trắc Phi nương nương chậm rãi mở mắt.
Lưu Chỉ xé một cánh hoa trên người bà khiến cho Trắc Phi nương nương đau rụt cổ, nàng mới chậm rãi nói: "Lại nói ngay cả chính ta cũng không tin nổi nhưng đó là sự thật. Năm đó con trai của ngươi theo Tu La Vương phi đầu phục thành Tu La, sau đó lúc Tu La Vương phi chịu hình phạt, hắn tuổi trẻ khí thịnh, nhào đến nhận thay Tu La Vương phi một đạo huyền lôi, bị đánh đến hồn phi phách tán, tan thành mây khói. Nhiều năm nay ta luôn tìm kiếm khắp nơi, cũng chưa từng tìm được một phần hồn phách của hắn, ngay cả Điện hạ cũng nghĩ rằng đứa trưởng tử này đầu phục Tu La Vương, sống hay chết không còn liên can đến Thiên Giới nữa."
Gương mặt do hoa quỳnh hóa ra của mẫu thân Nhạc Kha nhất thời trắng nhợt đến mức trong suốt, nhưng vẫn ép chính mình nói ra từng chữ một: "Lưu Chỉ, chẳng qua là ngươi khi dễ bản cung bị giam cầm nơi này nên bịa chuyện lừa gạt ta thôi."
Lưu Chỉ chắc lưỡi thở dài, men theo bụi hoa đi lại hai bước, ngọt lịm nói: "Sư tỷ à, ta chỉ là đơn thuần có lòng tốt nói cho ngươi biết. Năm đó Thiên Hậu nương nương phái thiên binh thiên tướng tìm kiếm tiểu vương tử, sau đó tuy rằng phát hiện nó đi theo tiểu công chúa Bích Hoàng của Điểu Tộc, đáng tiếc không thể vô duyên vô cớ hạ thủ độc ác. Cũng may tiểu công chúa Điểu Tộc này là đứa không có đầu óc, người bên cạnh không yêu lại cứ cố tình yêu Tu La Vương, kẻ đối nghịch với Thiên Giới, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Vừa lúc trưởng tỷ của nàng ta thỉnh cầu phạt nặng vị tiểu công chúa này, một mũi tên trúng hai con nhạn, đứa con của ngươi táng mạng dưới Huyền Thiên Hồng Lôi."
Cành hoa lay động dữ dội, giống như không chịu nổi đau đớn, bất cứ lúc nào cũng có thể héo rũ. Lưu Chỉ cười đắc ý, lại tước hai cánh hoa xuống, đưa lên mũi nhẹ ngửi, giống như lưu luyến không rời nói: "Ài, thiếu chút nữa ta đã quên, hiện tại sư tỷ chỉ là một bụi hoa quỳnh, nở một lát đã tàn lụi, Lưu Chỉ cáo từ, đêm mai chờ sư tỷ nở hoa rồi sư muội lại đến thăm."
Nói xong thì thoải mái rời đi.
Lúc này ta mới đứng đậy, Nhạc Kha lập tức xông lên phía trước, cúi đầu nói: "Mẫu thân –" Nhưng giờ phút này hắn nói bằng tiếng đom đóm, tiếng này rất nhỏ giống như tiếng ruồi nhặng, cũng chưa từng tạo nên làn sóng âm lớn.
Mùi hương trong không khí càng đậm, trong nhụy hoa kia dần dần toát ra một vài giọt sương, dường như lập tức sẽ mất đi hết lượng nước trong hoa. Nhạc Kha niệm quyết hiện thành hình người, vội vàng kêu lên: "Mẫu thân con ở đây......"
Đôi mắt trong nhụy hoa dần dần chăm chú nhìn lên, nhưng liếc mắt nhìn một cái liền lắc lắc đầu: "Ngươi không phải con ta."
Nhạc Kha đứng trên mặt đất xoay người tìm kiếm, mắt nhìn những cánh hoa xung quanh đang từ từ tàn úa, hắn bỗng nhiên từ bên hông lấy ra Côn Lôn thần kính, nước mắt trên mặt cuồn cuộn tuôn ra, đầu cúi xuống trước bụi hoa quỳnh, khóc nói: "Mẫu thân từng bảo con, kính này không thể rời thân. Cái gọi là vẻ bên ngoài, chẳng qua chỉ là cái xác mà thôi. Mặc kệ con mượn xác của ai, nhưng trong lồng ngực thật sự là hồn phách của con."
Trong nhụy hoa kia nhất thời có rất nhiều giọt sương, trên mặt mẫu thân hắn nở nụ cười vui mừng đến mức bật khóc, đóa hoa dần dần khép cánh, Nhạc Kha vội kêu to: "Mẫu thân...... Mẫu thân......"
Người phụ nữ trong đóa hoa quỳnh nhẹ giọng nói: "Đêm mai lúc hoa nở, lại đến."
Gương mặt tươi cười vương vài giọt lệ cuối cùng cũng bị những cánh hoa che khuất.
Thời gian hoa quỳnh nở rất ngắn, hoa nở hoa tàn chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, Nhạc Kha quỳ gối trước bụi hoa không chịu đứng lên, hai lần ta thử đỡ hắn, thế như thân hình hắn cao lớn, ta đỡ nhưng hắn vẫn bất động nên đành phải ngồi bên cạnh hắn.
Thật lâu sau, hắn nhìn đóa hoa quỳnh đã khép kín trước mặt, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ dù thế nào cũng phải luồn cúi nịnh nọt, làm trưởng tử của Thiên Đế, mới có thể cứu mẫu thân ra?"
Ta chưa bao giờ hiểu rõ đạo dựa thế cậy quyền, hắn cũng biết đây là con đường nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết phải nói gì cho đúng.
Đêm dài vắng vẻ, bên cạnh nam tử ủ rũ, ta nắm tay hắn, ngồi bên cạnh hắn hồi lâu.
Ngày thứ hai ta đang trong giấc mộng, cửa phòng liền bị người ta dùng sức đá văng, tai nghe Bà Nhã Nhĩ ở ngoài cửa khen: "Sức chân của Tiểu Tiên này không tệ."
Cửa phòng "Binh" một tiếng vang, mở ra.
Khi ta vừa mở mắt, Lưu Niên đã nhào đến, nét mặt như là tai họa sắp xảy ra, thất kinh nói: "Bà cô của tôi ơi, cô lại làm ra chuyện gì chọc cho Thái tử điện hạ không vui, khiến cho toàn bộ Tước La Điện thiếu chút nữa đều bị đập nát, giờ Thái Tử đang đứng trên đống đổ nát lệnh cho cô phải lập tức qua đó."
Ta chậm chạp bò dậy, thay quần áo rửa mặt chải đầu xong, lúc này mới từ từ đi qua Tước La Điện.
Lưu Niên đã đứng trước cửa chờ rất lâu, lúc thấy ta, ngay cả một lời nói khách sáo cũng chẳng có đã đẩy mạnh ta đi về phía Tước La Điện. Ánh sáng trong điện có chút u ám, ta hơi nheo mắt lại, lúc này mới nhìn thấy dưới chân mình là một đống đồ sứ vỡ nát, sách vở bút nghiên đều bị ném ra ngoài. Ta bước về phía trước một bước nhỏ, "Phịch" một tiếng, một cái bát rất chuẩn xác ném thẳng đến bên chân ta.
Ta ngẩng đầu nhìn lên. Thái tử và Đồng Sa điện hạ cùng đứng sau án thư. Chỉ là hôm nay trong ánh mắt Đồng Sa điện hạ thiếu vài phần đáng ghét. Ngược lại sắc mặt Thái tử điện hạ âm lãnh. Thấy ta mà chẳng hề áy náy, cười nói: "Nghe nói Thanh nhi hôm qua đi đến tẩm cung của mẫu hậu, lời nói rất hùng hồn, ngay cả mẫu hậu cũng kinh sợ, khen nàng là một người ngay thẳng."
Bốn chữ cuối cùng, quả thật là từng chữ từng chữ một được phát ra từ hàm răng đang nghiến chặt.
Ta chắp tay hành lễ, vô cùng bình tĩnh nói: "Quá khen quá khen!"
Ánh mắt Đồng Sa điện hạ lấp lánh, ý cười trong mắt nhịn cũng không nhịn được mà tỏa sáng. Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn ho khan một trận rồi mới ngừng lại.
Hôm nay Thái tử điện hạ xem ra tức giận không nhẹ, nhìn thấy bộ dạng vô lại của ta, nắm chặt chung trà trong tay, tức giận nói: "Hôm nay nàng nói rõ ràng cho ta biết, nàng đây là muốn hối hôn sao?"
Ta thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc hỏi ta vấn đề này, cơ hội như thế làm sao có thể bỏ qua? Lập tức lắc đầu, cười nói: "Không phải vậy. Thanh Loan chưa bao giờ đồng ý việc hôn nhân này, làm sao nói chuyện hủy hôn được?"
Một tiếng sặc nước vang lên, một chung trà bay lướt qua thái dương ta, hai giọt nước ấm trong đó bắn vào mặt ta, chỉ cảm thấy đau nóng bỏng rát. Nếu không phải ta tránh nhanh, thái dương này của ta thế nào cũng phải bị vỡ. Đồng Sa điện hạ đã giậm chân nói: "Ca ca, huynh đập vỡ chung trà của mình cũng đã đành, hà cớ gì chung trà nóng mà đệ đang uống huynh cũng ném luôn?"
Thái tử điện hạ tức giận nói: "Câm miệng!"
Hắn lại cười lạnh với ta: "Hôm nay mới biết Thanh nhi thế nhưng tình thâm ý trọng, mắt thấy bộ tộc Giao Nhân có họa diệt tộc, nhưng nàng vẫn một lòng nghĩ đến thái tử Giao Nhân kia. Từng nghe nói hắn ca múa vô cùng tuyệt diệu, chẳng lẽ vì vậy nên nàng mới tâm tâm niệm niệm không quên được hắn?"
Ta cứng họng, không rõ khi nào mà ta cùng với Ly Quang tình thâm ý trọng? Thái tử điện hạ này tâm tư quả thực có chút kỳ quái. Nếu vì vậy mà mang đến họa diệt tộc cho Ly Quang, cũng là ta không đúng.
Ta lắc đầu, biện giải nói: "Thanh Loan không chịu gả cho Thái tử, cũng không có can hệ gì đến Ly Quang. Mặc dù Thái tử điện hạ phong nhã tài hoa che mờ nhật nguyệt, nhưng không phải là nam tử Thanh Loan ngưỡng mộ trong lòng. Cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, thế gian cũng có câu bảo là dưa hái xanh không ngọt. Thanh Loan nguyện làm tiên nga vẩy nước quét nhà, chỉ cần chăm sóc cho hoa cỏ trong hoa viên của điện hạ là đủ rồi."
Kỳ thật trong lòng ta muốn nói: ngay cả đám hoa cỏ trong cung của ngươi Bổn Tiên cũng không muốn hầu hạ, sao lại đồng ý làm cái chức danh Trắc Phi vứt đi kia, địa vị dưới người?
Việc này quyết không thể nào nhân nhượng!
← Ch. 050 | Ch. 052 → |