Chân trời góc bể
← Ch.035 | Ch.037 → |
Cửu Ly nếu đã không có nơi để đi, ta đành phải thu xếp cho nó ở lại phủ Nguyệt Lão. Nguyệt Lão bị nó lừa suốt hai trăm năm, vốn dĩ muốn đuổi nó ra khỏi phủ nhưng lại bị ta hết mực nài nỉ mới cho nó ở lại, chỉ là từ nay về sau nó không thể nào nghịch ngợm như trước đây, ngoài ra còn phải làm một vài công việc quét dọn.
Lúc ta rời khỏi phủ Nguyệt Lão, vẻ mặt nó đau khổ đáng thương lẽo đẽo theo sau ta, tiễn ta đến cửa. Chúng tiên đồng ở phủ Nguyệt Lão tất thảy đều túa ra cửa xem náo nhiệt mở rộng tầm mắt, tuyệt đối không tin thiếu niên này chính là con thú nhỏ ngày ngày làm tơ hồng rối thành một nùi, khiến Nguyệt Lão tức đến giậm chân.
Dưới ánh nhìn chăm chú thế này, vẻ mặt Cửu Ly có chút ngượng ngùng, ta hướng phía nó khoát khoát tay, cự tuyệt nó ra tiễn, dọc theo con phố chậm rãi quay về Tước La Điện.
Khi ấy đương lúc mặt trời lặn xuống, ánh dương nhàn nhạt khiến cho Thiên giới chìm trong sắc xanh vàng rực rỡ, phảng phất như chốn cung vàng điện ngọc của Đế vương nơi trần gian, nhiều phần phú quý mà lại rất ít cảm giác tiên khí. Dọc đường gặp rất nhiều Tiên nga phi thường bận rộn, tay bưng mâm đào tiên quả tiên mà đi. Ta níu một vị tiên nga ở Tước La Điện, nhìn quả đào tiên trên khay, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Tỷ tỷ, đây là có chuyện gì sao?"
Mặt nàng thoáng ửng hồng, trừng mắt nhìn ta: "Ngươi a đầu này cả ngày chơi đùa đến điên rồi, tứ hải Long Vương dẫn các long tử và công chúa lên thiên đình dự tiệc. Nói là các Long tử cũng đã thành niên, muốn làm phiền Thiên đế thay các vị Long tử tìm mối lương phối trong Tiên tộc."
Ta ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu vì sao nơi nào đó trong lòng khẽ rung lên một chút, tựa như có sợi tơ mảnh cứa vào, vừa xót vừa đau, nhưng lại không chảy máu cũng không thấy thương tích nên đương nhiên cũng không có trở ngại gì lớn. Kéo kéo da mặt, hướng nàng nở nụ cười: "Tỷ tỷ xinh đẹp thế này, lẽ nào là động lòng, muốn làm con dâu nhà Long Vương?"
Tay nàng bưng mâm nhỏ, hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Đồ a đầu miệng lưỡi không chịu tích đức!" Bước chân tăng tốc đuổi theo các tiên nga phía trước.
Trong lòng ta khẽ rung động, nhớ tới dáng vẻ u u mê mê hai trăm năm trước của Nhạc Kha, ma xui quỷ khiến niệm một câu quyết ẩn thân, theo sát tiên nga đó mà đi. Một đường theo nàng bước qua hành lang đi qua đình viện, thời gian ước chừng khoảng một chung trà thì bước tới một cung điện. Khi ấy màn đêm cũng đã buông xuống, trong cung điện đèn đuốc sáng choang, xa xa nghe thấy tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt.
Nghĩ thấy trong điện có rất đông tiên nhân tiên pháp cao thâm, chút thuật ẩn thân thô thiển của ta đương nhiên sẽ có thượng tiên phát hiện. Cùng đường bí lối, ta lại đành phải niệm một câu quyết, hóa thành viên trân châu nho nhỏ gắn trên trâm cài trân châu của vị tiên nga bưng đào tiên khi ấy, từ trên cao nhìn xuống, cũng là vị trí cực kỳ tốt.
Tiên nga theo sát các tiên nga khác bưng đủ loại mâm quả tiến vào đại điện, một luồng sáng bất ngờ ập vào khiến ta vô thức híp mắt lại một hồi, lại nhớ tới khi này bản thân chẳng qua là một hạt trân châu, có làm ra cử động này cũng không ai biết được, lập tức vui vẻ, yên tâm bình thản quan sát khách khứa trong điện.
Ngồi ở chủ vị là một nam một nữ dáng vẻ trung niên, người nam diện mạo uy nghiêm nho nhã, người nữ dung mạo với Thái tử điện hạ có ba phần tương tự, mắt phượng uy nghi, nhìn thấy chính là một người không dễ đối phó.
Bên dưới chính là Thái tử điện hạ và Đồng Sa điện hạ ngồi ở hai bên. Kế đó là bốn vị nam tử trung niên, một người trong đó chính là Đông Hải Long Vương, ba vị còn lại ắt hẳn là Tây Hải Nam Hải cùng Bắc Hải Long Vương rồi. Bốn vị Long Vương này đều đã nhiều tuổi, da mặt đã có nếp nhăn, cũng chẳng có gì để nhìn. Ta đảo mắt qua lại quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy bên dưới bố trí theo tuổi tác, các vương tử công chúa khắp nơi lần lượt được sắp xếp theo thứ tự, cũng cực kỳ náo nhiệt. Căn cứ theo tuổi tác, ta rất nhanh tìm được người ta muốn tìm – người thứ năm bên tay phải.
Nhạc Kha một thân cẩm bào, nét mặt điềm nhiên đang bưng ly rượu ngắm nghía, hai trăm năm không gặp, thằng nhãi này so với trước đây hình như gầy hơn vài phần. Ta đương nhìn hắn đến cực kỳ thắm thiết, suy tính xem làm cách nào để có thể nhích sát đến bên người hắn dưới tầm mắt của các vị thượng tiên, lại quan sát cẩn thận tỉ mỉ một lần nữa, xem thử bệnh trạng hắn đã tốt hơn chưa thì vị cung nga đó đã đặt mâm quả xuống rồi đi ra ngoài.
Ta ở trên đỉnh đầu nàng mấy bận gào thét cũng đều không thể khiến nàng quay lại, đành phải cực kỳ ảo não từ trên trâm cài của nàng nhảy xuống, sốt ruột đợi hàng cung nga tiếp theo mau chóng mang thức ăn vào.
Đáng tiếc đoàn cung nga kế tiếp ai nấy đều bưng rau xào, ta vừa không thể biến mình thành một quả trứng chim xào, cũng không thể hóa thành một đĩa rau xanh, vạn nhất bị vị thượng tiên nào đấy ăn vào bụng, gây ra tai họa, chính là một suy tính cực kỳ cực kỳ không tốt rồi.
Ta yên tĩnh giấu mình ở trước cửa đợi rất lâu, cuối cùng đã đợi được một hàng tiên nga đi tới. Lần này các nàng bưng đến anh đào mới hái, ta nhắm mắt nhớ lại vị trí các bàn trên điện một hồi, bất chấp nguy cơ bị nuốt vào bụng nhảy vào trong mâm của một tiên nga trong số đó, chiếc mâm chao đảo, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", chính là âm thanh chiếc đĩa khẽ đặt xuống bàn, lúc ta lại mở to mắt nhìn, trước mắt là chiếc cằm thanh tú có vài phần quen thuộc, từ từ nhìn lên, mắt phượng tinh tế chẳng qua là tùy ý đảo qua khay anh đào, trong lòng ta đột nhiên khẩn trương, chỉ sợ hắn sẽ đem ta nuốt vào trong bụng.
Anh đào này sắc màu tươi nhuận bóng láng, hương vị thơm ngon, nghĩ thấy ta từ lúc là một con chim tới giờ đã khi nào có thể đỏ mọng khiến người thèm chảy nước miếng thế này? Ánh mắt ấy khẽ dừng lại trên khay một chút rồi lại tùy tiện lướt qua, đương lúc ta thở phào nhẹ nhõm một hơi thì ánh mắt ấy lại quét trở lại, nét kinh ngạc trên mặt chợt lóe lên, đem ánh mắt dừng ở khay anh đào, không ngừng đánh giá.
Nếu không phải lúc này ta hóa thành trái cây, nhất định trán sẽ đổ mồ hôi, ánh mắt thấp thỏm không yên.
Ánh mắt đó cẩn thận nhìn bên trong khay một hồi, hai ngón tay thon dài duỗi tới, trong lòng ta thầm kêu không ổn, cả thân mình đã bị hai ngón tay hắn kẹp trong tay, ta chỉ sợ hắn đem ta nuốt vào trong bụng, nếu như còn bị nhai thịt nhả hột, ta chẳng phải sẽ bị tổn thương nguyên khí trầm trọng? Nhẹ thì mất hết pháp lực, nặng thì bị hắn nhai đến xương cốt không còn.
Ta nơm nớp lo sợ hướng về phía hắn không ngừng ra hiệu, hắn lại như thể hoàn toàn không hay biết, chỉ là khóe môi khẽ nhếch, lại nghiêng đầu hướng sang Long vương nhị điện hạ bên cạnh không biết làm cái gì, nhị điện hạ cũng quay đầu lại, liên tục truy hỏi: "Tam đệ, đệ cười gì vậy?"
Ta tức giận nghĩ: Nhị điện hạ này nhất định là mắt nhìn không tốt, nếu không phải vậy, rõ ràng khóe miệng thằng nhãi Nhạc Kha này vặn vẹo, biểu tình quỷ dị, mắt thấy chính là bộ dạng sắp khóc, hắn lại hết lần này đến lần khác đi hỏi cười cái gì?
Hai huynh đệ nhà này ánh mắt đều không tốt giống nhau!
Nhị điện hạ cũng thôi đi, mặc dù nói là mắt không tốt, nhưng trí nhớ lại rõ ràng, xin kết duyên với một thê tử diện mạo và tuổi tác tương xứng cũng không phải là việc khó khăn gì cho lắm. Nhưng con rồng ngốc Nhạc Kha, chẳng những trí nhớ không tốt, ngay đến mắt cũng cực kỳ không tốt, ta ở bên không ngừng nháy mắt ra hiệu thiếu điều động kinh, hắn vẫn không chút phản ứng, chỉ có hai ngón tay vẫn kẹp lấy quả anh đào mà ta hóa thành, kẹp đến độ ta đầu váng mắt hoa, hắn mới để trên tay, chậm rãi cho vào trong miệng.
Ta thấy hàm răng hắn càng lúc càng gần tựa như lóe ra hàn quang, tưởng tượng ra cảnh bị hắn cho vào miệng, nhai cắn đến độ thay đổi hình dạng rồi nuốt vào bụng, chỉ cảm thấy sợ hãi càng lúc càng tăng, hận không thể hóa về nguyên thân đứng trước mặt hắn. Nhưng hôm nay chính là Thiên đế thết đãi yến hội, nếu như ta tùy tiện quấy phá, e là so với việc bị Nhạc Kha nuốt vào bụng còn bi thảm hơn.
Ôm chặt tim, ta tưởng rằng nhất định sẽ bị thằng nhãi này cho vào trong miệng, không biết sao hắn lại nhất thời thay đổi chủ ý, một tay bưng lên ly rượu uống, tiện tay đem ta ném vào trong tay áo, trong khoảnh khắc mùi hoa thạch quỳnh xộc vào trong mũi.
Ta ở trong tay áo tối om om ngẫm lại một hồi: Lẽ nào thằng nhãi này đã nhận ra ta? Nhưng nếu nhận ra ta mà còn làm vậy, thật sự là có chút đáng giận rồi!
Trong điện mùi thơm của thức ăn thi thoảng bay vào, cả ngày nay ta ngoại trừ bữa sáng, đến bây giờ miếng nước cũng chưa uống. Vừa kinh hãi vừa bị dọa, hết buồn lại vui, cảm xúc đã có phần mơ hồ. Lại nghe thấy âm thanh yến ẩm dưới điện, vừa đói khát vừa không có hứng thú, đương lúc ta mơ mơ màng màng thì nghe được thanh âm đứt quãng khi có khi không của Đông Hải Long Vương truyền tới: ".... Bờ biển Đông Hải gần lúc trăng lên lại dâng lên mười trượng, cũng không biết là vì nguyên do gì..."
Ta có lòng muốn dỏng tai lên nghe cho rõ ràng, nhưng lại vô cùng buồn ngủ, hương hoa thạch quỳnh này thật khiến ta yên tâm, như thể dĩ vãng rất lâu trước đây chỉ là một giấc mộng an lành, ta nhất thời không gượng nổi, nhắm mắt ngủ mất.
Khi tỉnh giấc chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, ta co người lại, ngỡ rằng mình đang ở trên một nhánh cây nơi hậu hoa viên Hoa Thanh Cung, cẩn thận xoay mình chuẩn bị ngủ tiếp, không ngờ vừa chuyển mình lại cảm giác được có một thân mình ấm áp kề sát bên người.
Tiểu tiên ta sống một vạn lẻ bốn trăm năm, ngoại trừ con thú nhỏ Cửu Ly thì vẫn chưa từng cùng người khác đồng sàng cộng chẩm. Nghe nói đạo phu thê chính là ngủ chung một giường. Nhất thời ta có chút hoảng hốt, tưởng rằng Cửu Ly lại chen vào giường của ta, nó bây giờ đã là một thiếu niên đĩnh đạc, sao vẫn có thể cùng ta ngủ chung một giường?
Thằng nhỏ này thật có chút không hiểu lễ nghĩa rồi!
Ta đẩy đẩy nó, nhắm mắt nói: "Cửu Ly, không được phép lại lên giường của tỷ!"
Tay cứng rắn đánh một cái, đến độ da thịt ta ẩn ẩn đau, ta tức giận, mở miệng liền mắng: "Đệ tiểu tử lớn tướng này..." nửa câu sau đã bị tắc ở trong miệng.
Bởi vì ta mắng đến giữa chừng, lúc mở mắt, trong đôi mắt phượng của người ở trước mặt là mặt hồ khẽ lay động từng làn sóng êm dập dìu, cười mắng nói: "Ta sớm biết Cửu Ly tiểu tử đó không đơn thuần!"
Điều ta cực kỳ muốn nói chính là: Long Tam điện hạ ngài cũng thực không đơn thuần!
Nhưng xét thấy hiện giờ ta đang dán sát vào lồng ngực hắn, thử động hai cái nhưng vẫn bị hắn ôm siết chặt chẽ, đành phải bỏ qua lời này chuyển thành câu khác: "Tiểu tiên...Tiểu tiên sao lại ở đây?"
Vốn dĩ muốn giả vờ mang biểu tình kinh hãi một chút, nhưng đại khái là vì ta trước giờ ở trước mặt hắn bình tĩnh đã quen, nếu như lại mang biểu tình luống cuống một chút ngược lại sẽ có vài phần giả tạo thái quá, nên đành thôi vậy.
Ngón tay ngọc của hắn điểm nhẹ mũi ta, một cánh tay khác lại ôm chặt thắt lưng ta, mỉm cười nhắc nhở: "Anh đào. Anh đào."
Ta chỉ thấy trên mặt nóng ran, cũng không biết có phải hay không biến thành màu sắc giống trái anh đào luôn rồi. Không tự nhiên lùi ra sau, lại phát hiện sau lưng không lùi được nữa, bị hắn ôm siết ở trong ngực, không khỏi thẹn quá hóa giận, gắng sức đẩy hắn một cái: "Điện hạ buông tay!"
Hắn chống đầu nhìn ta một hồi, có chút vô lại: "Không buông thì sao?"
Nếu luận về vô lại, ta vốn dĩ còn lợi hại hơn hắn ba phần. Lúc này trong lòng mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nếu chỉ như vậy đã bị hắn dọa sợ, há chẳng phải là làm mất mặt ta rồi sao?
Lập tức che giấu quẫn ý trong lòng, ngẩng đầu quan sát hắn tỉ mỉ, thấy gương mặt hắn trắng nõn, nhưng lại là vẻ khỏe mạnh, trong lòng nhẹ nhõm, cười nhạo nói: "Gặp tỷ tỷ cũng không hỏi một tiếng khỏe không, thật không lễ phép!"
Hắn trừng mắt nhìn, trong đôi mắt phượng có chút lúng túng chợt lóe lên rồi vụt mất, lại xụ mặt tức giận nói: "Ai là tỷ tỷ? Tiểu a đầu hai trăm năm không gặp, học được nhiều điều, có gan làm tỷ tỷ của bổn thái tử?"
Ta muốn thử từ trong ngực hắn thoát ra, nhưng hôm nay chứng trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn lại tái phát, ta vùng vẫy mấy lần vẫn không thể thoát ra. Ta vươn tay sờ sờ đầu hắn, than thở nói: "Mặc dù sau này tiểu tiên không định đi thành San Hô, nhưng hoàng cung của Giao nhân trong thành San Hô có rất nhiều giao nương nghe thấy Tam thái tử gọi tiểu tiên tỷ tỷ. Tam điện hạ còn muốn chối sao?"
Trong lòng ta ẩn ẩn có một ý niệm không thoải mái— nếu như hồn phách này của hắn chính là hồn phách đứa con của Thiên đế mà mẫu thân nhặt được, dựa vào bối phận ta chẳng phải sẽ phải gọi hắn một tiếng tiểu cữu cữu rồi?
Vô cớ thấp hơn người một cái đầu, tư vị này thật không dễ chịu.
Vô cớ thấp hơn Nhạc Kha một cái đầu, trong lòng ta lại càng không mong muốn.
Dù gì cái vẻ mơ hồ này trong nhất thời cũng không thể thanh tỉnh rõ ràng được. Thân thể hắn chính là của Long Tam thái tử, lại trong lúc mơ mơ hồ hồ không ít ngày gọi ta tỷ tỷ, lúc này nếu không áp chế hắn, tương lai chẳng phải là luôn luôn thấp hơn hắn một cái đầu?
Mặc dù hắn mang nụ cười yếu ớt nhợt nhạt nhìn nhìn ta, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc lắc đầu: "Bổn thái tử không nhớ!"
Ta bị hắn ôm trong lòng hết nửa ngày đã có chút xấu hổ, lúc này bất chấp hai người dính sát vào nhau, duỗi hai tay nắm chặt áo hắn nói: "Ngươi dám không nhận! Dám không nhận? Đường đường Đông Hải Long tam thái tử, danh hiệu này để chơi cho vui?"
Hắn khinh thường đáp: "Ta thật không yêu thích gì danh hiệu Đông Hải Long Tam thái tử này! Chẳng qua là loại chuyện như vậy, nhất định là nàng một mực chọc phá ta. Ta một nam tử to cao thế này, gọi một tiểu a đầu như nàng là tỷ tỷ, không khỏi làm trò cười cho thiên hạ."
Trong lòng ta nhớ lại, nhi tử của Thiên đế đương nhiên sẽ coi thường không đi làm nhi tử của Đông Hải Long Vương. Mặc dù Long Vương Phi tâm địa độc ác và Đông Hải Long Vương ham mê tửu sắc đó có yêu thương hắn thế nào cũng không thể thay thế hào quang của Cửu Trùng Thiên a?
Lại nhớ tới tơ hồng trên chân, vốn dĩ muốn tìm cơ hội kiếm Chu Tước Thần quân, nghe nói người có một thanh kiếm uy lực vô cùng, nếu có thể thử một lần cũng tốt. Nhưng bây giờ Nhạc Kha nằm bên cạnh ta, lại khiến ta nhớ đến việc này, trong lòng liền nóng lên, trên mặt nóng ran, cũng không biết nguyên nhân do tơ hồng hay vì nguyên do khác, hiện tại bị hắn ôm chặt trong ngực, thế nhưng trong lòng lại dao động, hương hoa thạch quỳnh thoang thoảng bên mũi, bất giác khiến ta cảm thấy rất yên bình an ổn.
Đây thực sự là suy nghĩ hoang đường cỡ nào.
Có lẽ là đêm qua ngủ dậy chưa tỉnh táo, hôm nay lại bị kích thích quá mức mới có loại ảo tưởng này.
Ta lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhớ tới một việc: "Cùng Tam điện hạ nói nhiều như vậy, Tam điện hạ còn nhớ rõ tiểu tiên không?"
Cũng không biết bệnh hay quên của con rồng ngốc này còn nghiêm trọng hay không?
← Ch. 035 | Ch. 037 → |