Xem như không thấy
← Ch.004 | Ch.006 → |
Con thỏ tinh nhìn thấy bóng dáng Ly Quang rời đi, rón ra rón rén từ trong phòng đi ra, khôn khéo thu dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ trên mặt đất. Lòng ta không yên, đi tới đi lui trong viện, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra, giẫm trên đám mây, kiên định đứng trên chỗ cao nhất trên núi Nữ Sàng, dõi mắt hướng về phía dưới chân núi.
Bóng dáng màu trắng của Ly Quang đang đi về hướng chân núi, dường như cùng lúc này, một bản nhạc êm tai từ xa vọng đến, giống như làn sóng biển không ngừng vỗ nhẹ vào đá ngầm, gió biển mặn ẩm nhẹ thổi vào mặt, vỏ trai nửa khép nửa hở, minh châu bên trong lấp lánh ánh sáng...... điều thần kỳ là cơn tức giận của ta cũng biến mất.
Theo dòng ký ức mà hồi tưởng lại, hình như Bích Dao đỏ mặt, kéo tay áo của ta đứng trước mặt Ly Quang. Tiểu cô nương vừa mới nói xấu công chúa mỹ nhân ngư, bị huynh trưởng của các nàng ấy nghe thấy, bối rối đến độ dường như muốn khóc lên.
Ta kéo Bích Dao ra phía sau lưng mình, có chút hùng hổ trách mắng: "Nói! Vì sao nghe lén cuộc trò chuyện của chúng ta?"
Trên thực tế, trong lòng ta cũng tràn ngập sự chột dạ và hối hận. Tuy rằng chưa từng gièm pha sau lưng người khác, nhưng việc này cũng là vì ta mà ra. Ngoại trừ lòng cảm kích bảo vệ Bích Dao, ta càng mâu thuẫn với cảm giác tức giận kính sợ khó hiểu của mình.
Khi đó Ly Quang cũng mỉm cười, chẳng hề có nửa phần tức giận, tựa hồ hơi có chút thẹn thùng nói: "Kỳ thật, hai vị muội muội của ta quả thật cũng không đoan trang lắm...... Không nên chiếm đoạt người trong lòng của cô nương. Nhưng mà hai vị không cần lo lắng, hai vị muội muội này của ta đã có hôn ước."
Ta nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ ửng, lắp bắp biện bạch nói: "Làm gì có...... làm gì có người trong lòng gì chứ?"
Nói đến ba chữ cuối cùng thì giọng nói cũng nhỏ như muỗi, người không thính tai sẽ không nghe thấy.
Có lẽ hắn thấy ta luống cuống, chân thành nói: "Hai người yêu nhau là đạo lý của tự nhiên, căn bản của vạn vật, cũng không cho phép người nào chiếm chỗ. Nếu hai vị muội muội của ta đắc tội với cô nương, không bằng tìm một chỗ yên lặng, ta sẽ hát một khúc nhạc cho hai vị nghe, thay muội muội nhận lỗi với hai vị?"
Ta thấy hắn cũng không có ý chán ghét khinh thường, cảm thấy bình tĩnh lại. Đám tiên nga trên núi Đan Huyệt khi đến tuổi trưởng thành cũng sẽ có tiên thị tặng lễ vật vừa ý, nếu lưỡng tình tương duyệt, thì có thể tường trình lại với dì, tự do kết hôn.
Bích Dao từ sau lưng ta lú đầu ra, ánh mắt phát sáng, liên tục nháy mắt. Lại lôi kéo tay áo của ta nói: "Tỷ tỷ có biết không, tiếng ca của Giao Nhân là âm thanh êm tai nhất ở Đông Hải. Huống chi......"
Nàng lại đỏ mặt nói: "Dưới đáy biển Đông Hải này, không biết có bao nhiêu nữ tử đều muốn nghe được tiếng ca của Ly Quang điện hạ đó."
Trong Điểu Tộc, ngoại trừ Phượng Hoàng, chim Loan cũng được xem như là loài giỏi ca giỏi múa. Trong nhất thời ta cảm thấy rất hứng thú, để mặc cho Bích Dao lôi kéo ta cùng với Ly Quang đi vào rừng cây san hô.
Tiếng ca của Ly Quang giống như ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt biển, rau hạnh xanh mướt nhẹ nhàng tự do dao động theo cơn gió dưới đáy biển, liễu biển thướt tha xinh đẹp, vạn vật ngủ say, giống như người mẹ trong giấc mộng của ta, ôm ta vào lòng hát khúc ru dân gian, vô cùng yên bình......
Đêm nay long vương mở tiệc, tiếp tục khoản đãi người đứng đầu Giao Tộc. Lúc ta ở bữa tiệc chưa từng nhìn thấy Nhạc Kha và vị công chúa Giao Nhân tóc vàng kia, trong lòng ủ dột, không cẩn thận uống hơn hai ly rượu, chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật mạnh, trong đầu có chút choáng váng.
Từ sau khi nghe được tiếng ca của Ly Quang ở trong rừng san hô, Bích Dao liền đỏ mặt cười ngây ngô cả một buổi chiều. Trong tiệc tối gặp lại Ly Quang, ánh mắt kia liền chưa từng rời khỏi người hắn. Ta thấy bộ dáng của nàng như vậy, rõ ràng là bản thân mình hai ngày trước, cũng không không biết ngượng mà nói với nàng rời khỏi bàn tiệc. Trong sảnh này toàn là vương tộc dưới đáy nước, ta cùng lắm cũng chỉ là một kẻ ngẫu nhiên sống nhờ, rời khỏi hay không rời khỏi bàn tiệc cũng chẳng hề có can hệ gì, nhất thời cũng không có ai chú ý, vụng trộm rời khỏi bữa tiệc, đi dạo chơi.
Cũng chính lúc này, ở sau rừng san hô ta gặp được hai người mất tích trong buổi tiệc, đều là quần áo màu trắng bạc, hai đầu tóc đen và tóc vàng kề sát vào nhau...... Thái dương của ta bỗng nhiên giật giật dữ dội cuối cùng cũng rất khó khăn ngừng lại hành động tra tấn người đó, chỉ là đầu nhất thời có chút đau, vạn vật yên lặng, ta nhìn thấy rất rõ ràng hoa văn ẩn trên cẩm sam màu trắng của Nhạc Kha, một tay áo đang duỗi ra, ôm công chúa Giao Nhân mảnh mai kia.
Ta lui từng bước về phía sau, thở dài một hơi, tâm thần rối loạn.
Đa số loài chim đều có tính trung thành, một lòng. Thỉnh thoảng có người không tuân thủ phu đạo, đó là tin tức rất lớn trên núi Đan Huyệt. À, làm cho ta suy nghĩ, mấy đồng tộc đó làm sao giải quyết loại chuyện như vậy?
Do nhớ rõ phía sau núi có một con chim Diệc thích một con chim Cút dưới núi, bỏ vợ bỏ con, tái hôn, sống cùng với con chim Cút nhỏ.
Trong cơn tức giận, thê tử của con chim Diệc dẫn theo người trong tộc chạy đến chân núi, đập nát nhà của con chim Cút nhỏ, cũng đánh cho con chim Cút nhỏ đó hiện nguyên hình, một thân lông chim bị nhổ trụi.
Con chim Diệc này bất mãn với việc làm của thê tử, cáo trạng lên dì, nói thê tử của hắn dựa vào pháp lực cao hơn mình ba trăm năm, vô cùng ương ngạnh, ở nhà nói một không hai, con chim Cút nhỏ dịu dàng chăm sóc, lại rơi vào cái kết cục này.
Lúc ấy con chim Diệc kia và thê tử quỳ dưới công đường, con Diệc mái kia cười lạnh một tiếng, vén sợi tóc rũ xuống mặt, chỉ vào con chim Diệc nói: "Nếu ngươi cố ý muốn ở cùng một chỗ với con chim Cút tinh kia, ta cũng không cản trở ngươi."
Con chim Diệc kia thấy nàng ta chịu nhả ra, liếc nhìn lên triều đường một cái, thấy sắc mắt dì ta trầm như nước, không nói một câu, thì hất mặt nói: "Nương tử chịu hòa ly[1] với ta?"
[1]Hòa ly: ly dị mà nữ chủ động ly dị chồng thì gọi là hòa ly
Con chim Diệc mái cười lạnh lùng, nói với dì ta đang ngồi trên triều đường: "Thủ lĩnh, kẻ này phụ lòng quên nghĩa, bỏ gia nữ, việc này vốn là việc nhà, vốn không nên làm phiền lòng thủ lĩnh, nhưng tên này đã quyết tâm, hôm nay làm phiền thủ lĩnh chứng kiến, thuộc hạ lấy hai ngàn năm pháp lực của hắn, tha cho hắn một con đường sống, đi cùng con chim Cút trụi lông kia."
Xưa nay ta luôn kính nể dì quyết đoán rõ ràng, chỉ cảm thấy con chim Cút nhỏ này tuy có chút không biết tự lượng sức mình, dám tranh chồng với nữ quản sự của Phượng Tê Cung, nhưng đối với đám Điểu Tộc có thể tu thành tiên mà nói, linh lực đương nhiên trân quý giống như mạng sống, sao có thể tùy ý bị cướp đoạt. Tất nhiên là dì không chịu.
Nhưng ngoài dự liệu, dì vẫn ngồi ngay ngắn trên công đường như cũ, để mặc cho con chim Diệc mái kia lấy đi hai ngàn năm pháp lực của phu quân, chỉ chừa lại ba trăm năm, một cước đá hắn ra khỏi công đường của Phượng Tê Cung. Giữ ở cửa có rất nhiều tiên đồng tiên thị xem náo nhiệt cười ha hả, hoàn toàn chẳng xem đây là một chuyện uất ức.
Sau khi ta cân nhắc hai chữ " việc nhà " này một hồi lâu, hình như có chút hiểu rõ.
Dì thường trách ta làm việc không biết chừng mực, gây chuyện đánh nhau khắp nơi rước lấy rắc rối, làm trái đạo tu luyện của tiên gia, pháp lực mới hoàn toàn không có tiến bộ. Hôm nay ta một Tán tiên thờ phụng quyền cước tối thượng như vậy, trong thời khắc như thế này cư nhiên không xuất hiện đi nhổ trụi đầu tóc vàng của công chúa Giao Nhân kia, mà chỉ ngồi ở chỗ này vắt óc suy nghĩ phương pháp hay, Bản Tiên vẫn đắc ý vừa thê lương vừa tự giễu một hồi.
Nếu để cho dì thấy được, cũng không biết có khen ta hay không?
Sau khi ta ngồi thật lâu ở nơi này, bất kể là theo luận cứ chính phương hay phản phương, đều phát hiện chuyện hôm nay, bất luận như thế nào cũng không thể tính là chuyện nhà. Long Tam thái tử này và ta, quả thật chẳng có chút quan hệ gì.
Hắn chưa từng chính miệng nói với ta là hắn thích ta.
Lại càng chưa từng chính miệng nói với ta, muốn cầu hôn ta.
Đợi sau khi ta ngồi trong rừng san hô vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, nhưng lại không có kế sách thần kỳ gì, khi ngẩng đầu lên, trước mắt đâu còn bóng dáng của hai vị kia?
Rừng san hô này đẹp thì đẹp thật, chỉ là không có mùi hương, vạn lần không sánh kịp với hoa cỏ trên đất bằng. Ta, một cánh chim trời lại cả ngày ngâm mình ở Đông hải này cùng một đám rồng cá, thật sự không phải cùng tộc với ta, có thể yên ổn dài lâu?
Bỗng nhiên lúc đó, ta cảm thấy thuỷ tinh cung này nặng nề khó có thể chịu được. Cho dù có Tị Thủy châu, toàn bộ Đông Hải này chẳng qua cũng chỉ là một cái ao lớn trầm tĩnh nặng nề. Ta ra ngoài du lịchvốn không nên nán lại chỗ này quá lâu. Ta không khỏi tự giễu: Cho dù trên người kẻ đó có đúc ánh sáng giống như ánh mặt trời, nhìn đến hoa mắt, thì cũng là người trong Đông Hải long cung, có liên quan gì đến ngươi?
Nghĩ thông suốt điểm này, ta lén lúc tránh thủ vệ long cung, cũng chưa từng từ biệt với huynh muội Bích Dao, lướt trong làn nước, rời khỏi Đông hải.
Qua vạn năm, cùng lắm ta chỉ kết bạn với hai ba vị nhưng tiên hữu có thể đắt tay cùng nhau đi du ngoạn tùy ý trêu đùa, trong nháy mắt trở mặt thành thù, Nhạc Kha bị ta đánh một trận, Ly Quang cũng bị ta giận dữ đuổi đi, trong lòng thật có chút phiền muộn.
Ta buồn bã đứng trên đỉnh núi hồi lâu, nhìn thấy sắc hoàng hôn, trăm chim bay về tổ, áng mây chiều rực rỡ, cất bước đi dạo trên con đường nhỏ. Khó khăn lắm mới bước được mười bước, yêu khí đập vào mặt, theo sau là một đám sương mù màu tím, một giọng nữ dịu dàng trong trẻo như chim oanh hót, nói: "Tiểu yêu tham kiến thổ địa......"
Liền có một nữ tử sắc áo màu tím đứng ngay trước mặt, một đôi mắt long lanh như làn nước mùa xuân, đang u oán dán lên người ta.
Nàng nhìn ta như vậy, nhưng lại khiến ta sinh một ý niệm hoang đường trong đầu: Thí dụ như ta là vị lang quân thanh tú, bội tín phụ nghĩa, vứt bỏ nàng. Đương nhiên, ý tưởng này quả thật có chút hoang đường. Từ trước đến nay ta thích gây chuyện sinh sự, những ngày yên tĩnh ở núi Nữ Sàng này, tính tình quả thực cũng được bào mòn giảm đi vài phần, thật hòa ái nói: "Hồ cô nương có việc tìm Bản Tiên?"
Người làm thổ địa xưa nay, cấp bậc thấp nhất trong thiên giới, tính tình cũng có chút thấp kém, mặt cho thượng tiên nhào nặn, giống như cái tượng đất vậy, tính tình nóng nảy giống như ta có lẽ rất ít. Thổ địa nho nhỏ hễ gặp yêu quái thành yêu nhập ma, pháp thuật không địch lại, có kẻ lén lút co rút ở trong miếu thổ địa hoặc là quy phục ma đầu.
Ta tự ngẫm nghĩ, cũng có hơn ba phần tươi cười đối diện với con hồ ly tinh này. Hóc mắt hồ ly tinh kia đỏ lên, khóc thúc thít, cúi đầu quỳ dưới chân ta, túm lấy vạt áo màu xanh của ta mà nói: "Tiểu yêu và Hổ Vương trong núi đã thành thân được một trăm năm mươi năm, hôm qua đại vương hồi phủ, lại nói muốn hưu [2] tiểu yêu, đưa người mới vào phủ...... Tiểu yêu đành phải đến cầu xin thượng tiên làm chủ thay cho tiểu yêu......"
[2]Hưu: bỏ vợ
Ta sống đã vạn năm, lần đầu gặp phải cảnh người đến xin cáo trạng, lần đầu tiên có được cơ hội làm chủ thay cho người khác, trong lòng không khỏi đắc ý một lúc: đến làm tiên ở núi Nữ Sàng cũng không phải hoàn toàn không có ưu đãi, ít nhất có vài tiểu yêu tôn kính ta như thượng tiên.
Ta khẽ ho một tiếng, lấy thanh lấy giọng đang định bày ra dáng vẻ của thượng tiên thì từ xa xa vọng đến một tiếng hổ gầm, kinh động đám chim chóc trong rừng bay tán loạn, lượn vòng trên trời. Một ánh sáng màu bạc giống như tia chớp đột nhiên nhảy vào trong lòng ta, Cửu Ly, hai ngày nay chơi bời đến quên mất nhà, thật sự hoảng sợ núp trong lòng ta, không ngừng run rẫy.
Đứa nhỏ này trời sanh tính ham chơi, cũng không biết bị cái gì dọa đến như vậy. Ta vừa an ủi nó vừa bảo con hồ ly màu tím kia đứng dậy. Con hồ ly màu tím kia cúi đầu khóc, nói: "Thượng tiên, nếu hôm nay người không đồng ý làm chủ thay cho tiểu tiên, tiểu yêu sẽ không đứng lên."
Ta thật sự bất đắc dĩ.
Thường ngày luôn thấy dì quyết đoán rõ ràng, thấy thê tử của con chim Diệc và con chim Cút đánh nhau, cũng đành ngồi trên công đường giả vờ như Phật sống, không nói, cũng chẳng động đậy gì hết. Hôm nay đến phiên ta, mới biết trong đó có sự khó xử, cũng phải nhào một đống bùn nhão.
Ta lui về phía sau hai bước, kéo vạt áo ra khỏi tay của con hồ ly tím kia, thản nhiên nói: "Đây vẫn là việc nhà của Hổ Vương và hồ phu nhân, Tiểu Tiên làm sao nhúng tay vào được?"
Đã biết nàng chính là thê tử của Hổ Vương, tuyệt đối không thể gọi nàng là cô nương.
Ta nghĩ đến, hai chữ " việc nhà ", quả thật là một tấm lá chắn không tồi, giữa thân quen và mới gặp luôn có sự khác nhau, quyền lực và trách nhiệm cũng phia phần riêng biệt.
Con hồ ly tím kia đi hai bước bằng đầu gối, lại túm lấy góc váy của ta, tuyệt vọng khóc: "Từ xưa đến này thê tử bị Hổ Vương hưu đều bị hắn lấy nội đan tinh nguyên. Nếu tiểu yêu bị Hổ Vương hưu, sợ là mạng hèn này cũng khó giữ được a! Cầu xin thượng tiên thương hại......"
Ta nghĩ đến ngày ấy lúc chặt cây xây nhà gặp gỡ Hổ Yêu, toàn thân tỏa ra lệ khí tàn độc, giống như nhập ma. Hơi có chút hứng thú nói: "Ngươi nói Hổ Vương là kẻ mặc trường bào màu vàng có ẩn hoa văn, dáng vẻ rất cường tráng kia?"
Con hồ ly tím nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, một đôi mắt mịt mù hơi nước, đoan trang khiến cho người khácthương tiếc, nhỏ giọng, nói: "Núi Nữ Sàng này chỉ có một vị Hổ Vương, đúng là vị mà thượng tiên nhắc đến."
Ta đang trò chuyện với con hồ ly màu tím kia, lúc chuyển mắt thấy nổi lên một trận gió lớn, một cỗ mùi đập vào mặt, Cửu Ly ở trong lòng ta nức nở hai tiếng, càng run rẫy dữ dội. Không biết từ khi nào Hổ Yêu đã đứng cạnh bên con hồ ly màu tím kia, ánh mắt âm u, liếc nhìn con hồ ly ấy. Nhìn thấy ta, trên mặt thế nhưng đầy ý cười, chắp tay nói: "Không ngờ có thể gặp được tiên tử ở nơi này, thật sự là phúc của tại hạ. Con tiện nhân này cũng dám đến quấy nhiễu tiên tử, là do tại hạ quản giáo không nghiêm."
Từ lúc hắn hiện thân, mặc dù con hồ ly màu tím kia không khóc thút thít nữa, nhưng bàn tay nắm lấy vạt áo ta càng tăng thêm vài phần lực, giống hệt như Cửu Ly giờ phút này gắt gao trốn trong lòng ta.
Ta thấy con hồ ly màu tím này khóc rất đáng thương, có lòng muốn cứu nàng một mạng. Bởi vì trong lòng đang bế Cửu Ly, không tiện đáp lễ, giọng nói hơi khiêm tốn: "Hổ Vương khách khí. Ta thấy dáng người của tôn phu nhân rất xinh đẹp thế nên mới ngăn trở nàng ấy dừng lại nói chuyện vài câu với ta."
Sắc mặt của Hổ Yêu hơi bớt giận, không đề phòng lại liếc nhìn ta, chỉ vì hoàng hôn lu mờ, phải tiến gần một chút, hắn giống như vô cùng kinh ngạc, chỉ vào Cửu Ly đang ở trong lòng ta, nói: "Tại hạ đuổi theo con súc sinh này suốt hai ngày, muốn bắt lấy, lột da tặng cho tiên tử là khăn choàng cổ, chống đỡ hàn khí sáng sớm và chiều tối trên núi, không ngờ tiên tử ra tay nhanh hơn, một mình mà bắt được con súc sinh này. Tại hạ hỗ thẹn! Hỗ thẹn!"
Cửu Ly ở ta trong lòng càng run dữ dội, gân xanh trên trán ta bắt đầu nhảy mạnh, trong lòng buồn bực, nếu là ngày xưa, sớm đã vung ra nắm đấm, đánh nhau với con Hổ Yêu này. Nhưng hiện nay mới đến mấy ngày, cũng không tiện gây chuyện rắc rối, đành phải cố gắng trưng ra nét mặt gì nua, nói: "Hổ Vương có điều không biết, tiểu gia hỏa này tên là Cửu Ly, cũng là đứa nhỏ mà Tiểu Tiên nuôi dưỡng hơn sáu trăm năm. Nó xưa nay rất bướng bỉnh, lại không biết làm sao chọc Hổ Vương không vui thế nhưng lại muốn lấy tánh mạng của nó?"
Cổ họng của Hổ Yêu kia giống như bị bệnh, lập tức ho không dừng, nửa ngày mới ngừng lại được, có chút áy náy nói: "Là tại hạ lỗ mãng, tại hạ lỗ mãng....... ngược lại đứa trẻ mà tiên tử nuôi dưỡng rất là thông minh, có được mấy phần linh khí của tiên tử."
Ta lạnh lùng 'hừ' một tiếng, khuyên nhủ: "Hình như cổ họng của Hổ Vương có đàm chứng, mấy ngày nay tốt nhất nên kỵ ăn mặn. Về phần vị hồ phu nhân này, ta thấy dáng vẻ của nàng ấy đoan chính, nếu Hổ Vương cảm thấy chán ghét nàng ấy, không bằng cử nàng ấy đến phủ Tiểu Tiên làm tôi tớ vẩy nước quét nhà. Phủ mà Tiểu Tiên mới xây ở nơi này, có chút quạnh quẽ."
Dứt lời thì xuống núi, cũng không quay đầu nhìn lại.
Ở phía sau lưng ta, Hổ Vương đồng ý lia lịa: "Nghe theo lời tiên tử vậy. Tất cả mọi chuyện tại hạ đều nghe theo lời tiên tử."
← Ch. 004 | Ch. 006 → |