Vay nóng Tima

Truyện:Liệt Nữ Đấu Phu - Chương 04

Liệt Nữ Đấu Phu
Trọn bộ 11 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Hướng Tiểu Danh vẫn một thân trang phục đỏ như lửa, tóc dài vẫn dùng vòng bạc buộc lên, không chọn bất kỳ trang phục nào, ngay cả phấn trang điểm cũng không tiêu sái đi đến cuộc hẹn.

Vừa lên lầu các, liếc mắt liền thấy một nam tử mặc gấm quý bạch y ngồi ở chỗ hẹn, vừa nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy, tao nhã nhìn nàng cười một tiếng.

Là một nam tử rất văn nhã một thân quý khí, có tài văn chương làm người khác chú ý.

Hướng Tiểu Danh gảy nhẹ một lông mày, đi tới trước mặt đối phương." Huynh chính là Thẩm Thiệu Văn? Thiếu trang chủ Minh Thiên Sơn trang?"

"Chính là tại hạ." Thẩm Thiệu Văn tao nhã cười một tiếng, tay cầm quạt xếp thêm vẻ tiêu sái." Nghe đại danh Hướng cô nương đã lâu, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền."

"Đâu có." Giương cao nụ cười, Hướng Tiểu Danh ngồi xuống đầu tiên, một đôi mắt to vẫn đánh giá hắn.

Minh Thiên Sơn trang nằm ở đối diện thị trấn, danh tiếng rất lớn, nàng từng nghe nói tới, chẳng qua là không nghĩ tới nhân vật như vậy sẽ đến nhà nàng cầu hôn, hơn nữa đối tượng lại là nàng.

"Nghe phụ thân ta nói, huynh từng tới nhà cầu hôn ta?"Hướng Tiểu Danh nhịn không được tò mò mở miệng hỏi.

"Không sai." Thẩm Thiệu Văn nhẹ nhàng cười một tiếng, rót ly rượu giúp Hướng Tiểu Danh, không để lại dấu vết đánh giá cô gái trước mắt.

Không phải là người có dung mạo làm người ta kinh ngạc, nhưng phong thái khí thế kia vô cùng hấp dẫn người, trang phục màu đỏ bao vây ra dáng vẽ mỹ lệ, con ngươi xao động có chút tức giận tựa như ngọn lửa làm người khác chú ý.

Nếu có thể chinh phục ngọn lửa này chắc là thành tựu rất lớn. Nghĩ tới đây Thẩm Thiệu Văn khẽ cười.

"Tại sao là ta?" Theo như tiếng xấu của nàng ở Cảnh Dương thành, nàng không cho là sẽ có nam nhân dám tới cửa cầu hôn, không phải có người muốn lấy cọp mẹ về chứ?

Hướng Tiểu Danh nêu vấn đề làm Thẩm Thiệu Văn cười, vừa lay động quạt xếp vừa nói:" Chẳng lẽ Hướng cô nương không biết mình thật hấp dẫn sao?" ít nhất, hắn đã bị nàng hấp dẫn.

Lời của hắn thiếu chút nữa làm rượu trong miệng Hướng Tiểu Danh phun ra. Hấp dẫn người? Đây chính là lần đầu tiên nàng nghe được có người nói nàng như vậy.

Nam nhân này có vấn đề gì không? Hướng Tiểu Danh liếc Thẩm Thiệu Văn một cái, thấy hắn vẫn cười lịch sự thật giống như không cảm thấy bản thân nói sai cái gì, làm cho nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng xé ra nụ cười.

Đột nhiên Hướng Tiểu Danh cảm thấy không thú vị.

Cảm giác thật giống như không có thú vị như nàng nghĩ, vô biên nói rất đúng, làm cho nàng không có nổi hứng thú đúng là có chút hối hận.

Ở nhà luyện công cũng thú vị hơn so với nơi này! Ăn món ăn nén ngáp dài, Hướng Tiểu Danh nhịn không được ở trong lòng nghĩ tới.

"Không biết Hướng cô nương cảm thấy tại hạ như thế nào?" Thẩm Thiệu Văn đột nhiên hỏi một câu.

"Sao?" Hướng Tiểu Danh sửng sốt. Cảm thấy hắn như thế nào? Nàng không có cảm giác nha!

"Là như vậy, tại hạ thật sự rất yêu thích Hướng cô nương, muốn lấy cô nương làm vợ, không biết Hướng cô nương có nguyện ý hay không?" Thẩm Thiệu Văn rất thành khẩn hỏi.

Hướng Tiểu Danh hoàn toàn phản ứng không kịp, một ngụm rượu vẫn ngậm trong miệng nhất thời nuốt không nổi. Nàng nên trả lời thế nào?

Đang lúc há hốc mồm, lại thấy một bóng dáng đen tuyền đi lên bậc thang, hắn được tiểu nhị mời đi lên, hơn nữa bên cạnh còn có cô nương mặc xiêm y màu hồng đi theo.

"Phụt! Ho khan một cái khụ khụ......" Rượu nghẹn ở cổ họng nhất thời phun ra.

Hắn...... Hắn tại sao lại tới đây?

.................................................................

"Hướng cô nương, cô nương không sao chứ?"Thấy Hướng Tiểu Danh đột nhiên phun rượu, ho khụ khụ không ngừng, Thẩm Thiệu Văn sửng sốt một chút, không cẩn thận bị nàng phun trúng.

"Khụ khụ...... Không có...... Khụ......" Hướng Tiểu Danh sặc đến đỏ mặt, vội vàng phất tay, thấy mình phun trúng người hắn nàng lúng túng cười, " Thật xin lỗi, phun trúng người huynh......"

"Không sao." Thẩm Thiệu Văn có phong độ cười một tiếng, lơ đễnh nói." Chẳng qua chỉ dính vào tay áo mà thôi, không có gì đáng ngại."

"Khụ......khụ...... Vậy thì tốt." Thẩm Thiệu Văn phong độ làm Hướng Tiểu Danh khiêu mi có một tia hảo cảm, xem ra cậu ấm này tính tình cũng không tệ lắm!

Không giống người khác, hèn hạ lại keo kiệt!

Nghĩ tới đây Hướng Tiểu Danh liếc về phía bàn cách vách, gian xảo không tốt, tiểu nhị sắp xếp cho bọn họ ngồi ở cách vách, hai bàn cách quá gần, gần đến có thể nghe được thanh âm của đối phương.

"Đoan mộc đại ca, lâu như vậy không thấy Nhã Ngâm thật nhớ huynh." Quý Nhã Ngâm đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, không hề che giấu sùng bái hắn.

"Ta cũng vậy rất nhớ muội." Đoan Mộc Thần tuấn mỹ cười một tiếng, nhận thấy được tầm mắt cách vách dò xét qua, mâu quang lóe lên, cười tuấn lãng hơn.

Nghe được Đoan Mộc Thần trả lời, Hướng Tiểu Danh nhịn không được cau mày, ánh mắt dò xét liếc về phía Quý Nhã Ngâm. Ừ...... rất xinh đẹp, một thân dải lụa tơ lụa nhìn ra được xuất thân rất tốt.

Đoan Mộc Thần lúc nào biết nữ nhân này? Nàng tại sao không biết?

Nghĩ tới đây đầu lông mày Hướng Tiểu Danh nhíu càng chặc hơn, hơn nữa nghe được hai người nói chuyện, một cổ không vui đột nhiên từ trong lòng nhô ra làm sao cũng không khống chế được.

"Vương bát đản đáng chết......" Nàng cắn răng thì thầm.

"Hướng cô nương, cô nương vừa nói cái gì?" Không có nghe rõ lời của nàng, Thẩm Thiệu Văn nghi ngờ nhìn nàng.

"Không có! Không có gì!" Hướng Tiểu Danh cười trừ thuận miệng nói cho có lệ, một đôi lỗ tai vẫn nhướng lên cao, chú ý cách vách đang nói chuyện gì.

"Thật sự?" Nghe được Đoan Mộc Thần trả lời, Qúy Nhã Ngâm như mở cờ trong bụng, con ngươi cũng sáng lên.

Nàng và Đoan Mộc Thần từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trái tim của nàng đã sớm gửi lên người hắn, chỉ tiếc bọn họ dọn đến trong thành Cảnh Dương, tuy cách xa nhưng không thể nào ngăn cản được nàng yêu thích hắn.

"Dĩ nhiên, từ nhỏ cùng nhau lớn lên muội tựa như muội muội của ta." Đoan Mộc Thần không phải không biết Qúy Nhã Ngâm yêu thích hắn, cho nên nhàn nhạt giải thích.

Muội muội?

Cười phong lưu đến như vậy, đó là nụ cười đối với muội muội sao?

"Lời nhảm nhí này ai sẽ tin!" Hướng Tiểu Danh hừ lạnh, nói dối như vậy mà hắn cũng dám nói, nàng còn không dám nghe nửa là!

"Đoan mộc đại ca, huynh biết Nhã Ngâm không có xem như đại ca mà." Quý Nhã Ngâm nhịn không được hờn dỗi.

Ừ! Thanh âm có phải quá uốn éo hay không? Món ăn vừa mới vào miệng thiếu chút nữa nhịn không được phun ra.

"Cô nương ơi, ánh mắt của cô có phải quá kém hay không? Thích loại nam nhân này chỉ tổ bất hạnh." Hướng Tiểu Danh nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nghe được nàng mơ hồ nói lẩm bẩm mang theo chút giấm chua làm Đoan Mộc Thần nhịn không được cười khẽ một tiếng.

"Đoan mộc đại ca, huynh cười cái gì?"Thấy Đoan Mộc Thần đột nhiên cười, Quý Nhã Ngâm không hiểu mở miệng hỏi.

"Không, không có gì." Đoan Mộc Thần uống một hớp rượu che dấu nụ cười.

Không có nhận thấy cuộn sóng mãnh liệt giữa hai người, Thẩm Thiệu Văn bình tĩnh nhìn Hướng Tiểu Danh, mặc dù cảm thấy nét mặt của nàng có chút không đúng,

Nhưng vẫn hỏi lần nữa:" Hướng cô nương, lời ta vừa nói không biết ý cô nương ra sao?"

"Nói cái gì?" Hướng Tiểu Danh thuận miệng hỏi, cả lực chú ý cũng đặt ở trên bàn cách vách.

"Chính là chuyện ta đến nhà cầu hôn, không biết Hướng cô nương ý như thế nào?"

Nghe được lời của Thẩm Thiệu Văn, Đoan Mộc Thần nhíu lại mày kiếm, nhưng một chút liền giản ra, thật giống như không xảy ra chuyện gì.

"Sao?" Lời của Thẩm Thiệu Văn kéo lực chú ý của Hướng Tiểu Danh quay trở về, nhìn vẻ mặt thành thật kia có chút choáng váng." Ack...... việc này......"

Nàng nói quanh co theo bản năng nhìn sang hướng Đoan Mộc Thần, lại thấy mặt hắn không chút thay đổi, thật giống như thật không nghe thấy. Thấy thế nàng không khỏi có chút phát hỏa.

Hắn! Hắn đây là phản ứng gì chứ?

Có người cầu hôn với nàng! Hắn thậm chí thay đổi chút nét mặt cũng không có?

"Đây, Nhã Ngâm, vịt nướng dấm tương này là món nổi danh tửu lâu, muội nếm thử xem." Đoan Mộc Thần mỉm cười, gắp mấy viên thịt nướng bỏ vào trong chén Qúy Nhã Ngâm.

"Cám ơn." Quý Nhã Ngâm bởi vì Đoan Mộc Thần dịu dàng mà cười ngọt ngào.

Một màn này để Hướng Tiểu Danh thấy liền trừng to mắt, một cổ lửa giận tỏa ra hừng hực có chút nhịn không được!

Khốn kiếp! Sáu năm qua hắn chưa từng gắp thức ăn cho nàng, cũng không dịu dàng đối với nàng, nhưng bây giờ đối với nữ nhân khác......

"Đoan Mộc Thần!" Hướng Tiểu Danh tức giận, dùng sức đập bàn đứng lên.

"Hả?" Giống như là lúc này mới phát hiện đến nàng, vẻ mặt Đoan Mộc Thần kinh ngạc." Đây không phải là Hướng cô nương sao? Thật là đúng dịp!"

"Đúng dịp cái đầu mẹ ngươi! Bổn cô nương ngồi ở cách vách, ngươi mắt mù mới không thấy được!" Nàng cũng không tin hắn không thấy nàng.

"Trời! Làm gì dữ như vậy?" Qúy Nhã Ngâm cau mày nhịn không được mở miệng.

"Không sao." Đoan Mộc Thần đưa tay ngăn cản Quý Nhã Ngâm, gương mặt vẫn nở nụ cười, không để bụng lời của Hướng Tiểu Danh." Ta nghĩ nàng hy vọng ta làm bộ không thấy được nàng, không phải sao?"

Hắn cười rất dịu dàng, vẻ mặt bình thản, bộ dáng như động vật vô hại nhưng lại làm Hướng Tiểu Danh cảm thấy một trận gió lạnh.

Đối với tính tình Đoan Mộc Thần, nàng cho dù không hoàn toàn hiểu rõ nhưng cũng coi như đã hiểu một nửa.

Hắn bây giờ đang tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận, rất tức giận nữa.

"Hơn nữa nàng bình thường không phải cũng làm như không thấy ta sao? Huống chi ta thấy nàng và Thẩm công tử hàn huyên rất vui vẻ ......"

Đoan Mộc Thần giọng nói càng dịu dàng Hướng Tiểu Danh càng cảm thấy kinh khủng.

"Ack...... Ta......" Khí thế toàn bộ tiêu tán, khi hắn dịu dàng thật đáng sợ!

"Tại sao?" Đoan Mộc Thần nghi ngờ nhìn Hướng Tiểu Danh, vẻ mặt vô hại nhưng con ngươi đen xẹt qua một tia lạnh lẽo. Không phải khí thế vừa rồi rất mạnh sao?

Hướng Tiểu Danh tinh tường hiểu được ý tứ trong mắt Đoan Mộc Thần, hắn tựa như ác hổ bắt con mồi, mà nàng chính là con mồi! Nàng nuốt nước miếng một cái, thân thể cương cứng.

"Hướng cô nương, cô nương tại sao phát run?" Phát hiện nàng có cái gì không đúng, Thẩm Thiệu Văn lo lắng đưa tay nắm tay nàng.

Nhưng cử chỉ thân mật này làm cho Đoan Mộc Thần nheo lại con ngươi, lạnh lùng nhìn hai người tay nắm tay.

"Ta không sao!" Hướng Tiểu Danh nhanh rút tay về, không phải là bởi vì Đoan Mộc Thần nhìn chằm chằm, mà là nàng vốn không thích để người xa lạ chạm mình, cho nên nhịn không được nhíu lại chân mày.

Nàng rõ ràng không thích để gương mặt văn nhã của Thẩm Thiệu Văn hiện lên vẻ khó xử, nhưng hắn vẫn hữu lễ cười một tiếng." Xin lỗi, là tại hạ thô lỗ."

"Sau này đừng như vậy nửa." Hướng Tiểu Danh cau mày, tuyệt không khéo nói đưa đẩy. Nàng thật sự không vui cũng sẽ không cho đối phương lối thoát.

"Đúng, thật xin lỗi." Thẩm Thiệu Văn sửng sốt, không vui chợt lóe lên nhưng vẫn hữu lễ nhận lỗi.

Nhưng Đoan Mộc Thần lại không bỏ qua nét mặt của Thẩm thiệu Văn, mâu quang lóe lên xẹt qua suy nghĩ sâu xa, càng thêm chú ý Thẩm Thiệu Văn thêm vài lần.

"Được rồi!" Thấy Thẩm Thiệu Văn vẫn nói xin lỗi, Hướng Tiểu Danh bĩu môi, cũng không muốn so đo nhiều." Ta phải đi, cám ơn huynh đã mời."

Nàng phất tay một cái, xoay người muốn đi. Bây giờ quan trọng nhất là cách xa Đoan Mộc Thần, nàng cũng không quên hắn tiềm ẩn lửa giận.

"Hướng cô nương, lời của ta vừa nói......" Thấy nàng muốn đi, Thẩm Thiệu Văn nhanh mở miệng.

"Ack...... để nói sau!" Hướng Tiểu Danh cười khan ha ha có lệ không dám nhìn Đoan Mộc Thần nửa, nàng nhanh chóng rời đi.

Nói giỡn, ở lại chút nữa người chết nhất định là nàng!

Cố gắng quên tầm mắt sắc bén từ sau lưng phóng tới, Hướng Tiểu Danh nhanh rời khỏi tửu lâu, thế cho nên không thấy được sắc mặt Thẩm Thiệu Văn trầm xuống.

Nhưng Đoan Mộc Thần bên cạnh lại thấy rõ, trong mắt suy nghĩ sâu xa càng đậm.

........................

Tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời.

Trời vừa tối mới vừa vào phòng Hướng Tiểu Danh liền nhận thấy không khí không khác thường, theo bản năng xoay người muốn chạy trốn......

"Nàng cảm thấy ta đuổi theo nàng ra ngoài kết quả sẽ như thế nào? Bị người khác nhìn thấy ta không sao cả! Nhưng mà nàng thì......"

Nhàn nhạt uy hiếp từ phía sau truyền đến, làm Hướng Tiểu Danh dừng lại cước bộ, vùng vẫy một lúc lâu mới không cam lòng đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần ngồi ở trên giường sạch, nhìn nàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay." Tới đây."

Gọi cẩu sao?

Hừ hừ hừ! Nàng tại sao chửi mình?

Hướng Tiểu Danh dùng sức hất đầu nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, không cam không lòng đi về phía hắn." Gì nửa nha? Nươi rất rỗi rãnh nên đến chổ ta phải không?"

"Không có rỗi rãnh bằng nàng! Còn phải lấy chồng kiếm sống, xem ra 『 Chấn Thiêu tiêu cục 』 sắp sụp đổ phải không?" Đoan Mộc Thần dùng sức ôm eo Hướng Tiểu Danh, nhẹ cười giễu.

"Cái rắm! Ngươi đừng nói lung tung, ngươi chết rồi nhà ta vẩn khỏe." Dám nguyền rủa tiêu cục nhà nàng? Hướng Tiểu Danh dùng sức trừng hắn.

"Hy vọng ta chết như vậy sao!" Lời Hướng Tiểu Danh làm Đoan Mộc Thần khiêu mi, bàn tay ôm eo nàng càng dùng sức, cúi đầu cắn lên gáy ngọc của nàng.

"Đau!" Đau đớn đánh tới Hướng Tiểu Danh cau mày, đưa tay dùng sức đẩy Đoan Mộc Thần ra." Ngươi tại sao cắn ta?"

Nàng vuốt cổ đụng phải dấu răng, nàng cúi đầu nhìn xuống phía trên có vết tích rõ ràng.

"Đáng chết! Ngươi lưu lại vết tích này! Như vậy ta làm sao gặp người khác?" Nàng giận đến giơ chân, tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Người này tại sao như vậy? Trước kia không có lưu lại dấu vết, nhưng lần này......

Thấy Đoan Mộc Thần cười giống như một chút cũng không hối hận, nói rõ hắn cố ý làm Hướng Tiểu Danh tức giận." Đoan Mộc Thần, ngươi còn cười?"

"Chẳng lẽ nàng muốn ta tức giận?" Đoan Mộc Thần nheo lại con ngươi đen, nụ cười biến mất thay bằng nét mặt lạnh lùng." Ta còn chưa tha thứ chuyện nàng ăn cơm với tên họ Thẩm kia."

"Ai muốn ngươi tha thứ!"Hướng Tiểu Danh nhìn chằm chằm hắn, nàng không sợ hắn." Ngươi không phải cũng cùng Nhã Ngâm gì đó ăn cơm sao!"

Hơn nữa hai người còn rất thân mật, hừ!

Đoan Mộc Thần khiêu mi, lạnh lùng bị nụ cười thay thế." Kỳ lạ, ta tại sao nghe thấy chút vị chua, rất nồng......"

"Cái gì chua?" Hướng Tiểu Danh kỳ quái liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn cười ái muội, thoáng chốc hiểu được."Nngươi đừng loạn tưởng, ta không phải ghen, ngươi cho là ngươi là ai? Có cái gì tốt để cho ta ghen?"

Nàng lớn tiếng ồn ào, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì gấp gáp mà ửng hồng, hơn nữa nhìn thấy nụ cười của hắn càng lúc càng lớn, nói rõ chính là không tin lời của nàng......

"Đáng chết! Ngươi đừng cười!" Hướng Tiểu Danh nổi giận, nàng nói nàng không có ghen, hắn còn cười thành như vậy? Thật giống như nàng ăn phải giấm.

Nàng mới không có!

"Được rồi, ta hiểu." Trêu chọc nàng thật vui, Đoan Mộc Thần hài lòng vỗ vỗ đầu Hướng Tiểu Danh, toàn bộ không vui tiêu tán hết.

Đáng chết! Hắn rõ ràng nói qua loa với nàng!

Hướng Tiểu Danh thấy tức hơn đang muốn phát hỏa, lại thấy hắn đột nhiên đứng dậy làm cho nàng sửng sốt." Ngươi muốn làm gì?"

"Trở về!" Đoan Mộc Thần giữ lấy nụ cười đi tới ngưỡng cửa.

Trở về?

"Ngươi không ở lại sao?" Lời vừa ra khỏi miệng Hướng Tiểu Danh liền hối hận. Nàng tại sao hỏi cái này? Thật giống như hy vọng hắn ở lại vậy.

Quả nhiên, Đoan Mộc Thần dừng bước lại, nghiêng người nhìn nàng."Thế nào? Nàng muốn ta ở lại sao?"

"Còn lâu mới muốn ngươi ở lại!" Hướng Tiểu Danh nhanh chóng cãi lại, rồi lại cảm thấy kỳ quái, bình thường hắn tới đây cũng sẽ cùng nàng ở trên giường hao tổn hơn phân nửa đêm, tại sao hôm nay khác thường như vậy......

"Ta cũng rất muốn ở lại, đáng tiếc không được trong nhà có khách quý." Đoan Mộc Thần mập mờ nói nhìn nàng nhẹ nhàng nháy mắt.

Hướng Tiểu Danh nheo lại mắt, nghĩ đến vị cô nương hồi chiều." Là người tên Nhã Ngâm?" Thanh âm của nàng mang theo ghen tuông.

Đoan Mộc Thần đáp trả bằng cười một tiếng, thật ra tối nay trong tiêu cục còn có việc để làm, nhưng hắn cố ý không nói để cho nàng hoài nghi.

Đây là trừng phạt cho nàng! Dám tự tiện đi ăn cơm với nam nhân khác, nàng cho là hắn đơn giản tha nàng như vậy sao?

Thấy Đoan Mộc Thần không nói lời nào, Hướng Tiểu Danh cảm giác mình đã đoán đúng. Nhất thời một cổ lửa giận bốc lên, khốn khiếp này!

"Muốn đi thì nhanh một chút!" Xú nam nhân! Thấy liền chướng mắt!

"Ta không phải không muốn đi?" Phản ứng của nàng làm hắn rất hài lòng, cười càng đắc ý hơn." Còn nữa, sau này không cho phép gặp mặt với cái tên Thẩm Thiệu Văn nửa."

Đoan Mộc Thần không quên Thẩm Thiểu Văn thay đổi sắc mặt, cho nên tối nay hắn tới chính là muốn bảo nàng cách người này xa một chút.

"Tại sao?" Hắn cho hắn là ai? Nói không gặp là không gặp!

"Tên kia không đơn thuần như bề ngoài, nàng sau này nên tránh gặp mặt hắn để tránh bị lừa, có nghe hay không?" Đoan Mộc Thần giận tái mặt, lạnh giọng ra lệnh.

"Wow! Ngươi đừng nói nhảm!" Hướng Tiểu Danh mới không tin lời của hắn, Thẩm Thiệu Văn xem ra là người lịch sự nho nhã, làm gì có nguy hiểm?

"Hướng Tiểu Danh, nghe theo lời ta là được!" Đoan Mộc Thần không vui nhìn nàng, thanh âm mang theo một tia không vui.

Nữ nhân này, hắn là vì muốn tốt cho nàng mới nhắc nhở, mặt nàng cứ như hắn đang lừa gạt, thật là......" Tóm lại, nếu để cho ta phát hiện nàng ở chung một chỗ với hắn thì nàng xong rồi!"

Uy hiếp xong, Đoan Mộc Thần nhanh chóng rời đi.

"Wow! Ngươi có thể ở chung với Nhã Ngâm kia, ta thì không thể ở chung với Thẩm Thiệu Văn sao?" Hướng Tiểu Danh tay xoa thắt lưng, tức giận hướng về phía bóng dáng biến mất gầm nhẹ, cảm giác bụng đầy lửa.

Hắn cho là hắn là ai? Hắn nói như vậy nàng sẽ làm theo sao?

"Đoan Mộc Thần! Ngươi có thể đi phong lưu, ta thì không được sao? Ngươi cho là ngươi là ai của ta? Quản ta nhiều như vậy!"

Hừ! Hắn không cho phép, nàng liền muốn cùng với Thẩm Thiệu Văn ở chung một chỗ!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)