Vay nóng Tima

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 089

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 089
Mặt nạ chi mê
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


Gần, nhanh chóng lại gần...

Ta nhìn thấy hắn cuộn mình trên tuyết, vẫn thống khổ như đêm hôm đó, làm người ta rất lo lắng.

Chân thật sâu sắc, trong tuyết ẩm thấp, làm cho bộ dáng vốn đã thảm hại càng thêm trầm trọng.

Trong lòng lo lắng không thôi, cố gắng dùng hết khí lực đi về phía ấy, bất quá chỉ là khoảng cách vài bước nhưng lại giống như cách chân trời góc biển.

Tuyết vẫn rơi, mà giờ này trên người Mị tuyết đã phủ lấy một lớp dày, nếu ta đến chậm thêm một chút nữa, có lẽ sẽ không thể nhìn thấy hắn sao?

Sẽ rất lạnh, rất sợ hãi, sẽ rất thống khổ đi.

Ta nắm chặt áo bông, nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống, trong nháy mắt biến thành một mảnh lạnh như băng.

Vừa rồi tuyệt vọng như vậy, ta không hề rơi lệ, nhưng giờ đây nước mắt lại không thể kiềm chế được mà chảy xuống.

Đây coi như là lần đầu tiên ta vì hắn mà rơi lệ, mà số lần ta rơi lệ thật sự rất rất ít, đến giờ chỉ có vài lần, nhưng lại nhớ rất rõ ràng.

Tay rốt cục cũng chạm vào hắn, lạnh như băng.

Trong miệng của hắn không ngừng thì thào, tay nắm chặt áo đơn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ta không khỏi lo lắng.

Xoa xoa hai gò má của hắn, không ngừng nhẹ giọng an ủi "Mị Mị, không có việc gì hết."

Dù thế nào ta đều ở bên ngươi.

Ta nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào ta, ôn nhu mà an ủi.

Mắt chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt hắn, ta lại một lần nữa thật cẩn thận chạm vào, không cho hắn thời gian phản kháng, quyết tâm phải đem nó tháo xuống.

Mà lúc này, hắn cũng sớm đã sức cùng lực kiệt, không hề phản kháng.

Trong bóng tối, ta gian nan cúi đầu, rốt cục đã thấy được bí mật mà hắn vẫn luôn che dấu ta.

Quả nhiên giống như ta đã nghĩ, từ lúc ta khôi phục trí nhớ, ta liền nhớ lại rất nhiều thứ, cũng bao gồm việc Mị cũng đã ừng hoán đổi máu với ta.

Hoán đổi máu kì thật cũng không khó khăn gì, nhưng mà máu của ta là chí âm, cùng với nội công chí dương hắn luyện tướng xích, cho nên mới phải thống khổ như vậy.

Mặt hắn thật xanh xao, xanh đến nổi gần như quỷ dị, chỉ cần nhìn qua thôi, đã làm người ta sởn cả gai ốc.

Mị hẳn là đã biết, chờ đến khi trắng bệch, sẽ... sẽ...vỡ tan thành từng mảnh...

Ta không dám tưởng tượng đến tình cảnh đó, thật sự không dám tưởng tượng.

Mà mỗi lần phát tác, thì thời điểm đến lúc ấy càng gần, mà đến giờ này ta mới hiểu được dụng tâm hắn che giấu không muốn người khác biết là vì cái gì.

Vì sao đáp ứng hẹn ước ba năm kia, vì sao rõ ràng là rất muốn ta ở lại nhưng thủy chung lại không hề mở miệng, hắn tưởng chỉ như vậy là có thể đến một nơi mà ta không biết để chết sao?

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một lần chia cách lại có thể vĩnh viễn không gặp lại, nếu không phải hắn liều lĩnh tới tìm ta, thì ngay cả cơ hội gặp lại cũng không có.

Ta chưa bao giờ hận chính mình như thế này, hận chính mình lần đó sao lại có thể quyết tuyệt rời đi như thế, thậm chí ngay cả quay đầu một lần cũng không có.

Thật ra thì ta cũng không nghĩ một lần ly biệt cũng chỉ có chút bi thương mà thôi.

Mà giờ phút này, người trong lòng dần bình tĩnh lại, tựa hồ như chỉ cần ta tới gần hắn một chút, thống khổ của hắn sẽ giảm bớt vài phần, có thể nào là do dòng máu đang chảy trong ta cùng hắn có liên quan không?

Giờ phút này, ta không biết phải làm thế nào mới có thể cứu được hắn, ta chỉ biết không có thể cứ chờ đợi như vậy được, ta sợ sự chờ đợi, nếu chờ nữa thì tất cả có thể sẽ trở thành tiếc nuối.

Vì thế ta nhặt thanh kiếm hắn làm rơi trên tuyết cắt vào lòng bàn tay của mình một đường, cũng cắt vào lòng bàn tay hắn như thế, sau đó dùng tay nắm chặt tay hắn, bắt tay nhau cùng một chỗ.

Có lẽ sau khi đổi trở về, cái gì đều có thể giải quyết.

Ta không cần phải suy nghĩ nhiều về việc từ nay về sau mình không còn có một tia ấm áp, nhưng thật sự ta cũng không cần, dù sao trải qua nhiều năm như vậy, kỳ thật sớm đã thành thói quen.

Nếu Mị biết là ta cứu hắn, hắn có thể ở lại bên cạnh ta hay không? Hay là khi tỉnh lại lại một mực rời đi?

Lòng bàn tay đối với lòng bàn tay, lúc này đây ta có thể cảm nhận được cái lạnh và nóng luân phiên tới, giống như là hai loại cực hạn đang không ngừng giao hoà lẫn nhau trong cơ thể ta.

Chính là ta quá mức suy yếu, làm đến một nửa đã không còn lực khí để làm tiếp, nhưng dù chỉ mới được một nửa, thì sắc mặt của Mị cũng đã chậm rãi có chút hồng trở lại.

Quả nhiên chỉ có biện pháp thế này mới có thể giải quyết được.

Đang lúc ta nghĩ muốn tiếp tục, Mị đột nhiên mở mắt, ta cũng giật mình ngẩn ra, sau khi biết ta đang làm gì, lập tức đình chỉ tất cả.

"Liễu Lăng, ngươi..." Hắn muốn nói lại thôi, trong mắt lại tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng ỉ, ta cười cười dùng tay xoa hai má hắn "Ta vẫn thích Mị Mị như vậy, chúng ta tiếp tục được không?"

"Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, có chút chua xót nói: "Ta sao có thể để cho ngươi làm như vậy? Ta thật xin lỗi ngươi. Sao ta có thể để cho ngươi gánh vác mọi chuyện thế này chứ?"

Ta suy yếu ngăn hắn nói tiếp, cười nhẹ "Ta nguyện ý, là do ta nguyện ý, Mị Mị, nhanh lên làm tiếp được không?"

Trong sách không có ghi lại, nếu hoán đổi máu đến một nửa thì sẽ thế nào?

Nhưng hắn thế nào cũng không đồng ý, còn nói muốn đổi trở về, cuối cùng ta bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không muốn tranh cãi với ngươi nữa, cứ như vậy đi, xem ý trời thế nào đã, nếu như may mắn thì hai chúng ta cùng nhau sống sót. Nếu bất hạnh thì cùng chết."

"Liễu Lăng..." Hắn còn muốn nói gì, lại bị lời trêu tức của ta cắt ngang, "Có phải rất cảm động hay không?"

Hắn thản nhiên nở nụ cười, gật đầu nói: "Ừm, rất cảm động."

"Mị Mị, ngươi nên cười nhiều hơn." Ta giống như phát hiện chuyện ngạc nhiên vui mừng nhất nói: "Mị Mị cười lên nhìn rất đẹp."

Hắn cũng không nói gì nữa, khom người ôm lấy ta, nếu ta không có nhìn lầm thì hình như Mị đang thẹn thùng a~.

"Mị Mị..." Ta mềm mại tựa vào trong lòng hắn.

Hắn đáp nhẹ "Hử?"

"Cám ơn ngươi đã tìm đến ta." Ta thản nhiên nói.

"Liễu Lăng, mặc kệ ta làm cái gì, cũng không để ngươi như lúc trước nữa." Hắn đột nhiên chon cằm ở hõm hãi của ta "Ngươi chính là người đã cứu cuộc sống của ta."

Ta biết Mị một khi đã nói như vậy, thì nhất định là hắn đã phải trải qua rất nhiều cố gắng cùng giãy giụa.

Nâng tay vuốt lấy mái tóc đen hỗn loạn của hắn, ta sâu kín nói: "Dù không có tất cả cũng đừng tuyệt vọng. Nhớ rõ ông trời sẽ không thể tàn nhẫn với ngươi như vậy. Đến một lúc nào có sẽ có người thiệt tình đối với ngươi."

Ta sợ là nếu có một ngày, ta lại một lần nữa biến mất, thì chỉ mong hắn không phải lưu luyến gì hết.

Mị trong ba năm kia, cùng Mị sau khi ta mất tích, luôn mang theo một loại ẩn ẩn cực đoan.

"Ừm. Ta biết." Hắn cùng ta chậm rãi theo đường cũ trở về, nhẹ giọng đáp.

Ta không nói gì nữa, chính là lẳng lặng tựa vào trong lòng hắn.

Tuyết rơi thật sự rất dày, đầy trời đầy đất đều là tuyết trắng, nhưng giờ phút này, một chút sợ hãi ta cũng không có, có lẽ là do không cần biết mọi chuyện sau này sẽ như thế nào, thì cũng sẽ có một người bảo hộ ta.

Ta nghĩ đến mọi chuyện đã qua, chỉ cần một canh giờ nữa, chờ đến hừng đông là chúng ta có thể xuống núi, nhưng là ông trời dường như vẫn không chịu buông tha cho chúng ta.

Một bầy sói từ đâu hướng về phía chúng ta chạy đến, có lẽ là lúc hoán đổi máu rồi, hương vị máu tanh đã hấp dẫn chúng nó, nhưng sao chúng nó có thể ở gần đây được?

Vừa rồi đi chung quanh ta không hề thấy, vì sao giờ phút này chỉ là một chút máu tanh liền đưa tới nhiều sói như vậy, chúng đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, trong đôi mắt xanh kia tràn đầy thị sát. Chúng đem chúng ta trở thành con mồi, có mấy con thậm chí đã nhào vào chúng ta. Mị phi thân một cái, nhảy lên trên cây, đem ta đặt tốt ở trên nhánh cây "Không có việc gì đâu." Hắn xoay người muốn trở lại mặt đất, ta đã kéo lấy vạt áo hắn: "Mị Mị, không cần đâu, chúng ta cùng nhau một chổ là tốt rồi."

Nếu là Mị bình thường, ta một chút cũng không lo lắng, nhưng giờ phút này hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ta thật sự lo lắng khi hắn đi đối phó với dã lang tà ác này.

Giờ phút này, đàn sói đã vây quanh bên dưới tàng cây, thậm chí còn cố nhảy lên, cào cào thân cây mà kêu gào.

"Không có việc gì, cho dù có nhiều hơn thế này, ta cũng không xem vào mắt." Mị nắm tay ta, cho ta một chút an ủi, sau đó phi thân nhảy xuống cây, lại một lần nữa bắt đầu giết chóc, chính là lúc này đây hắn đang đối mặt với hơn mười ác lang.

Mà độc ta mang trên người không biết khi nào đã rơi mất, có lẽ là trong lúc dập lửa, có lẽ là lúc té ngã trên tuyết, tóm lại là không có, không thể giúp gì cho hắn.

Lúc này đây, ta thật sự không dám nhìn, sợ chính mình sẽ chịu không nổi, cho nên chỉ có thể nghe tiếng chém giết, tiếng dã thú kêu gào, dưới đáy lòng âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho trời nhanh sáng.

Giờ khắc này, ta thật sự rất hận chính mình sao lại vô năng như thế này vì dù cho có đi xuống thì cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn.

Ta không biết là đã trải qua bao lâu, chỉ biết là khi xung quanh dần yên tĩnh lại, chỉ biết là đã có ánh hào quang che lấp bóng đêm, trời đã sáng.

"Mị Mị, trời đã sáng." Ta giật mình, thân thể dường như đã muốn đông cứng, cúi đầu nhìn xuống dưới tàng cây.

Nắng sớm hiện ra, vầng sáng của khí trời ở phía sau Mị, mà hắn ngửa đầu nhìn ta, trên mặt còn dính chút máu, tươi cười vô cùng sáng lạn, hắn nhẹ nhàng nói: "Ừm, trời đã sáng."

Tuyết không biết từ khi nào đã ngừng rơi, trên mặt đất đầy tuyết có nhiều chỗ nhiễm màu máu đỏ tươi, giống như mạn châu sa hoa nở rộ, yêu dã đến cực điểm. Hắn một thân nhiễm huyết đơn độc trong gió quay cuồng, tóc đen hỗn độn theo gió bay bay, trên tay đang cầm thanh kiếm dính máu, trên mặt là nụ cười tươi sáng, bên chân đầy những xác ác lang.

Mà rất nhiều năm về sau, ta không thể nào quên được, tại thời điểm hừng đông ấy, có một nam tử đã tươi cười với ta, nói cho ta biết trời đã sáng.

Liều lĩnh nhảy xuống mặt đất, cũng không quan tâm mình có bị té ngã hay không, liền hướng về phía hắn, gắt gao ôm lấy hắn "Mị Mị, ngươi không sao chứ?"

Sự sợ hãi trước kia, giờ khắc này rốt cuộc không đè nén được nữa, chỉ sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn nâng tay xoa tóc ta, nhẹ nhàng nói: "Ta không sao."

Một đêm thật là dài đằng đẵng, tựa hồ như chỉ trong một đêm mà đã trải qua gần như tất cả nỗi sợ hãi trong đời, nhưng ta vẫn may mắn vì còn có hắn làm bạn.

Hắn không có việc gì, thật tốt.

Ta vui vẻ mà khóc, tùy ý để từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống, cùng với vết máu trước ngực hắn dung hợp một chỗ, thoáng chốc càng thêm lan rộng.

Giờ phút này, trên người chúng ta đều dính vết máu, nhưng cũng chẳng có ai quan tâm, thầm nghĩ cứ như thế mà ôm lẫn nhau, chứng thực sau tất cả mọi chuyện mà chúng vẫn ta còn sống.

Mị đột nhiên dừng một chút, mắt nhìn về phía sau lưng ta, ta có chút nghi hoặc quay đầu lại, theo tầm mắt nhìn của hắn, sau đó ta thấy một thân hồng y vẫn xinh đẹp như trước, trên mặt đầy vẻ lo lắng, trong mắt lại chứa vài tia phức tạp.

Hắn rốt cục cũng đến đây...

Gặp lại hắn là lúc, ta dường như đã có cảm giác đã trải qua mấy đời

***************

(*Mạn châu sa hoa: bỉ ngạn hoa: đây là bài thơ mà mỗ thích, nên cho vào =]]

Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-119)