Thật đúng là hắn
← Ch.068 | Ch.070 → |
Mấy ngày sau, có vài nhân sĩ võ lâm lục tục kéo đến Danh kiếm sơn trang.
Danh kiếm sơn trang vốn yên tĩnh lập tức trở nên phi thường náo nhiệt.
Ta cùng Tu La mỗi ngày cầm cái chổi quét lá rụng, thuận tiện xem xét thật kỹ địa hình của Danh kiếm sơn trang, cũng thuận tiện nghe lén một chút chuyện của nhân sĩ võ lâm kể cho nhau nghe, coi như là để tiêu khiển trong lúc chờ đợi.
Không có một ai biết sự kiện có người gửi thư khiêu chiến tới Danh kiếm sơn trang, xem ra trang chủ của Danh kiếm sơn trang giữ bí mật rất khá.
Chính là Truy Phong cải trang thành ta, vô duyên vô cơ lại bị bọn họ hoài nghi, nhưng theo ta được biết, hắn vội vàng đối phó với đôi vợ chồng kia còn không kịp nữa là có thời gian để đi quản những việc này.
Chúng ta quét đến một chỗ yên tĩnh, một bóng dáng thoáng hiện lên, mang theo vài phần không vui "Cung chủ, các ngươi rất không nghĩa khí, đến nơi này mà cũng không giúp ta, còn không cho ta biết."
Ta ngước mắt nhìn Truy Phong phía sau "Tiểu Phong Phong làm sao mà biết được vậy?"
Nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, chắc chắn hắn đã bị đôi vợ chồng kia làm phiền không ít.
"Đừng xem thường ta, tốt xấu gì thì ta cũng đã đi theo người nhiều năm rồi.". Truy Phong do câu nói của ta mà vẻ mặt càng khó chịu.
"Tiểu Phong Phong, ngươi hôm nay thật đúng là nét mặt toả sáng, tuyệt đại tao nhã, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa." ta không chút keo kiệt cho hắn một tràng câu ca ngợi.
"Vì cung chủ là người biết thưởng thức cái đẹp, nên hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa." Truy Phong quả nhiên vẫn là Truy Phong, rất thích nghe người ta ca ngợi.
Ta vẻ mặt giảo hoạt cười "Tiểu Phong Phong, quyến rũ như thế nào rồi?"
Lời này vừa nói ra, Truy Phong mặt lại lập tức khôi phục lại sự khó chịu vừa rồi, rầu rĩ nói: "Quả thật không thể nói lý."
Ta vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ý tứ trong lời của hắn.
Hắn đang muốn mở miệng giải thích cho ta hiểu, cách đó không xa lại truyền đến một tiếng gọi lớn "Liễu Lăng, ngươi ở nơi nào?"
Là thiếu phu nhân.
Truy Phong mặt càng trở nên khó chịu, lập tức liền trốn vào trong chỗ tối, trốn tránh cực nhanh.
Xem ra thiếu phu nhân kia thật đúng là rất thích Truy Phong, nhưng là Truy Phong giống như không nhận tấm chân tình của người ta.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng vẫn tìm ra được nơi này, ta tự nhủ nói: "Ta rõ ràng thấy nàng đi tới, cứ làm như không thấy nàng chắc cũng không sao?"
Ta cùng Tu La có tai như điếc, tiếp tục giả vờ quét lá rụng, cho đến khi thiếu phu nhân mở miệng hỏi chúng ta.
"Các ngươi có thấy Liễu Lăng không?" giọng nói kia đúng là ôn nhu đến khó hiểu, ngay cả khuôn mặt thoạt nhìn lúc nào cũng hung hăng, cũng trở nên nhu hòa không thôi.
Nàng, tựa hồ thật sự rất thích Truy Phong.
Cũng không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện thú vị gì nữa.
Ta vẻ mặt ngơ ngác, ngây ngốc nói: "Thiếu phu nhân, Liễu Lăng là ai?"
Người trước mắt tựa hồ có một loại xúc động bùng nổ, nhưng là lại ở giây cuối cùng nhịn xuống được, lời nói ra khó có được nhẹ nhàng như thế: "Vậy ngươi có nhìn thấy một cô nương xinh đẹp đến chỗ này không?"
Kỳ tích, thật sự là kỳ tích.
Một thiếu phu nhân tính tình nóng như lửa, thế nhưng lại có thể kìm nén được tức giận như vậy, mà hết thảy đều là vì Truy Phong.
Có một số việc giống như càng ngày càng trở nên có ý tứ.
"Cô nương xinh đẹp a." Ta làm bộ kinh ngạc.
Nàng liên tục gật đầu "Đúng, rất xinh đẹp..." Nói xong lời cuối cùng, trên mặt thế nhưng lại không khỏi nổi lên một tầng ửng hồng.
Mặt nàng sao lại ửng hồng thế kia?
Chẳng lẽ thật sự đã có ý tứ gì đó với Truy Phong sao.
Ta bị ý nghĩ của mình dọa đến ngây người, không khỏi ngước mắt nhìn thiếu phu nhân kia, đã thấy hai má nàng đỏ ửng như trước.
Ta làm bộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lại ở dưới ánh mắt chờ mong của nàng, lắc đầu nói: "Không có thấy."
"Ngươi..." sự tức giận của nàng rất cuộc vẫn là bùng nổ, chỉa vào ta cùng Tu La nói: "Hôm nay không được ăn cơm."
"Thiếu phu nhân..." Ta vẻ mặt vô tội nhìn nàng "Chúng ta làm sai cái gì sao?"
Nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đợi cho nàng đã đi xa, nhân tài ẩn mình từ một nơi bí mật gần đó đi ra, vẻ mặt hoảng sợ.
Ta không khỏi cười nói: "Tiểu Phong Phong, sao lại phải sợ nàng như vậy, chẳng lẽ nàng muốn ăn ngươi sao?"
Trên mặt của Truy Phong thoáng hiện lên một tia ngượng ngùng, ngay sau đó hắn lại bất mãn quát: "Nữ nhân này thật phiền, phiền muốn chết."
Hắc hắc, bọn họ trong lúc đó tuyệt đối có vấn đề.
Truy Phong luôn luôn lấy tao nhã vì vinh, thế nhưng cũng sẽ rống người, căn bản chính là thẹn quá thành giận.
Ta tà mắt nhìn hắn, vẻ mặt ta cái gì đều biết, hắn bị ta nhìn chột dạ, cuối cùng nhịn không được nói: "Cung chủ, đừng nhìn nữa, người muốn hỏi gì thì hỏi đi "
"Nàng thực thích ngươi?" Ta biết rõ còn cố hỏi.
Truy Phong nao nao "Chắc vậy".
"Các ngươi mấy ngày nay cùng nhau ngủ?" Ta biết lấy cá tính của thiếu phu nhân, tuyệt đối là không đạt mục đích không bỏ qua.
"Cung chủ, người..." Truy Phong bất mãn nhìn ta, lại ở dưới ánh mắt tràn đầy hoài nghi của ta, nhẹ giọng nói: " Nữ nhân kia có bệnh."
Ta cơ hồ có thể đoán được tình cảnh lúc đó, ý cười trên mặt lại đậm thêm vài phần.
"Tiểu Phong Phong, nói như vậy ngươi căn bản không có thời gian để đi quyến rũ Mạc Vân Hướng?" Bị thiếu phu nhân bám chặt không rời, có cơ hội mới là lạ. Xem ra lúc này đây Truy Phong sẽ bị thất bại.
Truy Phong không cam lòng nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân kia quả thật là người điên"
Ta cười đến càng sáng lạn, vỗ vỗ bả vai Truy Phong nói: "Tiểu Phong Phong, ngươi thật thảm, nàng giống như đã là một ngoại lệ của ngươi.".
Hắn đã nhiều lần bởi vì nàng mà nổi giận, đối với một người luôn luôn tôn sùng hình tượng như Truy Phong mà nói, cơ bản sẽ không phát sinh, nhưng là sự thật cũng đã xảy ra.
Truy Phong thế này mới ý thức được biểu tình giờ phút này của mình, có chút xấu hổ nói: "Nàng không giống như người bình thường."
Truy phong mới chỉ nói có ba câu, mà câu nào cũng là đáng giá thấp nàng, . Lại tựa hồ mang theo vài phần không thể nề hà.
"Tiểu Phong Phong, chẳng lẽ nàng đã biết thân phận của ngươi?" Ta có chút ái muội nhìn hắn, đã thấy Truy Phong thực không cam lòng nói: "Cho nên ta mới nói nàng là người điên."
Quả nhiên là đã biết.
Thiếu phu nhân của Danh kiếm sơn trang thích Truy Phong, một người đã có chồng thế nhưng lại quang minh chính đại thích một người khác, tựa hồ thật sự không có hình tượng cho lắm.
"Tiểu Phong Phong, ai bảo tại sức quyến rũ vô địch của ngươi cơ, ngay cả sư tử hà đông đều quỳ gối dưới chân ngươi." Ta cười trêu ghẹo.
Vừa nghe đến lời ca ngợi, Truy Phong lập tức lấy một tư thế kéo cao cổ áo mà hắn tự cho là thật tiêu sái "Đúng vậy, sức quyến rũ của Truy Phong ta, người nào có thể địch nổi đây?"
Ta xem như hoàn toàn đã nhìn thấu Truy Phong.
"Liễu Lăng..." Xa xa, ta lại thấy thiếu phu nhân đã đi rồi, lại quay trở lại.
Truy Phong Thần sắc biến đổi, xoay người liền muốn chạy trốn, ta nắm chặt tay hắn lại, cười hướng nàng gọi to: "Thiếu phu nhân, có phải vị cô nương này hay không?"
Người xa xa ngẩng đầu trông lại, vốn đang lo âu thần kỳ lập tức biến thành hưng phấn, cao hứng hướng nơi này chạy tới.
Truy Phong thực bất mãn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ta lại trả lại hắn một nụ cười tươi vô tội.
Thiếu phu nhân lập tức đi đến trước mặt chúng ta, kéo Truy Phong đang đứng cạnh ta sang một bên, ôn nhu nói: "Liễu Lăng, ngươi đi đâu, ta đi tìm ngươi thật khổ a."
Vẻ mặt như vậy, làm sao còn có bộ dáng của người đàn bà chanh chua nữa đây?
Trên thế gian này, quả nhiên là có vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Truy Phong thần sắc xấu hổ nói: "Chỉ là đi dạo một chút."
"Chúng ta trở về đi, ta đi nấu canh ngọt cho ngươi." Nàng không một chút kiêng kỵ lôi kéo Truy Phong trở về.
Truy Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể để nàng tùy ý lôi kéo.
Khi đi được một nửa đường, nàng lại đột nhiên quay đầu lại nói với chúng ta: "Quên mất vừa rồi ta chưa nói, các ngươi có thể được ăn cơm."
Xem ra tâm tình của nàng đang rất tốt, tốt đến mức nhìn người khác vẻ mặt cũng là ôn hòa.
Truy Phong giống như gặp được khắc tinh của mình.
Ta nhìn bóng dáng đã đi xa của bọn họ, cười đến càng sáng lạn.
"Tu La, phái người đi điều tra bối cảnh của thiếu phu nhân." Chờ sau khi bọn họ đã đi xa, ta mới thu lại vẻ mặt đầy ý cười, quay đầu nói với Tu La.
Tu La nhẹ gật đầu, lập tức liền không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Một mình ta tiếp tục quét lá rụng, làm một bộ dáng như chưa từng phát sinh chuyện gì.
"Ca ca, tên người là gì vậy?" quét được một nửa, đột nhiên có một bộ mặt dí sát vào trước mặt ta, vẻ mặt thiên chân nhìn ta.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, ta không khỏi lui về phía sau vài bước "Ngươi... Thật đúng là ngươi..."
Người có vẻ mặt thiên chân vô tội đang nhìn ta kia, rõ ràng chính là Cơ Lưu Hiên, giờ phút này hắn giả trang là một thiếu niên, rõ ràng là một người đã hơn hai mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn cố tình lại chỉ giống như một thiếu niên, hơn nữa vẻ mặt thiên chân vô tội, mặc cho ai cũng không thể đoán ra được tuổi thật của hắn.
"Ta?" Hắn vẫn vẻ mặt cười đơn thuần như cũ "Đúng là ta a~"
Thấy hắn thừa nhận, ta không khỏi hỏi: " "Ngươi không làm Vương gia của ngươi. Chạy tới nơi này để làm gì?" "
"Vương gia?.... Hắn vẻ mặt mờ mịt nhìn ta "Ca ca đang nói cái gì vậy? "
Rõ ràng là vừa nãy chính hắn đã lên tiếng thừa nhận. Như thế nào quay ngoắt một cái liền lại giả ngu?
"Đừng đóng kịch nữa, ta không có rảnh để cùng ngươi đùa giỡn...." Ta cũng không quên chính mình đã từng bị hắn đùa giỡn rất nhiều lần.
Duy độc chỉ có một mình hắn, hết lần này đến lần khác đều có thể nhìn ra ý đồ của ta.
"Ca ca..." người phía sau ủy khuất nhìn ta, nhỏ giọng kêu.
Ta dựa sát vào hắn, ghé vào lỗ tai hắn ái muội nói: "Tiểu Hiên Hiên, ngươi cho là làm như vậy thì tỷ tỷ sẽ bị mắc mưu sao?"
"Tỷ tỷ?" vẫn như cũ là giọng nói vô tội làm cho người ta giận sôi người "Không phải ca ca sao?"
Chính lúc ta đang muốn phát tác, thì có một nha hoàn đột nhiên ở đây chạy ra "Biểu thiếu gia, phu nhân muốn gặp người."
Biểu thiếu gia?
Người này từ khi nào lại có quan hệ với Danh kiếm sơn trang vậy?
Hay là hắn thực sự không phải là Cơ Lưu Hiên? Nhưng là khuôn mặt kia rõ ràng là Cơ Lưu Hiên.
Ta cũng không cho rằng trên thế giới này lại sẽ có nhiều người có diện mạo giống nhau đến vậy.
Hắn bị nha hoàn dẫn đường rời đi, khi đi cũng không quên quay đầu lại, cho ta một nụ cười tươi sáng lạn.
Thật sự không phải sao?
Ta tuyệt đối không tin, bởi vì ngay cả thân hình dong dỏng cao đều giống y như Cơ Lưu Hiên, ta khẳng định chắc chắn đó chính là hắn.
Chính là hắn rốt cuộc là đến xem chuyện náo nhiệt gì.
Ta không khỏi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đã thấy hắn một bộ dáng ủy khuất, ngoan ngoãn quay đầu đi.
Nam nhân này, tuyệt đối là đang giả ngây giả dại. Ta cũng không quên việc hắn giả ngây giả dại ở Đông Hải quốc đã lừa được rất nhiều người, chính là chỉ một Danh kiếm sơn trang nhỏ bé có gì để cho hắn để vào trong mắt như vậy.
Ta cũng thật tin tưởng, lá thư khiêu chiến là do hắn gửi tới.
Được, ta đây liền yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, xem hắn đến tột cùng là đang muốn làm trò quỷ gì.
Tu La mới vừa đi được một lúc, đã quay trở lại bên cạnh ta, ta biết hắn đã giao nhiệm vụ xuống cho thuộc hạ, chỉ cần không đầy ba ngày sau là ta có thể biết được tin tức.
Mà ba ngày sau, đúng là ngày diễn ra 'khai lô thưởng kiếm'
← Ch. 068 | Ch. 070 → |