Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 006

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 006
Đông Hải thịnh yến
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu Nhiễm, con đã chạy thoát ba lần, lúc này đây con nên ngoan ngoãn cùng Tiểu Mộng tiến cung.

Thời điểm bữa tối Hạ Diệp nói như vậy với ta.

Đông Hải quốc hàng năm đều tổ chức thịnh yến một lần. Trên danh nghĩa là quần thần cùng vui, kỳ thực bất quá là vì yến hội để cho các vương tử, vương gia tuyển phi. Đối với điểm ấy mọi người trong lòng biết rõ ràng.

Vô số thiên kim tiểu thư, bao gồm cả Hạ Nguyệt Mộng, hiện tại trên danh nghĩa là tiểu muội của ta, cũng chờ đợi để có thể ở yến hội bỗng nhiên nổi tiếng, được vương tử, vương gia ưu ái, có thể thành phi.

Đương nhiên là ngoại trừ Hạ Nguyệt Nhiễm.

Hạ Nguyệt Nhiễm năm nay 18 tuổi, sau năm 15 tuổi là đã đến tuổi cập kê, nàng liền nên phải tham gia yến hội này. Nhưng là hàng năm nàng đều nghĩ đến biện pháp đào tẩu. Thế nên Hạ Diệp không thể không ân cần dạy bảo.

Đương nhiên giờ phút này, ở trong này là ta chứ không phải là Hạ Nguyệt Nhiễm chân chính, cho nên ta tất nhiên ngoan ngoãn đi tham gia.

Ta nghĩ muốn lấy được thất thải kỳ thạch, phương thức nhanh nhất là tiếp cận vương tộc cao cao tại thượng.

Vì thế ta ở trước mặt Hạ Diệp lập lời thề son sắc để bảo chứng mình nhất định sẽ đi.

Chính là Hạ Diệp tựa hồ cũng không tin lời của ta, phái người canh chừng ta suốt ba ngày, chỉ sợ ta sẽ đào tẩu.

Ba ngày sau đúng là đến thịnh yến mỗi năm một lần của Đông Hải quốc.

Sáng sớm Phong Nhi đã gọi ta dậy

"Tiểu thư, đây là trang phục đại thiếu gia phái người đưa tới cho người"

Phong Nhi cười nói, trong tay cầm là một kiện màu đỏ, đai váy là màu xanh ngọc.

Màu đỏ.

Ta xác thực là thích màu đỏ, bởi vì nó cũng xinh đẹp, cũng đủ mị hoặc, cũng đủ thể hiện danh yêu nữ của ta.

Chính là trong tư liệu của Mị nói Hạ Nguyệt Nhiễm thích là màu trắng.

"Vì sao lại là màu đỏ?" ta vờ ngạc nhiên hỏi, không cho chính mình để lộ chút sơ hở nào.

Phong Nhi cười đến gần ta, đem quần áo đặt ở trên bàn "Đại thiếu gia nói hôm nay là ngày vui mừng, tiểu thư mặc đồ trắng sẽ không tốt, vẫn là màu đỏ là tốt nhất"

"Như vậy a~" ta gật đầu "Vậy màu đỏ đi"

Phong Nhi đỡ ta đến ngồi trước mặt gương đồng "Tiểu thư, Phong Nhi trang điểm giúp người"

Chờ sau khi ta gật đầu, nàng liền giúp ta trang điểm, mà ta rất nhanh nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ.

"Tiểu thư, xong rồi" không biết qua bao lâu thanh âm của Phong Nhi vang lên bên tai ta, đem ta từ trong lúc ngủ mơ kéo ra.

Ta mở mắt nhìn người trong gương không khỏi hơi sửng sốt.

Thì ra dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm khi được trang điểm cũng được xem là khá tốt.

Mị này cũng không phải kiều mị nhu nhược, cũng không phải là tuyệt sắc khuynh quốc, cũng có một chút đặc biệt, mang theo một loại tiêu sái thong dong.

"Tiểu thư khi được trang điểm xong cũng là một mỹ nhân, so với Khúc Nhược Vân kia cũng không kém"

Phong Nhi mang cẩm y đến, hầu hạ ta mặc lên.

Ta cười ra tiếng, xoay người điểm nhẹ lên trán Phong Nhi một cái "Ngươi, nha đầu này, miệng càng ngày càng ngọt"

"Phong Nhi nói là lời nói thật, tiểu thư cũng đã đến lúc nên lập gia đình, phải chuẩn bị khi quay trở về mang theo danh hiệu mới" nàng cười ở bên ta nói.

Lập gia đình sao?

Có lẽ kia cũng là không sai, ít nhất là có thể tìm hiểu được càng nhiều tin tức, chính là....

Cứ nghĩ đến ta lại cảm thấy chính mình đang nghĩ đến chuyện hoang đường, ta đã trúng tiền miên, nếu thật sự gả cho người nào đó, làm sao tránh thoát được đêm động phòng hoa chúc kia?

"Ta nói Phong Nhi a~, ngươi có phải hay không xuân tâm đại động. Được, chờ tiểu thư ta ngày nào đó tìm cho ngươi một vị hôn phu" ta gạt đi ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, cười trêu nghẹo Phong Nhi.

Phong Nhi đang muốn phản bác, thì ở cửa lại truyền đến tiếng cười nói của Hạ Nguyệt Sanh "Thì ra nha đầu nhà ta sau khi được trang điểm cũng không tệ"

*****

"Đại ca, cái gì gọi là không tệ, thực sự là không tệ mà"

Ta cười đến gần hắn, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng nói.

"Đúng, đúng, là đại ca sai rồi" Hạ Nguyệt Sanh cười đầy dung túng.

Ta trong nháy mắt thực hoảng hốt, tựa hồ ở trên người hắn tìm được bóng dáng của Dạ Khuynh Thành. Chính là ngay sau đó ta lại lập tức khôi phục tự nhiên, lôi kéo Hạ Nguyệt Sanh đi ra ngoài "Đại ca đi thôi"

Cười, hắn lại nở nụ cười mang theo vô hạn sủng nịch "Được!"

Chúng ta một đường đi tới trong viện, liền gặp được Hạ Nguyệt Mộng. Nàng đồng dạng một thân hoa phục hồng nhạt, làn váy rộng thùng thình uốn lượn phía sau, trên khuôn mặt mang theo sự rụt rè, dịu dàng động lòng người mà một thiên kim đại tiểu thư nên có.

Vừa thấy chúng ta nhẹ giọng kêu "Đại ca, tam tỷ"

Hạ Nguyệt Sanh tựa hồ đối với nàng không có vẻ sủng nịch như đối với ta, chính là thản nhiên đáp "Ừ"

"Tiểu Mộng thật xinh đẹp" ta cảm thấy không khí có chút trầm trọng, liền cười nói.

Chính là nàng tựa hồ cũng không cảm kích, chỉ thản nhiên liếc nhìn ta một cái, theo sau đó liền hướng cửa đi đến.

Ta đứng bên cạnh Hạ Nguyệt Sanh lè lưỡi, cũng theo đi lên.

Đi tới cửa xe ngựa sớm đã ở trước cửa đợi, Hạ Diệp cùng đại phu nhân cũng đã ở bên trong, về phần nhị phu nhân cùng tam phu nhân là không có tư cách tham gia.

Thịnh yến kia là mở tiệc chiêu đãi người nhà quan viên, cũng không bao gồm thiếp thất.

"Xuất phát đi" Hạ Diệp thấy người đã đến đủ liền phân phó nói.

Đi trên đường, ta cùng Hạ Nguyệt Mộng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Nàng chính là thẳng nhắm mắt lại, cũng không để ý đến ta.

Ta nhàm chán đến cực điểm, đơn giản cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Rất nhanh sau đó dĩ nhiên đến được hoàng cung.

Ngoài xe truyền đến thanh âm của thị vệ cùng với thanh âm của Hạ Diệp.

Sau đó xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến nơi mà hoàng cung an bài cho Hạ gia nghỉ ngơi mới dừng lại.

"Các ngươi trước nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tiệc tối, nhưng đừng mất lễ nghi" Hạ Diệp phân phó nói.

Chúng ta gật đầu đáp ứng.

Lúc này đây thịnh yến được mở trong ba ngày, quần thần cùng nhau vui vẻ,  trong lúc đó cũng sẽ có thiên kim biểu diễn tài nghệ, thanh thế thập phần lớn.

Vốn đang là lúc không được phép đi ra ngoài, chính là giờ phút này ta đến đây là có mục đích.

Vụng trộm lôi kéo cánh tay của Hạ Diệp làm nũng nói "Phụ thân, con cũng không thể được ra bên ngoài một chút sao"

Khó có cơ hội được tiến cung, ta cũng không nghĩ bỏ qua, quen thuộc vị trí đường đi để cho thời điểm sau này đến mượn vài thứ dễ dàng hơn.

"Không được" Hạ Diệp thấp giọng cự tuyệt

Ta thể hiện một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Hạ Diệp "Phụ thân, Tiểu Nhiễm sẽ không gây rắc rối, chính là đi một chút thôi, bằng không Tiểu Nhiễm sẽ buồn đến chết mất, mà khi buồn thì Tiểu Nhiễm cũng không biết chính mình sẽ làm ra cái gì?"

"Dám uy hiếp phụ thân?" Hạ Diệp nhướng mi, trên mặt tràn đầy vẻ ác liệt, nhưng là trong mắt biểu tình lại tiết lộ hết thảy.

"Phụ thân, Tiểu Nhiễm cam đoan lúc này đây tuyệt đối sẽ không gây rắc rối"

Ta tiếp tục làm nũng, nhìn thấu Hạ Diệp sủng nịch Hạ Nguyệt Nhiễm ở điểm này.

Hạ Diệp chung quy là đồng ý, dặn Phong Nhi trông chừng ta.

Tá bất mãn oán giận vài tiếng mới mang Phong Nhi đi ra ngoài, bên môi lại nở nụ cười giảo hoạt.

*****

Một đường ra khỏi viện được cấp cho Hạ gia nghỉ ngơi, ta liền ở hoàng cung Đông Hải đi dạo. Giờ phút này đúng là trong lúc chuẩn bị thịnh yến, nhiều người lui tới, chung quy một ít quy củ cũng không giống rườm rà mà hoàng cung vốn có.

"Tiểu thư, người muốn đi đến bao lâu nữa?" đi đã lâu Phong Nhi phía sau liền nhỏ giọng hỏi.

"Phong Nhi, ngươi nếu mệt thì ở lại chỗ này chờ ta" ta xoay người nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Phong Nhi nói.

Mấy ngày nay hạ nhân trong phủ Hạ gia đều vì chuyện thịnh yến mà bận rộn, cũng khó trách Phong Nhi mệt mỏi như thế

"Nhưng là lão gia nói..." Phong Nhi còn muốn nói cái gì, lại bị ta cắt ngang "Phong Nhi, đừng nói tiểu thư ta không thương ngươi, ta thật sự vẫn còn tinh thần để dạo chơi, nếu ngươi muốn thì liền cùng đi"

Phong Nhi vẫn là còn lựa chọn thỏa hiệp, ta một mình tiêu diêu tự tại đi.

Không có Phong Nhi cước bộ của ta liền nhanh hơn, yên lặng đem từng đường đã đi qua ghi nhớ ở trong đầu, có lẽ về sau hữu dụng không chừng.

Đi được tới chỗ tràn đầy mùi hương hoa, phía trước là hoa Phượng Loan nở rộ.

Sắc hoa diễm lệ mê người, gần như là màu đỏ yêu dã.

Đầy đất là cánh hoa rơi, gió chợt nổi hoa rơi phiêu linh, tựa như bông tuyết bay bay ở trong gió. Bay xuống dung hợp với đất, trong lúc nhất thời đầy trời đều là một mảng đỏ sẫm, gần như xinh đẹp đến mị hoặc.

Ta không tự chủ được đến gần, giơ tay ra hứng lấy cánh hoa màu đỏ xinh đẹp, người phiêu du theo cánh hoa rơi, trong thời gian ngắn nhưng là đã quên sự tồn tại của thời gian, chính là không ngừng mà đến gần.

Kia màu đỏ của hoa, kia hương thơm lượn lờ giống như một sự mê hoặc, dụ hoặc người không ngừng mà tới gần.

Đang vui vẻ thưởng thức thì thì một trận rên rỉ ái muội theo cách đó không xa truyền đến, đánh vỡ một khắc duy mĩ.

Ta theo thanh âm nhìn lại, nhìn thấy một màn không nên nhìn thấy.

Hồng y nam tử, phấn y nữ tử gắn bó bám sát vào nhau, tứ chi quấn chặt lẫn nhau. Từng trận rên rỉ ái muội theo trong miệng nữ tử truyền ra, tràn đầy kiều mị.

Nam tử kia đưa lưng về phía ta, mà khuôn mặt tràn đầy mê loạn của nàng kia hiện ra ở tại đáy mắt của ta, trên mặt kia là vui thích cùng mê luyến.

Cánh hoa màu đỏ theo gió bay xuống tại trên lưng của nam tử, màu đỏ của hoa, màu đỏ của y phục tụ lại một chỗ, hoàn toàn là một mảng đỏ xinh đẹp.

Ta không nghĩ tới ở ngay ban ngày như thế này, nhưng lại cũng gặp được hình ảnh người khác hoan hảo, thật không hiểu là ta có diễm phúc hay là bất hạnh nữa?

Lại nói tiếp, tại đây bên trong hoàng cung loại sự tình này cũng không kỳ quái sao?

Ta nhếch môi thản nhiên cười.

"Gia, nhanh lên" vài tiếng yêu kiều theo trong miệng nữ tử truyền ra, mang theo chút tình mê không chút nào che dấu.

"Thục Nhi quả là nhiệt tình" Nam tử mở miệng lại mang theo vài phần trào phúng, âm thanh bên trong réo rắt không có chút mê say trong hơi thở.

Mà nàng kia tựa hồ không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nam tử, chính là bên trong muốn chìm nổi trong tình của nam tử kia, trong miệng là một tiếng thanh cầu "Gia, Thục Nhi còn muốn"

Ta đứng, thủy chung đứng đem một màn kia thu hết vào trong đáy mắt.

Đối với loại sự việc này, ta tựa hồ cũng không xa lạ, mặc dù chính mình chưa có trải qua, nhưng nhìn xem thì đã nhiều, mới đầu Mị buộc ta xem, đến sau lại thành thói quen, có nhìn hay không lại có gì khác nhau.

Sau đó nam tử kia xoay người, ánh mắt tà tứ chăm chú nhìn trên người của ta.

Ta không có lùi bước, đón nhận ánh mắt hắn, thản nhiên cười.

Hắn một thân hồng y xinh đẹp, vẻ mặt cười như không cười, tà khí mị hoặc, chưa từng có nam nhân nào mặc đồ đỏ đẹp đến thế, tựa hồ hắn sinh ra đã liền thích hợp với màu này.

Yêu nghiệt....

Nhìn hắn, trong đầu của ta liền không tự chủ được hiện ra một từ như vậy.

Chưa bao giờ gặp qua người nam tử nào xinh đẹp như thế, tựa hồ chỉ cần cười liền có thể khuynh đảo ngàn vạn nữ tử.

Ta cùng hắn mặc màu đỏ, cách đầy trời hoa rơi xa xa.

Hắn nhưng lại cùng ta thích màu đỏ. Có lẽ chúng ta trong khung đều là thích hợp làm tai họa.

*****

"Gia..." nữ tử mở mắt mông lung hồ nghi nhìn về phía nam tử.

Nam tử thu hồi tầm mắt trên người ta, quay đầu nâng cằm nữ tử lên "Thục Nhi, xem ra việc tốt của chúng ta không thể tiếp tục được rồi."

Nàng kia quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, mắt vốn mê ly giờ phút này lại sắc bén bắn về phía ta, làm như oán hận lại giống như cảnh cáo.

Chắc là đang oán hận ta đã phá hỏng việc tốt của bọn họ.

Ta cười như trước thản nhiên, lại giả một bộ dáng đơn thuần vô tội hỏi "Tỷ tỷ, tại sao lại trừng ta?"

"Gia, chúng ta đi nơi khác đi" nữ tử lại một lần nữa trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, hai tay ôm lấy cổ nam tử, kiều mị mà nói.

Nam tử gỡ hai tay nữ tử xuống, nâng cằm của nàng lên cho nàng nhiệt tình hôn, sau đó nói "Thục Nhi, ngươi trước lui xuống đi"

"Gia..." nàng kia còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị ánh mắt của nam tử cắt ngang.

"Thục Nhi, ngươi nên biết rằng gia ta không thích nữ nhân không nghe lời" hắn đang cười, thậm chí ngay cả đáy mắt đều tràn đầy ý cười, nhưng trong lời nói kia ai cũng đều nghe ra được là sự uy hiếp.

Nữ tử căm giận trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, sau liền rời đi. Thời điểm đi ngang qua bên người ta, ta chỉ cảm nhận thấy một trận nồng đậm mùi son phấn xộc vào mũi, rất khó ngửi.

Hắn đi một bước đến gần ta, cười như không cười.

"Thấy ta đẹp sao?" mắt hắn thẳng tắp nhìn ta, đáy mắt tràn đầy tà mị mê hoặc người.

"Rất đẹp" ta lớn mật nghênh đón ánh mắt của hắn cười nói "Tiểu công tử bộ dáng thật không tồi, rất giống yêu nghiệt"

Hắn sửng sốt, theo sau liền phá lên cười "Cô nương nhà ai?"

Ánh mắt ta lơ đãng xẹt qua vạt áo mở rộng của hắn, một viên kỳ thạch màu đỏ ở chỗ vạt áo hắn như ẩn như hiện, ta liền hiểu ra được thân phận của người này.

Lục vương gia của Đông Hải quốc – Cơ Lưu Tiêu, nhân nghĩa đông tà.

Mà viên kỳ thạch kia, nói vậy đó chính là viên thứ nhất Phượng Diễm trong thất thải kỳ thạch.

"Là công tử nhà ai?" ta như trước giả bộ vô tội hỏi, một đôi mắt tràn đầy ý cười hướng về phía hắn.

Hắn đi tới gần, tay nâng cằm của ta lên, cúi người ái muội ở bên tai ta nói "Đây là ngươi đang diễn trò để quyến rũ ta sao? Nhưng là ta có thể nói cho ngươi, ngươi đã thành công"

Hơi thở ấm áp như có như không thổi vào má ta, một loại cảm giác áp bách chưa từng có dấy lên trong lòng ta. Thời điểm ở chung cùng Dạ Khuynh Thành hay Mị cùng không từng có qua cảm giác này.

Trực giác nói cho ta biết, nam nhân này rất nguy hiểm

Chính là ta không thể lui về phía sau, cho nên chỉ có thể tiến lên.

"Chẳng lẽ nữ tử khắp thiên hạ này nhìn công tử liếc mắt một cái, công tử đều cho rằng vì nàng muốn quyến rũ ngươi sao?" ta thối lui vài bước, cười khanh khách nhìn hắn.

Lời đồn đại có nói, lục vương gia Cơ Lưu Tiêu của Đông Hải Quốc phong lưu thành tính, quý phủ thị thiếp ba ngàn, hồng nhan tri kỉ lại trải rộng khắp thiên hạ. Giờ phút này xem ra tựa hồ cũng đều không phải là giả dối.

"Không phải sao?" hắn lại tiến lên từng bước, ngón tay quấn quanh lọn tóc đen của ta, cười đến tà mị "Chẳng phải cô nương mặc hồng y là muốn ta chú ý hay sao?"

Giờ phút này ta mới nhớ tới, lúc đầu vì sao cảm thấy không ổn, giờ phút này nghĩ đến mới hiểu được.

Tại Đông Hải quốc này, ai cũng đều biết lục vương gia yêu thích màu đỏ,  cũng không có người nào mặc y phục màu đỏ thích hợp hơn hắn. Màu đỏ tựa hồ là đại biểu cho hắn, không có người nào dám cùng hắn tranh đoạt. Cho nên giờ phút này hắn mới có thể cho rằng là ta cố ý mặc y phục màu đỏ để quyến rũ hắn?

Chính là một khi đã như vậy, Hạ Nguyệt Sanh vì sao phải làm cho ta mặc màu đỏ? Chẳng lẽ hắn tính muốn làm cho Cơ Lưu Tiêu chú ý đến ta sao?

Trong lòng ta đột nhiên có ý nghĩ như vậy, ngực cũng là một mảnh lạnh như băng.

Hạ Nguyệt Sanh dung túng Hạ Nguyệt Nhiễm, sủng nịch Hạ Nguyệt Nhiễm tất cả cũng chỉ là nghĩ lợi dụng nàng để mà củng cố quyền thế của chính mình sao?

"Yêu nghiệt" ta cười nói, sau đó xoay người rời đi.

Nếu như muốn lấy thất thải kỳ thạch kia ở trên tay vương tộc, như vậy nhất định phải hiểu rõ tính cách của những người đó như lòng bàn tay.

Cơ Lưu Tiêu tà mị phong lưu, lại luôn muốn đánh giá người khác, luôn có ý làm bậy. Điểm này có lẽ rất giống ta.

Cho nên một tiếng yêu nghiệt kia, cũng sẽ không làm cho hắn tức giận, ngược lại sẽ có hứng thú với ta.

Đúng như dự liệu của ta, phía sau truyền đến tiếng cười réo rắt, lại mang theo sự ma mị không thể kháng cự.

Hắn quả thật là yêu nghiệt

Nếu không phải là nhiệm vụ Mị giao, ta thật sự không muốn cùng hắn tiếp cận.

Ta không có quay đầu lại, chính là chậm rãi rời đi, không vội không chậm, giống như nhàn nhã lững thững dạo chơi.

Cánh hoa màu đỏ vẫn như trước bay đầy trời, đẹp như một bức họa....

Crypto.com Exchange

Chương (1-119)