Sầu triền miên
← Ch.049 | Ch.051 → |
Cửa lớn một màu đỏ thắm, trang nghiêm mà uy vũ, mặc dù đã trải qua nhiều năm thời gian, nhưng vẫn mới mẻ như cũ, không phai màu chút nào, àng biểu thị công khai lịch sử cùng sự tôn vinh của nó.
Trên bức hoành phi một dòng chữ rồng bay phượng múa được nạm bằng vàng, ở dưới ánh nắng mùa thu càng được chiếu rọi phát ra rạng rỡ chói lọi.
Đây chính là chiến hậu phủ, mà dòng chữ trên bức hoành phi lại là do Tây Việt quốc vương Lầu Điện Ngọc viết.
Tôn vinh như thế, một người chỉ ở dưới một người, mà ở trên vạn người, đó chính là chiến hậu của Tây Việt quốc, đó cũng lại là Mị mà ta cảm thấy xa lạ.
Ngày đó khi chạy vội mà ra, ta cuối cùng lại đem chuyện của Mị gác sang một bên.
Mà nay, gã thủ vệ sai vặt lại nói cho ta biết, Hầu gia có lệnh, không chuẩn cô nương tiếp tục bước vào Hầu gia phủ nửa bước.
Sau đó, hai cánh cửa cứ như thế ở trước mặt ta chậm rãi khép lại, ta thậm chí có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi của gã thủ vệ đứng ở bên kia cánh cửa truyền đến.
Một ngày đại náo kia, chung quy ta cũng chỉ là làm liên lụy đến hạ nhân trong hầu phủ.
Mà tâm tư ta vốn tính xông vào, đã ở một khắc kia bị đè ép xuống dưới, có lẽ bây giờ ta cũng chỉ có duy nhất một biện pháp mà thôi.
Vì thế không có cưỡng cầu nữa, mà là lui trở về, lại lần nữa nhìn hai cánh cửa đã khép chặt lại ở phía sau lưng, sau đó xoay người rời đi.
Mị, hắn không thừa nhận ta.
Vốn ta muốn làm cho hắn phải thừa nhận tất cả, nhưng giờ phút này ta lại cải biến ý tưởng.
Một khi đã như vậy, ta đây liền thuận theo ý hắn, coi như là hai người xa lạ không quen biết nhau cũng tốt.
Ban đêm, ta thay một thân hắc y, thi triển khinh công, trèo tường nhảy vào hầu phủ.
Ta không thể nói giờ phút này thủ đoạn sử dụng độc của ta có thể đã cao hơn Mị hay không, nhưng là lại có thể khẳng định khinh công của ta cùng hắn không phân biệt được cao thấp.
Đêm khuya như thế, mặc dù ở hầu phủ, thủ vệ canh phòng cẩn mật, nhưng chỉ cần ta cẩn thận một chút cũng sẽ không bị phát hiện, chỉ cần tiến vào trong phòng của Mị, ta liền tin tưởng hắn sẽ không làm tổn thương ta, trừ phi hắn đã quên hết thảy mọi chuyện, quên con người của ta.
Cẩn thận tránh được thị vệ gác đêm, ta đi thẳng vào Phi Vân viện, đứng ở trước cửa phòng của hắn.
Ta không có quên, cửa này trừ phi hắn tự nguyện mở ra, nếu không bất luận kẻ nào cũng không đi vào bên trong được. Ngoại trừ đêm hôm đó, vì quá mức sốt ruột mà ta cơ hồ đã quên mất điểm này, mà cửa lại thật sự dễ dàng bị ta mở ra.
Cho nên mới nói, nhất định trong này có cất giấu huyền cơ.
Ta nhanh tay nhẹ nhàng thử đẩy cửa ra một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa thế nhưng lại có thể mở ra được
Vì thế chậm rãi mở ra, lại lén lút tiến vào.
Trong phòng như trước tối đen một mảnh, nhưng là lúc này, ở bên trong bóng đêm nhưng không có bóng dáng của hắn.
Hắn, thế nhưng không ở đây.
Ta còn tưởng rằng hắn là thật sự một tấc cũng không rời căn phòng nhỏ này, lại không nghĩ rằng hắn đúng là ở buổi tối đi ra ngoài.
Như thế ta cũng chỉ còn cách chờ hắn trở lại mà thôi.
Vì thế đơn giản trèo lên nhuyễn tháp, học bộ dáng của hắn ngồi ở chỗ hắn vẫn ngồi, tay nhẹ nhàng mà tựa vào bàn trà bên cạnh.
Chính là ta là một người lười nhác, học không được dáng ngồi nghiêm chỉnh của hắn, bất quá chỉ trong vòng một lát sau, ta liền tà tà ngã xuống, lưng tựa vào mặt trên nhuyễn tháp. Chỉ là nhất thời dựa vào, thế nhưng ta lại dựa trúng vào một cơ quan, giá sách đột nhiên chuyển động rời sang một bên, để lộ ra bên trong là môt cánh cửa nhỏ màu đỏ sậm.
Khó trách hắn luôn một tấc cũng không rời khỏi chỗ này, thì ra thật sự là có huyền cơ.
Chính là nếu hắn không có ở đây, vì sao lại có thể khinh thường như thế?
Ta không có quên chính mình vào đây như thế nào, hắn thế nhưng lại để cho người ta có thể dễ dàng tiến vào bên trong phòng như thế.
Nhưng ta cũng không có nghĩ nhiều, đứng dậy đi về phía cánh cửa nhỏ màu đỏ sậm.
Trên cánh cửa nhỏ có ổ khóa, nhưng là cũng đã bị người mở ra, ta nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa nhỏ liền mở ra.
Chẳng lẽ, hắn là ở bên trong này?
Vì thế ta đẩy cửa mà vào. Đã thấy bên trong đúng là sáng trưng một mảnh.
Chỉ một cánh cửa nhỏ đã ngăn cách thành hai thế giới, một sáng chói, một tối đen đầy hắc ám.
Ta bước nhanh vào bên trong, vẫn đi tới cuối đường, nhìn thấy cũng là một bóng dáng màu tím dưới ánh sáng.
Chỉ liếc mắt một cái, ta liền hiểu được đó không phải là hắn.
Thân ảnh kia tựa hồ cũng chú ý tới tiếng bước chân, cao hứng quay đầu lại "Ngọc Ninh, ngươi..."
Khi nhìn thấy ta, toàn bộ những lời sau liền bị dừng lại.
Một khắc này, ta tinh tường thấy được dung mạo của hắn, đúng là Tây Việt quốc vương Lầu Điện Ngọc
Vẻ mặt ôn hòa tươi cười của hắn giờ phút này lại sớm được thay thế bằng vẻ chết lặng, mà hắn tựa hồ đã quên chính mình đã từng gặp ta cách đây không lâu, chính là lạnh lùng nói: "Lớn mật, dám đột nhập vào chiến hậu phủ." Chắc hắn đã cho là ta không biết thân phận của hắn đi.
"Tới nơi này, tự nhiên là đến để tìm Hầu gia" ta ra vẻ kiều mị nói: "Hầu gia không phải là muốn ta một mình tới đây sao".
Ta liếc mắt một cái đầy mị hoặc với hắn, hết sức kiều mị, nếu hắn không biết ta, ta đây liền cố ý đem hắn nhận thức là chiến hậu, nhìn hắn sẽ như thế nào.
Lâu Điện Ngọc sợ run một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi chính là cô nương tiến đến hầu hạ ta sao?" "
Hầu hạ?
Ta có chút mờ mịt, không rõ ý tứ của hắn lắm.
Mà hắn cũng là bước nhanh đi về phía ta, mở miệng nói: "Người tìm ngươi đến đây hẳn là đã nói rõ ràng với ngươi rồi, tiền hẳn là ngươi cũng đã nhận đi"
Đây là tình huống gì?
Lâu Điện Ngọc thân là vua của một nước, lại vì sao phải ở trong nhà thần tử tìm nữ nhân tới hầu hạ, chẳng lẽ hậu cung ba ngàn còn chưa đủ sao?
Ta ngẩng đầu trộm dò xét người trước mặt, đã thấy hắn đã bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng, một bộ dáng gấp gáp.
"Hầu gia, làm gì mà gấp gáp như vậy?" tình huống như thế. Ta chỉ có thể dùng kế hoãn binh, nhất quyết không có khả năng ta sẽ đi hầu hạ hắn, vì thế lại cười đến kiều mị.
Hắn nao nao, hình như có chút hoảng thần, lẩm bẩm: "Đáng tiếc, đúng là có chút đáng tiếc."
Nhưng là ta lại không biết hắn đáng tiếc rốt cuộc là cái gì.
Chính là ngay sau đó, hắn lại nói: "Còn thất thần làm gì nữa, ngươi hẳn là sớm đã biết tới đây để làm gì. Còn không lại đây"
Hắn tựa hồ nghĩ sai rồi, mà ta lại không hy vọng hắn biết mình nghĩ sai, vì thế cũng chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn, chậm rãi tới gần.
Khi chỉ còn cách hắn ba bước, hắn đột nhiên vươn tay đem ta kéo vào trong lòng, không cho ta có thêm thời gian trì hoãn, liền muốn cởi quần áo của ta, tựa hồ gấp gáp đến khó dằn nổi.
Ta cười đẩy tay hắn ra "Hầu gia, ta tới là để hầu hạ người."
Hắn tự nhiên là đã được người hầu hạ quen rồi, vì thế thu hồi tay lại "Cũng được"
Ta dùng một loại tốc độ chậm rì rì, chậm rãi cởi quần áo hắn ra, một kiện lại một kiện, thẳng đến khi hắn hoàn toàn lõa lồ không còn mảnh vải che thân ở trước mặt của ta.
Một khắc kia, ta tinh tường nhìn thấy trên cánh tay hắn có một đóa hoa xích viêm yêu dã, y như đúc với vết sẹo trên cánh tay ta
Triền miên, đau khổ...
Người trước mắt thế nhưng lại trúng đau khổ.
Sầu triền miên cùng đau khổ là hai loại kì độc trong thiên hạ. Đau khổ chỉ có hữu hiệu đối với nam tử, cùng sầu triền miên chỉ có tác dụng với nữ tử mà ta trúng là một đôi
Nếu giờ phút này, ta liều lĩnh cùng hắn một đêm, như vậy độc của cả hai chúng ta đều được giải. Dù sao một nữ tử trúng triền miên gặp gỡ được một nam tử trúng đau khổ, đã được coi là một kỳ tích rồi.
Sầu triền miên vốn là kì độc, người bị mắc phải cũng không nhiều, mà người sẽ bị hạ độc lại càng ít, cho nên ở rất nhiều thời khắc, loại độc này được coi như là độc dược khó giải.
Triền miên, chỉ hữu hiệu đối với nữ tử, một khi đã trúng triền miên liền không thể cùng nam tử nào khác ngoài người hạ độc ái ân. Một khi ái ân, hai bên đều trúng độc mà chết.
Đau khổ, chỉ hữu hiệu đối với nam tử, đau khổ cùng triền miên bất đồng, một khi trúng đau khổ cũng chỉ có thể dựa vào cùng nữ tử ái ân, mà đem độc tố chuyển dời lên trên người nữ tử đó, bảo toàn sự an toàn của bản thân, nếu không muốn chết, liền chỉ có thể không ngừng mà tìm nữ tử ái ân.
Cho nên sầu triền miên lại sẽ bị người coi là tình nhân chú, một đạo gông xiềng ngăn cách tình yêu của con người.
Thẳng đến giờ phút này, ta mới đột nhiên hiểu được, bảy ngày chi chú trong mắt người khác, cũng không phải là do Mị gây nên, mà là vì Lâu Điện Ngọc trúng đau khổ, Mị bất quá là thay hắn gánh vác tất cả.
Nguyên lai, đúng là như thế.
Ta lúc trước nhưng lại không nghĩ tới điều này
Tính toán thời gian, hôm nay lại là đến thời gian bảy ngày chi chú, Mị nhất định là đi ra ngoài tìm nữ nhân cho hắn, nếu trễ thời gian đem độc tố rời đến cơ thể người khác, thì hắn cũng chỉ còn có thể trúng độc mà chết.
Trách không được hắn vừa rồi gấp gáp như thế.
Suy xét hết thảy mọi chuyện, ta liền bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi vì yên lặng suy nghĩ, ta hồn nhiên không có phát hiện người bên cạnh đã muốn bắt đầu động thủ, thẳng đến khi âm thanh của hắn vang lên bên tai ta, ta mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
Trên tay hắn cầm đúng là túi gấm mà Sở Sở lưu lại cho ta, hắn một bộ dáng không thể tin nổi, lên tiếng chất vấn ta: "Ngươi từ đâu có được túi gấm này"
Ta có thói quen luôn mang theo những thứ trọng yếu ở trên người, nhưng cũng không ngờ tới hắn đối với túi gấm này lại có phản ứng lớn như thế.
Chẳng lẽ hắn cùng Sở Sở có quan hệ gì đó.
Chẳng lẽ hắn chính là phụ thân mà Sở Ngọc chưa từng biết mặt?
Ta cuối cùng cảm thấy thân phận của bọn họ thực không đơn giản, thì ra là như thế này sao?
Cẩn thận nhìn hắn, Sở Ngọc rõ ràng cũng rất giống hắn, cho nên có thể nói đó là sự thật.
Chỉ tiếc Sở Ngọc không ở đây, cũng không biết Truy Phong có điều tra được hắn đang ở đâu hay không."Đương nhiên là của ta." Ta không quên lúc trước Sở Sở có nói qua, phải đợi đến khi Sở Ngọc lớn lên mới nói cho nó biết hết mọi chuyện, cho nên giờ phút này ta cũng không thể thay nó quyết định được bất cứ việc gì.
Mà hắn hiển nhiên là không tin ta, gắt gao nắm chặt cổ tay của ta "Ngươi có phải hay không biết Sở Sở đang ở đâu. Mau nói cho ta biết." "
Đúng là vẫn còn theo từ trong miệng hắn nghe được cái tên Sở Sở
Xem ra, hắn cũng không có quên Sở Sở, Sở Sở ở dưới suối vàng nếu biết được, có phải sẽ cảm thấy rất vui mừng hay không?
Ta không có quên một khắc Sở Sở tươi cười trước lúc chết đi, như thế bình tĩnh, đã không còn một chút oán hận cùng không cam lòng nào nữa.
Nàng là thực thương hắn, mà hắn tựa hồ cũng không quên được nàng.
Ta không thể kết luận bọn họ trong lúc đó từng có quan hệ như thế nào, nhưng là ta lại có thể đoán được từng câu chuyện xưa sẽ phát sinh. Sở Sở trúng hồng nhan lầm, xem ra là do có người hại, mà người trước mắt lại tựa hồ cái gì cũng không biết.
Những câu chuyện xưa cũng từng đã xảy ra, người vì hiểu lầm nhau mà tách ra, người vì hiểu lầm mà bỏ qua. Khác nhau chính là chuyện xưa có lẽ sẽ có kết cục mỹ mãn, gương vỡ lại lành, mà bọn họ trong lúc đó lại đã bỏ lỡ cả đời như thế này, vô pháp vãn hồi.
Mà ta cũng không nghĩ sẽ trở thành người nói toạc hết thảy mọi chuyện hiểu lầm của bọn họ. Sở Sở rời đi có lẽ là không nghĩ muốn để cho hắn chứng kiến một khắc kia khi nàng ra đi, cũng có lẽ nàng đến chết cũng không nghĩ muốn cho hắn biết được kết quả này đi.
Cho nên, ta chỉ là nhẹ nhàng mà gạt tay hắn ra, nói: "Ta không biết nàng, ....
"Sẽ không, túi gấm này rõ ràng chính là..." Hắn nhìn cái túi gấm kia thì thào tự nói.
Mà ta cũng là quả quyết phủ định "Không phải, đó là của ta."
Dứt lời, liền vươn tay ra muốn giật lại túi gấm, mà hắn cũng không chịu đưa cho ta, hai người chúng ta cứ giằng qua giằng lại
Ta võ công tuy rằng không cao, nhưng là lại dư dả để đối phó với hắn, huống chi giờ phút này ta đã bắt đầu chậm rãi tu luyện nội lực, hơn nữa lại làm ít việc nặng, tựa hồ một cỗ lực lượng ở trong thân thể ta vốn đang ngủ say, liền được thức tỉnh.
Ngay tại khi ta đánh hắn một chưởng, một khắc theo từ trong tay hắn đoạt lại túi gấm kia, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo rống giận khàn khàn "Lớn mật."
← Ch. 049 | Ch. 051 → |