Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 021

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 021
Nửa đường gặp chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


Chúng ta rời phố Vân Tự đúng là lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuống xe ngựa xa hoa, tiếng bánh xe vang lên, làm bụi đất bay mù mịt.

Thời điểm trở về, tốc độ rõ ràng nhanh hơn vài phần, ta tựa vào phía trên nhuyễn tháp, cảm thụ được sự chấn động nhịp nhàng của xe ngựa.

Cơ Lưu Tiêu ngồi đối diện, vẻ mặt trầm mặc, làm như đang suy nghĩ đến cái gì đó, mà Khúc Nhược Vân liền chính là tựa vào trên người hắn, mắt tà tà ngạo nghễ nhìn ta, ánh mắt phức tạp như lúc trước.

Ta nhắm mắt lại, không nhìn tới bọn họ, tùy ý tinh thần dần dần dao động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một trận tiếng ngựa hí vang lên, xe ngựa dừng mạnh, làm chúng ta trong thùng xe cũng thiếu chút nữa bổ nhào.

"Bảo hộ chủ tử." Ngoài xe vang lên thanh âm lo lắng đứt quãng của thị vệ.

Ta vén một góc rèm xe lên, vụng trộm nhìn ra bên ngoài, thấy vài hắc y nhân đang cùng thị vệ đánh nhau.

Thích khách sao?

Mắt nhìn về phía Cơ Lưu Tiêu, đã thấy hắn vẻ mặt trấn định, Khúc Nhược Vân cũng chỉ là rúc vào trong lòng hắn, tựa hồ căn bản không thèm để ý đến tất cả chuyện ở bên ngoài.

Là thói quen? Hay là có gì đó khác?

Vì thế liền cũng trấn định, nhắm lại con ngươi tiếp tục định thần

Chính là... Tiếng đánh nhau thật lâu không tiêu tan, mùi máu tươi cũng dần dần tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Lại một lần nữa mở mắt ra, đã thấy Cơ Lưu Tiêu trên mặt đã có vài phần khác thường, rút ra tay bị Khúc Nhược Vân dựa sát vào, lại quay đầu hướng chúng ta nói " Các nàng ở tại chỗ này đừng đi ra ngoài, bổn vương đi nhìn một chút, lúc này đây thích khách tựa hồ rất lợi hại."

"Tiêu, cẩn thận." Lần đầu tiên nghe được Khúc Nhược Vân gọi hắn như thế.

Lúc này đây, nàng đồng dạng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn phía ta.

Mà ta chỉ là quay đầu nhìn phía ngoài xe, nhìn thị vệ vì bảo hộ chúng ta mà đẫm máu giết địch.

Thế gian này vốn là không công bằng, tựa như giờ phút này, chúng ta có thể ngồi, mà bọn họ liền chỉ có thể dùng tính mạng bảo hộ chúng ta.

Cơ Lưu Tiêu trầm mặc một lúc, mới vén rèm lao ra, gia nhập vào hàng ngũ chém giết.

Xem ra, lúc này đây thích khách tựa hồ là đã có chuẩn bị kỹ trước khi đến.

Trong không khí mùi máu tươi càng đậm, thật muốn làm người ta buồn nôn, cơ hồ là trong thời gian nháy mắt, một thanh đao chói lọi đâm vào xe ngựa của chúng ta, đao thứ nhất soạt ngang qua mặt của ta. Chỉ cần gần hơn một chút, như vậy hắn liền đâm trúng cơ thể của ta.

Khúc Nhược Vân sắc mặt hơi hơi tái nhợt, thân mình lui hướng về phía bên kia.

Người tới gần xe ngựa chúng ta càng ngày càng nhiều, bọn thị vệ dần dần không thể ngăn cản, ngay sau đó, ta cuối cùng kéo tay Khúc Nhược Vân nhảy xuống xe ngựa, mà xe ngựa cũng tại một khắc kia sụp đổ.

Ta cũng không biết chính mình vì sao phải bảo hộ nàng, có lẽ không nghĩ làm cho nàng chết ở trước mặt ta đi.

Nàng rất cao ngạt tay ta ra, mà ta cũng không nghĩ lại đi để ý nàng, rời nàng tìm đến một nơi an toàn hơn.

Ít nhất giờ phút này, ta còn không muốn chết.

Chính là tìm một chỗ đem chính mình ẩn thân là tốt rồi.

Bước nhanh đi mau, bốn phía thậm chí thường thường sẽ bay tới vài giọt máu nóng, ở tại quần áo, lại tìm không thấy dấu vết. Vài Vương gia cũng gia nhập hàng ngũ đánh nhau, hoàn toàn che chở Cơ Vô Nhai cao cao tại thượng.

Tại thời điểm này, mặc dù tôn quý thì sao?

Nếu không phải là người tôn qúy nhất thì đều có thể bị người bỏ qua.

Vài thích khách hướng ta đâm tới, ta thoáng dùng khinh công né qua, chính là lại không thể như lúc trước làm cho bọn họ nếm thử tư vị độc dược.

Vì thế liền chỉ có thể trốn.

Chính là tựa như đúng như lời Cơ Lưu Tiêu, lúc này đây thích khách quả thực rất lợi hại, sau vài hiệp, ta đã muốn bắt đầu cảm thấy mất sức.

Khinh công mặc dù tốt thì sao?

Đối mặt với sự vây công của vài tên thích khách, ta còn không thể tự bảo hộ mình.

*****

Giờ phút này, một tiếng thét chói tai theo cách đó không xa truyền đến "Tiêu, cứu ta."

Đó là thanh âm của Khúc Nhược Vân, ta hơi hơi ngước lên, một kiếm chói lọi liền hướng ta đâm tới.

Kiếm rất nhanh, mang theo hàn quang sắc bén, đi bước một tới gần.

Ngay tại lúc ta nghĩ mình rốt cục cũng bị đâm trúng, một đạo hồng ảnh hiện lên, cơ hồ nháy mắt trong lúc đó, thân thể của ta đã được Cơ Lưu Tiêu ôm lấy.

Hắn sợi tóc hỗn độn, tăng thêm vài phần yêu mị không kềm chế được, trên người tất cả đều là mùi máu tươi, nhưng là lại mang theo ấm áp làm ta tham luyến, giờ phút này ta mới phát giác chính thân mình vốn đã lạnh như băng.

Tay vô thức ôm lấy hắn, lại đụng đến một mảnh ướt đẫm phía sau lưng hắn hắn.

"Ngươi..." Ta há mồm muốn hỏi, mà hắn lại hướng ta cười nói: "Không có việc gì, bất quá là đâm trúng bả vai mà thôi."

Giờ khắc này, hắn tựa hồ lại hồi phục là Cơ Lưu Tiêu vô cùng sủng nịch ta.

Không biết vì sao, một lần nữa nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn, tâm ta thế nhưng lại cảm thấy ê ẩm?

Vì thế lắc đầu một cái, ra vẻ trấn định nói: "Cứu ta để làm chi? Ái phi của ngươi đang gọi ngươi."

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác chính mình ngay cả khẩu khí đều ê ẩm.

Hắn cười rộ lên, cúi đầu ở ta bên tai nói: "Đúng vậy, ta nhìn thấy ái phi của ta đang ở hiểm cảnh, cho nên tới cứu nàng."

"Để ta xuống dưới, ta mới không cần ngươi cứu." Ta giãy giụa suy nghĩ rời đi ôm ấp của hắn, mang theo vài phần cố tình gây sự.

Hắn sắc mặt hơi hơi có chút tái nhợt, cố hết sức nói: "Tiểu Nhiễm, nàng muốn mưu sát chồng sao?"

Ta giờ phút này mới chú ý tới hắn khác thường, duỗi tay sờ lưng hắn, phát giác trên tay máu nhưng lại biến thành màu đen.

Trên thân kiếm có độc, hơn nữa là kịch độc thất sát.

"Để ta xuống dưới." Giờ phút này, tâm không hiểu xuất hiện một tia bối rối.

Ngay sau đó, lại an ủi chính mình nói, đó chỉ là vì hắn đã cứu ta, dù sao chưa từng có người bảo hộ ta như thế, dù là Dạ Khuynh Thành cũng chưa từng có.

Cơ Lưu Tiêu tìm nơi an toàn buông ta xuống, sắc mặt đã tái nhợt, ngay cả môi đều bắt đầu trở nên trắng bệch.

Nước mắt như vậy không tự chủ được rơi xuống, mà ngay cả chính mình đều không thể khống chế, lấy tay lau đi, lại chảy ra, vì thế đơn giản không quản nó, để nó tùy ý rơi trên mặt hắn.

"Vì cái gì?" Chúng ta vốn hai người lợi dụng lẫn nhau, vì sao hắn phải bảo vệ ta? Vì sao phải giúp ta đỡ một kiếm?

Hắn cười, thản nhiên, lại khác thường ấm áp "Kìm lòng không được."

Nói xong, hắn lại ói ra một búng máu, sắc mặt càng tái nhợt, ta đột nhiên nhớ tới Mị lưu cho ta Bách Hoa tửu, vội vàng từ trong lòng lấy ra, cho vào miệng hắn.

Ba năm đó, Mị luôn làm cho ta ngâm độc dược, cho nên ta ngay cả trong máu cũng thẩm thấu độc của hắn, tuy rằng sớm bách độc bất xâm, nhưng độc tóm lại vẫn là độc, trong cơ thể độc huyết làm cho nhiệt độ ta cơ thể lạnh băng, cách một đoạn thời gian lại hội phát tác một lần, Bách Hoa tửu kia là Mị cho ta để ngừa vạn nhất.

Chính là giờ phút này, ta nghĩ không được nhiều như vậy.

Ta nói cho chính mình, ta chỉ là không muốn thiếu nợ người khác tình mà thôi.

Đúng, ta là không muốn thiếu nợ hắn.

Giờ khắc này, ta dĩ nhiên không biết tình huống bên ngoài ra sao, chính là gắt gao theo dõi hắn, chỉ sợ hắn dường như biến mất.

*****

"Tiểu Nhiễm, nàng khóc vì ta sao?" Thản nhiên hỏi, thản nhiên cười, hắn nhìn ta, trong mắt có gì đó ta không muốn nghĩ đến.

Đã muốn hôn mê, hắn lại như thế cười, tựa hồ rất thỏa mãn.

Ta biết độc huyết đã được thanh trừ, hắn hôn mê cũng chỉ là do mất máu quá nhiều, chỉ là nước mắt của ta như trước một giọt lại một giọt rơi xuống, ngay cả ta cũng không biết là vì cái gì.

Có vài thứ, kỳ thật đáy lòng hiểu được, chính là không muốn đi suy nghĩ kỹ càng.

Vì thế thời điểm Cơ Vô Nhai, và đoàn người tới bên người ta, nhìn thấy ta là đang rơi lệ, dáng vẻ không hề giả dối.

"Tiểu Nhiễm, đừng khóc, đi nghỉ ngơi đi." Cơ Vô Nhai an ủi nói.

Ta nắm chặt tay, kiên định nói: "Ta muốn chiếu cố hắn."

Cơ Vô Nhai nhíu mày, muốn nói gì, lại chung quy cũng không mở miệng

Bọn thị vệ đem Cơ Lưu Tiêu nâng lên xe ngựa, mà ta cũng chui vào trong, một khắc trước lúc lên xe, ta xem thấy cách đó không xa là Khúc Nhược Vân, khóe môi nàng nhếch lên mang một chút thản nhiên trào phúng, lại không biết là vì ai.

Ta không có tâm tư nghĩ nhiều, lên xe ngựa, ngồi bên Cơ Lưu Tiêu, liền như vậy một đường về tới lục vương phủ.

Đợi đến lúc mọi người đem hắn an trí thỏa đáng, bên ngoài trăng non đã treo cao trên khung cửa.

Ta ngồi trước giường hắn, thẳng tắp nhìn hắn, đáy lòng lại suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Nếu nói một khắc lúc đó, ta là hoàn toàn mất đi lý trí, như vậy ngay sau đó, có một số việc ta đã chậm rãi nghĩ thông suốt.

Người trên giường rốt cục mở con ngươi, ánh mắt thâm thúy nhìn thấy ta liền mang theo vô hạn vui sướng, cứ như vậy không chút nào che dấu.

Ngay sau đó, tay của ta dĩ nhiên ở trong tay hắn. Tay của hắn ấm áp, tay của ta lạnh như băng, hoàn toàn đan vào cùng một chỗ.

"Ngươi tỉnh." Ta vui mừng hỏi, nửa phần là thật, nửa phần lại là giả.

Hắn gật đầu, chống tay của ta ngồi dậy, lại đột nhiên ôm lấy ta, lời nói liền như vậy bay vào bên tai ta.

Hắn nói, Tiểu Nhiễm, thật xin lỗi.

Hắn nói, Tiểu Nhiễm, ta không phải muốn vắng vẻ nàng, chính là không thể không vắng vẻ.

Hắn nói, Tiểu Nhiễm, lúc nhìn thấy nàng cùng Ngũ Ca, ta thừa nhận chính mình ghen đến muốn giết người.

Hắn nói, Tiểu Nhiễm, một khắc đó ta thật sự rất sợ, sợ cứ như vậy mất đi nàng.

Hắn nói, Tiểu Nhiễm, ta thích nàng, làm sao bây giờ? Vì sao nàng lại là muội muội của ta?

Lời nói cứ như thế tuôn ra, bao nhiêu ưu sầu, bao nhiêu thâm tình, thật không nghĩ qua trầm luân nhu tình như vậy lại chính từ hắn mà ra. Chính là Cơ Lưu Tiêu a Cơ Lưu Tiêu, ngươi đúng là vẫn còn làm cho ta thất vọng rồi.

Nếu ta không biết hắn đối với Phượng Loan thâm tình như vậy, có lẽ ta thật sự sẽ bị những gì hắn cố ‎ xây dựng từ trước đến nay lừa mất.

Hắn thận trọng như vậy, cố tình vắng vẻ ta, sủng ái Khúc Nhược Vân, khi đó thỉnh thoảng cố ý biểu lộ áp lực thống khổ, rồi chắn kiếm cho ta, lại đến lúc này không để ý luân lý thổ lộ, tất thảy đều thật tỉ mỉ, thậm chí đem tâm lý nhân vật đều nghiền ngẫm thấu đáo.

Hắn xác thực diễn vai một kẻ thống khổ yêu chính muội muội của mình thật sự thành công, nhưng là... Hắn duy nhất tính sai một chút, đó là ta đã bắt gặp hắn đêm hôm đó tại Táng Tâm các.

Cho nên mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ không bị lừa.

Bởi vì ta hiểu được, hắn đối với Phượng Loan là chân tình, mặc kệ ta rốt cuộc có phải là Phượng Loan hay không, hắn đều không có khả năng nhanh như vậy thay đổi tình cảm.

Cho nên, hết thảy hết thảy cũng không hơn gì là một mưu kế, tuy rằng ta không biết hắn rốt cuộc đang toan tính gì...

*****

"Ca ca phu quân, ngươi thật thích nói giỡn." Ta ức chế nội tâm không được suy nghĩ lung tung, cười nói.

Ta chung quy cũng không phải là nữ nhân thiện lương, cho nên một khắc trước nước mắt là thật, là không tự chủ được, là bối rối, nhưng lúc sau cũng chẳng qua là diễn trò cho Cơ Vô Nhai xem.

Chỉ là, ta đúng là vẫn còn đánh không lại hắn, ít nhất ở thời điểm hắn đỡ cho ta một kiếm kia, ta thật là bối rối, cảm động, cũng sợ hãi.

Tình cũng là thật, kế cũng là thật.

Hắn biểu diễn, nhưng cũng làm cho kế hoạch của ta thành công. Chính điều ta không nghĩ ra là, hắn lại lớn mật như thế, nếu một khắc kia, không phải ta đúng lúc cho hắn ăn vào Bách Hoa tửu, tính mạng của hắn quả thật rất nguy hiểm.

Chẳng lẽ kế hoạch kia trọng yếu đến mức có thể ngay cả tánh mạng cũng không màng?

Ngực lại như trước hơi hơi chua xót.

Vì sao một khắc kia, chính mình lại như thế xúc động, Bách Hoa tửu không phải người thường có thể sở hữu, tuy rằng hắn sẽ không đoán được thân phận của ta, nhưng dù sao vẫn có khả năng sẽ nghi ngờ.

Cũng may mắn Mị không thích bị ngoại nhân biết được, cho nên chuyện về Mị cùng ta cũng cực ít người biết.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy nhu tình "Tiểu Nhiễm, là thật."

Kia một mảnh nhu tình như đan vào thành lưới, cơ hồ làm cho người ta không chỗ chạy trốn.

Giờ phút này, ta không thể không thừa nhận nam tử này xác thật có vô hạn Mị lực, cho nên nữ nhân mới như thiêu thân lao đầu vào lửa, bay về phía hắn.

Mặc dù biết rõ là giả, lại vẫn là nhịn không được trầm luân trong đó.

Ta dưới đáy lòng âm thầm tự giễu.

"Ca ca, ngươi gạt ta." Ta cười nắm lấy tay hắn lắc nhẹ "Ca ca người kiêu ngạo như vậy làm sao có thể cúi đầu?"

Ta gọi hắn ca ca, ta hướng tới hắn mỉm cười.

"Yêu, làm cho người ta kìm lòng không được." Hắn như trước nhìn ta, miệng cười như họa.

"Vậy còn Phượng Loan?" Ta cố ý nhắc tới, mắt thẳng tắp nhìn hắn, chính là không muốn bỏ qua chút ít biến hóa nào của hắn.

Hắn cuối cùng dừng một chút, theo sau lại hơi ưu thương nói: "Cái gì qua thì cũng đã qua, Phượng Loan cũng không hy vọng ta mãi sống trong quá khứ."

Lời nói như thế, cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Chính là nếu ta thật sự chính là Phượng Loan, nếu ngày khác ta khôi phục dung mạo của mình đứng trước hắn, hắn không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Nếu ta thật là Phượng Loan, ta nên cao hứng vì thâm tình của hắn, hay là oán hắn giờ phút này lừa gạt?

"Ca ca, nhưng là ta không thích ngươi." Ta gằn từng tiếng nói với hắn.

Ta tin tưởng, hôm qua cái loại cố ý thương tâm muốn chết đã diễn đủ, Cơ Vô Nhai hẳn là đã muốn đem tất cả đều nói cho ta biết.

Cho nên, trò chơi này ta không phụng bồi.

Ta xoay người còn muốn chạy, hắn lại kéo lại cổ tay ta "Tiểu Nhiễm, ta sẽ làm cho nàng tin tưởng."

Ta quay đầu lại, cười đến như hoa sáng lạn "Ca ca, tin tưởng thì đã sao? Chúng ta không có khả năng."

Đúng vậy, không có khả năng.

Mặc kệ ta trước lúc mất trí nhớ như thế nào, giờ phút này ta lại hướng tới cuộc sống giang hồ tự do tự tại, mặc dù đánh đánh giết giết, tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), cũng tốt hơn nơi này đầy mưu toan trong bóng tối.

Khoảng thời gian này, ta đã thật sự mệt mỏi.

Hắn buông tay, đúng là như vậy cô đơn...

Ta biết rõ đó là giả, hết thảy đều là hắn diễn trò, chính là dù vậy, trong lòng vẫn là dâng lên một tia áy náy cứ như đã gây lên một tội ác nào đó.

Nam nhân này, thật đúng là lợi hại.

Tay từ trong tay hắn rút ra, ta cuối cùng cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)