Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 060

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 060
Giấu giếm huyền cơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


Một gian phòng không bị khóa, một cái sân rộng rãi, không có bất luận kẻ nào trông giữ, ta cũng không bị trói lại, nhưng là ta cũng không thể từ nơi này đi ra ngoài được.

Trong phòng đàn hương lượn lờ, trong viện hoa cúc nở rộ lay động theo từng cơn gió thu.

Bốn phía là sơn động cao ngất, nơi u tĩnh nhất chính là bên trong phòng thạch bích này, ngửa đầu nhìn lên, trừ bỏ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, liền chỉ còn có thấy bốn phía là thạch bích.

Nếu là muốn đi ra ngoài, trừ phi khinh công của ta có thể bay một phát lên tới đỉnh, nhưng là trên thế gian này tồn tại người có khinh công tuyệt đỉnh như thế sao?

Cẩm Hoàng từ khi nào đã rời đi, ta cũng không biết, tựa hồ chỉ ở trong phút chốc liền không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa, chỉ còn lại mình ta ở bên trong căn phòng u tĩnh này.

Ta biết nơi này nhất định có cơ quan, nhưng là ta tìm một ngày lại không có thu hoạch gì.

Đây là làm sao?

Xung quanh Ninh Việt thành có sơn động như vậy sao?

Ta tựa hồ chưa từng có chú ý đến điều này.

Bây giờ, Mị có phải hay không đang đi tìm ta, có lẽ ta không nên gạt hắn.

Chính là ta cũng không thể ngờ được rằng, Cơ Lưu Tiêu lại sẽ làm như vậy với ta.

Xem ra lúc này đây, hắn quả nhiên là tình thế bắt buộc, không thể để cho ta làm hỏng đại sự của hắn.

Mị mặc dù là Chiến Hậu của Tây Việt quốc thì đã sao, hắn cho dù có tìm như thế nào, cũng sẽ không tìm ra được nơi này.

Cơ Lưu Tiêu nhất định là nghĩ tới điểm này, cho nên mới đem ta giấu ở chỗ này.

"A..." Trong lòng tức giận không chỗ phát tiết, ta không khỏi rống lớn.

Trong sơn động yên tĩnh, chỉ có tiếng vang của ta không ngừng mà quấn quanh, càng thể hiện được sự rống trải.

Chẳng lẽ ta thật sự phải ở trong này khoanh tay chịu chết sao? Chờ tất cả mọi chuyện phát sinh sao?

Tây Việt quốc có bị tiêu diệt hay không, ai sẽ nắm chủ quyền đều không liên quan tới ta, ta chỉ là một người trên giang hồ, sớm đã không còn muốn nghĩ đến những việc trong triều, nhưng là bên trong lại cố tình có người mà ta để ý.

Ta cố gắng áp chế hỗn độn trong lòng, quay người trở lại phòng. Ta quyết định trước sẽ bắt đầu tìm ở trong phòng, nhất định sẽ tìm được cơ quan để đi ra ngoài, bằng không Cẩm Hoàng làm sao có khả năng đột nhiên chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Chỉ trong nháy mắt?

Nói vậy, Cẩm Hoàng căn bản không có đụng vào cơ quan gì.

Chính là nếu không có đụng vào, nàng làm sao có khả năng khi ta quay người lại đã không còn thấy bóng dáng của nàng?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Ta trở về phòng đứng ở vị trí Cẩm Hoàng vừa đứng, muốn từ giữa tìm ra một chút dấu vết nào đó để lại, nhưng là tìm thật lâu sau, lại vẫn như cũ không có phát hiện gì, hết thảy đều thật tầm thường.

Ta ngồi ở phía trên nhuyễn tháp, lẳng lặng nghĩ cách tìm ra huyền cơ, cũng lẳng lặng chờ đợi Cẩm Hoàng lại xuất hiện.

Ta nhất định phải nhìn thấy Cẩm Hoàng xuất hiện như thế nào?

Chỉ cần có thể thấy, nhất định có thể phát hiện ra cái gì đó.

Nhẩm tính thời gian, cũng đã đến lúc nàng nên đến đưa cơm cho ta, cho nên ta liền lấy lại tinh thần, mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm bốn phía, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó.

"Tiểu thư, ăn cơm." Nhưng là ta chờ đến cũng chỉ là có một đạo âm thanh xa lạ vang lên, hơn nữa thanh âm kia phát ra từ phía sau ta.

Ta quay phắt người lại, lại phát hiện ra một cô gái mặc lục y đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm theo một rổ đồ ăn, đang cười nhìn ta.

Vì cái gì?

Phía sau ta rõ ràng chính là một bức tường, nhưng là nàng lại xuất hiện từ đó, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

"Nói cho ta biết, đi ra ngoài bằng cách nào?" Ta tiến lên từng bước, bắt được cổ tay của nàng kia.

Nàng kia lại chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, liền không dấu vết hất tay của ta ra, nàng thế nhưng lại có nội lực thâm hậu.

"Tiểu thư, ăn cơm đi. Đến thời điểm nhất định, thì sẽ thả ngươi rời đi." Cô gái cười, đem rổ đồ ăn đặt vào trong tay ta, rất giống như một nha hoàn bình thường.

Ta tiếp nhận rổ đồ ăn, nhưng không có ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, ta cũng không tin nàng ở trong đáy mắt của ta cũng có thể đột nhiên biến mất.

"Tiểu thư?" Cô gái kinh ngạc nhìn ta.

Ta lại cười nói: "Ta muốn nhìn ngươi như vậy."

Trừ phi nàng vẫn đứng ở đó không đi, bằng không có thể làm cho ta nhìn ra được một chút manh mối.

Cô gái tươi cười như trước, thản nhiên nói: "Xem ra ta làm cho tiểu thư thất vọng rồi."

Lời vừa dứt, một mảnh vải thật dài liền bay về phía ta, ta trở tay không kịp, vội vàng nghiêng người tránh được mảnh vải, nhưng là chờ đến khi ngoái đầu nhìn lại, thì bóng dáng của cô gái kia sớm đã không còn.

Lại là trong nháy mắt như vậy, lại là đột nhiên biến mất như thế, cùng Cẩm Hoàng giống nhau như đúc.

Trong chuyện này rốt cuộc có cất giấu huyền cơ gì?

Cân nhắc một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được một chút gì, ngược lại từ bụng truyền đến âm thanh sôi réo, cắt ngang suy nghĩ của chính mình.

Vì thế cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chỉ có chờ đợi thời cơ tiếp theo.

Đến lúc đó, ta cho dù có phải ôm, kéo cũng không cho phép người kia biến mất ở trước mặt của ta.

Ta lấy đồ ăn ở trong rổ ra, sau khi ăn uống no đủ, lại ngoan ngoãn nằm trở về trên giường, ta biết chỉ có lấy lại tinh thần mới có thể đối phó được với bọn họ.

Một đêm ngủ say, sáng sớm hôm sau ta liền tỉnh lại, bắt đầu chờ đợi bọn họ xuất hiện.

Vẫn tập trung tinh thần như lần trước, thậm chí so với lần đó càng thêm cẩn thận hơn, nhưng là người mang đồ tới vẫn là xuất hiện ở phía sau ta, ta vẫn như cũ không thể nhìn thấy được nàng đến như thế nào.

Phía sau như là một điểm mù ta không thể nhìn thấy. Mặc kệ ta như thế nào đều không thể nhìn tới đó.

Lúc này đây đến lại là một người khác, lại vẫn là một thân lục y, trên mặt cũng thủy chung là nụ cười thản nhiên.

"Tiểu thư! Đồ ăn sáng." Nàng đem một cái rổ đựng đồ ăn như lần trước đưa cho ta.

Ta cũng như lần trước, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thậm chí còn cố ý đến gần nàng vài bước. Còn kém là không có trực tiếp bổ nhào vào trên người nàng.

Trong ánh mắt của nàng hiện lên ý cười thâm sâu, nhìn ta nói: "Tiểu thư, ngươi vẫn là đừng nên uổng phí tâm cơ, ngoan ngoãn ở lại nơi này là tốt nhất."

Ta không để ý đến nàng, ngược lại càng đến gần nàng hơn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nàng, trực tiếp ôm lấy nàng.

Xem nàng còn có thể chạy đi đâu, giờ phút này ta lại bắt đầu giở tính đùa giỡn vô lại, ta liền không tin nàng thật sự có thể biến thân, trực tiếp từ trong lòng ta biến mất.

Nữ tử cười nhìn ta liếc mắt một cái, bên trong nhưng lại có vài phần thản nhiên bất đắc dĩ, mà ngay sau đó, nắm chặt lấy cổ tay của ta, thân hình nàng di chuyển một bước, người cũng đã rời khỏi trong lòng ta, mà người dĩ nhiên chuyển tới phía sau ta, lại một lần nữa biến mất không dấu vết.

Ta khiếp sợ nhìn cổ tay bị nàng nắm chặt, trên cổ tay rõ ràng hiện lên một vệt đỏ nhạt.

Nữ tử này cùng với nữ tử lần trước giống nhau, đều có nội lực thâm hậu.

Rốt cuộc họ là ai? Vì sao ngay cả người đưa cơm đều có tu vi cao như vậy?

Là người của Cẩm Hoàng, hay là người của Cơ Lưu Tiêu?

Ta càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc, vì thế không ngừng mà chờ người đưa đồ ăn xuất hiện, lại không ngừng mà giữ bọn họ lại.

Chính là mỗi một lần đưa cơm lại là một người khác, hơn nữa mỗi người đều rất lợi hại, ta cũng không phải là đối thủ của các nàng, cho nên mỗi một lần mặc kệ ta như thế nào kéo các nàng, cuối cùng vẫn là sẽ bị các nàng ném đi.

Lại là một lần.

Ta đã thất bại tám lần.

Thời gian cũng đã qua ba ngày, ta nếu không thể đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn kịp nữa.

Ta nằm ở trên giường nhớ lại chuyện phát sinh trong ba ngày qua.

Mỗi một lần đều là một người khác xuất hiện, mà mỗi một lần bọn họ xuất hiện ở một chỗ khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, chính là xuất hiện từ phía sau lưng ta.

Nhưng các nàng làm sao mà biết được mặt ta quay về phía nào?

Trừ phi các nàng thấy được ta, biết ta đang làm gì?

Nhất định là như vậy, bằng không sẽ không có khả năng mỗi lần đều xuất hiện chuẩn xác ở phía sau ta như vậy được.

Ta đây muốn không cho các nàng thấy, không cho các nàng biết ý đồ của ta.

Nếu muốn nhìn thấy phía sau, tất nhiên là phải dùng đến gương đồng, nhưng lại không thể để cho các nàng biết ta nghĩ dùng gương đồng nhìn lén.

Chính là các nàng tựa hồ ngay cả điều này cũng nghĩ tới, nơi này căn bản không có gương đồng hay thứ đại loại như thế, cho nên ta căn bản không có để mà dùng.

Ta không khỏi thấp giọng nguyền rủa.

Mặc dù nghĩ thông suốt thì đã sao, vẫn là không thể tìm ra được phương pháp gì để đi ra ngoài.

Xem ra mặt đối mặt đấu với nhau là không được, mặc kệ như thế nào, các nàng đều có thể xuất hiện ở phía sau ta, sau đó biến mất.

Biến mất? Không có khả năng tự nhiên biến mất, nhất định là trong người các nàng có cất giấu vật gì đó.

Nhất định là trên người các nàng có vật gì đó.

Ta cực lực nhớ lại chỗ giống nhau của những người đó, các nàng mỗi người đều mặc lục y, hơn nữa trên người mỗi người đều có đeo một vật gì đó rất chói mắt, mỗi một lần ta đều cảm thấy hết sức chói mắt.

Vật chói mắt?

Chẳng lẽ là vật đó sao?

Chính là vật để mở cơ quan mấu chốt sao?

Ta càng nghĩ liền càng cảm thấy khả năng này rất cao, bằng không cất trong người một vật chói mắt như gương đồng để làm gì?

Cuối cùng ta kết luận không có khả năng đó là trang sức, ta nhưng nhìn không ra vật đó có gì đẹp mắt.

Nhưng đeo ở trên người làm sao có thể mở được cơ quan?

Ta lại nghĩ lại tình cảnh lúc đó, một lần lại một lần, rồi đột nhiên trong lúc đó linh quang hiện ra, cuối cùng hiểu được vì cái gì.

Ban ngày. Những người đó đều là ở ban ngày xuất hiện.

Ánh nắng, là mượn ánh mặt trời ban ngày để mở cơ quan sao?

Tuy rằng ta cũng không biết nguyên lý của nó như thế nào, nhưng lại cảm thấy nhất định là như vậy.

Cho nên ta nếu muốn đi ra ngoài, sẽ phải trộm được vật chói mắt đó trên người các nàng.

Nhưng là những người đó võ công rất cao cường, ta căn bản không có khả năng cướp được từ trên người bọn họ, trộm không được, lừa thì sao?

Nghĩ vậy, ta liền an tâm chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, ta vẫn thể hiện vẻ mặt lo lắng như cũ, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào bốn phía, ta không muốn các nàng phát hiện ra ta có gì đó dị thường.

Thời gian trôi qua khá lâu, lại một nữ tử lục y xuất hiện ở phía sau ta.

Lúc này đây ta chỉ là ngoan ngoãn tiếp nhận rổ đồ ăn trong tay nàng, không có làm chuyện dư thừa như những lần trước, cũng không có đến ôm, kéo nàng, chính là chỉ lằng lặng ngồi ăn.

Nàng kia ngược lại kinh ngạc hỏi: "Ngươi vì sao không đến kéo ta?"

Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: "Mệt mỏi. Mặc kệ như thế nào, ta đều đánh không lại các ngươi, cần gì phải uổng phí khí lực."

Nữ tử trên mặt tràn đầy kinh ngạc, lại mang theo vài phần mất mát, nhưng lại lẩm bẩm: "Vì cái gì đến phiên ta liền không được chơi vui như vậy."

Ta vùi đầu vào ăn, nhưng là khóe môi cũng không tự chủ được khẽ nhếch lên, xem ra nữ tử này khác với những nữ tử trước.

Chỉ là vì muốn chứng thực cho phán đoán của ta, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Thật sự không kéo ta?" Nàng kia thế nhưng lại một lần nữa hỏi.

Ta không có ngẩng đầu lên, chính là thản nhiên nói: " Không kéo."

"Vậy ta đây đi nha." Giọng nói của nàng nhưng lại mang theo vài phần chờ đợi.

Ta không khỏi cười khẽ, xem ra nàng thật sự là ngoại tộc, chính là vì sao nàng lại là ở buổi sáng xuất hiện, nếu là ở buổi tối, cơ hội ta bám chặt lấy nàng là rất lớn.

"Được." Ta chỉ là thờ ơ nói.

Nàng hình như có chút không vui xoay người rời đi, cũng giống như những người lúc trước, lập tức liền không còn bóng dáng.

Chính là ta không thể tưởng được đó là, ngọ thiện nhưng lại cũng là nàng đưa tới.

Đây là lần đầu tiên, cùng một người xuất hiện hai lần.

Ta không khỏi kinh ngạc hỏi: "Như thế nào lại là ngươi?"

Nàng có chút mất hứng, thở phì phì đem rổ đồ ăn đặt vào trong tay ta "Như thế nào? Là ta thì ngươi mất hứng sao?"

Nàng cùng những người khác không giống nhau, nói như thế nào nhỉ? Là ta cảm thấy nàng có chút ngốc ngốc đáng yêu.

Thoạt nhìn cũng là người dễ lừa.

"Đương nhiên không phải, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, hôm nay như thế nào lại phái cùng một người xuất hiện hai lần?" Ta thử tính hỏi: "Chẳng lẽ buổi tối cũng là ngươi tới đưa cơm sao?"

"Đúng vậy. Bất quá ta hiện tại lại có chút hối hận." Nàng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái nói: "Ngươi thật không cho ta một chút mặt mũi nào, rõ ràng mấy ngày trước đều chơi trò chơi với những người tới đây, vì cái gì đến phiên ta lại không chơi. Sớm biết rằng như thế ta đã không nhận đưa cơm tới cho ngươi, còn không bằng cùng bọn họ đi tiếp người còn chơi vui hơn."

Tiếp người?

Chẳng lẽ hôm nay những người đó cũng không ở đây?

Nói như vậy, ta không nên đợi cho đến buổi tối, nếu là chờ bọn họ trở về, cơ hội của ta sẽ khá nhỏ.

Xem ra giờ phút này nên hành động, lừa lấy được tấm lệnh bài trong tay nàng kia, sau đó nhân cơ hội rời đi.

"Ta mỗi lần đều đánh không lại các ngươi, cũng kéo không được các ngươi, tự nhiên cảm thấy không thú vị, ngươi nói ta làm sao còn có hứng để chơi đây?" Ta cũng làm như nàng, bất mãn nói.

"Đó là do ngươi vô dụng." Nàng hừ nhẹ nói: "Nếu là ta, khẳng định đem các nàng một đám đều phải bám trụ."

"Ta là vô dụng, vậy ngươi còn tới tìm ta chơi làm chi, ngươi đi làm tìm các nàng chơi a." Ta giả vờ tức giận, xoay người không hề để ý nàng.

"Nếu có người chơi cùng ta, ta mới không cần chơi cùng ngươi, nhưng là các nàng cũng không cho ta đi theo." Nàng nhỏ giọng nói thầm "Mỗi ngày đều là luyện võ, nhàm chán muốn chết. Mỗi lần đều chỉ biết theo ta nói, cần phải hiếu học, bằng không thật có lỗi với chủ nhân, càng thêm nhàm chán. Ta căn bản không biết chủ nhân kia là người như thế nào, làm chi mà phải vì hắn liều chết liều sống "

Xem ra, tóm lại sẽ có ngoại tộc tồn tại, người trước mắt tuyệt đối là ngoại tộc bên trong những người đó, cũng là hy vọng của ta.

Ta không nói gì, coi như là không có nghe thấy nàng nói.

Nàng không khỏi tiến lên phía trước "Chơi với ta đi."

"Ta không cần, mặc kệ như thế nào đều là ta thua, thật nhàm chán." Ta quay mặt đi không để ý tới nàng.

Nàng dường như có chút lo lắng nói: "Ta đây cho ngươi thắng một ván là được chứ gì."

"Thật sự?" Ta quay đầu nhìn nàng "Vậy ngươi ngay từ đầu không thể động, để tùy ý ta."

Nàng không kiên nhẫn nói "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."

Xem ra nàng là nhược điểm của những người đó, ta cười đi về phía nàng, đầu tiên là giả ý cùng nàng chơi trò chơi, đợi cho đến khi nàng không chú ý, một phen đoạt lấy tấm lệnh bài bên hông của nàng. Sau đó nghiêng người một cái, lui cách nàng mấy bước.

"Ngươi... Đưa ta." Giờ phút này nàng mới chú ý tới sự tình nghiêm trọng, không khỏi hướng về phía ta quát.

Ta cười thưởng thức nhìn tấm lệnh bài "Xem ra muốn đi ra ngoài là cần phải nhờ vào cái này sao?"

"Không phải đâu. Ngươi mau đưa ta." Biểu hiện lo lắng của nàng càng làm cho ta xác định được suy đoán của mình là đúng, đây chính là mấu chốt để mở cơ quan.

Chính là mở như thế nào đây?

Nàng nóng nảy, bước nhanh về phía ta, vươn tay muốn cướp lại, ta lui về phía sau một bước, sao đó lại lui cách thêm mấy bước nữa.

Đối với khinh công, ta còn là có vài phần tự tin.

Hơn nữa nữ tử trước mắt hiển nhiên không giống với đồng bạn võ công tu vi cao của nàng, muốn tránh đi nàng với ta mà nói cũng không phải là việc khó.

Ta một bên tránh đi nàng, một bên nghiên cứu sờ soạng trên tấm lệnh bài.

Ngay tại trong nháy mắt, tấm lệnh bài trong tay đột nhiên hiện lên quang mang chói mắt, ngay sau đó, bên cạnh ta liền xuất hiện một cửa ngầm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng lo lắng của nữ tử kia, thân hình của ta chợt lóe, liền nhập vào bên trong cửa ngầm.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-119)