Tuyệt đại thiên kiêu
← Ch.052 | Ch.054 → |
Ánh mặt trời hơi lộ ra, từng tia nắng ấm áp của ánh mặt trời mùa thu xua tan đi màn đêm, tỏa ra màu vàng rực tự nhiên.
Đẩy cửa sổ ra, gió cùng ánh nắng mặt trời tùy ý tràn vào bên trong phòng, mang theo một hương vị tươi mát
Giờ phút này, sắc trời mặc dù đã sáng rõ, nhưng là bên ngoài vẫn là một mảnh yên tĩnh, hết thảy, hết thảy đều còn đang say giấc nồng.
Ta lẳng lặng dựa vào cửa sổ, đợi Mị đến.
Thời gian ta tính toán cũng thực chuẩn xác, ta bất quá chỉ mới đợi có một lát, phía sau liền truyền đến thanh âm của Mị "Liễu Lăng, đi thôi."
Lần đầu tiên, hắn ở ban ngày bước ra khỏi căn phòng kia.
Như thế có phải ta nên cảm thấy là mình may mắn hay không?
Ta xoay người, nhếch khóe miệng mà cười "Mị Mị, ngươi đã đến rồi."
Vốn tưởng rằng xưng hô như thế, Mị sẽ không biết được ý tứ trong đó, sau một ngày cùng với Truy Phong nói chuyện một phen, ta nghĩ hắn có lẽ cũng sớm đã biết.
Nhưng là tại sao vẫn không có gì khác lạ, vẫn là một câu gọi như lúc trước?
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa thu chiếu ấm áp, trong ánh mắt vốn bình tĩnh của hắn, giờ phút này cũng là lưu quang bốn phía, lại có như vậy vài phần chói mắt.
Hắn vươn tay, sau đó cười nói: "Đi thôi, Liễu Lăng."
Cười như vậy không phải như nụ cười ôn hòa ấm áp lòng người của Dạ Khuynh Thành lúc trước, cũng không phải nụ cười mị hoặc lòng người như Cơ Lưu Tiêu, mà bất quá chỉ là nụ cười cực nhẹ, thậm chí mịt mờ nhìn không ra
Nhưng là, ta lại thật sự cảm nhận được
Chần chờ một chút, lại cuối cùng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn. Tay hắn thực lạnh, mặc dù cách một tầng mảnh vải quấn quanh ở tay của hắn, ta cũng có thể cảm giác được một phần lạnh như băng kia, giống hệt như ta lúc trước.
Quả thực là vì do có quan hệ đến huyết độc sao?
"Mị Mị, thân thể của ngươi..." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cũng muốn hỏi cho rõ điều mà mình đang thắc mắc ở trong lòng.
Mà hắn cũng chỉ khàn khàn nói: "Không có gì."
Lại là lảng tránh, hắn lại không muốn cùng ta nói cái gì
"Ta không phải đứa ngốc, đêm hôm đó, ta rõ ràng là thấy ngươi cực kỳ thống khổ." Ta có chút tức giận nói, nghĩ muốn giật tay ra khỏi tay hắn, nhưng là hắn lại nhanh chóng nắm chặt lấy, tựa hồ cũng không tính buông tay.
Ta, cũng không nghĩ muốn thiếu nợ người cái gì, lúc trước ta cũng không có cảm thấy chính mình thiếu Mị cái gì, nhưng là hắn càng là cái gì cũng không nói ra cho ta biết, ta sẽ càng cảm thấy chính mình thiếu nợ hắn cái gì đó
"Liễu Lăng, nếu chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau. Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện." Hắn sâu kín nói, sau đó lôi kéo ta rời đi.
Vì sao ta cuối cùng lại cảm thấy nói như vậy thật giống như là đang nói lời sinh ly từ biệt?
Ta không nói gì, cũng là tùy ý hắn kéo ta ra bên ngoài
Hắn lôi kéo ta, quang minh chính đại đi từ trong phủ ra, trên đường đi ngẫu nhiên có gặp phải một vài hạ nhân dậy sớm, vừa nhìn thấy chúng ta ở xa xa liền lánh đi chỗ khác, nhưng là trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo vài phần tò mò.
Là tò mò Hầu gia của bọn họ vì sao lại xuất hiện ở ban ngày, hay là tò mò quan hệ giữa ta và hắn?
Nhưng là ta cũng không có tâm nghĩ ngợi nhiều như vậy, giờ phút này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không dẫn nổi sự chú ý của ta.
Đầu ngón tay của ta ngẫu nhiên đụng vào tay hắn, cũng là lạnh thấu tâm can.
Giờ phút này, ta thực muốn biết, là ai đã cứu hắn khi hắn rớt xuống vách núi đen kia, thực muốn biết hắn vì sao lại thống khổ như vậy. Thực muốn biết, hắn cho tới bây giờ chưa từng nói qua thân thế của bản thân, nhưng là trong lòng ta cho dù có muốn biết đến cỡ nào, tại sao cũng không thể mở miệng hỏi hắn được một câu.
Vì thế chỉ có thể lẳng lặng, nhìn bóng dáng màu xanh của hắn.
Đi tới cửa, chúng ta mới phát hiện Lâu Điện Ngọc quả nhiên vẫn là phái người đến giám sát ta, xem ra lúc này đây hắn là không tính thả ta đi.
Mị không dấu vết buông tay của ta ra, cũng là ra hiệu ta đuổi kịp hắn.
Chúng ta đi qua trước mặt mấy tên thị vệ, mà những tên thị vệ này cũng là đi theo phía sau chúng ta.
"Các ngươi không cần đi theo, có bản hậu đi theo là được rồi." Mị hơi không vui nói.
Những người đó cũng là vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Hầu gia, vương thượng có lệnh, muốn chúng ta bảo hộ cô nương cho thật tốt."
"Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy bản hậu không thể bảo hộ được cho nàng sao?" giọng điệu không vui kia lại tăng thêm vài phần.
Mà giờ phút này, những tên thị vệ này đều run rẩy giống như những chiếc lá rụng bị gió thổi trao nghiêng, hiển nhiên là rất sợ Mị
"Hầu gia, xin người đừng làm khó xử cho chúng nô tài." Có một thị vệ lá gan lớn hơn nhỏ giọng kháng nghị.
Mị một phen ôm lấy ta. Mũi chân điểm nhẹ, chỉ cần vài cái lên xuống liền bỏ rất xa bọn thị vệ đuổi theo phía sau.
Giờ phút này, trên đường vẫn là im ắng, duy chỉ có vài người ngẫu nhiên đi lại ở dưới mặt đất, mà ta lại chỉ cảm thấy gió không ngừng mà gào thét ở bên tai mình.
Thẳng đến rất xa, Mị mới chầm chậm đáp xuống, cũng buông lỏng tay của ta ra "Liễu Lăng, dịch dung rồi rời đi đi."
Nếu thật sự phải rời khỏi, ta nghĩ một Lâu Điện Ngọc cũng không nhất định thật sự có thể vây khốn được ta.
Nhưng là ta không nghĩ rời đi, ta còn muốn chờ Sở Ngọc đến đây, còn có chuyện chưa giải quyết xong với Cẩm Hoàng, cũng còn có hắn.
Có một số việc không phải cứ dựa vào trốn tránh là có thể giải quyết được tất cả.
"Mị Mị, kỳ thật ta đã tìm ra phương pháp giải được triền miên cùng đau khổ, phương pháp không cần phát sinh quan hệ cũng có thể giải quyết được. Cho nên ta lưu lại, ngươi cũng không cần bức chính mình đi hạ triền miên cho người khác." Ta quay người sang nhìn Mị. Muốn biết hắn sẽ có chút phản ứng gì hay không.
Trong khoảng thời gian kia, ta thật sự đã nghiên cứu ra biện pháp giải được triền miên, chính là còn thiếu một dược liệu nữa, một loại dược liệu cực kỳ trân quý hiếm có.
Cho nên chỉ cần tìm được loại dược liệu này, sẽ giải được triền miên cùng đau khổ.
Mà Mị cũng là lên tiếng cự tuyệt "Không được, ngươi lập tức rời đi, hiện tại liền rời đi. Độc Vương thượng trúng phải, ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần ngươi lưu lại."
"Mị Mị..." Ta còn muốn nói, nhưng là hắn lại quả quyết cự tuyệt "Ta sẽ không đáp ứng, Liễu Lăng."
Ngay sau đó, hắn lại ôn nhu nói: "Liễu Lăng, ngươi từng nói qua ngươi thích cuộc sống không bị gò bó, bắt ép, nếu có thể, ngươi hy vọng vĩnh viễn cũng không muốn đặt chân vào bên trong quyền lợi. Cho nên hãy tuân theo tuần hoàn, làm theo ý muốn trước kia của ngươi đi. Không cần tham gia vào bên trong quyền lợi."
Thanh âm khàn khàn thô ách hơn nữa cố ý nhu hòa, nghe vào tai lại mang theo vài phần thoát phá.
Ta biết có nhiều lúc Mị thực bá đạo, tựa như lúc trước kia vậy. Cho nên mặc dù hắn đã biết thân phận của ta, cũng vẫn là sẽ không thay đổi quyết định của bản thân. Huống chi việc này cũng là để tốt cho ta.
Vì thế ta cũng không có tiếp tục cùng hắn tranh luận nữa, gật đầu nói: "Được"
Hắn lấy ra một viên thuốc. Muốn bỏ vào trong miệng của ta, nhưng là giờ phút này đột nhiên có một đạo bóng dáng màu rám nắng hiện lên, một phen đẩy ta ra, người này tới thật đúng là đúng lúc.
Ta nghiêng người sang nhìn người bên cạnh nở một nụ cười "Tô nương, đã lâu không thấy."
"Hừ." Người tới lại chính là chỉ khẽ hừ một tiếng. Cũng không thèm nhìn ta.
"Tô nương, người nếu như không muốn gặp ta như vậy, cần gì phải tự mình ra tay, tên tiểu quỷ nát rượu kia đâu? Lại trốn ở nơi nào uống rượu rồi có phải không?" Ta đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, nhưng không có phát hiện ra bóng dáng của Cơ Lưu Hiên
Chính là vừa dứt lời, trên đầu đã bị Tô Nương hung hăng gõ một cái "Ngươi, nha đầu này, lúc trước dám không cho lão bà ta một chút mặt mũi."
"Ta quen biết với người sao?" Ta vô tội nhìn nàng, lại ngược lại nhìn Mị hỏi: "Mị Mị, lão thái bà này là ai?"
Mị phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái. Cũng là mang theo vài phần cung kính nói: "Tô phu nhân, ngươi rốt cục đã về nước."
Ta đem tầm mắt đặt tại trên người Tô nương, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Ta thủy chung đoán không ra Tô nương rốt cuộc là người như thế nào, vì sao Cơ Vô Nhai lại kính trọng nàng như thế. Vì sao Mị lại nói nàng rốt cục đã về nước.
Nàng rốt cuộc là người Đông Hải quốc, hay là người Tây Việt quốc.
Tô nương lại không để ý tới hắn, lại nặng nề mà gõ ta một cái nữa "Nha đầu, đừng tưởng rằng thay đổi dung mạo, ta liền không biết ngươi."
"Người đương nhiên biết ta, là ta có mắt mà không nhìn ra Tô nương." Ta miệng lưỡi trơn tru cười nói.
Người trước mắt nhất định không phải là người tầm thường, không thể đắc tội, cũng không thể biểu hiện quá mức lấy lòng, như thế là tốt nhất.
"Nha đầu, ngươi thật đúng là kẻ lưu manh, như thế nào vừa mới gây nháo ở hoàng cung Đông Hải xong, hiện tại lại chạy tới nơi này náo loạn?" Nàng thế nhưng sớm đã biết hết thảy mọi chuyện, nhưng cũng không có tố giác ta, xem ra người này ở bên ngoài cũng là một cao nhân.
"Ha ha, đương nhiên là do ta biết mama người sẽ đến đây, cho nên đến đây để chờ lão nhân gia người." Ta xấu hổ cười vài tiếng, lại hợp thời chuyển sang đề tài khác "Tiểu Hiên Hiên đâu? Như thế nào không có tới? Chẳng lẽ thật sự đã say chết ở nơi nào rồi hay sao?"
Tô nương đến gần vài bước, nhìn ta cười nói: "Nha đầu, lúc trước sống chết không muốn gả cho Tiểu Hiên, hiện tại như thế nào lại quan tâm đến hắn như vậy?"
Ta không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Mị một cái, đã thấy hắn lẳng lặng đứng ở một bên, trong ánh mắt mang theo vài phần phức tạp mà ta không hiểu được. Lại ở ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Không hề có một chút gợn sóng.
Hắn, có phải tựa hồ cái gì đều không thèm để ý hay không? Hay là hắn giờ phút này căn bản chính là đang chọc tức ta?
Ta không thể nào biết được, vì thế lại quay đầu lại. Chuyên tâm đối phó người trước mắt.
"Mama, lúc trước là do Cơ Vô Nhai không đồng ý, ta cũng không phải sống chết không đồng ý, lại nói ta cùng Tiểu Hiên Hiên nhưng là bạn cùng chung hoạn nạn, ta đã sớm đem hắn coi như đệ đệ của mình" ta cố ý nói rất lớn, trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào.
Một lần kia, những điều mà Cơ Lưu Hiên nói, ta lúc trước không hiểu, chính là chờ sự tình đã xảy ra, mới bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu, vì thế mới hiểu được ý tứ trong đó.
Hắn nói là hắn vẫn không có buông tha hay sao, thì ra đúng là chỉ Dạ Khuynh Thành không có buông tha cho việc cứu Phượng Loan. Hắn bảo ta không cần chấp nhất. Là ám chỉ ta không cần quá mức chấp nhất tìm thất thải kì thạch.
Hắn tựa hồ biết được rất nhiều việc. Nhưng lại là cố tình không nói rõ cho ta biết, cho nên nói cũng chỉ là coi như đang trần thuật. Hôm nay gặp lại, tự nhiên sự hảo cảm lúc trước dành cho hắn cũng giảm đi vài phần.
"Liễu Lăng, nàng nghĩ về ta như vậy sao?" Cười, vẫn như trước mang theo vài phần đơn thuần, Cơ Lưu Hiên theo cách đó không xa vòng vo đi ra, chậm rãi hướng nơi này đi tới. Giờ phút này hắn là Cơ Lưu Hiên, mà không phải là Liễm Vân công tử.
Ta biết hắn nhất định đang ở gần đây, cho nên vừa rồi mới cố ý nói như vậy.
Chính là hắn vì sao lại xuất hiện ở Tây Việt quốc?
Rõ ràng là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc, lại cố tình còn rêu rao xuất hiện ở tại nơi này, thậm chí còn không thèm nhìn đến sự tồn tại của chiến hậu.
Hắn cùng Tô nương quả nhiên không phải là người đơn giản như vậy.
Ta cười nói: "Ta đương nhiên nhớ ngươi a~. Nhớ ngươi nghĩ đến hận không thể bóp chết ngươi."
Lúc trước Liễm Vân công tử đáng yêu bao nhiêu, nhưng lại quay người một cái liền biến thành một kẻ vô lại yêu rượu hơn mạng như vậy, còn trêu chọc ta mấy lần, lạc thú trêu chọc của ta nhưng lại đều bị hắn tước đoạt mất.
Hắn đi tới trước mặt Tô nương, giống một tiểu hài tử cọ cọ vào trong lòng nàng, làm nũng nói: "Mama, nàng khi dễ ta."
Biểu tình làm nũng hiện ra ở trên gương mặt như thế, thật đúng là cực kỳ giống một đứa nhỏ.
Nếu không biết hắn có một bộ mặt khác, ta nghĩ ta tuyệt đối sẽ bị hắn lừa.
Xoay người nhìn về phía Mị, nhưng là hắn lại đối với sự xuất hiện của Cơ Lưu Hiên hoàn toàn không ngạc nhiên, sợ hãi, giống như là hắn vốn đã quen biết Cơ Lưu Hiên vậy.
*****
Tô Nương cũng là ôn nhu vỗ về đầu của hắn, coi như thật sự đem hắn như một tiểu hài tử mà đối đãi "Tiểu Hiên ngoan, mama đem nàng chộp tới làm nha hoàn cho ngươi"
Nhìn ánh mắt Tô Nương nhìn ta, ta đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Chủ tớ hai người thật sự rất kỳ quái, Tô Nương đối với Cơ Lưu Hiên lại là mọi cách cưng chiều, ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi lời nói của nàng là giả.
Nàng nếu thật sự làm như vậy, sẽ rất dễ dàng bắt được ta, để tùy ý hắn khi dễ ta.
Ta chạy trối chết núp ở phía sau Mị, nắm lấy vạt áo của hắn giật giật: "Mị Mị, bọn họ khi dễ ta."
Ta tốt xấu gì cũng có một ngọn núi để có thể dựa vào.
Mị vẫn trầm mặc không nói gì, cuối cùng đã chịu mở miệng "Tô phu nhân, Thánh Vương gia, mời các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện của Ninh Ngọc "
Thánh Vương gia?
Mị tại sao lại gọi Cơ Lưu Hiên là Thánh Vương gia?
Ta càng ngày càng không hiểu nổi thân phận của hắn.
Tô Nương cũng là không đem Mị đặt ở dưới đáy mắt nha~, nàng hừ nhẹ nói: "Ai thèm nhúng tay vào chuyện của ngươi, nhưng là ta muốn mang nha đầu kia đi"
Xem ra bọn họ cùng với hoàng thất Tây Việt quốc nhất định có liên hệ.
Nếu một người đồng thời có liên hệ cùng với hai hoàng thất, như vậy cha mẹ hắn liền đều là người trong hoàng thất, chẳng lẽ mẫu phi của Cơ Lưu Hiên đúng là người trong hoàng thất Tây Việt quốc này sao?
Đáy lòng lập tức có vài phần sáng tỏ.
"Nếu Tô phu nhân không cho Ngọc Ninh mặt mũi, vậy thì Ngọc Ninh cũng liền không cần khách khí nữa" lời Mị nói ra tuy rằng mang theo vài phần cung kính, nhưng là cũng không có một chút độ ấm nào.
Tô Nương vốn là người cực kỳ kiêu ngạo, tựa hồ trừ bỏ Cơ Lưu Hiên nàng sẽ không thèm để người nào ở trong mắt, giờ phút này nghe Mị nói như thế, tất nhiên là thập phần không vui "Không khách khí liền không khách khí, chẳng lẽ lão bà ta còn sợ ngươi hay sao?"
Khi nói chuyện, nàng liền đã muốn vươn tay ra tiếp đón lại đây, chiêu chiêu kỹ càng, đã làm cho Mị phải lui lại phía sau mấy bước.
Tô Nương nếu chỉ có thể lấy lực của một người mà đã đẩy lui được mười vạn đại quân của Bắc Thương quốc, tự nhiên sẽ là một người cực kỳ lợi hại, chính là Mị cũng không kém, chỉ một danh hào liền có thể làm cho người ta mới nghe qua đã sợ mất mật, mà giờ phút này hắn cũng dĩ nhiên nghênh đón, cùng Tô Nương so chiêu.
Mà Cơ Lưu Hiên cũng là ngồi xuống thảm cỏ cười, từ trong lòng lấy ra một bầu rượu, ngược lại nhìn phía ta nói: "Liễu Lăng, có muốn theo giúp ta cùng nhau uống rượu xem diễn hay không."
Tên này... Nhưng lại đem việc này làm như là đang diễn trò.
Ta hoàn toàn nói không nên được lời, chính là oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, mà hắn cũng là ai oán nói: "Liễu Lăng, mấy tháng không thấy, vì sao nàng nhưng lại đối đãi với ta như vậy, ta làm sai cái gì sao?"
Khuôn mặt vô tội như vậy, lại làm cho người ta nghĩ rằng bản thân mình đã gây ra tội ác nào đó với hắn.
Ta luôn có thói quen ở trước mắt người khác giả trang bộ dáng vô tội, nhưng lại duy độc không thể ở trước mặt hắn giả trang được, hắn căn bản chính là trời sinh thích hợp giả trang bộ dáng người vô tội.
Rõ ràng là chán ghét thể hiện bộ mặt ấu xỉ, nhưng là sử dụng đến còn lại thật sự là thuận buồm xuôi gió.
"Hừ, ngươi đã làm cái gì, tự đáy lòng mình hiểu lấy." Mị cùng Tô Nương ở bên kia đánh nhau khó phân thắng bại, mà chúng ta lại ở bên cạnh nói chuyện trước kia.
Ta vừa nói vừa lườm hắn, Cơ Lưu Hiên lại phá lên cười, "Liễu Lăng, nàng là đang trách ta lúc trước không trực tiếp giải thích với nàng sao?"
"Chẳng lẽ lại không nên trách". Lúc trước hắn muốn nói lại thôi, chọc ta một lòng nghi hoặc, nhưng là kết quả lại là cái gì cũng đoán không ra.
"Đó là do nàng ngốc, chính mình đoán không ra" hắn trêu tức nhìn ta liếc mắt một cái, cười nhạo nói.
Gặp phải Cơ Lưu Hiên, sự bình tĩnh cùng hành động quả quyết của hoàn toàn không phát huy được công dụng, tức giận bản thân mình rất dễ dàng bị hắn châm chọc.
"Căn bản chính là ngươi rắp tâm bất lương, có phải hay không ngươi vẫn ghi hận lúc trước thua ở dưới tay tỷ tỷ ta?" Ta đúng là vẫn còn thu lại được sự tức giận, vẻ mặt ý cười nhìn phía hắn.
Hắn nhíu mi, ái muội cười nói: "Nàng là đang nói chuyện nàng khinh bạc ta lúc trước hay sao?"
Nam nhân này quả nhiên thật đúng là yêu nghiệt.
Lúc trước ta rõ ràng liếc mắt một cái liền nhìn ra bản tính của hắn, nhưng cố tình chính là không thể tránh khỏi hắn.
"Như thế nào?" Ta trái lại nhìn hắn trêu tức "Có phải hay không còn hoài niệm tỷ tỷ?"
Hắn nhưng lại hướng về ta nháy mắt nói: "Đúng vậy, thực hoài niệm, nếu không tỷ tỷ làm cho ta ôn lại một chút có được không?" Hắn cố ý chỉ vào miệng của mình nói.
Được, tốt lắm, hắn thật ngoan độc mà.
Lửa giận không ngừng mà dâng lên, lại bị ta liều mạng áp chế.
"Yêu thương tỷ tỷ sao?" So sự lớn mật, so sự phóng túng với ta hay sao? Ta cũng sẽ không thua hắn.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước người ta, nâng cằm của ta lên, cười nói: "Nàng nói thử xem?"
Tầm mắt của hai chúng ta ở không trung chạm vào nhau, ai cũng không nhường ai, nhìn chăm chú hồi lâu, cũng là hắn buông ta ra, thản nhiên cười nói: "Liễu Lăng, lúc trước ta nếu thật sự đem tất cả mọi chuyện nói cho nàng, nàng sẽ tin sao? Nàng lúc trước, tin tưởng Dạ Khuynh Thành như vậy, ta nếu nói, nàng có hay không sẽ còn hoài nghi ta?"
Thình lình nói như vậy, làm cho ta mạnh ngẩn ra.
Đúng vậy, lúc trước nếu thật sự hắn nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện, ta có lẽ cũng sẽ không hoài nghi Dạ Khuynh Thành.
Có lẽ là hắn nói đúng, khi đó ta quá mức chấp nhất, chấp nhất cho Dạ Khuynh Thành, cho nên nói cái gì cũng chưa chắc ta đã tin.
Ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Đột nhiên trong lúc này, tất cả đúng lý hợp tình tựa hồ đều thành cố tình gây sự.
Chúng ta trong lúc đó, vốn là không ai thiếu nợ ai, cho nên mặc dù lúc trước hắn không có nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, ta cũng không có quyền trách hắn cái gì.
Vì thế liền không hề nói thêm một lời nào nữa, đem tầm mắt chuyển tới trên hai bóng người đang đánh nhau khó phân thắng bại ở cách đó không xa.
Công phu của Mị cùng Tô Nương chẳng phân biệt được cao thấp, giờ phút này xem ra ai cũng không chiếm được ưu thế, lại cũng không biết rốt cuộc sẽ đánh đến bao lâu, chính là có thể xác định là hôm nay ta không thể ra khỏi thành.
Điều này cũng coi như thuận với tâm ý của ta.
Giờ phút này, sắc trời cũng đã sáng rõ, người đi lại trên ngã tư đường cũng chậm rãi nhiều lên.
"Hóa ra mọi người đều ở chỗ này sao?" tuy nói là sắc trời đã sáng rõ nhưng vẫn còn sớm, nếu không phải cố ý mà đến, ai lại sẽ ở buổi sớm mà đi ra đây. Thậm chí còn làm như trùng hợp gặp gỡ chúng ta.
"Cháu muốn cầu ta một việc, ta không thể không đáp ứng." Cơ Lưu Hiên nhẹ nói: "Ta xem bọn họ cứ tiếp tục đánh tiếp cũng không phân được thắng bại, chi bằng trước cứ về Hầu phủ rồi nói sau, nàng thấy thế nào?"
Ta không biết cháu trong miệng hắn là ai, nhưng lại đồng ý lời hắn nói.
Dù sao ta cũng không nghĩ rời đi, vì thế nhìn hắn hơi hơi gật đầu.
"Mama, đừng đánh nữa. Tiểu Hiên nhìn xem thật nhàm chán." giọng điệu hơi làm nũng thản nhiên quấn quanh bên tai ta, người trước mắt mang theo nụ cười vô tội, thoạt nhìn tính trẻ con vô cùng, quả nhiên là khuôn mặt có thể lừa gạt được thế nhân.
Đối với Tô Nương, hắn luôn biểu hiện sự làm nũng, mà Tô Nương cũng tựa hồ cũng thực thích hắn ỷ lại vào nàng, cũng đúng thôi, mặc kệ là đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trưởng bối luôn đem tiểu bối trở thành đứa nhỏ mà đối đãi.
Tô mama ngừng tay, Mị tự nhiên cũng đã đi tới chỗ chúng ta.
"Mama, chúng ta trước về phủ rồi nói sau" Cơ Lưu Hiên mở miệng, mà Mị lại tiếp lời nói "Ta cùng Liễu Lăng còn có việc, không thể bồi Thánh Vương gia trở về."
"Tiểu Ninh, ngươi là nghĩa đệ của Tiểu Vũ, tính ra cũng phải gọi ta một tiếng thúc thúc, lúc này đây, Tiểu Vũ muốn ta hỗ trợ mang về cho nó một vị cô nương. Ta lại không nghĩ rằng sẽ là Liễu Lăng." Hắn dừng một chút, nhìn ta liếc mắt một cái nói: "Nếu là Liễu Lăng, ta tự nhiên sẽ không để cho nàng bị thương tổn, cho nên ngươi không cần phải gấp gáp đem nàng tống ra khỏi thành."
Tiểu Ninh? Tiểu Vũ?
Chẳng lẽ nói Lâu Điện Ngọc là cháu hắn?
Ta như thế nào lại cảm thấy có loại cảm giác là lạ, tưởng tượng hình ảnh vẻ mặt Lâu Điện Ngọc cung kính gọi hắn là thúc thúc, liền cảm thấy thập phần quái dị, hắn thoạt nhìn căn bản chỉ giống như một thiếu niên mười năm, mười sáu tuổi.
"Thánh Vương gia, ngươi đã biết được tất cả mọi chuyện, như vậy Ngọc Ninh cũng không thể nói gì hơn." Mị lạnh lùng thốt lên, cung kính lại xa cách.
***********
Xem ra vừa rồi người ở hầu phủ đã sớm thông tri cho Lâu Điện Ngọc.
Chúng ta một đường về tới phủ Hầu gia, đã thấy Lâu Điện Ngọc sớm chờ ở bên kia.
Hắn đầu tiên là cung kính nhỏ giọng nói "Vương thúc" sau đó ngược lại nhìn phía Mị nói: "Ngọc Ninh, ngươi..." trên gương mặt rõ ràng mang theo mấy phần thất vọng.
"Vương thượng, Ngọc Ninh biết sai rồi" Mị thản nhiên nhận sai, không vì mình mà biện minh một câu nào.
"Tiểu Vũ, nếu là chuyện xưa của Tây Việt quốc, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào. Nhưng nếu là về chuyện có liên quan đến Liễu Lăng, đó là ta bức chiến hậu phải làm như vậy." Cơ Lưu Hiên nhưng lại đem tất cả chức trách đặt ở trên người mình.
"Vương thúc, vì cái gì?" Lâu Điện Ngọc kinh ngạc hỏi.
Cơ Lưu Hiên cũng là một phen kéo ta qua, vươn tay ôm lấy eo ta, ái muội nói: "Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, tự nhiên cũng là thẩm thẩm của ngươi, ta có thể cho ngươi cùng nàng phát sinh quan hệ sao?".
Nghe hắn nói như vậy, Lâu Điện Ngọc không khỏi lùi lại phía sau mấy bước.
Mà Mị lại cái gì cũng chưa nói, trong ánh mắt vẫn là sự bình tĩnh như trước.
"Nhưng là triền miên lại là một loại độc khó giải, Vương thúc người..." Lâu Điện Ngọc thử tính hỏi.
"Độc triền miên là do ta hạ, ngươi cảm thấy nên cần ngươi giải hay sao?" Cơ Lưu Hiên vẻ mặt đầy thâm ý nhìn Lâu Điện Ngọc.
Ta không biết Cơ Lưu Hiên muốn làm cái gì, chính là giờ phút này nhưng cũng nên thuận theo ý hắn.
Vì thế cười nói với Lâu Điện Ngọc: "Tiểu Vũ a, thẩm thẩm không phải như ngươi đã nói là không cần giải triền miên, ngươi như thế nào chính là không tin?" Nhìn bộ dáng muốn bùng nổ lại cực lực ẩn nhẫn của vua một nước, xác thực chính là niềm vui nhất.
Lâu Điện Ngọc tựa hồ thực kính trọng Cơ Lưu Hiên, cũng có thể là mang theo vài phần ý sợ hãi.
Xem ra địa vị của Cơ Lưu Hiên ở Tây Việt quốc rất cao.
"Vương thúc, chất nhi hiểu được." Lâu Điện Ngọc nhìn ta liếc mắt một cái. Chung quy cũng chỉ có thể là cung kính nói với Cơ Lưu Hiên như vậy.
Cơ Lưu Hiên vừa lòng gật đầu, thật rất giống bộ dáng của một người làm thúc thúc.
Chính là độ tuổi này...
Xem ra mẫu phi của Cơ Lưu Hiên ở cùng thế hệ trung là ít nhất.
"Tiểu Vũ, nếu vậy Vương thúc về phủ trước." Cơ Lưu Hiên như trước ôm lấy ta, cực lực biểu thị công khai quyền sở hữu.
Mà ta cũng vậy, mềm mại phối hợp với hắn, dù sao ta cũng không muốn Mị bởi vì ta mà bị Lâu Điện Ngọc hoài nghi cái gì.
"Chất nhi cung đưa Vương thúc." biểu tình cung kính kia của Lâu Điện Ngọc, tựa hồ đã sớm theo thói quen.
Cơ Lưu Hiên nói khẽ với ta: "Trước theo ta trở về đã."
Ta gật đầu đáp nhẹ "Ừm."
Chúng ta xoay người rời đi, thời điểm rời đi ta lại nhịn không được quay đầu lại, vụng trộm liếc Mị một cái, đã thấy hắn vẫn như cũ không có phản ứng gì, rất giống như đang tức giận.
Chính là việc xảy ra cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể kệ hắn tức giận mà thôi.
Vì thế ngay sau đó, ta đem ánh mắt không dấu vết chuyển qua trên người Lâu Điện Ngọc, cười đến phá lệ ngọt ngào "Tiểu Vũ a! Nếu ngươi có thể tìm được danh dược Lộ xuân, ta là có thể giúp ngươi giải đau khổ."
Ta vì lộ xuân mới tới Ninh Việt thành, giờ phút này nếu có người có thể sai phái, ta cũng tự nhiên mừng rỡ thanh nhàn.
Cũng không chờ hắn trả lời, ta liền quay đầu, theo Cơ Lưu Hiên ly khai hầu phủ, bởi vì ta biết hắn nhất định sẽ có biện pháp lấy được lộ xuân.
Rất nhiều việc, có lẽ chỉ có Cơ Lưu Hiên mới có thể nói cho ta biết.
*****
Xuân Vũ tiểu viện, một tiểu trúc xinh đẹp như tên của nó vậy, mang theo vài phần nhẹ nhàng, vài phần phiêu dật.
Trong rừng trúc xanh mướt, hiện lên một tiểu trúc lịch sự tao nhã, tựa như tên Xuân Vũ tiểu viện của nó vậy, bên trong thanh nhã, lịch sự, mang theo vài phần khí chất, bên trong thản nhiên lại mang theo vài phần tự đắc.
Nơi này được xây lên, tựa hồ như không muốn có liên quan gì đến với thế sự bên ngoài, như một chốn thế ngoại đào nguyên.
Ta không khỏi hơi hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ở trong đáy lòng cảm thụ được sự tự do không còn bị gò bó, thúc ép.
"Thích không?" thanh âm của Cơ Lưu Hiên truyền đến bên tai ta, mang theo vài phần nhu hòa, réo rắt.
Ta mở mắt ra, quay người sang phía hắn cười nói."Không tệ, không nghĩ tới tên quỷ rượu như ngươi cũng biết cách hưởng thụ."
Hắn cười nhưng không nói, dẫn ta đi vào bên trong tiểu trúc, hắn nói đây là chỗ hắn ở lại khi đến Tây Việt quốc.
Tô Nương không biết đã rời đi từ lúc nào, cho nên giờ phút này ở bên trong tiểu trúc liền chỉ có hai người chúng ta.
Ở trên mặt bàn có một bộ ấm trà xanh, tương đối hài hòa, từ ấm trà kia tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Tình cảnh này, lại có một loại sảng khoái khó nói nên lời. Nơi này hết thảy tựa hồ có thể làm cho con người thả lỏng được lòng mình.
Ta nâng chung trà lên. Chậm rãi uống một ngụm trà xanh, tùy ý hương trà nhè nhẹ quấn quanh cổ họng, mắt không ngước lên nhìn người đối diện, chính là chỉ nhẹ giọng hỏi: "Vì sao làm như vậy?"
Hắn nhẹ cười, trong ánh mắt vẫn như cũ mang theo vài phần trêu tức "Lúc trước không phải đã nói muốn bảo vệ nàng hay sao?"
Lời nói như thế, giống như giả cũng giống như thật.
"Bất quá nếu nói như vậy thì ta đã quá chiếm tiện nghi rồi." Ngước mắt nhìn người đối diện, nhẹ nhàng nở nụ cười nhợt nhạt "Ngươi nhưng là ngũ Vương gia của Đông Hải quốc, là Thánh Vương gia của Tây Việt quốc, còn là Liễm Vân công tử mà trên giang hồ được mọi người ca tụng, mà ta bất quá chỉ là một nữ tử giang hồ nho nhỏ."
Ở dưới tình cảnh như thế, tựa hồ như rất trầm mặc tự nhiên, giống như một bức tranh thủy mặc. Mang theo vài phần ý tứ hàm xúc.
Nụ cười vẫn chưa tắt, khóe môi lại càng nhếch lên vài phần, hắn khẽ vuốt ly trà màu xanh ngọc trong tay, thốt lên lời nói thản nhiên "Nếu vậy coi như ta đã cứu lầm người thì thấy thế nào?"
"Tiểu Hiên Hiên, còn không thừa nhận ngươi yêu thương tỷ tỷ sao?" mang theo ý cười, lời nói của ta có hơi vài phần trêu tức.
Hắn chưa lên tiếng đáp lại, chỉ là lẳng lặng nhìn ta, thật lâu sau mới bùi ngùi nói: "Trên giang hồ này có người nào bị độc mị yêu nữ đùa bỡn mà thoát được không?"
Ta giật mình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn từ trên người hắn tìm ra một chút manh mối, mà hắn lại đột nhiên phá lên cười, phá đi sự thanh nhã cũng như làm hỏng luôn không khí hòa bình vốn thật vất vả mới tạo được.
"Liễu Lăng, nàng tin sao?" trên gương mặt rõ ràng mang theo vài phần sung sướng khi thấy người gặp họa.
"Tiểu Hiên Hiên, ngươi nghĩ tỷ tỷ dễ bị đùa giỡn như vậy sao?" Quả nhiên là đã gặp được đối thủ trong đời mình, một lần lại một lần bị bại trận trước hắn.
"Tỷ tỷ tự nhiên không dễ đùa giỡn." Hắn thế nhưng lại khó có được nhu thuận theo lời ta.
Đang lúc ta đắc ý hết sức, hắn lại nói: "Chính là ta tự cho là tỷ tỷ đúng là người dễ đùa giỡn, tự nhiên ta muốn đùa giỡn liền đùa giỡn."
Quả thật vẫn là cái nết đánh chết cũng không chừa.
"Cơ Lưu Hiên, ta thề ta nhất định sẽ diệt ngươi." Ta nghiến răng nghiến lợi nói với hắn.
"Ta lúc nào cũng hoan nghênh." Tươi cười như chuyện chẳng liên quan gì đến mình kia, thật giống như lúc trước, khi ta nói với Sở Ngọc lúc nào cũng hoan nghênh nó đến tìm ta báo thù.
Ta búng tay một cái, độc liền không một tiếng động rơi vào bên trong ly trà của hắn, mà hắn tựa hồ không có phát hiện, nâng chung trà lên, chậm rãi uống cạn ly trà kia.
Đợi cho hắn uống xong, ta mới cười nói: "Được, như vậy ta giờ phút này sẽ báo thù ngươi."
Hắn mặt trắng bệch, nhìn ta nói: "Nàng hạ độc?"
"Độc hỉ thiên, trong ba canh giờ, ngươi sẽ cười không đình chỉ được." Ta đắc ý nhìn hắn, nhìn khóe miệng hắn chậm rãi giật giật, sau đó phát ra tiếng cười trong sáng.
"Tiểu Hiên hiên, chơi vui không?" Ta cười hỏi.
Mà người trước mặt cũng là thu lại tươi cười, nhẹ nhàng thở dài "Liễu Lăng, nói nàng ngốc quả thật không sai, thủ pháp hạ độc của nàng cao minh như thế, ta làm sao mà lại không phòng bị đây."
Ta thế nhưng lại thất bại một lần nữa.
Vốn nghĩ muốn lấy lại cho mình một chút mặt mũi, nhưng toàn bộ đều bị hắn tước đoạt hết.
Hắn nhất định là khắc tinh của ta.
"Cơ Lưu Hiên, ta giết ngươi." Ta nhảy dựng lên, liền đuổi theo hắn.
Hắn nhẹ tránh được ta, còn thỉnh thoảng quay đầu lại hướng ta làm ra cái mặt quỷ, thật sự là hắn có thể dễ dàng làm cho ta lộ ra hết thảy tức giận.
Chúng ta giống như hai đứa trẻ đuổi bắt nhau, đến khi cả hai chúng ta đều kiệt sức, liền nằm ngửa đầu ở rừng trúc bên ngoài.
Giờ phút này, cảm giác gió thổi mát rượi cũng không thể ngăn được sự nóng nực ở trên người chúng ta.
Ta thở hồng hộc nhìn hắn, mà hắn cũng là cười đến sáng lạn "Liễu Lăng, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi."
Chỉ cần vui vẻ là tốt rồi?
Vì sao những lời này tựa hồ luôn luôn ẩn ẩn một chút cảm giác quen thuộc.
Chính là ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉ hừ nhẹ nói: "Bị ngươi đùa giỡn như vậy, ta còn có thể vui vẻ được hay sao?"
Vốn tưởng rằng hắn sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười cùng ta tranh luận. Nhưng là giờ phút này Cơ Lưu Hiên cũng là chắp tay sau gáy, ngửa đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh.
"Liễu Lăng, ta thích giang hồ." một câu nói không đầu không đuôi, nhưng là ta cũng hiểu được hắn sẽ bắt đầu kể cho ta một số chuyện mà ta muốn biết.
Vì thế liền tìm vị trí thoải mái, lẳng lặng chờ đợi.
"Lần đầu tiên nàng gặp ta là khi ta ở trong diện mạo của Liễm Vân công tử, cho nên đối với sự cải trang thành tên lúc nào cũng say rượu của ta ở Đông Hải quốc nhất định rất là nghi hoặc." hắn cười hỏi: "Lúc trước nàng có lẽ đã cho ta là một người có đầy dã tâm, giả trang say rượu bất quá chỉ là một loại ngụy trang có đúng không?"
Hắn ý cười nhàn nhạt, mà ta cũng là cảm thấy chột dạ, ta thật sự đã từng nghĩ như vậy.
Ta cũng không trả lời hắn, mà hắn cũng là lại tiếp tục nói: "Ta chỉ có thể nói Liễm Vân công tử là giấc mộng trong lòng ta, ta nghĩ muốn buông tất cả, chỉ làm Liễm Vân công tử trong chốn giang hồ.".
"Vậy thì buông đi, từ nay về sau chỉ làm Liễm Vân công tử là được chứ gì." ta khó hiểu, nếu hắn thật sự có tâm vứt bỏ hai thân phận hiện giờ của hắn, vậy nhất định hắn có thể làm được.
Hắn nhẹ nhàng nhún vai, cười nói: "Liễu Lăng, hôm nay ta sẽ nói cho nàng những chuyện mà nàng muốn biết"
"Cả về thân thế của ngươi sao?" Ta không nghĩ tới hắn thật sự sẽ nói cho ta biết hết thảy mọi chuyện.
"Đúng vậy." Hắn hơi hơi gật đầu, tiện đà lại quay đầu nhìn ta "Liễu Lăng, nàng đã từng nghe đến tên Tuyệt Đại Thiên Kiêu chưa?"
Tuyệt Đại Thiên Kiêu?
Là Tuyệt Đại Thiên Kiêu danh chấn giang hồ hai mươi năm trước sao?
Nàng là giấc mộng mà người trong chốn giang hồ mong muốn mà không thể thành, là mộng mà trong lòng nam nhân không thể quên được, là sự ngưỡng mộ ở trong lòng nữ nhân.
Mặc dù là hai mươi lăm năm sau, mọi người vẫn say sưa ca tụng về nàng không ngớt.
"Ta có nghe qua" ta nhẹ nhàng gật đầu.
"Người chính là mẫu phi của ta." Cơ Lưu Hiên thản nhiên nói ra một bí mật làm người ta khiếp sợ "Người là thiên chi kiêu nữ trong lòng người giang hồ, lại cũng không phải thật sự thuộc người giang hồ, mẫu phi của ta là muội muội duy nhất của quốc vương Tây Việt quốc, được mọi người hết mực sủng ái, người nghĩ mình sẽ tìm được một hiệp sĩ để yêu thương hắn, từ nay về sau tiếu ngạo giang hồ. Nhưng là người sinh ra lại là một công chúa, làm cho người không thể rũ bỏ được trách nhiệm hòa thân vì quốc gia, lúc trước Tây Việt quốc bởi vì phải đối phó Phiên vương khởi binh tạo phản, cho nên tổn hao rất nhiều khí lực, chính giờ phút đó Đông Hải quốc tiến đến xâm chiếm, vừa mới chiếm cứ được Sổ thành của chúng ta. Mẫu phi cái gì đều rất lợi hại, bao gồm binh pháp, vì thế chủ động dùng kế lui binh, kết quả chuyển ngược từ bại thành thắng, trên chiến trường, bên trong sự giết chóc, giành được thắng lợi, nhưng lại bị bại bởi tình yêu. Người yêu thương Vương gia Cơ Vô Lãnh của Đông Hải quốc, đến cuối cùng lại cũng vì hắn mà dùng chính mình trao đổi lấy sự hòa bình của hai quốc gia, chính là đến cuối cùng, bọn họ nhưng cũng không có được kết quả tốt đẹp."
Hắn dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói "Những chuyện này là do ta nghe Tô Nương kể lại, cho nên ta cũng không có cách nào có thể tưởng tượng được tâm tình lúc đó của mẫu phi, Tô Nương là thị nữ của người, nhưng mẫu phi lại coi nàng như tỷ tỷ của mình, Tô Nương nói cho ta biết, sau khi mẫu phi ta qua đời, vương thượng của Đông Hải quốc liền nhận ta làm đứa con thứ năm của hắn, cho nên ta cũng không phải là con do Cơ Vô Nhai sinh ra, chỉ là bọn hắn lại chung quy cũng chỉ vì trong người ta mang một nửa dòng máu người Tây Việt quốc, mà khắp nơi đề phòng ta, Tô Nương không đành lòng ta bị người bài xích, vì thế đã học binh thư do mẫu thân ta lưu lại, vì Đông Hải quốc lập rất nhiều công lao, chiếm được một vị trí nhỏ nhoi cho ta ở Đông Hải quốc."
Thì ra hắn cũng không phải là con do Cơ Vô Nhai sinh ra, giờ phút này, ta nghĩ ta cũng có thể hiểu được tâm tình giả say của hắn.
Mang một nửa dòng máu Tây Việt quốc trong mình, mỗi tiếng nói cử động của hắn có lẽ đều sẽ bị người coi như là nhược điểm để công kích hắn.
Nhưng nếu như say, lúc nào cũng say, như vậy người khác cũng liền không thể nề hà.
"Nếu không vui, vì sao không ly khai khỏi Đông Hải quốc?" Làm gì cần phải ủy khuất chính mình như thế.
"Tô Nương nói, mẫu phi lúc sắp chết có nói qua, nếu không thể duy trì được hòa bình giữa Đông Hải cùng Tây Việt quốc, như vậy ta cần phải đi chinh phục Lượng quốc. Chỉ cần nắm được Lượng quốc sẽ không tái phát chiến loạn, dân chúng có thể sống yên ổn trong hòa bình." Hắn nhìn ta cười. "Ta tự nhiên là muốn rời đi, chính là ta lại không thể quên được lời nói lúc lâm chung của Mẫu phi. Ta nếu không có tâm chinh phục Lượng quốc, liền muốn bảo vệ sự hòa bình cho Lượng quốc, cho nên không thể giúp đỡ Đông Hải quốc, cũng không thể nghiêng về Tây Việt quốc, cũng vô pháp buông hai quốc gia này để tiếu ngạo giang hồ, địa vị của mẫu phi ở Tây Việt quốc luôn luôn rất cao, sau một lần nghĩa cử đó thậm chí người đã trở thành thánh nữ, ta ở Tây Việt quốc tự nhiên sẽ được đối đãi rất tốt, dù sao ta chính là đứa con duy nhất của Mẫu phi, đương nhiên điều này cũng không đủ để làm cho Lâu Điện Ngọc cung kính với ta như thế, hắn cung kính với ta còn bởi vì, trong tay của ta nắm một nửa binh mã của Tây Việt quốc do mẫu phi của ta trước lúc lâm chung đã giao lại cho ta."
"Nàng nếu thật sự muốn tốt cho ngươi, ta nghĩ nàng hẳn phải làm cho ngươi bỏ xuống hết thảy, để cho ngươi sống theo ý muốn của bản thân ngươi." Lời của ta còn chưa dứt đã bị một tiếng hừ nhẹ cắt ngang "Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, tự nhiên sẽ không hiểu được ý tưởng của tiểu thư."
Tô Nương không biết xông ra từ khi nào, bước nhanh đi tới bên cạnh Cơ Lưu Hiên, cau mày nói: "Tiểu Hiên, ngươi như thế nào lại nằm trên mặt đất."
Giờ phút này, ta cuối cùng cũng hiểu được Tô nương vì sao lại được tôn kính như vậy, dù gì nàng cũng là một tướng quân giỏi.
"Vậy ngươi nói thử xem, việc mà một mẫu phi nên làm là bắt con mình làm chuyện mà hắn không muốn làm sao?" Có lẽ là theo từ quán, ta xác thực không thể lý giải được ý tưởng của nàng.
"Tiểu nha đầu, ngươi không có sinh ra trong vương thất, tự nhiên không hiểu được trách nhiệm trong đó, ta lúc trước đi theo tiểu thư phiêu bạt giang hồ, cũng biết rất rõ tiểu thư rất yêu thích giang hồ, nhưng là đến cuối cùng nàng lại đúng là vẫn lựa chọn trách nhiệm đối với quốc gia, có một số chuyện có đôi khi không thể từ chối được. Tiểu thư muốn cũng bất quá chỉ là sự bình an của dân chúng Lượng quốc mà thôi." Tô mama khi nói về nữ tử truyền kỳ kia mang theo đầy sự hâm mộ.
Một nữ tử như vậy, ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là không thể tiếp thụ được nàng như vậy chết đi, vì thế không cam lòng hỏi: "Vậy cha ngươi yêu nương ngươi sao? Bọn họ vì sao mà chết?"
Như vậy oanh oanh liệt liệt gặp lại, liền hẳn là phải trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt, sống chết có nhau, một tình yêu như vậy mới xứng đáng với một nữ tử truyền kỳ.
Nhưng là Cơ Lưu Hiên lại nhún vai nói: "Ta không biết"
"Ngươi không biết?" Ta kinh ngạc lập lại một lần nữa.
Mà Cơ Lưu Hiên cũng là bất đắc dĩ nói: "Ta là không biết, những điều ta mới vừa nói cho nàng, cũng là do Tô Nương kể lại cho ta biết."
"Ngươi..."? Ta nghi hoặc nhìn phía hắn, mà cũng là một giọng nói khác vang lên giải đáp nghi hoặc của ta.
"Ba năm trước đây Tiểu Hiên bị trọng thương, sau khi tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện."
Ba năm trước đây.
Hắn thế nhưng cũng là ở ba năm trước đây quên hết mọi chuyện?
Vì sao lại trùng hợp như vậy? Việc hắn và ta mất trí nhớ có liên quan hay không?
Đủ loại phán đoán xoay loạn ở trong đầu ta, lại không thể tìm ra được một đáp án chính xác.
Vì thế cầm lấy cánh tay Tô nương vội hỏi: "Mama, hắn tại sao lại bị thương nặng như vậy? Làm sao lại mất đi trí nhớ?"
"Nha đầu, sao ngươi có vẻ lo lắng cho cho Tiểu Hiên vậy." Tô Nương kinh ngạc nhìn ta.
Cơ Lưu Hiên chỉ cười nói với Tô Nương nói: "Ma ma, làm gì có chuyện Liễu Lăng quan tâm đến ta cơ chứ. Chẳng qua là vì ba năm trước đây nàng cũng bị mất trí nhớ, cho nên hẳn là nàng nghĩ có lẽ sẽ có liên hệ gì đó với ta "
"Thì ra là như vậy." Tô Nương hiển nhiên vẻ mặt thất vọng, âm thanh không tốt nói: "Khẳng định Tiểu Hiên mất trí nhớ không có quan hệ với ngươi, Tiểu Hiên nhà chúng ta nhưng là được ta nuôi nấng lên, tự nhiên cũng biết những người mà hắn quen biết, trong số đó cũng không có ngươi."
Giờ phút này, ta vẫn không biết là vì sao mà Tô nương lại để ý đến thái độ của ta đối với Cơ Lưu Hiên đến vậy. Phải đến thật lâu sau, từ chính miệng nàng nói ra ta mới biết được, nàng thấy Cơ Lưu Hiên khi ở bên cạnh ta rất vui vẻ, cho nên nàng hy vọng hắn có thể giữ được sự vui vẻ này.
Chính là chuyện về sau không ai có thể đoán trước sẽ xảy ra những gì.
Ta thất vọng buông vạt áo của nàng ra, cũng rốt cuộc không còn tâm để tìm hiểu yêu hận tình cừu của người khác, cho nên đến cuối cùng ta cũng không biết được về chuyện yêu hận của nữ tử truyền kỳ kia.
Trầm tư thật lâu sau, mới đem hết thảy suy nghĩ đè ép xuống đáy lòng, ngược lại nhìn phía Cơ Lưu Hiên hỏi: "Chiến hậu hắn là khi nào đi vào Tây Việt quốc."
"Mới mấy năm gần đây, hắn bị biểu huynh ta nhìn trúng, sau đó thu làm nghĩa tử." Cơ Lưu Hiên trả lời.
Mới mấy năm gần đây, hắn thế nhưng mới đến Tây Việt quốc.
Mị rõ ràng là người của Vân Mặc tộc, lại vì sao lại có sự khác biệt lớn so với Dạ Khuynh Thành như vậy?
Ta không hiểu, thật sự không hiểu.
"Độc đau khổ mà Lâu Điện Ngọc trúng là do ai hạ?" Ta truy vấn nói.
Ta sớm biết rằng Cơ Lưu Hiên không phải là một người tầm thường, nhưng là lại không nghĩ rằng hắn sớm đã biết được hết thảy mọi chuyện, lại chính là từ một nơi bí mật gần đó lẳng lặng quan sát.
"Một nữ nhân." Cơ Lưu Hiên thản nhiên nói: "Một nữ nhân mà hắn yêu."
Nữ nhân Lâu Điện Ngọc yêu?
Chẳng lẽ là Sở Sở sao?
Nhưng nếu là Sở Sở, nàng lại vì sao phải làm như vậy? Nàng rõ ràng hẳn là rất yêu hắn, nếu yêu thì vì sao lại phải hạ độc, lại hạ một trong hai loại kì độc thiên hạ?
Có đôi khi việc này thật đúng là không thể hiểu được một cách rõ ràng.
"Cám ơn ngươi, Cơ Lưu Hiên, ta nghĩ ta đã hiểu được." Giờ phút này chúng ta sớm đã mất đi sự thoải mái vui vẻ ban đầu, những lời này cũng ở trong lơ đãng mà trở nên xa cách, có lễ.
Mà hắn lại chỉ thản nhiên cười, không giống vừa như nụ cười trêu tức vừa rồi, mà làm cho ta có cảm giác hắn cười thật nhẹ nhàng thanh thản.
Có lẽ cả hai chúng ta đều hiểu được, giờ phút này cũng không cần tiếp tục phải nói thêm gì nữa.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |