Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 043

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 043
Thân thế dần dần được làm sáng tỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


—— Ta đi rồi, không cần tìm ta, đợi đến một thời điểm nhất định nào đó, ta tự nhiên sẽ quay trở lại tìm ngươi. Kỳ thật ta đã biết nương của ta là bị trúng độc, nhưng là ngươi gạt ta, là ngươi không đúng, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, cho nên ngươi không cần đi tìm ta, ta đi theo hắn tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn so với đi theo ngươi.

Thời điểm ta trở lại quán trọ tìm Sở Ngọc, lại phát giác hắn đã rời đi, chỉ để lại cho ta một bức thư.

Hắn chỉ viết mấy câu ngắn ngủn, nhưng là ta cũng hiểu được rất nhiều.

Ta hiểu được Sở Ngọc có suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều so với những gì ta đã nghĩ về hắn, cũng hiểu được hắn lúc trước biết hết thảy mọi chuyện, nhưng cũng không nói ra, cũng chỉ vì sợ ta sẽ bỏ rơi hắn, để lại hắn một người cô đơn một mình.

Chính là tên xú tiểu tử chết tiệt này, thế nhưng lại ghét bỏ ta, cũng không ngẫm lại ta đã hy sinh cho hắn nhiều như như thế nào.

Hắn thấy tên kia tốt hơn so với ta hay sao?

Túm lấy cổ áo của tiểu nhị, ta hung tợn hỏi: "Biết hắn đi với ai không?"

Tiểu nhị có chút hoảng sợ nhìn ta liếc mắt một cái, thanh âm nho nhỏ nói: "Chính là vị công tử ngày trước đã đến gặp tiểu đệ của cô nương, hắn đưa cho ta bức thư nói gửi cho người, sau đó liền bỏ đi."

Thật là người tốt nha, thế nhưng thừa dịp ta không có ở đây, dỗ ngon dỗ ngọt lừa đệ đệ của ta, cũng không biết hắn là thần thánh phương nào.

Cho đến giờ phút này, ta mới đột nhiên ý thức được chính mình thế nhưng trong lòng lại tự nhiên đã xem Sở Ngọc như chính đệ đệ của mình.

Chính là ta thật sự không nghĩ ra hắn, thế nhưng liền cùng đi với một người bất quá cũng mới quen được có mấy ngày, chẳng lẽ trong cảm nhận của hắn ta lại không đáng tin đến như vậy sao?

Ta buông tiểu nhị ra, vo tròn bức thư lại ném vào trong đống lửa, nhẹ hừ giọng nói: "Không tìm sẽ không tìm, tỷ tỷ ta còn cảm thấy thật vui mừng, vì từ nay sẽ được thanh nhàn."

Chính là ta cũng không rõ tiểu tử kia thực ra đang nghĩ gì. Kỳ thật so với ta, hắn còn khôn khéo hơn, nếu không phải là người thật sự có lợi đối với mình, khẳng định hắn tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng đi theo người khác, chính là hắn thế nhưng bỏ đi quá gấp, ngay cả một chút ít thời gian để nói lời từ biệt với ta cũng không có.

Bất quá không có hắn ở bên cạnh, ta cũng có thể an tâm đi làm những việc tiếp theo mà ta muốn làm.

Cẩm Hoàng, Minh Cẩm Hoàng, ngươi đã đến trêu chọc ta, ta cũng sẽ phụng bồi lại, thành toàn ý nguyện cho ngươi.

Nghĩ thế, ta liền lập tức xoay người ly khai khỏi quán trọ, hướng sòng bạc Chí Tôn mà đi.

Vừa đi đến sòng bạc Chí Tôn, lại lập tức có người ra đón ta "Cô nương, chủ nhân của chúng ta cho mời người"

Cẩm Hoàng thế nhưng lại biết ta sẽ tìm đến nàng?

Bất quá cũng thật đúng lúc, ta không cần phải tốn nhiều công sức chờ đợi để được gặp nàng.

Vẫn là căn phòng lúc trước ta đến. Vẫn là tư thế nửa người dựa trên nhuyễn tháp như vậy, Cẩm Hoàng vẫn lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn ta, thản nhiên nói: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Ta muốn đi theo ngươi." Ta nói ra mục đích của mình.

"Đi theo ta?" Nàng từ từ nở nụ cười "Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi."

"Cẩm Hoàng, ngươi không phải là người vô tình như ngươi biểu hiện." Ta cười đến gần nàng, đến ngồi bên cạnh nàng, tiếp tục nói: "Ta ở Đoạn Trường Pha đợi hồi lâu, rốt cục vẫn là đợi được người do ngươi phái đến"

Cẩm Hoàng tuy rằng lời nói vô tình, nhưng ta lại vẫn là cảm thấy nàng thật sự không phải là một người vô tâm.

Mạnh Hổ tuy rằng từng làm nhục nàng, nhưng là xem biểu tình của Mạnh Hổ, việc hắn hy sinh mình vì nàng, ta lại cảm thấy Cẩm Hoàng sẽ không thật sự để xác hắn lại nơi hoang dã, vì thế vô ý thức chờ đợi, rốt cục vẫn là đợi được đến khi nàng phái người đến chôn cất thi thể của Mạnh Hổ.

Mà những lời nói vô tình của nàng đối với Quân Mạnh Nhiên, có thật sự là vô tình hay không?

Cũng có lẽ nàng không muốn hắn bị tổn thương quá nặng mà thôi

"Thực ra ngươi muốn gì?" Cẩm Hoàng tự nhiên biết ta đang nói về cái gì.

"Ngươi đối đãi với người từng làm thương tổn ngươi như vậy, cho nên ngươi chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn ngoan độc đối với ta." Ta nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng nói:"Ta tựa hồ đã biết được quá nhiều chuyện, lại không muốn ngươi giết người diệt khẩu, cho nên biện pháp tốt nhất là phải làm tùy tùng của ngươi, chẳng lẽ điều đó không đúng hay sao?"

Cẩm Hoàng sửng sốt một chút, cuối cùng lại nở nụ cười "Liễu Lăng, nếu ngươi không phải là nàng ta, có lẽ ta thật sự sẽ thích ngươi, dù sao nữ nhân mà ta cảm thấy thú vị rất là hiếm, chính là..."

"Cẩm Hoàng, ta biết hồng lâu của ngươi không có chuyện gì là không điều tra ra được, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ta thật sự là Liễu Lăng trước kia của Kính Nguyệt cung sao, thật sự ta cùng Cảnh Tiêm Trần đã từng gây tổn thương cho ngươi sao?" Có một số việc đến thời điểm quan trọng, cần phải làm cho rõ ràng.

Cẩm Hoàng gật đầu, thản nhiên nói ra một chữ "Đúng"

Thì ra đúng là thật, trước khi ta mất trí nhớ, ta thế nhưng lại chính là cung chủ của Kính Nguyệt cung sao? Một khi đã như vậy, ta vì sao lại bị mất trí nhớ?

"Cẩm Hoàng, ngươi có phải hay không đã điều tra qua ta, ngươi có thể nói cho ta biết tất cả mọi chuyện được không." Đối với thân thế của bản thân, ta đúng là trong lòng tràn đầy tò mò,

Cẩm Hoàng nhìn ta liếc mắt một cái, trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nói: "Kính Nguyệt cung trước kia không phải là Kính Nguyệt cung hiện nay, nhưng cung chủ của Kính Nguyệt cung lại là người mang một thân tuyệt kỹ, nàng ta có thể chế ra độc dược độc nhất trong thiên hạ, cũng có thể chế ra độc dược mà thế gian khó ai giải được, nàng còn tinh thông rất nhiều kỳ thuật, tuy rằng bộ dáng của ngươi hiện nay cũng không giống với nàng ta lúc trước, ta cũng không có biện pháp điều tra rõ vì sao ngươi đột nhiên mất tích, thậm chí mất đi trí nhớ, những việc này tựa hồ bị người cố ý vùi lấp, nhưng là ta có thể xác định, ngươi chính là nàng. Bởi vì muốn thay đổi hoàn toàn dung mạo của một người, đối với nàng mà nói là quá dễ dàng. Không người nào có thể địch lại nàng ta về khoản này, ta chỉ có thể nói cho ngươi được có như vậy mà thôi, tin hay không tùy ngươi."

Ta là Liễu Lăng, ta thật sự là cung chủ trước kia của Kính Nguyệt cung.

Chính là vì sao một tổ chức tình báo lớn nhất như Hồng lâu, cũng không điều tra ra được vì sao ta lại bị mất trí nhớ? Rốt cuộc trong lúc đó đã phát sinh ra chuyện gì? Nếu thật sự có người cố ý giấu diếm, vậy người đó là ai?

Vì sao đã biết được một ít, lại ngược lại càng thêm mê hoặc, hỗn loạn.

Kính Nguyệt cung, Kính Nguyệt cung nhưng lại chính là của ta, tại sao lại nằm trên tay của Mị?

Lòng của ta thật loạn, nhưng là giờ phút này ta không thể rối loạn được.

Ta cực lực làm cho chính mình bình tĩnh lại, sau đó nói với Cẩm Hoàng: "Có lẽ lúc trước ta thật sự đã gây thương tổn cho ngươi, nhưng là Cẩm Hoàng, ta đã bị mất trí nhớ, ta cái gì đều cũng không thể nhớ được, ta cũng không yêu Cảnh Tiêm Trần. Ta đã sớm không còn là ta trước kia, ngươi thật sự vẫn muốn trả thù ta sao?".

Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết, chính là hiện nay, mạng của ta có thể nói là đang nằm trong tay của Cẩm Hoàng. Có rất nhiều việc ta không có khả năng khống chế được.

Ta cũng không phủ nhận là mình sợ chết.

"Ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?" Cẩm Hoàng nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi.

Ta kiên định gật đầu "Đúng vậy. Ngươi lúc trước lợi dụng ta. Ta cũng đã gây thương tổn cho ngươi, chúng ta coi như là hòa nhau đi. Cả hai chúng ta hẳn là đều hiểu được. Muốn gặp được một người thú vị hợp với mình cũng không phải là dễ, những ngày về sau, ngươi sẽ càng thêm cảm nhận được sự thân thiết khi ở bên cạnh ta."

"Một Liễu Lăng kiêu ngạo trước kia, thế nhưng cũng sẽ có lúc như bây giờ...." Nàng cười, lại làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư trong lòng nàng.

Ta khẽ nhếch miệng! Thản nhiên cười nói: "Nhưng là ta đã không phải là nàng ta từ lâu rồi! Không phải sao?"

"Nói thật, ngươi hiện tại so với ngươi lúc trước đáng yêu hơn rất nhiều" nàng vươn cánh tay hướng về phía ta "Được, ta có thể đáp ứng ngươi. Chẳng qua ngươi cũng nên hiểu được một điều. Những điều lúc trước ta đã nói với ngươi, không phải chỉ là ta dùng để dọa ngươi thôi đâu"

Ta bắt tay với nàng! Cười đến như nắng tỏa "Ta tự nhiên hiểu được. Ta chưa bao giờ làm chuyện điên rồ."

Ba ngày sau, ta cùng Cẩm Hoàng rời khỏi Đồ thành, đi Ninh Việt thành, quốc đô của Tây Việt quốc

Ta không biết nàng vì sao phải đi Ninh Việt thành, chẳng qua là có một lần, ta lại thấy được nàng có vài phần tươi cười vui vẻ, tựa hồ đã mong đợi cuộc lữ hành này từ lâu lắm rồi

Chẳng lẽ ở trong Ninh Việt thành lại có chuyện vui vẻ gì đang chờ đợi nàng hay sao?

Từ Đồ thành đi đến Ninh Việt thành cũng phải mất một tháng lộ trình, mà dọc theo đường đi, trừ bỏ ta cùng Cẩm Hoàng, cũng chỉ có vài tên tùy tùng đi theo chúng ta.

Chính là ở những nơi bí mật không nhìn thấy, nhất định còn có người âm thầm đi theo sau bảo hộ chúng ta.

Trong xe ngựa, ta cùng Cẩm Hoàng chỉ ngồi yên lặng.

Nàng nhắm mắt lại, tựa vào phía trên nhuyễn tháp, một bộ dáng mềm mại không xương. Mà ta cũng chỉ có thể nhàm chán dựa vào phía sau, ngẫu nhiên xốc lên rèm che của xe ngựa, xem cảnh sắc không ngừng biến hóa bên ngoài xe ngựa.

Ta mặc dù không phải là người hay thích nói chuyện, nhưng cũng không thể chịu đựng được sự trầm mặc như thế.

Mà Cẩm Hoàng tựa hồ dọc theo đường đi luôn luôn trầm mặc như vậy, không nói một câu nào với ta, uổng công ta còn muốn từ trong miệng của nàng tìm hiểu thêm vài tin tức.

"Tiểu Hoàng, đừng làm một bộ dáng xa cách như vậy có được hay không?" Ta vươn tay nhẹ nhàng lay nàng một cái, cười đến sáng lạn với nàng

Nàng miễn cưỡng mở mắt ra. Ngược lại nhìn về phía ta nói: "Đừng gọi ghê tởm như vậy có được hay không?",

"Ngươi đây là nói tên của ngươi ghê tởm sao?". Ta cười đến vô tội. Mấy năm nay ta sớm đã học được giả ngu là như thế nào, đã quá nhuần nhuyễn với việc giả trang.

"Mặc kệ ngươi " Cẩm Hoàng vẫn là có điểm lạnh lùng, chẳng lẽ nàng khoác lên mình sự lạnh lùng này là để tự vệ?

Ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói: "Tiểu Hoàng! Ngươi không biết là như vậy thực nhàm chán sao? Không bằng chúng ta trò chuyện đi "

Cẩm Hoàng cười, liếc mắt nhìn ta một cái "Phải không? Nhưng là ta không thấy như vậy".

"Tiểu Hoàng. Ta chẳng lẽ lại đáng ghét như vậy sao?." Ta vô tội nhìn nàng.

Nàng cười nhẹ thành tiếng, không còn vẻ lạnh lùng vốn có của ngày thường, trên gương mặt vốn là thanh lãnh, giờ đây có một chút nhu hòa, trong nháy mắt cả người nàng như tỏa ánh hào quang.

Ta dựa sát vào nàng, trêu tức cười nói: "Tiểu Hoàng, khi ngươi cười rộ nên, ngươi có vẻ xinh đẹp hơn...."

Cẩm Hoàng cũng không có tiếp tục cố ý duy trì khoảng cách với ta, sâu kín nói: "Ngươi nếu là một nam tử, nhất định sẽ làm tổn thương biết bao trái tim của nữ nhân.".

Ta tất nhiên là biết bộ dáng của mình lúc nào cũng bất cần, mang theo vài phần giảo hoạt, lại mang theo vài phần trêu tức.

"Ta nếu là nam tử, nhất định sẽ không làm ngươi bị tổn thương". Ta nắm lấy tay nàng, giống như thâm tình nhìn nàng.

Nàng cười rút tay mình về "Được rồi, đừng đùa nữa.".

Như vậy thay đổi tựa hồ thật đột nhiên, lại giống như đương nhiên.

Hai chúng ta, ai cũng không có vạch trần huyền cơ ở trong đó, có một số việc cứ để thuận theo lẽ tự nhiên là tốt nhất.

"Cẩm Hoàng, ta tuy rằng không biết rốt cuộc trước kia đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là ngươi bởi vì hận mà đem chính mình trở nên lạnh lùng như thế, không cho phép người nào tiếp cận mình.", ta thu hồi một phần trêu tức vốn có của mình, còn thật sự nói: "Chính là ngươi vì sao lại phải đối đãi với bản thân mình như thế, chẳng lẽ tùy ý làm những điều mình thích không tốt hơn sao? Nếu là vì hận mà làm cho chính mình sống không được vui vẻ, sẽ chỉ làm cho người mình hận càng thống khoái hơn mà thôi...."

Ta luôn nghĩ là như thế. Cho nên mặc dù hận bọn họ thì sẽ như thế nào, ở nơi bọn họ không nhìn thấy ngươi. Ta hối hận thì sẽ có ích gì? Sao không sống thật vui vẻ và tiêu sái hơn lúc trước, sống tốt hơn so với bọn hắn.

Nhưng nếu có một ngày, chúng ta gặp lại nhau, ta cũng sẽ không xuống tay lưu tình đối với bọn họ.

Nói với Cẩm Hoàng những lời này, có lẽ chẳng qua là ta kìm lòng không được, cũng có lẽ là do hai kẻ có cùng nỗi khổ tâm, cho nên những lời nói đó cũng chỉ là do xuất phát từ nội tâm, không phải là nói để lấy lòng, cũng không quan tâm thật hay giả, chính là nói ra ý nghĩ ở trong lòng mình mà thôi

Cẩm Hoàng dừng một chút, sau đó lại thản nhiên cười nói: "Liễu Lăng, ngươi chưa bao giờ hận, làm sao biết mà biết được cảm thụ của ta?"

"Ta cũng đã từng hận." Ta thốt ra, mang theo vài phần nóng vội.

Cẩm Hoàng nghiêng người nhìn về ta, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc, nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bởi vì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm tiếng xin mệnh lệnh của tên tùy tùng, mà không có mở miệng.

"Tiểu thư, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta hôm nay chỉ có thể ở bên ngoài nghỉ tạm một đêm." Thanh âm cách màn xe truyền vào.

Cẩm Hoàng đáp: "Được."

Vì thế xe ngựa ngừng lại, mà tùy tùng của Cẩm Hoàng lại từ bên ngoài tiến vào trong xe chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi, vốn chưa nói chuyện xong, cũng bởi vậy mà bị gián đoạn.

Sau khi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi xong, chúng ta liền cứ mặc nguyên y phục nằm ở tại phía trên nhuyễn tháp, cả hai cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Cho đến thời điểm hơi thở của Cẩm Hoàng dần dần trở nên bình thản, ta lại vẫn là ngủ không được, đáy lòng lưu chuyển ngàn vạn suy nghĩ, về chính mình, cũng là về những việc kế tiếp sắp sửa phải làm.

Triền miên lặp lại hồi lâu, vẫn là không thể nhắm mắt ngủ được, vì thế đơn giản ngồi dậy, vén rèm lên, xuống xe ngựa. Tránh được tùy tùng của Cẩm Hoàng. Một mình phi thân lên trên cây, nằm ở trên một chạc cây, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm

Tối nay, ánh trăng thật sáng.

Ánh trăng bình tĩnh nhu hòa, được bao quanh bởi một tầng ngân quang mỏng manh. Làm cho bầu trời đêm thêm vài phần mông lung mỹ lệ.

Ta đã rời khỏi Đông Hải quốc cũng được mấy tháng rồi, thời tiết cũng đã chậm rãi chuyển lạnh. Mà lúc này đây, ta lại cố ý tránh những tin tức có liên quan đến Đông Hải quốc

Nhưng ta ngay cả chính bản thân mình cũng không hiểu, rốt cuộc là do không muốn biết, hay là do không dám biết.

Mà những người đó tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, đêm hôm đó, Dạ Khuynh Thành rõ ràng là biết ta còn sống sót rời đi

Hắn vì sao chậm chạp chưa động thủ?

Bằng vào thế lực của Minh Nguyệt Lâu, hắn không có khả năng tìm không thấy ta.

Là không nghĩ giết ta? Hay là do hắn có mưu tính gì khác?

Rất nhiều việc vẫn còn ở trong lòng, cũng không dễ dàng gì mà phai nhạt được, chính là ta cố ý không thèm nghĩ đến nữa mà thôi.

Nhưng mặc dù cố ý thì đã sao, có đôi khi vẫn là như thế kìm lòng không được.

Ngửa đầu nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu.

Ta nói Cẩm Hoàng cố ý ngụy trang che giấu chính bản thân mình, nhưng chính là ta không phải cũng thường làm như nàng hay sao. Đúng là vẫn còn thói quen ở ban đêm không có người, một mình gặm nhấm miệng vết thương.

Ta ở trên cây ngây người một lúc, đến lúc muốn rời đi, lại phát giác ẩn ẩn có thanh âm binh đao giao chiến ở cách đây không xa lắm truyền đến, chắc hẳn là đang có người tranh đấu.

Liếc mắt một cái nhìn về phía thanh âm vô tình truyền đến, lại không nhìn thấy bất kì bóng dáng nào, vì thế cũng lười không muốn suy nghĩ nhiều, phi thân nhảy xuống cây, đi về phía xe ngựa.

Chính là vừa mới đi được có vài bước, liền cảm giác phía sau có một đạo sát khí truyền đến, nhanh chóng xoay người lại, một đạo quang kiếm lạnh toát mang đầy sát khí đã hướng phía ta đâm tới.

Ta nghiêng người một cái, tránh thoát được một kiếm.

Dưới ánh trăng, ta chỉ nhìn thấy một hắc y nhân chậm rãi đi về phía ta, kiếm trong tay hắn thẳng tắp chỉ về phía ta.

Vừa mới nghĩ tới tại sao Dạ Khuynh Thành vẫn chưa phái người đến giết ta, chẳng lẽ hắn liền ngay lập tức đã phái người tới rồi sao?

Mặc dù cũng không thể chắc chắc người này có phải là do Dạ Khuynh Thành phái tới giết ta hay không, nhưng đáy lòng ta lại luôn luôn có một loại cảm giác như vậy.

Vì thế ta khẽ nhếch môi khẽ nói "Minh Nguyệt công tử vẫn là không chịu buông tha cho ta hay sao?".

Người nọ âm trầm nói: "Đây là điều không phải là ngươi nên sớm biết hay sao? Mấy tháng qua, ngươi phòng hộ thật đúng là nghiêm mật, bất quá chỉ cần một lần sơ hở hôm nay là đủ để cho ta ra tay rồi"

Lời còn chưa dứt, thanh kiếm kia liền thẳng tắp hướng ta đâm tới.

Hắn quả nhiên là đã quá coi thường ta.

Mặc dù ta lúc trước xác thực không có nội lực, nhưng là khinh công lại cũng không kém, huống chi giờ phút này trong tay ta lại có độc dược.

Lúc trước danh hiệu độc mị yêu nữ trên giang hồ của ta, cũng không phải là tự dưng mà có.

Ta mũi chân điểm nhẹ, ở thời điểm hắn lại một lần nữa tấn công về phía ta, ta sớm thần không biết quỷ không hay hạ độc hắn

Nếu là làm cho người ta nhìn thấy mình hạ độc như thế nào, thì thật là uổng công ta đây đã mang danh độc mị yêu nữ bao năm qua trên giang hồ.

Vì thế liền đứng yên tại chỗ, cười nhìn hắn hướng ta đâm tới, trong lòng lại sớm tính toán tốt thời gian hắn sẽ ngã xuống.

Một khắc kia, ta nhìn thấy được sự kinh ngạc, giật mình trong đáy mắt người kia, cuối cùng lại hóa thành nghi hoặc cùng không cam lòng.

Nghe khẩu khí của hắn, mấy tháng qua tựa hồ sớm đã phái người ám sát ta vô số lần, nhưng mỗi lần đều tốn công vô sức.

Vậy thì ai đã đứng ở phía sau bảo hộ cho ta?

Ta thế nhưng lại một chút cũng không phát hiện ra.

Là Cẩm Hoàng sao?

Ta không có tiếp tục đứng đó để tiên đoán thêm, mà là xoay người đi về hướng ngược lại, ta muốn đi xem, rốt cuộc là ai từ một nơi bí mật gần đó giúp đỡ ta.

Sử dụng khinh công hướng nơi phát ra âm thanh đánh nhau mà đi, càng cách gần, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm hơn.

Lại đi đến gần, liền thấy một đám người đang chém giết lẫn nhau, nằm đầy trên mặt đất dĩ nhiên là thi thể của một đám hắc y nhân.

Mà trong đám người đang đánh nhau kia, có một tên hắc y lạnh lùng, tay cầm một thanh kiếm màu đen nhuốm đầy máu đỏ, khí thế mãnh liệt, mà một tên khác quần áo y phục rực rỡ. Taycầm một chiếc quạt giấy, thân hình mơ hồ.

Dĩ nhiên là bọn họ.

Hai người đó đã từng là thuộc hạ của ta, tả hữu hộ pháp của Kính Nguyệt cung, Tu La cùng Truy Phong.

Bọn họ như thế nào lại xuất hiện ở trong này.

Là do đã biết thân thế của ta, hay là Mị...

Giờ phút này, ta lại không biết nói rằng có phải bọn họ từng là bộ hạ trước kia của ta, hay chỉ là người do Mị một tay bồi dưỡng lên.

Ta chỉ biết là lúc trước, ta chưa từng bao giờ tín nhiệm bọn họ.

Chỉ vì khi đó ta đối với Mị tất cả chỉ là sự đề phòng.

Một người nhún chân nhảy lên một cái, xoay tròn thanh kiếm trong tay, ngay sau đó, một đám hắc y nhân kia liền ngã rạp xuống mặt đất.

Không phải thật sự đánh không lại bọn họ, chính là có đôi khi không muốn ra tay mà thôi.

Độc, chung quy là trước kia ta đã từng rất thống hận nó.

"Thuộc hạ tham kiến cung chủ." Tu La cùng Truy Phong vừa thấy ta, liền nhất tề quỳ xuống.

"Ta đã không còn là cung chủ của Kính Nguyệt Cung từ lâu rồi" ta thản nhiên nói.

Trước kia ta chỉ là một con rối, ta không muốn tiếp tục trải qua những tháng ngày như thế nữa, mà nay sau khi đã biết thân thế của mình, không hiểu tất cả mọi chuyện có lại diễn ra với mong muốn của ta hay không?

"Cung chủ! Người vì sao lại nói như vậy?". Truy Phong khó hiểu hỏi.

"Các ngươi từ trước đến nay vẫn không coi ta là cung chủ không phải sao? Các ngươi luôn nghe theo lệnh của Mị". Ta nói thử.

Mà Truy Phong lại gấp đến độ nhảy dựng lên, bất mãn nói: "Cung chủ! Người làm tổn thương trái tim của chúng ta. Cung chủ đúng là do Mị công tử đưa về Kính Nguyệt cung, cũng là do Mị công tử không để ý đến sự phản đối của chúng ta, cho người lên ngồi ở vị trí cung chủ. Nhưng là về sau chúng ta là thật tâm coi người là cung chủ! Không nói gạt người, ở trên người cung chủ, chúng ta thấy được hình ảnh của vị cung chủ trước đây, hai người có sức quyến rũ rất giống nhau làm cho chúng ta không tự chủ được nguyện ý làm tùy tùng cho cả hai.".

Truy Phong dừng một chút, mới nói: "Gọi cung chủ là Liễu Lăng, ta nghĩ hẳn là do Mị công tử rất tưởng niệm đến cung chủ trước kia. Cho nên mới..."

Hắn còn chưa có nói xong, ta liền vội vàng hỏi: "Truy Phong, có phải ý của ngươi là nói Mị cùng cung chủ trước kia của các ngươi rất thân quen đúng không?"

"Đúng vậy. Mị công tử cùng cung chủ trước kia xác thật rất thân quen, hơn nữa ta nhìn ra được Mị công tử rất thích cung chủ, hơn nữa cung chủ đối với hắn cũng không kém, bằng không cung chủ cũng sẽ không đem Kính Nguyệt cung giao cho hắn" Truy Phong mỗi một câu nói cảm xúc lại tăng lên "Chúng ta vốn tưởng rằng Mị công tử sẽ trở thành cung chủ của Kính Nguyệt cung, nhưng là không nghĩ tới không bao lâu sau hắn lại đem người tới"

Kính Nguyệt cung quả nhiên là do ta giao vào tay Mị thật sao?

Mị quả nhiên quen biết với ta trước kia sao?

Nhưng là vì cái gì hắn lúc trước lại đối với ta như vậy? Là không nhận ra ta sao?

Mà sau đó hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ, là vì đã biết thân phận của ta, cho nên mới tìm mọi cách bảo vệ ta sao?

Nhưng là nếu là như vậy, hắn vì sao không nói cho ta biết tất cả mọi chuyện?

Theo từ trong lời nói của bọn họ, ta tựa hồ biết chính mình sẽ rời đi, chẳng lẽ ta bị mất đi trí nhớ cũng không phải là do ngoài ý muốn?

"Cung chủ, chúng ta là thật tâm muốn làm tùy tùng của người, một ngày nọ Mị công tử đột nhiên cho chim bồ câu gửi thư đến cho chúng ta, nói là cung chủ gặp nạn, bảo chúng ta lập tức đi đến Đông Hải quốc. Mà khi thời điểm chúng ta đến Đông Hải quốc, cung chủ người cũng đã rời đi, phải rất khó khăn chúng ta mới điều tra được tung tích của cung chủ. Lại biết có người đang đuổi giết cung chủ, vì thế chúng ta mới âm thầm bảo hộ cho cung chủ, huống hồ Mị công tử cũng bảo chúng ta không được cho người biết." Truy Phong đem tất cả mọi chuyện nói cho ta biết, mà tâm của ta càng ngày càng thắt chặt lại.

Rồi đột nhiên, ta đã nghĩ thông suốt tất cả, cũng xác nhận tất cả.

Mị thì ra đã sớm an bài tốt tất cả mọi việc cho ta, nhưng cái gì cũng không chịu lộ ra cho ta biết.

Chẳng lẽ hắn cũng đã tính trước đến việc mình sẽ bị rơi xuống vách núi hay sao?

Nếu nói như vậy, hắn có lẽ là sớm đã chuẩn bị tốt tất cả mọi việc, hắn có lẽ là vẫn chưa chết?

Thì ra trong tiềm thức của ta vẫn đều nhận định Mị sẽ không khinh địch mà chết đi như vậy.

Đột nhiên sau khi đã biết được tất cả mọi việc, mới phát giác người mà ta vẫn hận nhất, thật ra lại là người mà ta không nên hận nhất.

Mị không muốn cho ta biết tất cả mọi chuyện, là sợ ta suy nghĩ miên man sao?

Người mà ta từng hận nhất, nay lại luôn xuất hiện ở trong giấc mộng của ta, làm cho lòng ta bồi hồi, chuyện trên thế gian này thật đúng là biến đổi thất thường.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)