thí nhan thuật
← Ch.030 | Ch.032 → |
Bên trong phòng lịch sự tao nhã, mùi thơm ngát tràn ngập, đó là hương vị của hoa Phượng Loan.
Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy ngoài cửa sổ phía nam Tiểu Hiên đúng là một đóa phượng loan mảnh mai đang nở rộ.
Hoa Phượng Loan, lại là hoa Phượng Loan.
Ta cũng bắt đầu tò mò, Phượng Loan rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, lại khiến cho mọi người như thế nóng ruột nóng gan?
Cơ Lưu Tiêu như thế, Dạ Khuynh Thành cũng như thế.
Tay vô thức xoa mặt, đáy lòng không khỏi dâng lên một nỗi phiền muộn.
Chính là khuôn mặt này làm cho ta hết lần này đến lần khác bị cuốn vào bên trong phong ba.
Dạ Khuynh Thành muốn ta cứu Phượng Loan, nhưng là làm sao để cứu? Vì cái gì chỉ có ta mới có thể cứu được nàng?
Đáy lòng luôn ẩn ẩn vài phần bất an, tựa hồ có chuyện gì đó không tốt sẽ phát sinh.
Giờ khắc này, ta thậm chí bắt đầu hối hận đã theo Dạ Khuynh Thành trở về.
Ta vốn không phải là nữ nhân thiện lương, cần gì phải cố ý muốn đi báo ân?
Mọi chuyện đến nước này, cũng đã không còn đường thối lui.
Ta chậm rãi đi tới bên cửa sổ, ngồi ở phía trên nhuyễn tháp, chậm rãi nhấm nháp thủy tinh giáo tử đặt ở án, chính là vốn thức ăn thích nhất, nay ăn vào miệng lại tựa như ăn sáp, vì thế liền buông bánh xuống, tựa vào phía trên nhuyễn tháp.
Dường như là đã nhiều ngày quá mệt mỏi, ta bất tri bất giác liền tiến vào giấc mộng.
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là thời điểm tỉnh lại sắc trời đã muốn nhuốm đen, bên ngoài một đóa hoa Phượng Loan dưới ánh trăng càng phát ra xinh đẹp, ta không khỏi nhìn ngoài cửa sổ hơi hơi thất thần.
"Nữ nhân, theo ta đi." Bỗng nhiên giật mình, ta dường như xuất hiện ảo giác, vì thế không khỏi hơi hơi tự giễu, mắt lại vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ.
"Nữ nhân, theo ta đi." Đến lúc chính mình bị một lực đạo kéo vào trong vòng ôm, ta mới không khỏi đột nhiên quay đầu, đã thấy Mị một ánh mắt u ám đang nhìn ta.
"Mị Mị..." Ta mở miệng kêu, nhưng tiếng nói lại khàn khàn mà ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
Hắn một lần nữa giữ chặt tay ta, hạ giọng nói: "Theo ta đi."
"Vì cái gì?" Ta không khỏi lên tiếng hỏi.
Vì cái gì hắn lại hết lần này đến lần khác cứu ta, vì cái gì đột nhiên hắn thay đổi?
Mị, hắn lại đang che giấu bí mật gì?
Có lẽ do ta khá ồn ào, Mị không khỏi hơi nhướng mày, giờ phút này ta mới phát hiện Mị cùng Dạ Khuynh Thành đúng là vẫn có rất nhiều điểm không giống nhau, chính là lúc trước quá mức tin tưởng, chưa bao giờ nghĩ tới Dạ Khuynh Thành lại gạt ta.
Hắn cũng không nói thêm gì, liền lấy ra một viên thuốc cho vào miệng ta, một hương vị thơm ngát lập tức lan ra ở đầu lưỡi ta.
Ta biết đó là ngọc lộ tin sương, có thể làm cho người mất đi khí lực, không thể nhúc nhích.
Vì thế ta liền chỉ có thể trơ mắt nhìn Mị ôm lấy ta, một mạch vụng trộm rời khỏi Tiêu Dao các.
Gió đêm thật lạnh, không ngừng thổi qua làm sợi tóc Mị bay lên, hắn nhếch môi, không nói gì, chỉ không ngừng chạy, tựa như phía sau có lệ quỷ, mãnh thú đuổi theo.
Ban đêm núi Phượng Hoàng yên tĩnh đến vài phần quỷ dị, ta chỉ có thể nghe thấy bên tai tiếng gió gào thét cùng với nhịp tim đập mạnh mẽ của Mị.
Phải chăng là bởi vì quá tĩnh lặng, cho nên ta mới có thể cảm thấy tim Mị đập mạnh như thế, tựa hồ có thể ngay lúc đó nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mị, vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Ta nhìn hắn, tất cả phức tạp, mà thân thể mềm nhũn không có khí lực, chỉ có thể cuộn mình trong lòng hắn, tùy ý hắn đem ta mang đi.
*****
"Mị, ngươi muốn phản bội ta sao?" Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện ở phía trước, con ngươi vốn ôn hòa giờ phút này lại hơi hàn ý, thẳng tắp hướng chúng ta phóng tới.
Nơi này là địa bàn của Dạ Khuynh Thành, tất nhiên sẽ có tai mắt của hắn ở khắp mọi nơi
Chính là giờ phút này, ta lại cảm thấy tất cả không phải là thật, nam tử áo trắng dưới ánh trăng, vẫn như cũ tuấn mỹ như vậy, nhưng là lại có cảm giác xa lạ như chưa từng quen biết.
Hắn, Dạ Khuynh Thành, là lâu chủ Minh Nguyệt Lâu, là tộc trưởng Vân Mặc tộc, là nhị vương gia Đông Hải quốc, nhưng duy nhất không phải là Tiểu Thành Thành của ta.
Lúc này đây, xem như chân chính nhận rõ, trong lòng quả thật muốn rời xa hắn, không bao giờ muốn dính đến ân oán tình cừu gì nữa.
Mị không nói gì, chính là hắn đột nhiên siết chặt tay ta đến hơi đau.
"Mị, còn nhớ rõ ngươi đã nói gì chứ?" Dạ Khuynh Thành thần sắc hơi dịu lại, đáy mắt nhìn Mị mang theo vài phần sủng nịch quen thuộc mà lại xa lạ "Ngươi đã nói ca ca là người quan trọng nhất, chẳng lẽ ngươi thật sự vì một nữ nhân mà phản bội ca ca sao?"
Mị thân mình đột nhiên ngẩn ra, chính là một lần nữa ngẩng đầu nhìn phía Dạ Khuynh Thành cũng mang theo tất cả kiên định "Ta có thể cho ca ca bất cứ thứ gì, duy nhất nàng là không được."
Dạ Khuynh Thành ánh mắt có bao nhiêu phức tạp, tựa hồ cũng không rõ Mị vì sao đột nhiên lại như thế che chở ta.
Hắn không hiểu, ta cũng không hiểu.
"Mị, ngươi thật vì nàng mà ruồng bỏ ca ca sao?" Dạ Khuynh Thành con ngươi sâu thẳm, tựa hồ ngay cả vầng trăng sáng trên cao kia cũng không soi thấu.
"Ca, thỉnh cho ta thời gian, ta có thể tìm được giải dược chữa được độc túy sinh mộng tử, cho nên xin huynh không cần dùng thí nhan thuật." Mị gần như cầu xin nhìn Dạ Khuynh Thành. (túy sinh mộng tử: sống mơ mơ màng màng)
Ta chưa bao giờ thấy Mị ăn nói khép nép như vậy, mà lúc này đây thế nhưng lại vì ta.
Túy sinh mộng tử là độc mà Phượng Loan trúng, như vậy thí nhan thuật thì sao?
Đó lại là cái gì?
Chính là phương pháp Dạ Khuynh Thành muốn ta cứu Phượng Loan sao?
"Cho ngươi thời gian? Bao nhiêu năm? Ta đã đợi lâu lắm rồi, Phượng Loan cũng đã đợi đã quá lâu rồi. Ta không muốn đợi thêm nữa." Dạ Khuynh Thành nhẹ giọng trào phúng, tươi cười nhưng lại mang theo vài phần chua xót.
"Mặc dù như vậy, huynh cũng không thể bởi vì muốn cứu Phượng Loan mà hy sinh Liễu Lăng." Đây là lần đầu tiên Mị gọi tên của ta, cũng là tất cả ẩn nhẫn, làm cho tâm của ta không khỏi trầm xuống vài phần.
Thí nhan... Thí nhan...
Dạ Khuynh Thành muốn dùng mạng của ta để cứu Phượng Loan?
Trách không được hắn chịu đem hết thảy đều nói cho ta biết, dù là bí mật lớn của Vân Mặc tộc, trách không được khi ta nói chờ ta báo ân xong, chúng ta dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ, thoáng qua đáy mắt hắn thế nhưng lại có vài phần thương tiếc.
Thì ra hắn sớm tính hy sinh ta, như vậy đối với một người đã chết nói cái gì cũng không có vấn đề gì.
Dạ Khuynh Thành, ngươi thật nhẫn tâm như thế sao? Mắt ta không khỏi thẳng tắp nhìn hắn, trên mặt mang theo phẫn hận, cũng có chất vấn.
Hắn vội vàng nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lạnh giọng nói với Mị: "Nếu như vậy, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi."
Tức thì, Dạ Khuynh Thành trên người tản mát ra một cỗ khí lạnh thấu xương, đi bước một đến gần chúng ta.
Một thanh chủy thủ đột nhiên để ở cổ ta, hàn ý lạnh lẽo lập tức theo da thịt chui vào, ta chỉ nghe thấy thanh âm của Mị ở bên tai ta sâu kín vang lên "Ca, huynh đừng tới đây, huynh bước qua tiếp ta sẽ giết nàng."
Dạ Khuynh Thành cước bộ dừng lại tại chỗ, nhưng cỗ khí lạnh thấu xương trên người không chút nào giảm xuống.
"Mị, ngươi thực đối với ta như vậy sao?" Dạ Khuynh Thành ánh mắt xẹt qua mị, lại dừng lại trên người ta, bao nhiêu phức tạp.
"Ca, thực xin lỗi." Cũng nháy mắt trong lúc đó, Mị đột nhiên vươn tay phóng dược về phía Dạ Khuynh Thành, sau đó mang theo ta trốn vào một hang động trên núi Phượng Hoàng.
*****
Trong hang động thực tối, ta nhìn không được biểu tình của Mị, chỉ có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt của hắn thổi phun ở trên hai má ta.
"Mị Mị..." Ta suy yếu mở miệng.
Nhưng là hắn lại che môi của ta, nhẹ giọng nói: "Đừng lên tiếng."
Hắn dường như cố ý tránh né truy vấn của ta.
"Nữ nhân, kiên nhẫn một chút." Mị đột nhiên nói.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, trên tay lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, một mùi máu tươi nồng đậm theo đó mà đến.
"Mị Mị..." Ta kinh ngạc lên tiếng.
Hắn lại không để ý tới ta, ngay sau đó tay hắn liền nắm chặt tay ta, một cảm giác nóng rực truyền đến, tựa như toàn thân đều đã bốc cháy lên.
"Mị Mị..." Ta không rõ Mị rốt cuộc đang làm cái gì?
Cũng mặc kệ ta nói như thế nào, Mị đều không nói một lời, quyết cố tình không để ý tới ta.
Ngọc lộ tin sương trên người vẫn chưa giải, cho nên mặc dù ta muốn giãy giụa cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
Nóng, thực nóng, ta chỉ cảm thấy ngực hình như có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, ngay cả máu trong thân thể cũng sôi trào lên.
"Mị Mị..." Rõ ràng là ở trong bóng tối, nhưng là ta lại mơ hồ thấy Mị trên mặt tràn đầy mồ hôi.
Hắn đây là đang làm gì?
Vô tận trầm mặc, ta thật lâu không lấy được đáp án từ hắn, mà thân thể cũng là càng ngày càng nóng, tựa hồ muốn hòa tan vào bên trong hỏa diễm kia.
Ý thức dần dần mơ hồ, lại dần dần rõ ràng, cả người đều không ngừng mà nặng nề di động, không thể phân rõ cái gì là mộng, cái gì là thật.
"Thật xin lỗi..." Trong mơ hồ, ta dường như nghe Mị nói với ta như thế.
Vì cái gì lại nói như thế?
Vì cái gì lại đột nhiên phải giúp ta?
"Mị..." Ta đột nhiên thanh tỉnh, phát hiện Mị đang tựa vào người ta hơi hơi thở dốc, ta vươn tay ra, lại phát hiện sau lưng hắn đúng là thấm ướt một mảnh.
Trong lòng bàn tay vết sẹo còn ẩn ẩn đau nhức, nhưng cả người lại có cảm giác ấm áp vây quanh, đó là loại ấm áp mà ba năm trước đây ta đã dần mất đi.
Tay của ta vậy mà lại nóng, cơ thể của ta cũng là lửa nóng, không hề là không độ ấm lạnh lẽo trước kia, cũng không hề là băng giá thấu xương như ngày trước.
Mị đã làm gì?
"Mị Mị..." Ta ngập ngừng lên tiếng.
Mị thấy ta tỉnh lại, liền đẩy ra ta, vẫn như cũ lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi. Đi càng xa càng tốt. Lúc trước thiếu nợ ngươi ta đã trả lại cho ngươi, từ nay về sau, chúng ta liền không thiếu nợ nhau."
Lúc trước thiếu nợ ta... Lúc trước thiếu nợ ta...
Ta không khỏi nắm tay Mị, lúc này mới phát giác lòng bàn tay hắn cũng có một vết rạch, tuy rằng không nhìn được, nhưng cái cảm giác này quả thật rất rõ ràng.
Tâm trí đột nhiên sáng tỏ, ta hiểu được tất cả.
Lúc trước, hắn làm cho ta tẩm độc, cơ thể của ta tràn đầy nọc độc, tuy rằng bách độc bất xâm, nhưng lại không cảm nhận được ấm áp, vĩnh viễn đều là lạnh như băng.
Ta cũng đi tìm biện pháp giải quyết, cho nên ta biết, muốn trừ đi độc huyết trên người, trừ phi có người chịu cùng hoán đổi máu, toàn bộ đều đổi hết, mà phương pháp hoán đổi máu này lại không người nào biết.
Chắng lẽ, Mị vừa rồi chính là hoán đổi máu cho ta sao?
Tay của ta không khỏi buông xuống, ngay cả đè lên miệng vết thương Mị cũng không biết, thì thào hỏi: "Vì cái gì? Vì cái gì lại hoán đổi máu cho ta?"
Mị hiển nhiên không nghĩ tới ta sẽ biết, không khỏi sửng sốt, sau đó mới thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn thiếu nợ người cái gì, độc trên người ngươi là do ta hạ, như vậy nay ta cũng có quyền lợi thu hồi. Ngươi đi đi, ta cho ngươi tự do."
Tự do...
Đúng vậy, ta từng muốn tự do.
Nhưng vì sao, nay thật sự đến lúc, tâm lại rất mờ mịt.
Trên đời này, ngoài bọn họ, ta không thể nghĩ được ta còn nên đi tìm ai?
Ta vẫn không hiểu Mị vì sao phải làm như vậy?
Vì sao đột nhiên lại quyết định bảo hộ ta?
Nhưng mà hắn dường như đã quyết định sẽ không nói cho ta biết.
*****
"Mị Mị, thí nhan thuật là gì?" Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng ta vẫn biết là hắn muốn cứu ta.
Mị ngẩn người, đột nhiên tay từ trong lòng bàn tay ta rút ra, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần biết."
"Nếu ngươi không nói cho ta biết, như vậy ta sẽ không đi, ngươi không phải nói một ngày là đồ vật của ngươi, như vậy cả đời đều là của ngươi sao? Ta đây không đi, sẽ bám lấy ngươi." Ta vô lại nói.
Chính là, lời vừa thốt ra, ngay cả ta cũng giật mình.
"Ngươi không đi, ta đi." Mị cũng không chịu thua ta, lời nói liền lạnh nhạt như trước.
Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, thật sự xoay người bước đi, ta kéo vạt áo hắn lại, lại bởi vì ngọc lộ tin sương vẫn còn tác dụng, thân mình không khỏi mềm nhũn, người liền như thế bổ nhào về phía trước.
Giờ phút này, ngay cả ta cũng không rõ chính mình đối với Mị rốt cuộc có cảm giác gì.
Hắn quả thật dừng bước, một tiếng than nhẹ theo bên môi hắn phát ra "Ngươi cần gì phải biết sự tình, biết chỉ càng thêm không vui mà thôi."
Mị thay đổi, ta biết Mị quả thật đã thay đổi.
Bởi vì Mị trước kia sẽ không theo ta nói lời này, bởi vì Mị trước kia cũng không phải là người thiện lương gì, hắn không có khả năng bởi vì ta sẽ không vui mà cố ý giấu diếm một việc.
Tay của ta như trước gắt gao cầm lấy vạt áo hắn, như là sợ hắn sẽ đi mất.
"Chẳng sợ không vui, chẳng sợ chân tướng thật sự thực tàn nhẫn, ta vẫn muốn biết, ta không muốn mình tiếp tục mơ hồ như thế." Ta ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Mị, gằn từng tiếng nói.
Mị không nói, trầm mặc thật lâu sau mới xoay người nâng ta dậy, sâu kín nói: "Sách cổ ghi lại, thí nhan thuật chính là tìm một nữ tử sinh ra lúc trăng tròn, dùng kịch độc thiên hạ ngâm thân thành bách độc bất xâm, sau đó dùng thượng cổ chí bảo thất thải kỳ thạch cùng máu bách độc bất xâm liền có thể giải được độc túy sinh mộng tử, thậm chí có thể khải tử hồi sinh."
Mị nói mỗi câu, tâm của ta liền lạnh đi vài phần.
Thì ra chân tướng thật sự tàn nhẫn.
Vậy ra ba năm trước đây, Dạ Khuynh Thành giữ ta tại bên người là có nguyên nhân như vậy, vậy ra ba năm nay ta nhận lấy thống khổ dường ấy là để cứu về Phượng Loan, vậy ra hắn lao lực tâm tư tìm về thất thải kỳ thạch như thế cũng là bởi vì người mình yêu.
Phượng Loan, Phượng Loan, lại là Phượng Loan, giờ phút này ta thậm chí bắt đầu thống hận Phượng Loan, tất cả những gì ta phải nhận, dường như đều là do nàng ta mà ra.
"Liễu Lăng, thật xin lỗi." thanh âm Mị sâu kín hiểu thấu hết thảy, rơi vào tai ta, khiến ta giật mình thanh tỉnh.
Mị là vì cứu ta, nếu ta không còn là cơ thể bách độc bất xâm, như vậy mặc dù Dạ Khuynh Thành tìm được ta cũng không có nghĩa gì.
Thì ra từ lúc hắn đang đêm đến Lục vương phủ đến nay, hắn là luôn luôn muốn cứu ta.
Nhưng là tại vì sao cái gì đều có không nói?
Nếu lúc trước có thể nhẫn tâm như thế đối với ta, giờ phút này vì sao lại nói với ta thực xin lỗi?
Đến lúc này, ta mới phát hiện, vậy ra ta căn bản là chưa bao giờ thử tìm cách hiểu Mị.
Ta muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Mà thanh âm Mị lại một lần nữa sâu kín vang lên "Đi nhanh đi, đi được càng xa càng tốt."
Ta còn chưa kịp phản ứng, Mị liền một phen kéo ta hướng cửa động mà đi.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |