Vay nóng Tima

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 026

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 026
Di họa Giang Đông
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


(Di họa Giang Đông (移祸江东. ) là một tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Giang Đông hay còn ám chỉ Tôn Quyền của nước Đông Ngô. Di họa Giang Đông chính là đem rắc rối, tai họa đổ hết cho Tôn Quyền và Đông Ngô chịu trận. )

Nhị vương gia đã chết?

Còn chưa chờ chúng ta tra ra mục đích của Cơ Lưu Vân, hắn thế nhưng đã chết, nhưng lại không phải chết vì bệnh, mà cũng là bị người ám sát.

Chẳng lẽ hung thủ giết thái tử cũng không phải hắn?

Hết thảy hết thảy, dường như là một loạt mưu đồ có chủ đích.

Bên trong hoàng cung Đông Hải, lòng người hoảng sợ, tất cả mọi người nghi kỵ lẫn nhau, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp, lại sợ người khác hoài nghi chính mình.

Tất cả đều cảm thấy một hồi bão táp sắp xảy ra.

Mà điều ta muốn, chính là trước lúc bão táp có thể rời khỏi hoàng cung, khi đó, lòng người đều hỗn loạn, liền sẽ không có phòng bị, đúng là thời cơ tốt, nhưng lại vẫn còn thiếu hai khối thất thải kì thạch.

Thái tử đã chết, nhưng Tuyết Ngưng trên người thái tử lại ở nơi nào?

Ta do dự thật lâu, cuối cùng tìm đến Hạ Nguyệt Tiêu, nhưng hắn lại nói cho ta biết, có người sớm lấy đi rồi, mà giao dịch giữa ta và hắn cũng dừng ở đây.

Ta tất nhiên là truy vấn hắn nguyên nhân, nhưng mà hắn lại ngậm miệng im lặng không đề cập tới, chỉ lạnh lùng nói cho ta biết, từ nay về sau, hắn cùng ta không còn liên quan, hắn hôm nay buông tha ta, nhưng là ngày khác nếu gặp lại, hắn sẽ ra tay không lưu tình.

Hắn nói, ngươi làm bại hoại thanh danh của Tiểu Nhiễm.

Bại hoại sao?

Hắn chẳng lẽ không biết Hạ Nguyệt Nhiễm là người như thế nào?

Ta không giữ lại, tiêu sái nói hắn nhanh rời đi.

Nếu như đã quyết ý đi, cố giữ lại cũng không có nghĩa gì.

Hắn nếu muốn kết thúc giao dịch với ta, nhất định là đã biết tin tức của Hạ Nguyệt Nhiễm, mà Hạ Nguyệt Nhiễm lại ở trong tay Mị, lẽ nào hắn đã gặp Mị?

Sát thủ ám sát hết lần này đến lần khác, phải chăng cùng Mị có quan hệ?

Tuy rằng ở chung ba năm, nhưng ta lại chưa bao giờ hiểu được Mị.

Ta chưa bao giờ biết Mị vì cái gì muốn thu thập nhiều tài phú như vậy, ta cũng không biết thân phận thật sự của hắn là gì? Nếu Mị quả thật là đơn độc một mình, làm sao có khả năng chỉ trong thời gian ngắn ngủn liền một tay tạo nên Kính Nguyệt cung?

Hắn muốn thất thải kìỳ thạch lại là vì cái gì? Vì tài phú hay là vì bệnh của hắn cùng Dạ Khuynh Thành?

Có hay không, tất cả, tất cả ngay từ lúc bắt đầu đã là một âm mưu cố ý sao?

Loạn, thực loạn...

Dường như mọi việc đã sớm vượt khỏi khả năng suy đoán của ta.

Có đôi khi ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, ba năm trước đây ta lẽ ra không nên gặp bọn họ...

Nếu không gặp, ta có thể đã thành nha hoàn của nhà giàu, cũng có thể đã lưu lạc tại thanh lâu, dù vậy cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ.

Chính là thế gian này vốn không có nếu, hết thảy những việc này có lẽ bên trong đã sớm rõ ràng.

Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng kinh hãi, vì thế ta đơn giản là đi vào trong một tòa núi giả, một mình một người cuộn mình vào bên trong.

Nơi này là ta vô tình phát hiện được, nhìn như là núi giả không hề trống rỗng, nhưng ở sau lưng lại cất giấu một cái động, vừa vặn có thể cất chứa một người.

Vì thế mỗi khi thấy phiền lòng, ta lại tới nơi này.

Tê Phượng viện vốn là thực ít có người đến, hơn nữa nơi này rất vắng vẻ, thật đúng là một nơi tĩnh tâm dưỡng thần cực tốt

Thân mình vô ý thức ngửa về phía sau, tựa vào trên tường đá, cứ nằm như vậy, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ nữa.

Có lẽ là do cơn mưa bất chợt đổ xuống tối hôm qua, vẫn còn những hạt mưa đọng lại, một giọt nước mưa rơi xuống, dừng trên hai má ta, ta không khỏi mở mắt, đưa tay lau đi giọt nước, lại phát hiện phía trên động có một khe hở, nước chính là từ trong khe hở thẩm thấu xuống. Mà bên cạnh khe hở có một tảng đá nhỏ rất quái dị, giống như dùng để khởi động mở ra một cơ quan mật thất.

Ta tò mò đưa tay chạm vào, lại phát hiện tảng đá kia quả thật là dịch chuyển lên trên, vì thế liền vô tình dạo qua một vòng.

Tường đá ta đang dựa vào đột nhiên dời về một bên, nên ta liền như thế ngã vào thạch động cất dấu bên trong, dọc theo cầu thang lăn xuống.

Ta là bắt được một thứ gì đó nổi lên trên tường, mới làm cho chính mình thôi ngã nhào.

Trong lòng núi giả lại là giấu giếm huyền cơ.

*****

Ta rõ ràng đã tới đây mấy lần, lại chưa bao giờ nghĩ tới mặt sau còn có thể có một mật thất, nếu không phải ta lúc này đây vô tình nhìn thấy bên trong, thật đúng là sẽ không hề nghĩ đến.

Đây... Là do Cơ Lưu Tiêu tạo ra sao?

Ta đứng dậy, dọc theo thềm đá chậm rãi đi vào bên trong.

Trong thông đạo thật tối, vươn tay ra không thấy năm ngón tay, ta cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà không ngừng đi về phía trước.

Cũng không biết đi bao lâu, vốn thông đạo đang nhỏ hẹp đột nhiên trở nên rộng ra, cũng có vài ánh sáng nhạt chậm rãi chiếu đến.

Ta không khỏi đi nhanh hơn, thẳng đến một cái phòng rộng mở.

Phòng là một cái thạch thất, nhưng lại bố trí thật sự tinh mỹ, phía trên phòng có một cái đèn lớn, bên trong chứa mười viên dạ minh châu.

Ánh sáng minh châu soi tỏ, làm cho thạch thất này thoạt nhìn liền như ban ngày.

Ở đây còn có giường, có bàn, trên bàn thậm chí còn có một bình hoa, dường như vẫn thường có người ở.

Chính là trên tường có một vài bức họa lại làm cho ta hiểu được tất cả.

Thì ra nơi này cũng là nơi Cơ Lưu Tiêu kỷ niệm Phượng Loan, hết thảy đều là vật mà nàng từng lưu lại.

Mỗi nơi mắt nhìn đến, đều là tình yêu hắn dành cho Phượng Loan, tâm thế nhưng lại bắt đầu hơi hơi chua xót.

Ta đây là làm sao vậy?

Là bị hắn đêm hôm đó mê hoặc sao?

Ta cực lực lắc đầu, lại không thể không thừa nhận chính mình đối hắn chung quy là có vài phần hảo cảm, không thể không thừa nhận chính mình cũng không hơn gì một tiểu nữ tử, bị đoạn thâm tình giả giả thật thật kia của hắn mê hoặc.

Chính là nếu ta chính là Phượng Loan thì sao?

Giờ khắc này, đáy lòng lại cảm thấy nói chính mình là Phượng Loan có lẽ cũng không tồi.

Hơi hơi tự giễu một phen, ta mới hướng bên trong đi đến.

Bên trong là một nội thất không lớn, chỉ có một cái giường hoa bằng thủy tinh, mà nằm trên đó đúng là Phượng Loan?

Là di thể sao?

Giật mình, đồng thời đáy lòng lại có vài phần mất mát, ta quả thật không phải Phượng Loan.

Chính là khi đến gần nhìn thấy, lại phát hiện đó chẳng qua là một người sáp, mà khuôn mặt mỗi một nét đều cực kỳ giống ta.

Là Phượng Loan? Hay là ta?

Đang lúc ta suy nghĩ ngàn vạn điều, một tiếng nói chuyện thầm thì xa xa truyền đến, ta không khỏi hốt hoảng liền trốn vào một bên giường, nín thở chờ đợi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mà nói tiếng cũng dần dần rõ ràng lên.

"Tiêu, nơi này là chỗ nào?" Trong mơ hồ, một giọng nữ nhẹ nhàng giật mình hỏi.

Là ai?

Ta cảm thấy giọng này rất đỗi quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra.

"Ta vì Phượng Loan tạo mộ chôn theo quần áo và di vật." Cơ Lưu Tiêu thản nhiên đáp, mang theo vài phần bi ai.

"Tiêu, huynh dẫn muội tới nơi này là vì sao?" Nữ nhân kinh ngạc hỏi, bên trong mang theo vài phần mong đợi.

Rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nhưng ta chính là nghĩ không ra.

Gọi Cơ Lưu Tiêu thân mật như thế có thể là ai? Khiến Cơ Lưu Tiêu đáp lời nghiêm chỉnh như thế lại có mấy người?

"Bất Nhàn, muội vẫn không tin ta sao? Ta đây hôm nay trước mặt muội hủy diệt nơi này đi là được phải không?" Cơ Lưu Tiêu thanh âm sâu kín vang vọng bên trong thạch thất.

Bất Nhàn? Thủy Bất Nhàn?

Thủy Bất Nhàn từng thân mật gọi Cơ Lưu Phong là Phong ca ca, mà giờ phút này lại cùng Cơ Lưu Tiêu ở đây, còn thân mật như thế?

Đó là Thủy Bất Nhàn từng đối với Cơ Lưu Tiêu tỏ vẻ chán ghét sao?

Ta bỗng rất muốn cười, rồi đột nhiên trong lúc đó lại hiểu được một vài chuyện.

*****

"Tiêu, muội tin tưởng huynh, huynh không cần hủy diệt nơi này. Lúc trước muội thích huynh cũng là bởi vì huynh đối với Phượng Loan thâm tình, muội cũng không phải loại nữ nhân cố tình gây sự, cũng không muốn đi đố kị việc huynh từng yêu Phượng Loan." Thủy Bất Nhàn thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại mang theo ôn nhu mị hoặc lòng người, không giống ngày thường lạnh như băng.

Nàng thích Cơ Lưu Tiêu, thì ra nàng thích chính là Cơ Lưu Tiêu.

Ngay cả một trong hai đại tài nữ đương thời Thủy Bất Nhàn lại cũng quỳ gối dưới hắn, ta thật đúng là không thể không thừa nhận sự lợi hại của Cơ Lưu Tiêu, vốn tưởng rằng Thủy Bất Nhàn là thất bại lớn nhất của hắn, lại không nghĩ rằng bọn họ sớm ám độ trần thương. (ám độ trần thương:"minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương" – ngoài sáng giả vờ làm thế này để che giấu việc chính làm ẩn mật trong tối, chọn cách tấn công không ai nghĩ tới)

Mà ngay cả chính ta cũng...

Cơ Lưu Tiêu a Cơ Lưu Tiêu, ta thật đúng là đã xem thường ngươi rồi.

Giờ phút này, ta liền cảm thấy một cỗ hờn dỗi trong lòng không ngừng mà bồi hồi, lại không biết là vì Cơ Lưu Tiêu lừa gạt, hay là vì ý chí của mình không đủ kiên định.

"Bất Nhàn, ta đã biết là muội sẽ hiểu ta." Cơ Lưu Tiêu thanh âm mang theo bao nhiêu nhu tình, cũng như đã từng đối với ta nói lời như vậy, nhưng là ta lại chỉ cảm thấy tất cả thật châm chọc.

Là giả, ta rõ ràng biết chỉ là giả, nhưng lúc trước ta vì sao lại bị mê hoặc?

Hắn chính là cao thủ diễn trò, hắn chính là yêu nghiệt mị hoặc nhân gian, ta như thế nào có thể nghĩ rằng hắn rất thiện lương?

Tự giễu, ta bây giờ điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là tự giễu.

"Tiêu, huynh có thể hiểu được tâm ý của muội đối với huynh là tốt rồi." Kia một tiếng gọi, bao hàm thâm tình, nhưng cũng cực độ châm chọc như một màn kịch.

"Ta hiểu được, ta đương nhiên hiểu được." Hắn như vậy khẩn cấp biểu lộ tâm ý.

Chẳng lẽ hắn đối với Thủy Bất Nhàn lại có vài phần là thật?

Một lúc sau, Thủy Bất Nhàn sâu kín mở miệng "Tiêu, đây là binh phù của Cơ Lưu Phong."

Binh phù?

Thì ra Thủy Bất Nhàn tiếp cận Cơ Lưu Phong là vì binh phù, Cơ Lưu Tiêu hắn luôn miệng nói không cần vương vị, kết quả quả nhiên là nói dối.

Ta cũng rốt cục hiểu được, lúc trước ta không nên làm loạn, lại càng không nên đi vào vườn hoa hải đường.

Lúc ấy vẫn không rõ, Cơ Lưu Tiêu vì sao lại trùng hợp như thế xuất hiện ở trong này, giờ phút này xem ra này hết thảy đều là bọn hắn cố ý an bài tốt.

Thủy Bất Nhàn cố ý ở nơi nào đó cùng Cơ Lưu Phong hẹn gặp, ý muốn chính là làm cho Cơ Lưu Tiêu bắt gặp được một màn đó, sau đó Cơ Lưu Tiêu liền có được nhược điểm của Cơ Lưu Phong, làm cho Cơ Lưu Phong không thể đối với hắn dễ dàng vọng động giành thắng lợi, hơn nữa Thủy Bất Nhàn từ giữa giúp, Cơ Lưu Phong căn bản là sẽ không nghĩ tất cả ngay từ đầu đã là một âm mưu.

Kế hoạch của bọn họ thực hoàn mỹ, chỉ là bọn hắn tính sai ở kẻ ngoài ý muốn là ta, ở thời điểm Cơ Lưu Tiêu đuổi tới, ta nhưng lại sớm hơn hắn một bước, cho nên mới có một màn lúc trước.

Mà ta dù chỉ vô tình bên trong gặp được, lại nhất định bị Cơ Lưu Tiêu kéo vào trận lốc xoáy này.

Thì ra tất cả tất cả là như vậy, chỉ có thể xem như ta chính mình tạo thành.

Vì sao ta lại đi đến vườn hoa hải đường?

Nếu ta không đi nơi đó, không thấy bọn họ, như vậy có lẽ Cơ Lưu Tiêu sẽ không chú ý tới ta, như vậy cũng sẽ không có cục diện như hôm nay.

Giờ phút này, tâm tình của ta chỉ có thể dùng từ buồn cười để hình dung.

Bên ngoài tiếng nói chuyện như trước tiếp tục, mà ta cũng đè nén tâm tình, chuyên chú lắng nghe, ta phải biết chính mình rốt cuộc phạm vào bao nhiêu sai lầm lớn, ta cũng muốn biết Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc che giấu bao nhiêu sự thật, ta càng muốn làm cho chính mình hoàn toàn thấy rõ tất cả.

*****

"Bất Nhàn, binh phù muội tạm thời trả lại chỗ cũ, giờ phút này không phải thời điểm hành động. Đại ca, nhị ca vừa chết, là có người muốn cố ý gây hỗn loạn lòng người, lại hoặc là cố ý chế tạo cơ hội cho chúng ta, nếu giờ phút này hành động, nhất định sẽ rước lấy nhiều hiềm nghi, dù sao phụ vương vẫn còn tại vị, chúng ta không có lý do chính đáng gì." Cơ Lưu Tiêu đem hết thảy tình thế phân tích đạo lý rõ ràng.

Theo như lời hắn, xem ra kẻ ám sát lần này hẳn là không phải người của vương thất Đông Hải.

"Tiêu, ở phương diện quyền mưu, có lẽ không người nào có thể so sánh được với huynh." Thủy Bất Nhàn thanh âm bên trong mang theo vài phần sùng bái, chính là lại rước lấy tiếng cười khẽ của Cơ Lưu Tiêu "Có tài nữ đương thời được người người xưng tụng là muội ở đây, ta làm sao có thể nhận lời khen?"

Tiếng cười của hắn, của nàng, đan vào cùng một chỗ, tựa như mũi châm nhọn không ngừng đánh vào lòng ta.

Cười xong là một hồi lâu trầm mặc, ta không biết bọn họ ở đó làm gì, chỉ cảm thấy không khí áp lực thật khó chịu.

"Tiêu, huynh đối với Hạ Nguyệt Nhiễm, nàng..." Thủy Bất Nhàn chần chờ hỏi.

Thủy Bất Nhàn tuy rằng là tài nữ đương thời, nhưng dù sao cũng vẫn là một nữ nhân, một nữ nhân yêu Cơ Lưu Tiêu, cho nên đối với lời đồn đãi bên ngoài về chuyện Cơ Lưu Tiêu yêu ta, sủng ta tất nhiên là sẽ để ý.

Nàng muốn biết, ta cũng muốn biết.

Ta muốn nghe Cơ Lưu Tiêu chính miệng nói ra hắn đối với ta rốt cuộc mang tâm tình gì.

"Bất Nhàn, muội ghen sao?" Cơ Lưu Tiêu trong thanh âm mang theo vài phần nghiền ngẫm.

"Muội không có." Một tiếng hờn dỗi do mang theo vài phần ngượng ngùng.

Ta có thể tưởng tượng thần thái của Thủy Bất Nhàn giờ phút này, nhất định là mặt như hoa đào, tâm nhộn nhạo như nước mùa xuân, một bộ dáng mười phần của tiểu nữ nhân.

Cơ Lưu Tiêu tựa hồ như muốn trêu ghẹo nàng, trêu tức cười nói: "Lần đó khi ta bồi Hạ Nguyệt Nhiễm lại mặt, là ai cố ý nói có chuyện gấp muốn gặp ta? Lần đó đi Phổ Vân Tự dâng hương,  là ai muốn truyền tin tức muốn được gặp mặt ta?"

Thì ra... là như thế...

Trách không được ngày đó hắn vội vàng rời đi như thế, lại chậm chạp không về, thì ra là đến gặp Thủy Bất Nhàn, chắc là có nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tiêu dao đã quên thời gian, mới có thể quên mất ước hẹn với ta.

Cũng có thể là Thủy Bất Nhàn đã không cho hắn đến tìm ta.

Nguyệt Liễu Lăng a Nguyệt Liễu Lăng, ngươi tự xưng là thông minh, rốt cuộc lại bị người lừa xoay quanh, ta dưới đáy lòng không ngừng mà tự giễu.

"Tiêu..." Là hờn dỗi? Hay là bất mãn?

Ta sớm không muốn biết rõ, thầm nghĩ bọn họ nhanh lên chấm dứt, sau đó rời đi...

"Tốt lắm, Bất Nhàn, thông minh như muội như thế nào lại không hiểu? Hay là ta chính miệng nói ra muội mới vui vẻ. Được, nếu là như vậy, ta liền chính miệng nói cho muội nghe. Đỡ cho muội phải ăn dấm chua." Hắn trong lời nói sủng nịch mang theo ôn nhu, có lẽ cái đó là kỹ xảo mê hoặc nữ nhân của hắn.

"Muội không có ăn dấm chua." Thủy Bất Nhàn nhỏ giọng oán giận nói.

Thì ra, mặc kệ là nữ nhân như thế nào, đều thích khẩu thị tâm phi.

(Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, không thống nhất với nhau)

*****

"Bất Nhàn, muội cũng hiểu được, cái này chẳng qua là kế di họa Giang Đông. Ta sủng ái Hạ Nguyệt Nhiễm như vậy, chỉ là làm cho tầm mắt mọi người toàn bộ nhìn chăm chú đến nàng ta, như thế sẽ không có người nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta. Hơn nữa lại có thể vô hình bên trong bảo hộ muội. Muội cũng nên hiểu được, ở nơi quyền lợi tranh đấu, càng là đáng chú ý, liền sẽ càng đưa tới bất lợi." Cơ Lưu Tiêu ngừng lại một chút, lại nói: "Hơn nữa, Hạ Nguyệt Nhiễm kỳ thật là muội muội của ta, là nữ nhi mà phụ vương ta sủng ái nhất. Ta đối với nàng ta như thế, theo một nghĩa nào đó, là muốn làm cho nàng ta yêu ta. Có sự giúp đỡ của nàng ta, muốn tiếp cận phụ vương sẽ dễ hơn rất nhiều. Cho nên kỳ thật muội căn bản không cần lo lắng, ta cũng sẽ không thật sự đi yêu chính muội muội của mình."

Kế di họa Giang Đông sao? Muốn mượn ta để đối phó Cơ Vô Nhai sao?

Hắn quả thật không phải chỉ là đáng sợ thông thường, lại có thể đem hết thảy, hết thảy đều suy tính cẩn thận, lại có thể như thế giả trang vô tội thâm tình.

Lúc này đây, ta quả thực không phải là đối thủ của hắn.

Ta rõ ràng biết, lại vẫn để bản thân xảy ra dao động.

Chính là hắn nói ra thật tốt, ta cũng nghe đủ rõ ràng.

Ta có lẽ nên cảm thấy may mắn chính mình đã không hãm quá sâu, vẫn còn kịp bóp chết tình yêu đang bắt đầu nảy sinh kia.

Có vài thứ, thời điểm nên buông thì phải buông, tựa như mê hoặc của hắn đối với ta cũng vậy.

Sau đó là khoảng trầm mặc thật lâu, xem ra Thủy Bất Nhàn vẫn còn khó có thể tiêu hóa cái bí mật bất ngờ này.

"Vậy vương thượng hắn..." Nàng mở miệng hỏi, thanh âm nhưng lại có vài phần ngập ngừng khó nói

"Phụ vương buộc ta bảo hộ nàng ta." Cơ Lưu Tiêu hơi châm chọc nói: "Phụ vương hắn cho tới bây giờ đều không thèm để ý đến cảm thụ của chúng ta, cho nên ta cũng không nhất thiết phải tuân thủ lời hứa của mình."

Cơ Lưu Tiêu gằn từng tiếng như những tiếng gõ mạnh vào lòng ta, thì ra từ đầu tới cuối, hắn căn bản không quan tâm đến an nguy của ta, đối với hắn mà nói, ta chẳng qua chỉ là một công cụ.

Thì ra đến cuối cùng, ta vẫn trốn không thoát vận mệnh là một.

Ta vốn tưởng rằng chính mình đáy lòng đã sớm hiểu được, từ lâu làm tốt tư tưởng chuẩn bị, nhưng mà thời điểm nghe được sự thật, lại vẫn thấy trong lòng khác lạ.

Là đau lòng? Hay là tự giễu?

Ta sớm đã không thể phân rõ, ta chỉ biết Nguyệt Liễu Lăng ta cũng không phải là nữ nhân thiện lương. Nếu ngày khác có cơ hội, ta cũng nhất định sẽ cho hắn nếm thử cảm giác như vậy.

Vốn là tâm đi sai đường, khi quay trở lại, lại càng thấy trong lòng trống rỗng.

"Tiêu, nếu nàng ta thật sự vì huynh mà chết, huynh sẽ không áy náy sao?" Thủy Bất Nhàn thanh âm mang theo vài phần dò xét, cứ như là trong lòng nàng vẫn không cảm thấy chưa thực sự tin tưởng hắn.

*****

"Để áy náy biến thành thói quen thì sẽ không có cảm giác. Bất Nhàn, muội đừng quên, ta trên chiến trường chính là Tu La làm người ta nghe tên đã sợ mất mật." Dừng một chút, hắn lại đột nhiên khẽ cười nói: "Cũng có lẽ đúng như nàng ta nói, ta đích thực chính là yêu nghiệt."

"Bất Nhàn, ta cũng không muốn lừa muội. Nếu tất cả quay trở lại, nếu không có muội, ta có lẽ thật sự sẽ thích nàng, ta cũng không che dấu chính mình đối với nàng ta thưởng thức, chính là ta hiểu được bên khinh bên trọng. Hơn nữa ta đối nàng ta cũng bất quá chỉ là thưởng thức mà thôi. Nói như thế, muội đã hiểu được?" Cơ Lưu Tiêu quả thật đều đem tất cả những hy vọng của ta xóa sạch.

Tay không khỏi nắm chặt, hơi lạnh từ giường thủy tinh theo đầu ngón tay chui vào, lắng đọng lại trong lòng, vô cùng lạnh giá.

Ta hiểu được, cái gì cần hiểu đều hiểu được.

Hiểu được hắn, cũng hiểu được chính mình nên làm như thế nào.

Thủy Bất Nhàn cúi đầu, một tiếng thở dài theo trong miệng tràn ra, mang theo vài phần bất đắc dĩ "Tiêu, huynh có phải hay không cảm thấy muội thực phiền? Chính là muội cuối cùng không thể yên tâm, huynh rõ ràng gần bên muội như vậy, nhưng muội lại thường xuyên cảm thấy chúng ta cách nhau thật sự xa. Muội sợ hãi, muội thật sự sợ hãi."

"Thật xin lỗi, Bất Nhàn." Cơ Lưu Tiêu không nói thêm gì, lại chỉ nói một câu thật xin lỗi.

Có hay không dù ở trình độ cao nhất, hắn cũng không thể lừa mình dối người.

"Có đôi khi muội cũng suy nghĩ, rõ ràng chúng ta biết nhau rất sớm, rõ ràng ở chung nhiều năm như vậy, vì sao ngay từ đầu không có cảm giác? Vì sao muội lại so với người khác muộn hơn một bước. Nếu ngay từ đầu đã bắt được tâm của huynh, có hay không ngay cả Phượng Loan cũng không thể chen vào?" Thủy Bất Nhàn cười khẽ, mang theo vài phần hối tiếc "Chỉ trách muội hiểu được quá muộn, cũng có thể là vì đã quen sự tồn tại của nhau,  vậy nên ngay cả cảm tình thay đổi cũng không biết được, vẫn cứ tưởng mọi chuyện vẫn như trước. Nhưng thời điểm quay đầu lại phát giác người ta sớm đã không còn ở chỗ cũ."

"Bất Nhàn..." Cơ Lưu Tiêu muốn nói, lại bị Bất Nhàn cắt ngang, "Tiêu, cái gì cũng đừng nói, kỳ thật muội hiểu được, theo như lời huynh, muội chẳng qua là muốn nghe huynh chính miệng nói ra mới cảm thấy an tâm thôi."

"Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi." Thương cảm xong, lại là ra vẻ kiên cường cười khẽ.

"Được."

Bọn họ rời đi, tiếng bước chân chậm rãi xa dần, ta lại suy sụp trượt xuống, một loại cảm xúc không tên dưới đáy lòng lan tràn, cắn xé tâm ta.

Muốn buông nói dễ hơn làm, chính là mặc kệ gian nan thế nào, ta nhất định có thể làm được.

Thế gian này, chẳng có ai sẽ bởi vì không có ai đó mà thật sự không thể sống sót...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-119)