Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 013

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 013
Thân thế chi mê
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


Ai muốn giết ta?

Cơ Lưu Phong hay là Cơ Lưu Tiêu? Hoặc là người mà ta không biết?

Chính là người đứng sau màn này lại thật lợi hại, ngay cả thân phận thật của ta đều biết...

Từng bước sai, từng bước đã bắt đầu sai, kể từ đó, những ngày tại đây trong cung này, có thể nói là nguy cơ nổi lên bốn phía.

Ta giả vờ nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra khỏi Cách Phượng cung, khi nhìn thấy một tên thị vệ là lúc liền làm bộ ngất đi, miệng thuận tiện nói ra vài lời vô nghĩa, như gặp phải chuyện chấn kinh quá độ "Người điên... Thật đáng sợ..."

Thật sự cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Đúng như sở liệu của ta, không đến một hồi công phu, ta liền bị mang về Nhiễm Nguyệt các, Cơ Vô Nhai còn tức giận nói muốn giết người trong lãnh cung kia.

Thái y ở phía ngoài rèm chẩn trị cho ta hoảng sợ, vài đạo thanh âm bay vào bên tai của ta "Vương thượng, quận chúa chính là chấn kinh quá độ, nghỉ ngơi mấy ngày liền sẽ tốt hơn."

"Giải thích rõ cho quả nhân nghe" Cơ Vô Nhai không còn ôn hòa như ngày xưa nữa.

Ta như trước giả vờ hôn mê, vẫn không nhúc nhích trộm nghe bọn hắn nói chuyện.

"Thần trở về liền phối trị thuốc hay, chỉ cần uống vài thang, ứ thương bên trong của quận chúa rất nhanh liền có thể biến mất." Thái y kia hẳn là chưa thấy qua Cơ Vô Nhai tức giận như vậy, cho nên thanh âm lại có chút run run.

Phản ứng của Cơ Vô Nhai tuy nằm trong suy đoán của ta, nhưng lại vượt xa ngoài dự liệu của ta.

Ta biết hắn sẽ tức giận, lại không biết rằng sẽ tức giận như thế, chẳng lẽ thật là bởi vì ta lớn lên giống một người từng là phi tử của hắn, nên đối với ta sủng ái càng tăng sao?

Nếu điên phụ ở trong lãnh cung kia là người bị thua sau cuộc chiến quyền lợi chi tranh, vậy người thắng kia đâu? Phi tử có dung mạo giống ta đâu? Nàng giờ phút này đang ở nơi nào?

Hơn nữa nếu giống nhau, vì sao thời điểm cung nữ của điên phụ kia khi nhìn thấy ta sẽ không cảm thấy kinh ngạc?

Việc này coi như đã nhìn ra được mối liên quan, nhưng là ta vẫn không cách nào tìm ra một manh mối rõ ràng được.

"Trước lui xuống đi." Cơ Vô Nhai thanh âm dịu đi rất nhiều, sau đó là thanh âm cáo lui của nhóm Thái y, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, đến cuối cùng chỉ còn lại có âm thanh yên tĩnh.

Ta biết Cơ Vô Nhai vẫn còn ở trong phòng, nhưng là hắn cũng không lên tiếng, một đạo ánh mắt thủy chung nhìn ta, làm cho ta đang ngụy trang cũng cảm thấy lo lắng.

"Tiểu Nhiễm, là do quả nhân đã quá nóng vội." Một tiếng thở dài vang lên bên tai ta, mang theo vài phần tự trách cùng bất đắc dĩ.

Nóng vội?

Trong lòng của ta xẹt qua ngàn vạn suy nghĩ, ta biết có một số việc có lẽ sắp được công bố.

"Quả nhân xin lỗi nương của con, cũng xin lỗi con." thanh âm kia mang theo vài phần não nề, là một loại tiếng lòng rõ ràng.

Nương của ta? Nương của Hạ Nguyệt Nhiễm?

Ta chỉ biết là tứ phu nhân của Hạ phủ mất sớm, lại không nghĩ rằng bà ấy còn cùng Cơ Vô Nhai có liên quan.

Một màn nhớ lại xẹt qua ở trong đầu ta, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý tưởng.

Chẳng lẽ, Hạ Nguyệt Nhiễm là nữ nhi của Cơ Vô Nhai?

Cho nên hắn mới có thể sủng ái ta đang trong thân phận của Hạ Nguyệt Nhiễm như thế?

Chính là nếu nói như vậy, Hạ Diệp lại vì sao độc sủng Hạ Nguyệt Nhiễm? Nương của Hạ Nguyệt Nhiễm lại vì sao rời cung trở thành tứ phu nhân của Hạ Diệp?

Chuyện trong hoàng cung này quả nhiên phức tạp, bản thân ta không muốn mình bị cuốn vào, nhưng là giờ phút này xem ra ta giả trang là Hạ Nguyệt Nhiễm, nên nhất định ta sẽ trở thành trung tâm của lốc xoáy.

Ta lẳng lặng ngừng thở, hy vọng Cơ Vô Nhai sẽ tiếp tục nói thêm, chính là giờ phút này ngoài cửa lại vang lên một đạo âm thanh tiếng gọi, thì ra là Hạ Diệp đến đây.

"Vương thượng." thanh âm của Hạ Diệp truyền vào bên tai của ta.

"Tiểu Nhiễm bị thương, ngươi trên danh nghĩa là phụ thân, có phải hay không nên đến xem." Một câu nói của Cơ Vô Nhai lập tức chứng thật phán đoán trong nội tâm của ta.

Hạ Nguyệt Nhiễm, quả thật là nữ nhi của Cơ Vô Nhai, cho nên hắn mới sủng nàng như thế, liền giống như muốn bù lại sự thiệt thòi cho nàng.

Cho nên mới nói mặc kệ ở một lần thịnh yến kia ta có nói gì đó, làm cái gì đi chăng nữa, ta đều nhất định sẽ phải tiến cung.

Cho nên Hạ Diệp mới có thể muốn ta tiến cung, thì ra tất cả đã được họ sớm an bài tốt.

*****

"Cho nên vương thượng mới gọi vi thần đến sao?" trong thanh âm của Hạ Diệp nhưng lại mang theo vài phần hơi hơi trào phúng, ta mặc dù vẫn đang nhắm hai mắt, cũng có thể đoán được biểu tình giờ phút này của hắn.

Hắn đối với Cơ Vô Nhai nhưng lại vô lễ như thế.

"Quả nhân không nghĩ để cho người khác biết cái gì, đợi lát nữa Tiểu Nhiễm nếu tỉnh lại thấy ngươi nhất định sẽ rất cao hứng." Cơ Vô Nhai nhưng lại cũng không tức giận, ta nghĩ rằng hắn chính là đang đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.

"Vương thượng, vi thần giả ý sủng nàng nhiều năm như vậy, đã quá đủ rồi." Hạ Diệp trong lời nói không còn sự dung túng như ngày xưa, một tia bất mãn bên trong, hoàn toàn đều là đối với Cơ Vô Nhai bất kính "Vương thượng nếu đem nàng trở về bên cạnh người, nên nói cho nàng hết thảy. Chuyện sủng nàng, thần bất lực."

Thì ra sự sủng ái của Hạ Diệp đối với Hạ Nguyệt Nhiễm toàn bộ đều là giả, bất quá hắn cũng thật là lợi hại, nhưng lại có thể nhẫn nhịn được lâu như thế, đóng vai một phụ thân sủng ái như chính là con gái của mình.

"Hạ Diệp, quả nhân biết, quả nhân rất xin lỗi ngươi, nhưng là ngươi cũng đừng tưởng rằng quả nhân thật sự cái gì cũng không biết."

Cơ Vô Nhai trong thanh âm mang theo vài phần tức giận "Ngươi ở mặt ngoài là sủng Tiểu Nhiễm, cái gì đều làm theo nàng, nhưng là trên thực tế ngươi là đang làm cho nàng trở nên xấu tính trong mắt mọi người, ngươi trăm phương ngàn kế như thế, đơn giản chính là nghĩ muốn trả thù quả nhân. Điểm này quả nhân có thể bỏ qua, quả nhân cũng vẫn như cũ sẽ cho Hạ gia vô hạn vinh sủng, nhưng là ngươi tiếp tục sủng Tiểu Nhiễm, ta không hy vọng nàng biết tất cả mọi việc, ta đây là đang bảo hộ nàng."

Giờ phút này, ta rốt cục hiểu được là thiên kim đại tiểu thư, Hạ Nguyệt Nhiễm vì sao sẽ như thế không giống người thường, thì ra là Hạ Diệp cố ý làm, hắn là muốn cho Hạ Nguyệt Nhiễm trở thành ác nữ, một người gặp một người ghét, ở mặt ngoài là tiếp tục dung túng cưng chiều, trên thực tế là đang trả thù Cơ Vô Nhai.

Chính là trong quan niệm của hắn, nữ tử đúng nghĩa nên có dáng vẻ tri thức hiểu lễ, tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng là ta lại cho rằng hắn như vậy trả thù đúng là một thành tựu, đã tạo ra Hạ Nguyệt Nhiễm không giống người thường.

Nàng bất quá mặc dù luôn luôn nói dối, nhưng kỳ thật so với ai khác đều tốt hơn hẳn.

"Vương thượng nếu đã nói như vậy, thần cũng không nghĩ tiếp tục phủ nhận." Hạ Diệp thanh âm như trước là vô cùng thanh thản không có bất kì vướng bận nào, không mang theo một cảm xúc gì "Vương thượng người nói người muốn bảo hộ nàng, nhưng là người cũng nên hiểu được chính là vì sự sủng ái của người, mới có thể làm cho nàng đưa tới họa sát thân. Không có quan hệ đến thân thế của nàng, cũng không quan hệ nàng có nên hay không biết tất cả, mà là ở chỗ người, sủng ái của người đó là con dao hai lưỡi, yêu nàng đồng thời cũng đã đâm bị thương nàng, năm đó đối đãi với Tiểu Cẩn người còn không rõ, giờ phút này lại vẫn còn muốn đối đãi với nàng như vậy sao?"

Tiểu Cẩn?

Chắc là nương của Hạ Nguyệt Nhiễm rồi.

Chỉ là bọn hắn trong lúc đó dây dưa, tựa hồ lại là đang nói về chuyện xưa chưa giải quyết xong

"Quả nhân biết, nhưng là chẳng lẽ quả nhân sủng ái chính nữ nhi của mình có sai lầm rồi sao? Quả nhân muốn bồi thường cho Tiểu Nhiễm." thanh âm của Cơ Vô Nhai mang theo vài phần kích động.

Bọn họ tựa hồ đã quên, ta tùy thời đều có khả năng tỉnh. Tuy rằng trên thực tế ta vẫn đều tỉnh.

*****

"Vương thượng, đó là chuyện của người, người muốn sủng ái chính nữ nhi của người, như vậy liền từ chính người đi bảo hộ, đừng bao giờ gọi thần đến làm bất cứ một chuyện gì nữa." Hạ Diệp trong giọng nói là hoàn toàn quyết liệt và cự tuyệt "Chuyện trước kia liền dừng ở đây đi, mặc kệ là Tiểu Cẩn hay là Tiểu Nhiễm cũng thế, thần cũng không muốn nghĩ xen vào nữa."

"Hạ Diệp, chúng ta vì sao lại trở thành như vậy?" Cơ Vô Nhai hơi hơi thở dài.

"Vương thượng, ở một khắc kia khi người bắt đầu yêu thương Tiểu Cẩn, chúng ta liền nhất định sẽ không thể tiếp tục là bằng hữu." Hạ Diệp trong lời nói sâu kín ở bốn phía lưu chuyển "Theo một khắc bắt đầu kia, người là quân vương, ta là thần, chúng ta chỉ là quan hệ như vậy."

"Hạ Diệp, quả nhân biết lúc trước dùng thân phận áp chế ngươi là quả nhân không đúng, nhưng là... Quả nhân là thật sự yêu Tiểu Cẩn."

Thì ra là Cơ Vô Nhai dùng quyền đoạt tình?

"Người nói người yêu nàng, sẽ không nên đối với nàng như thế, nếu không thể cho nàng thân phận, thì không nên đi trêu chọc nàng, là người hại chết Tiểu Cẩn." Hạ Diệp thanh âm vốn bình thản rốt cục xuất hiện vết rách, cuồng nộ thổi quét.

Thì ra nương của Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không phải là phi tử của Cơ Vô Nhai, cho nên người trong hậu cung này, nhìn thấy khuôn mặt này tuyệt không giật mình, mà điên phụ trong lãnh cung chắc là người duy nhất biết được chân tướng đi.

Nguyên nhân nàng rơi vào kết cục thất sủng chính là như thế sao?

"Hạ Diệp..." Cơ Vô Nhai thanh âm cũng bắt đầu mang theo phẫn nộ, chắc là bị Hạ Diệp chạm đến chỗ đau.

"Vương thượng, vi thần cáo lui." Nhưng là Hạ Diệp tựa hồ không cho hắn cơ hội, một tiếng cáo lui, sau đó là tiếng bước chân vội vàng rời đi, nhân tiện tiếng đóng cửa cường điệu thật mạnh vang lên.

Bầu không khí vốn huyên náo lập tức lại trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ duy có tiếng hít thở liên tiếp của chúng ta vang lên.

Yên lặng...

Như trước thực yên lặng.

Ta không biết trải qua bao lâu, chỉ biết là ta dĩ nhiên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, chính là giờ phút này Cơ Vô Nhai như là từ trong mộng mới tỉnh, thì thào tự nói "Nhất định là vương hậu."

Theo sau hắn lại đến gần bên giường của ta, bàn tay mơn trớn hai má của ta, sủng nịch nói: "Tiểu Nhiễm, quả nhân nhất định sẽ bảo vệ con."

Sau khi nói câu đó, hắn tựa như cơn gió rời đi, tiếng đóng cửa cùng với tiếng bước chân vang lên, xa dần, cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất, khôi phục lại sự yên tĩnh trong phòng.

Ta rốt cục không cần tiếp tục vất vả ngụy trang nữa, mở mắt ra, ngồi dậy vặn người, thả lỏng bàn tay có chút cứng ngắc.

Thời điểm hắn rời đi, có nói là vương hậu.

Chẳng lẽ người dẫn ta đến Cách Phượng cung thật là vương hậu sao? Nữ nhân kia biết thân phận của ta?

Sẽ không...

Nếu nàng biết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta như thế.

Ta cuối cùng cảm thấy người phía sau màn này tựa hồ cũng không phải là người trong cung, chỉ có thể là hắn có nội gián ở trong cung, là ai?

Làm như vậy nhằm mục đích gì?

Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, ta cho tới bây giờ đều là một người lười biếng, có một số việc nếu không thể nghĩ được, như vậy liền thuận theo tự nhiên đi, nếu người nọ thật sự muốn hại ta, như vậy hắn nhất định còn có thể hành động tiếp, ta giờ phút này phải làm đó là bình tĩnh xem diễn biến tiếp theo.

Mà thân thế chi mê này của Hạ Nguyệt Nhiễm hay không có thể càng thêm lợi dụng được?

Cơ Vô Nhai nếu nghĩ muốn bồi thường ta, như vậy nếu ta nói muốn thất thải kỳ thạch, hắn cũng nhất định sẽ cho ta đi.

Nghĩ thế, ta thản nhiên mà cười, xem ra ngày ta rời đi cũng không còn cách xa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)