Tịnh Nguyệt –Bất Nhàn
← Ch.007 | Ch.009 → |
Thủy Bất Nhàn của Đông Hải quốc, cùng Thu Tịnh Nguyệt của Nam Mạch quốc, được xưng là hai đại tài nữ đương thời.
Mà giờ phút này, tại trung tâm yến hội, nữ tử vận y phục màu trắng đang đánh mặc nguyệt cầm chính là Thủy Bất Nhàn, thanh lệ thoát tục, cô phương ngạo nghễ, thật giống như tiên nữ hạ phàm, chỉ có thể ở xa mà thưởng thức không thể tới gần
Màu trắng của y phục, màu đen của cầm phối hợp rất ăn ý, không một ngòi bút nào nào có thể vẽ được hết sự phong tình của vẻ bề ngoài như vậy.
Tuy nói là tài nữ, nhưng với dung mạo kia cũng không thể có người nào sánh được.
Y phục màu trắng thêu hình những đám mây mờ ảo, một mái tóc đen được tùy ý buộc lên thành búi tóc, một ít tóc thả lỏng trước ngực, một ít khác lại được thả phía sau, tùy ý mà tự nhiên.
Chỉ cần là tùy ý liếc mắt, chỉ cần là vô tình cười, cũng là phong tình vạn chủng.
Nếu nói Khúc Nhược Vân quyến rũ xinh đẹp, tìm không ra một tia tỳ vết nào, như vậy vẻ đẹp của nữ tử trước mắt đó là thanh lệ quá mức, tựa hồ không có dính một chút nào của phong trần nhân gian, tổng cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng đều đã biến mất.
Mà cái loại ngạo nghễ này lại làm cho nàng giống như thiên nhân ngạo nghễ ở trên chín tầng mây, liếc nhìn xem vạn vật ở hồng trần.
Chung quanh im lặng chỉ có liên tiếp tiếng hít thở, tất cả mọi người tinh tế lắng nghe tiếng đàn của Thủy Bất Nhàn, tựa hồ đều bị tiếng đàn của nàng thu hút. Tiếng cầm vang lên âm thanh trầm thấp, mà Thủy Bất Nhàn đang tấu lên một khúc cũng là khí thế ngất trời bàng bạc.
Chính là cũng chỉ có loại tài năng này mới đem mặc nguyệt cầm được phát huy hết mức ưu thế.
Ta không khỏi theo tiếng đàn hình dung ra trên chiến trường rộng lớn, tựa hồ có thể thấy được đao quang kiếm ảnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng ngựa hí vang đầy khí thế, tất cả tất cả rất chân thật.
Thủy Bất Nhàn của Đông Hải quốc quả thực danh bất hư truyền, cũng chỉ có ở trên chiến trường, mới cảm thụ qua bầu không khí này, chỉ có nhân tài mới có thể đem mọi việc trên chiến trường diễn giải giống y như đúc.
Giai truyền trong thiên hạ, Thủy Bất Nhàn năm tuổi đã thông thạo văn thư, bảy tuổi liền bắt đầu đọc binh thư thuần thục, mười một tuổi dâng lên một kế cho tướng quân phụ thân, đánh lui sự tiến công của Bắc Thương quốc, mười ba tuổi bắt đầu đi theo vào doanh trại, bày mưu tính kế. Mười lăm tuổi liền có thể một mình rong ruổi trên chiến trường, cùng tướng quân nhiều năm kinh nghiệm kề vai chiến đấu, lập nhiều kì công.
Không nghĩ tới, lúc này đây không chỉ có kiến thức sâu rộng, mà còn có sắc đẹp có thể trở thành đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải, quả thực là xứng danh quận chúa Bất Nhàn nổi tiếng thiên hạ.
Chỉ là so với Khúc Nhược Vân, Thủy Bất Nhàn mới là chân chính là đệ nhất mỹ nhân tài sắc vẹn toàn.
Bất quá đối với những người này, ta cũng không có nhiều cảm giác.
Gần đây cũng từng nghe thấy vương thượng sủng ái Thủy Bất Nhàn, cố ý làm cho nàng chọn thất hoàng tử – đứa con trung thành nhất của ông làm vi phu (*).
Cũng có người nói, ai được Bất Nhàn quận chúa tương trợ, thì người đó sẽ trở thành vương thượng tiếp theo của Đông Hải quốc.
Đương mơ màng suy nghĩ, thì Thủy Bất Nhàn một khúc đã tấu xong, bên dưới tức thì vang lên một tràng vỗ tay, xem ra so với Khúc Nhược Vân, Thủy Bất Nhàn lại được nhiều người ủng hộ, yêu mến hơn.
Xem ra vang danh của Thủy Bất Nhàn ở Đông Hải quốc cũng không phải không có căn cứ.
Chính là lục Vương gia Cơ Lưu Tiêu được người cho rằng có khả năng được vương vị nhất, vì sao lại bỏ qua Thủy Bất Nhàn mà chọn Khúc Nhược Vân?
Hay hắn chính là loại người mà Thủy Bất Nhàn khinh thường nhất?
Nghĩ đến cuối cùng, ta cảm thấy chỉ có thể là như thế, xem ra Vương gia được gọi là phong lưu cũng có thời điểm bị một nữ nhân cự tuyệt.
Ta vừa tưởng tượng thấy bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, đáy lòng liền cảm thấy vui vẻ, cặp mắt tà mị kia đang hướng về phía ta, thật giống như biết ta đang suy nghĩ cái gì.
*****
Đúng lúc này, một tiếng kêu to làm cho ta không thể không thu hồi tâm trí.
"Hạ khanh, hai vị tiểu thư của nhà khanh hôm nay là ngày đầu tiên đến, không biết tính biểu diễn cái gì đây?" Chính là vị vương thượng vẻ mặt ôn hòa cao cao tại thượng, đang hỏi Hạ Diệp, ánh mắt còn đang đánh giá ta cùng Hạ Nguyệt Mộng.
Hạ tam tiểu thư ác danh nổi tiếng Minh Nguyệt thành, thật không biết vương thượng ôn hòa này có biết hay không.
Ta nghiêng đầu nhìn phía Hạ Diệp, đã thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc rồi mới mở miệng nói: "Tiểu Nhiễm, lên đi."
Trong mắt hắn có một loại phức tạp mà ta nhìn không ra được.
Biểu diễn tài nghệ?
Ta cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng Hạ Nguyệt Nhiễm chính là thứ gì cũng không thông, thì có thể biểu diễn cái gì?
Hạ Diệp phải biết rõ chính nữ nhi của mình chứ, sao lại nhất định bảo ta phải tham gia yến hội này?
Hạ Nguyệt Nhiễm không có mỹ mạo như Khúc Nhược Vân, cũng không có tài hoa tuyệt đại như Thủy Bất Nhàn, như thế nào có thể đi đoạt được tầm mắt của người khác đây?
Duy nhất có thể tự cao lại là cái ác danh kia, có phải hay không hắn muốn ta lấy đại cái ấy làm vốn cho mình?
Ta cuối cùng cảm thấy nơi này tựa hồ có cái gì đó ta không thể chạm đến.
Chính là giờ phút ta đang ở trong thân phận Hạ Nguyệt Nhiễm, cũng chỉ có thể như chấp nhận đi lên.
Ta đi tới trung tâm yến hội, kéo làn váy hoa lệ lên, uốn lượn mà qua, giờ phút này, ta liền trở thành tiêu điểm của mọi người, chính là như thế này bên trong tầm mắt đều có biểu hiện cười nhạo.
Kia thân hồng y, kia thân trang phục hoa lệ giờ phút này nghiễm nhiên trở thành tượng trưng cho sự thua cuộc của ta, cứ như là ta đã đoán trước được sẽ như vậy.
Đây chính là ánh mắt đang đả đảo ta sao?
Sẽ không, bởi vì ta là yêu nữ, nên ta không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, mà Hạ Nguyệt Nhiễm cũng là ác nữ rất bốc đồng.
Ta cười, chính là cái loại biểu hiện bừa bãi, không phải là thiên kim tiểu thư, nên có gì phải sợ.
Nếu ác danh đã có, ta cũng không cần phải lo xấu mặt.
"Vương thượng, thần nữ cái gì cũng không biết." Ngẩng đầu, ta trực tiếp trả lời, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Người địa vị cao cao tại thượng kia như đang sửng sốt, theo sau liền hỏi lại: "Thật sự là cái gì cũng không biết?"
Vì sao ta lại cảm thấy trong tầm mắt kia có chút chờ đợi?
Chính là ta cũng không có tâm tìm hiểu, chỉ vang dội nói lại: "Đúng, cái gì cũng không biết"
"Vương thượng, chẳng lẽ Người không nghe thấy những lời đồn trong Minh Nguyệt thành sao?" Vương hậu bên cạnh liếc mắt nhìn ta một cái, trong đáy mắt là tràn đầy sự chán ghét.
Nàng là người của Khúc gia, bác của Khúc Nhược Vân, biểu hiện chán ghét này ta cũng có thể hiểu, chính là ta ghét nhất bị cái loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn, sẽ có một ngày ta làm cho nàng chịu chút đau khổ.
"Lời đồn đãi gì? Quả nhân sao không biết?" Vương thượng hỏi.
"Vương thượng mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, tất nhiên là sẽ không biết lời đồn đãi này." Lúc này đây người nói chuyện là Khúc Thương Chi, xem ra tỷ đệ bọn họ chính là tính mượn việc này để ra oai phủ đầu Hạ gia.
Ta hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Diệp, thì thấy hắn không có chút biểu tình biến hóa gì, giống như là hoàn toàn không thèm để ý, cũng không biết là hắn đang cố trấn định, hay là thật sự không sao cả?
Nhưng thật ra Hạ Nguyệt Sanh, biểu hiện đối với ta vốn ôn hòa cùng dung túng lại hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại có vẻ mặt ngưng trọng, thật sự không thú vị.
Nhìn thoáng qua, ta liền thu hồi tầm mắt, chờ xem vương hậu bọn họ muốn làm như thế nào.
"Vậy Thương khanh nói đến cho quả nhân nghe một chút đi." Vương thượng tựa hồ có chút hứng thú.
Khúc Thương Chi đang mang vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này dĩ nhiên mang theo một tia cười nhạt "Vương thượng, trong Minh Nguyệt thành có một si, một ác nổi tiếng nhất, trong đó ác liệt nhất chính là Hạ tam tiểu thư."
Tầm mắt của Vương thượng dừng lại trên mặt ta, biểu hiện làm như không thế nào tin được "Như thế nào có thể?"
"Vương thượng, Hữu Thừa tướng nói là thật sự, Nguyệt Nhiễm chính là ác nữ trong miệng mọi người." Nếu bọn họ đều như thế, ta cũng chỉ đơn giản thản nhiên mà thừa nhận "Nguyệt Nhiễm cái gì cũng không biết, cái biết duy nhất đó là nghịch ngợm gây sự."
Ta không biết vương thượng ôn hòa này sẽ có phản ứng như thế nào? Chính là tự cảm thấy hắn tựa hồ đặc biệt để ý đến chuyện của Hạ Nguyệt Nhiễm.
Có lẽ là ta quá mức mẫn cảm rồi, khả năng hắn đối với ai cũng đều như vậỵ.
*****
"Hạ Nguyệt Nhiễm." Hắn đột nhiên cao giọng kêu, nhất thời không giống với giọng nói ôn hòa vừa rồi.
Ta hoảng sợ, đột nhiên hành lễ nói: "Thần nữ đây ạ."
Hổ chung quy cũng là hổ, mặc dù là hổ bị bệnh nhưng cũng có thời điểm phải phát uy?
Thật tình ta không biết hắn sẽ trừng phạt ta như thế nào?
Chính là ngay sau đó, lời nói của hắn không chỉ làm cho ta kinh ngạc không thôi, mà ngay cả những người chung quanh đều cảm thấy không thể tin được, vốn tưởng rằng hắn sẽ trừng phạt ta, nào biết hắn lại đột nhiên cười nói: "Quả nhân thích người thẳng thắn, Nguyệt Nhiễm vào trong cung bồi quả nhân được chứ?"
Trong cung?
Ta biết ta nên nhận, bởi vì chỉ có nơi đó, ta mới có thể nhanh nhất nghe được tin tức về thất thải kỳ thạch, huống chi có thể tiếp cận được với vương thượng của Đông Hải quốc này, thật giống như trời ban cho ta một cơ hội.
Nhưng là với tính cách của Hạ Nguyệt Nhiễm, nàng sẽ cự tuyệt, bởi vì nàng không thể chịu đựng được sự trói buộc.
Ta không có quên rằng, ta giờ phút này vẫn trong thân phận là Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên thật cẩn thận hỏi, biểu tình như vô tội mà lại đơn thuần "Vương thượng, Nguyệt Nhiễm có thể cự tuyệt không?"
"Vương thượng để mắt đến tiểu nữ là phúc khí của tiểu nữ." Hạ Diệp đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh ta, thi lễ với vương thượng, sau lại lôi kéo ta nhỏ giọng nói: "Còn không mau tạ ơn."
Ta đáng thương hề hề liếc hắn một cái, thật giống với Hạ Nguyệt Nhiễm đối với hắn làm nũng.
Hắn không phải hiểu rõ Hạ Nguyệt Nhiễm nhất sao?
Vì sao giờ phút này lại tính đem nàng giam cầm ở trong cung?
Là tư tưởng không được chống đối lại Vua? Hay là có cái ẩn tình gì đó?
Hạ Diệp không có lộ ra sự dung túng như ban đầu, chính là lại một lần nữa nhắc nhở "Tiểu Nhiễm, mau tạ ơn."
Ta mặc kệ hắn, một lần nữa nhìn về phía vương thượng "Vương thượng, thần nữ có thể cự tuyệt không?"
Vương thượng nhưng lại cũng lộ ra một biểu tình vô tội, cười nói: "Không thể."
Hắn, thật sự thích ta như vậy sao?
Ta cảm thấy vương thượng này rất quái lạ, quái làm cho ta cảm thấy trong đó như đang có âm mưu.
"Hạ Nguyệt Nhiễm tiếp chỉ." Hắn cao giọng nói: "Hạ gia tam tiểu thư Hạ Nguyệt Nhiễm, hoạt bát đáng yêu, rất hợp ý quả nhân, cho nên ta thu nhận làm nghĩa nữ, phong làm Nguyệt Nhiễm quận chúa, vào cung làm bạn với quả nhân."
Hạ Diệp lôi kéo ta quỳ xuống đất tạ ơn, ta mặt ngoài là bộ dáng không vui, nhưng là đáy lòng lại đang mừng thầm.
Không cần biết bọn họ trong lúc đó có âm mưu gì, chờ ta lấy được vật ta đang tìm, liền cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.
Muốn nói ai có sắc mặt khó xem nhất, thì đó là vương hậu và Khúc Thương Chi, bọn họ rõ ràng tính vũ nhục ta, nhưng kết quả cuối cùng lại ngược lại giúp ta, nếu là ta, ta cũng không cao hứng.
Yến hội tiếp tục, biểu diễn tài nghệ cũng tiếp tục, ta hỗn loạn ngồi xuống vị trí cũ, cũng không xem bọn hắn đang biểu diễn cái gì, chỉ biết là cuối cùng vương thượng tựa hồ đối với vài người trong đó cũng có chút vừa lòng, hình như Hạ Nguyệt Mộng cũng ở trong đó.
Vậy là từ nay trở đi vẫn còn phải tiếp tục, cho nên hôm nay trừ bỏ hôn sự của Khúc Nhược Vân cùng Cơ Lưu Tiêu, còn lại sẽ đợi tuyên bố vào ngày mai.
Cũng không biết đến cuối cùng là nhà ai sung sướng nhà ai sầu, dù sao ta quyết định là sẽ không tiếp tục tham gia những yến hội nhàm chán như vậy nữa.
Ta đã là nghĩa nữ của vương thượng, đợt tuyển phi này không còn quan hệ gì với ta nữa, nếu nói không tham gia vương thượng cũng sẽ đồng ý thôi.
Chỉ là vương thượng sủng ái Thủy Bất Nhàn là vì hắn không có nữ nhi, lại phi thường thưởng thức tài hoa của Thủy Bất Nhàn, cũng không biết hắn đang tính toán gì đối với?
Xem ra trong Minh Nguyệt thành nhất định lại nổi lên lời đồn đãi mới ...
← Ch. 007 | Ch. 009 → |