Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 001

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 001
Mỹ nam chủ tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Lazada


Hắn – Dạ Khuynh Thành là lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu Minh Nguyệt lâu, cũng là Minh Nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ.

Khuynh Thành – Minh Nguyệt

Người cũng như tên, hắn là một mỹ nam tử không hơn không kém.

Ta – Nguyệt Liễu Lăng là cung chủ của Kính Nguyệt cung, là độc Mị yêu nữ mà trên giang hồ mỗi người nghe thấy tên là sắc mặt đều đột biến.

Trên giang hồ mọi người đều đồn đãi ta làm việc phóng đãng, am hiểu mị hoặc nam nhân, thủ đoạn ngoan độc, là yêu nữ giết người không chớp mắt.

Ta cùng hắn, một người được mỗi người ca tụng là công tử, một người là mỗi người đều phỉ nhổ gọi yêu nữ. Vốn vĩnh viễn hai người không nên tương giao, nhưng là ai cũng không biết, hắn chính là chủ nhân của ta.

Ba năm trước đây, vào một khắc ta nắm lấy vạt áo của hắn, hắn liền là chủ nhân của ta.

Ba năm trước đây, ta đã quên hết thảy mọi thứ, thời điểm tỉnh lại liền đã thấy mình đang ở bên trong một căn phòng nhỏ hắc ám, nơi đó tụ tập rất nhiều người. Sau đó ta mới biết được chính mình đã lưu lạc ở trong tay bọn buôn người.

Vào một ngày, bọn buôn người đem chúng ta ra thị trường, chuẩn bị buôn bán. Sau đó ta chạy thoát, liều lĩnh trốn, mặc kệ những ánh mắt bất thường của mọi người nhìn ta, cũng không thèm để ý đến tiếng la hét đuổi theo phía sau của bọn buôn người, chỉ biết là trốn.

Sau đó, ta nhìn thấy hắn, một công tử phảng phất như tiên tử hạ phàm

Ngay sau đó, ta dĩ nhiên bắt lấy vạt áo của hắn, toàn bộ sức nặng thân mình cơ hồ đều dựa vào thân mình hắn, cầu xin nói "Cứu ta"

Người bên cạnh hắn cau mày nhìn ta, vẻ mặt ghét bỏ "Kẻ khất cái này, mau rời công tử nhà ta"

Mà hắn lại thủy chung ôn nhu cười, mâu quang động lòng người "Cô nương, làm sao vậy?"

Ta không để ý đến công tử ở bên cạnh hắn, chính là một mặt vẫn cầm lấy vạt áo của hắn "Cứu ta"

Theo sau, bọn buôn người đã đuổi theo đến nơi, mà hắn đương nhiên mua hạ ta, thành chủ nhân của ta.

Mãi sau này, từ trong miệng người bên ngoài, ta mới biết được hắn là Dạ Khuynh Thành, là lâu chủ của Minh Nguyệt lâu.

Chính là lúc ấy, ta căn bản không biết Minh Nguyệt lâu là cái gì, chỉ biết làm đẹp lòng chủ nhân, làm cho hắn vui vẻ, đợi đến khi ta biết bối cảnh của Minh Nguyệt lâu, thì cũng là lúc ta sớm thành công lưu lại tại bên người hắn.

Đương nhiên hắn thủy chung vẫn là chủ nhân của ta.

"Nha đầu, đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Thanh âm ôn hòa của mỹ nam chủ tử vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của ta lại.

Ta ngước mắt nhìn hắn cười nói "Suy nghĩ làm thế nào để Tiểu Thành Thành để ý đến ta"

Ta nghĩ trên đời này, ta là người can đảm nhất, dám cam đảm nhìn thẳng chủ tử đầy khiêu khích.

Giang hồ đồn đãi yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng ái mộ Minh Nguyệt công tử, không từ bỏ mục đích nào để theo đuổi.

Chắc là bởi vì ngôn ngữ lớn mật kia của ta, nên mọi người nghe xong đều mơ màng một phen, sau liền thành lời đồn đại kiều diễm giữa ta cùng hắn.

Chính là, lời đồn đãi nhưng cũng đều không phải là giả dối.

Ta xác thực thích hắn, không phải lấy thân phận người hầu thích chủ nhân, mà là một nữ nhân thích một người nam nhân.

Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua mái tóc đen của ta, vuốt lấy mấy ngọn tóc chậm rãi quấn quanh ở đầu ngón tay. Hắn luôn thích ôn nhu vuốt ve mái tóc đen bóng mượt của ta, hắn luôn khen ngợi ta có một bộ tóc đẹp.

"Ngươi, nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn, dám trêu nghẹo cả chủ tử?" hắn tràn đầy sủng nịch, điểm nhẹ chóp mũi của ta. Nghe trong lời nói là ý khiển trách, nhưng lại tràn đầy dung túng.

Ta thích ngồi ở trên đùi hắn, tựa đầu vào trong lòng hắn, tùy ý hắn vuốt ve ngọn tóc đen của ta.

Ta thích nghe hắn sủng nịch gọi ta là nha đầu, trong giọng nói cũng tràn đầy dung túng, ta cũng thích cái tên Nguyệt Liễu Lăng hắn đặt cho ta.

Tựa hồ không hiểu tại vì sao mà bên trong hết thảy tùy ý hắn chiếm cứ sở hữu suy nghĩ của ta. Mà đợi cho đến thời điểm phát giác ra, sớm đã xâm nhập vào tận cốt tủy.

*****

Ta ở trên đùi hắn thay đổi tư thế một chút cho thoải mái, cười nói:

"Tiểu Thành Thành, thành thật mà nói ngươi thật sự rất mĩ a, khi ngươi cười thật mĩ, khi ngươi tức giận vẫn là như vậy mĩ."

Ba năm qua, hắn đối với ta tốt lắm, ôn nhu dung túng, mặc dù thời gian chúng ta ở chung cũng không gọi là dài, nhưng là lại rất ăn ý với nhau. Ta nghĩ bất luận kẻ nào đều không thể xen vào được.

Chính vì thế đã có một lần làm cho thị vệ bên người hắn không vui thật lâu. Chính là nhìn đến hắn không vui, ta cũng là vui thật sự. Ai kêu hắn lúc trước đối đãi với ta như thế.

Ta là tiểu nhân, lại là nữ nhân, cho nên tất nhiên có cừu ắt báo.

"Liễu Lăng, dừng tay đi" hắn đột nhiên nói lời thấm thía.

Mỗi khi hắn thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ liền luôn gọi tên của ta.

"Dừng không được" ta lơ đễnh cười.

Ý tứ trong lời nói của hắn sao ta lại không rõ, chính là nếu muốn ta dừng tay, rời khỏi giang hồ, sợ là không thể dễ dàng được như vậy.

"Nha đầu, không phải lúc trước ngươi làm gì cũng đáp ứng ta hay sao?"hắn sâu kín thở dài.

"Kia không được tốt cho lắm, tính tình ta như vậy bị người ta gọi là yêu nữ cũng là tất nhiên" ta vân vê vạt áo của hắn, cười sáng lạn như hoa.

"Nhưng thật ra Tiểu Thành Thành, ngươi không chê ta là ta đã thấy tốt rồi"

Hắn cả giận nói "Ta như thế nào lại ghét bỏ ngươi?"

"Tiểu Thành Thành nhưng lại là Minh Nguyệt công tử, mà ta cũng là độc Mị yêu nữ. Chúng ta nhưng là chính tà không dung nhập nga~" ta vẫn như trước vẫn vân vê vạt áo của hắn, bên môi lại nhếch lên nụ cười giảo hoạt,

Hắn than nhỏ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà xẹt qua hai má ta "Liễu Lăng vĩnh viễn là nha đầu hiểu rõ ta nhất"

Tâm của ta khẽ động, một cỗ lo lắng ở trong ngực lan tràn ra.

Ta nhớ quyết định ngày đó, hắn quả thực vẫn là Tiểu Thành hiểu ta nhất.

"Ân, Tiểu Thành Thành cũng vĩnh viễn là người ta thích nhất"

Ta hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Một mùi hương thơm ngát thản nhiên tràn ngập chóp mũi của ta. Trên người hắn luôn có một loại sạch sẽ, mà mùi hương lại dễ chịu.

Lúc này, đúng là lúc trăng tròn nhất, ánh trăng theo cửa sổ rọi vào bên trong phòng.

Minh Nguyệt, không biết kia có còn là Minh Nguyệt sáng ngời nữa hay không. Ta vụng trộm dò xét hắn, trong lòng đều có một phen cảm khái.

Ánh trăng bao quanh, thản nhiên tỏa ra một ánh hào quang quanh thân hắn. Hắn áo trắng như tuyết, khuôn mặt giống như ngọc, tóc đen không có gió mà bay bay, mông lung tựa hồ như thiên ngoại phi tiên, tình cảnh này đẹp như một bức họa.

Đột nhiên trong lúc bàn tay vốn đang ôn nhu vuốt ve tóc đen của ta, bỗng dưng túm chặt tóc của ta, làm da đầu ta đau nhức. Khuôn mặt vốn đang ôn nhu như ngọc giờ phút này chính là vặn vẹo thống khổ, nhưng lại có vài phần hương vị dữ tợn.

Hắn đã muốn xuất hiện?

*****

Ta đột nhiên ly khai khỏi lòng của Dạ Khuynh Thành, lên tiếng gọi "Truy Vân mau tới"

Cửa bị mở ra, Truy Vân thị vệ của Dạ Khuynh Thành lập tức chạy vào, cũng không nhìn ta liếc mắt một cái, đi thẳng đến bên người của Dạ Khuynh Thành điểm huyệt hắn, cho hắn ăn một viên thuốc.

Thời gian không đến uống một ly trà nhỏ, đôi mắt bởi vì thống khổ mà nhắm chặt lại, đột nhiên mở ra.

Ánh mắt vốn là ôn hòa, giờ phút này lại sớm trở lên lạnh lùng.

Thời điểm lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, ta rất hoảng sợ. Chính là giờ phút này ta lại sớm đã quen, bởi vì trong thân thể mỹ nam chủ tử của ta ẩn nấp hai loại tính cách. Hoặc cũng có thể nói là hai người chiếm cứ lấy trong cùng một thân thể.

Ta không biết đây là căn bệnh gì, chỉ biết rằng thời điểm Dạ Khuynh Thành xuất hiện, một người kia trong thân thể liền ngủ say. Mà hiện tại người khác xuất hiện, như vậy ngủ say đó là Dạ Khuynh Thành.

Người này hắn tự xưng là Mị.

Mà hắn một tay thành lập Kính Nguyệt cung, một tay đem ta bồi dưỡng thành độc Mị yêu nữ, là một chủ nhân khác của ta.

Bọn họ biết đối phương tồn tại, lại không biết đối phương đã làm cái gì.

Mị, hắn chưa bao giờ kêu tên của ta, luôn gọi là nữ nhân, thật sự đem ta đối xử như người bình thường.

Hắn cũng từng nói, nếu lúc trước ta gặp được người kia là hắn, như vậy hắn nhất định sẽ không cứu ta.

Nói như thế ta thật sự là may mắn vì lúc ấy ngủ say là hắn.

Sau hắn lại nói nếu Dạ Khuynh Thành đã mua hạ ta, như vậy hắn cũng liền là chủ nhân của ta.

Hắn am hiểu dụng độc, thường dùng cơ thể của ta để thử độc, mỗi giờ phút đó ta đều đã sống không bằng chết. Mà hắn không chút nào cảm thấy có gì áy náy, với hắn mà nói, ta chỉ là một công cụ thử độc cho hắn.

Đương nhiên ta cũng phản kháng qua, chính là phản kháng kết quả cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thống khổ hơn mà thôi. Vì thế, ta phải học thừa nhận, thừa nhận hắn một lần lại một lần thí nghiệm, cũng chậm rãi luyện thành thân mình bách độc bất xâm.

Hắn cũng dạy ta rất nhiều điều, không riêng gì hạ độc, càng bao gồm cầm kỳ thư họa, binh pháp bày trận, sau đó làm cho ta ở trên giang hồ gây sóng gió, tạo nên một độc Mị yêu nữ.

Ta không biết hắn làm như vậy là có mục đích gì, đương nhiên hắn cũng không nói cho ta biết. Với hắn mà nói ta chỉ cần nghe và làm tốt là được, còn lại cái gì cũng không được hỏi đến.

Dạ Khuynh Thành từng hỏi ta, vì sao phải đáp ứng hắn?

Đúng vậy, ta vì sao phải đáp ứng?

Ta cũng nghĩ không đáp ứng, nhưng lại là không thể không đáp ứng.

Hắn tựa hồ biết được nhược điểm của ta, biết ta thích Dạ Khuynh Thành, cho nên nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ hủy đi thân thể này, cùng Dạ Khuynh Thành cùng nhau biến mất.

Ta không nghĩ làm cho Dạ Khuynh Thành biến mất, cho nên ta đáp ứng.

Đương nhiên ta cũng sẽ không nói cho Dạ Khuynh Thành biết tất cả chuyện này.

Bất quá nói thật, đối với thân phận hiện tại này, ta nhưng thật ra càng ngày càng thích ứng. Ta cũng không có cố ý ngụy trang cái gì, bản tính của ta đó là như thế, cũng như là cá gặp nước.

Làm người tốt quá khó khăn, nếu một người yếu nói muốn làm một việc gì cho tốt. Kia liền luôn muốn càng không ngừng vì người đó suy nghĩ. Mà làm người xấu chỉ cần làm gì mình thích, không thèm để ý đến tâm tư của người khác.

Ta nghĩ có lẽ Mị chẳng qua là đem bản tính của ta vạch trần ra mà thôi.

"Nhìn cái gì vậy, còn không lại đây hầu hạ ta" Mị trừng mắt nhìn ta, một bộ dáng cao cao tại thượng,

"Mị Mị, đã lâu không thấy, như thế nào vẫn không biết cười một cái?" ta kiều diễm đến gần hắn, cười đến bừa bãi.

Võ công của ta so vói hắn quá kém, công phu hạ độc cũng không bằng hắn, chỉ có thể ở trong lời nói chiếm chút tiện nghi, hơn nữa hắn tựa hồ cũng không biết.

Mị tuy rằng dạy công phu hạ độc cho ta, cũng dạy ta kinh công, nhưng không có dạy ta nội công. Cho nên, nếu không có độc, thì ngay cả một món võ công cơ bản ta cũng không đối phó được với mọi người.

Ta cũng muốn biết vì cái gì mà hắn không dạy nội công cho ta, nhưng nam nhân tự đại kia tuyệt đối sẽ không nói cho ta biết.

*****

"Nữ nhân ta cũng không phải là Dạ Khuynh Thành, thu hồi sắc mặt đó của ngươi lại" Mị nhăn mặt mày đẹp lại, không vui nói.

"Ai nha, Mị Mị, ngươi xem ngươi, khuôn mặt dễ nhìn đều bị ngươi phá mất. Đến cười một cái" ta được một tấc lại muốn thêm một thước, thuận tiện nhéo mấy cái trên mặt hắn.

"Nữ nhân..."thanh âm vốn lạnh lùng tức thì lại lạnh thêm vài phần, hắn thẳng tắp nhìn ta, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Ta đương nhiên là người thức thời, hiểu được khi nào thì cần rút lui để giữ lại mạng sống của mình, lập tức cười nói "Chủ nhân, không biết có gì phân phó."

Hắn đánh giá ta một phen, đột nhiên nói "Nữ nhân, ngươi tựa hồ càng ngày càng thích ý"

"A, ha ha, làm gì có khả năng đó ...Mị Mị...chủ nhân a~" câu nói kế tiếp bởi vì ánh mắt cảnh cáo của hắn mà rụt trở về.

Hắn đứng dậy đi tới bên giường kêu "Lại đây, giúp ta thay quần áo"

Ta theo lời tiến lên giúp hắn cởi quần áo, thân mình làm người ta thèm nhỏ dãi như vậy liền lộ ra.

"Mị Mị, ngươi không sợ ta chịu không nổi dụ hoặc ăn ngươi sao?"

Tay của ta cố ý vô tình xẹt qua trước ngực hắn.

"Ta nhưng là trên giang hồ nổi danh nữ sắc ma a~"

Bởi vì lời nói của ta quá lớn mật. Lại hơn nữa đối với Dạ Khuynh Thành theo đuổi không từ bỏ. Cái đám tự xưng là danh ngôn chính đạo đem ta gọi là yêu nữ, đồng thời thuận tiện đem dâng tặng danh hiệu nữ sắc ma cho ta.

"Nữ nhân, nên biết có chừng có mực, ngươi muốn ăn cũng chờ ta ngủ say hẵng nói sau"

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, đột nhiên nói "Ngươi nếu thích Dạ Khuynh Thành, như thế nào còn có thể chờ tới bây giờ?"

Chỉ ánh mắt kia thôi, cũng khiến cho ta dường như thật sự giống nữ sắc ma.

"Ta sợ ngươi vì cùng thân thể mà đuổi giết ta" ta giống như vô tội nói.

Mị chán ghét nữ nhân, càng chán ghét nữ nhân đụng vào. Nếu có nữ nhân đụng phải hắn, tuyệt đối sẽ thực thảm.

Mà ta tựa hồ là đặc biệt, đối với điểm ấy, ta cũng cảm thấy thật kỳ quái.

Ta lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ hắc y, giúp Mị mặc lên trên người.

"Mị Mị a~, ngươi không phải là chán ghét nữ nhân sao? Như thế nào không chán ghét ta? Có phải hay không ngươi đối với ta có ý tứ gì?"

Dạ Khuynh Thành thích áo trắng, mà Mị lại thích hắc y.

Bọn họ hai người, một người như ánh trăng sáng chói mắt, một người như ban đêm tối tăm thần bí.

"Ta không đem ngươi trở thành nữ nhân" hắn khinh miệt liếc ta một cái "Từ trên xuống dưới của ngươi, có chỗ nào mà không bị ta xem qua sao?"

Kia cũng đúng, trong ba năm này, hắn lấy thân ta thử độc. Lúc độc phát tác, thì hắn trị liệu, nên thực ra cái gì cũng đều bị hắn xem hết.

"A, hay ngươi muốn nữ nhân cởi sạch sẽ từ trên xuống dưới không một mảnh vải cho ngươi xem, ngươi mới có thể không chán ghét?" ta ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Tay hắn đột nhiên bóp cổ của ta, giọng nói lạnh lùng "Nữ nhân, ngươi tốt nhất nên biết thức thời. Ngươi biết rõ ý tứ của ta là gì mà"

"Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, ngươi nhẹ tay" ta ngay lập tức lấy lòng hắn.

Mị cũng không phải là người thiện lương gì, đem hắn chọc đến tức giận thì hắn thực sự sẽ giết ta.

Ý tứ của hắn ta hiểu được, đúng vậy ta là một tay hắn tạo nên người, có lẽ đã sớm ngay cả máu của ta đều đã chứa nọc độc của hắn. Cho nên hắn mới sẽ không cảm thấy ta bẩn đi.

Ta không biết qúa khứ Mị đã trải qua cái gì. Nhưng là hắn đối với nữ nhân thật sự hận thấu xương. Hắn tổng kết nói nữ nhân là dơ bẩn nhất, không có tư cách đứng gần hắn.

Hắn buông tay ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc.

Tay ta sờ sờ chiếc cổ bị hắn bóp đau nhức, bất mãn nhỏ giọng nói thầm "Mị Mị thực không đáng yêu"

Hắn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng lại, nhu thuận hầu hạ hắn mặc quần áo.

Đợi đến khi mặc quần áo xong, hắn lập tức hạ lệnh đuổi khách, một cước liền đem ta đá đi ra bên ngoài. Thật sự là rất không đáng yêu.

Vừa ra đến ngoài cửa đã thấy bộ dáng xem kịch vui của Truy Vân.

"Ta nói, Tiểu Vân Vân, ngươi gần đây tràng vị có phải hay không có điểm nào không tốt" ta cười hỏi. Dám cười ta, bổn tiểu thư thật lâu chưa có hại người a~.

Truy Vân vừa nghe thế lập tức đình chỉ cười "Đừng, cô nãi nãi, ngươi tha cho ta đi!"

"Điều này cần phải nhìn biểu hiện sau này của ngươi a!" ta cười xinh đẹp, xoay người hướng phòng mình mà đi.

Phía sau truyền đến thanh âm bất mãn của Truy Vân.....


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)