Da Luật Ngạn Thác trở về
← Ch.145 | Ch.147 → |
Sáng sớm, khi sương trên lá cây còn chưa tan, trong làn sương mù truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng rõ ràng, một thân hình to lớn mang theo gió sương hướng về vương phủ.
Bàn tay to dùng lực, chiến mã cao lớn hí dài, chân trước giương cao lên, lập tức dừng lại.
"Cung nghênh Vương thượng.." Nhóm tần phi trong phủ, quản gia, các tỳ nữ, thị vệ sáng sớm đã đứng chờ ở cổng vương phủ, chờ Vương thượng trở về.
Gương mặt Da Luật Ngạn Thác lạnh như băng, sải bước về phía trước: "Y nhi đâu?"
Lạp Cô sợ hãi theo sau, đáp: "Bẩm Vương thượng, Tần cô nương, vẫn đang ở Tử Tiêu Hiên..."
Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, lập tức tiến đến Tử Tiêu Hiên.
Đoàn người đi sau mang theo cảm giác bất an, không ai dám thở mạnh.
Da Luật Ngạn Thác chợt dừng lại, lớn tiếng quát: "Ai cho các ngươi đi theo? Lạp Cô, còn ngươi..." Hắn chỉ vào thị vệ trưởng: "Các ngươi đi cùng bản vương, còn lại lui xuống!"
"Vâng." Mọi người hít vào một hơi lạnh, sắc mặt Vương thượng làm mọi người đều hoảng sợ.
Sương mù bao quanh khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác, lông mày nhíu lại đầy hung ác cùng với đôi mắt mang theo một phần rét lạnh và lo lắng.
Buổi sáng sớm ở Tử Tiêu Hiên không hề đẹp đẽ như mọi người, trong không khí truyền đến mùi máu nhàn nhạt.
Da Luật Ngạn Thác vung tay, mạnh mẽ mở cửa lớn ở đại sảnh của Tử Tiêu Hiên, động tác lưu loát thể hiện sự nôn nóng trong lòng hắn.
"Vương thượng..." Đứng ngoài sảnh là Sơ Tuyết, Thái Nam cùng với Na Hi, khi các nàng nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác xuất hiện đều vô cùng kinh ngạc, liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
"Thái Nam, chủ tử của ngươi đâu?" Da Luật Ngạn Thác lớn tiếng hỏi Thái Nam.
Cả người Thái Nam lập tức run lên: "Bẩm Vương thượng, chủ tử nàng, nàng một mực muốn ở cùng Ninh phi bên trong!"
Da Luật Ngạn Thác nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại, không nói hai lời, lập tức tiến vào trong.
Thái Nam sợ đến mức ngồi xuống đất, sau đó nàng cố gắng giữ chặt Sơ Tuyết: "Làm sao bây giờ? Vương thượng hình như rất giận dữ, liệu người có làm gì chủ tử không?"
Sơ Tuyết nghe vậy, mặt cũng tái nhợt.
Trong phòng trong yên lặng như tờ, đàn hương lượn lờ quanh quẩn trong không khí, Ninh phi bình thản nằm trên giường, ăn mặc chỉnh tề, dung nhan tươi đẹp như đang ngủ, không nhìn thấy chút tái nhợt vô lực nào.
Mà Tần lạc Y ngồi ngay cạnh, ánh mắt dại ra, lược trong tay rơi xuống lúc nào không biết.
Da Luật Ngạn Thác vén rèm lên, nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên nét đau đớn.
"Y nhi..." Âm thanh trầm thấp tràn đầy đau lòng nói với nàng.
Khi Da Luật Ngạn Thác biết trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lập tức chạy về phủ, không phải vì cái gì khác, mà vì người báo tin nói một câu: "Lúc ấy Tần cô nương suýt chết trên tay Cầm Cơ!"
Đáng chết! Sao hắn lại có thể để một nữ nhân đáng sợ như vậy ở lại trong phủ.
Khi Tần lạc Y nghe được âm thanh quen thuộc ấy, toàn thân run lên, lập tức nàng lại tỏ ra bình tĩnh, đưa lưng về phía nam nhân đó, nhẹ giọng nói: "Thác, chàng tới nhìn xem, đây có phải là bộ quần áo Ninh phi thích nhất không?"
Giọng nói của nàng đầy đau đớn cùng khổ sở.
Da Luật Ngạn Thác hiển nhiên đã biết rõ mọi chuyện, hắn đến gần Tần lạc Y, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên vai nàng: "Y nhi, nàng ở chỗ này cả đêm sao?"
Nhìn thân hình Tần Lạc Y lặng lẽ như vậy, hắn không khó để nhận ra đêm qua nàng đã trải qua như thế nào.
"Là ta hại chết nàng, là ta, ta mới chính là hung thủ giết người!" Thanh âm của nàng yếu ớt, hẳn là đã khóc, bình tĩnh, lại khóc, lại đau khổ.
Ngay sau đó, Tần Lạc Y liền được Da Luật Ngạn Thác kéo đến gần..
"Y nhi, ta biết nàng rất áy này, Ninh phi chết, ta cũng thấy khó chịu, nhưng ta nghĩ những gì Ninh phi làm đều là do nàng ấy cam tâm tình nguyện." Da Luật Ngạn Thác chưa từng an ủi người khác nên không biết làm thế nào để trấn an Tần Lạc Y.
Ninh phi chết, hắn cũng thấy khó khăn, tuy đây không phải nữ nhân mình yêu nhưng nàng ấy cũng từng hầu hạ mình một thời gian, Da Luật Ngạn Thác phát hiện từ khi Tần Lạc Y đến phủ, không chỉ có Ninh phi trở nên bình thản, ngay cả người luôn khinh thường sinh mệnh người khác như mình cũng đã thay đổi.
Tần Lạc Y nghe xong nhẹ nhàng lắc đầu, nàng lại xoay người nhìn Ninh phi, nhẹ giọng nói: "Ninh phi, Vương thượng đến nhìn ngươi, ta đã mặc cho ngươi bộ đồ rất đẹp để gặp Vương thượng, ngươi hãy yên nghỉ đi!"
Nàng cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn khóc, nhưng khi mở miệng, nước mắt vẫn chảy xuống.
Trên mặt Da Luật Ngạn Thác tràn đầy đau lòng: "Y nhi..."
"Thác, Ninh phi trước khi chết muốn ta nói với chàng, nàng rất yêu chàng!" Trong lòng Tần Lạc Y không có ghen tỵ, chỉ có đau khổ.
Da Luật Ngạn Thác hơi giật mình, một lát sau, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt yên tĩnh của Ninh phi, giọng nói khô khốc:
"Ninh nhi, cảm ơn nàng đã bảo vệ Y nhi, lời nói của nàng bản vương đã nghe thấy, cảm ơn tấm lòng của nàng, nàng yên tâm, bản vương nhất định sẽ thanh toán món nợ này cho nàng!"
Ngay sau đó, hắn nhìn Tần Lạc Y, khuôn mặt hiện lên sự xúc động, nhẹ giọng nói:
"Y nhi, nàng thay Ninh nhi mặc bộquần áo nàng ấy thích nhất, trang điểm cho nàng ấy thật đẹp để nàng ấy ra đi càng yên tâm, đúng không?"
Tần Lạc Y ngã vào ngực Da Luật Ngạn Thác khóc lớn!
Nước mắt của nàng sắc như dao, xuyên qua tim hắn, hắn gắt gao ôm lấy nàng, mặc kệ để nàng khóc lớn, phát tiết đau khổ trong lòng. Vì hắn hiểu được trong lòng Y nhi đang đau đớn và vô cùng áy náy, là một thầy thuốc, đau đớn nhất là khi nhìn người bệnh chết ngay trước mắt mình mà bản thân lại không thể làm gì được!
← Ch. 145 | Ch. 147 → |