Giấc mộng say
← Ch.089 | Ch.091 → |
"Nương, nương! Con sợ, con muốn về nhà..." Trong vũng máu đỏ tươi, đóa sen nhỏ màu xanh lam khóc nức nở, muôn vàn cánh hoa rũ xuống khuôn mặt người đàn bà bị trọng thương đến không thể cứu chữa trước mặt.
"Liên Liên, ta muốn con nhớ kỹ, hủy hoại toàn bộ Ma vực chúng ta chính là mục đích của tất cả những kẻ thuộc Thiên giới." Người đàn bà yếu ớt giơ cánh tay lên, thù hận chỉ vào các vị tiên gia đang lơ lửng giữa không trung: "Liên Liên phải nhớ, ta và các thúc thúc bá bá đã từng yêu thương chăm bẵm con trong Ma vực đều bị những kẻ đó giết chết. Con nhất định phải trở về Ma vực, tiếp tục gánh vác vương vị của ta, trở thành Ma chủ kế nhiệm, báo thù phục hận cho hàng vạn lê dân Ma tộc chúng ta!".
"A di đà Phật, Mị Gia, cô việc gì phải khổ sở như vậy!" Trên ngai sen vàng, Phật Tổ nhíu mày thở dài buồn bã: "Cốc Liên còn chưa tu thành hình người, cô đã đem thù hận truyền sang thân nó, bắt nó trở thành ma quỷ, lương tâm cô ở đâu?".
"Ha ha ha... Lương tâm? Đây chẳng phải đều do các ngươi bức ta hay sao?" Bất chợt ngẩng đầu, nữ vương Ma vực ngửa mặt lên trời cười những tràng dài nhưng nước mắt thì cứ tuôn rơi như suối: "Như Lai, đừng tưởng bí mật của ngươi và Nạp Y La không ai hay biết, giấy không thể gói được lửa, huống hồ ta với hắn từng là phu thê. Ngươi, hắn và cả Ngọc Hoàng cùng thông đồng với nhau hủy diệt Ma quốc mà ta khổ sở bao năm kiến tạo. Ta vốn đã chẳng còn yêu hắn, chẳng còn quan tâm đến hắn, nhưng các ngươi, chính các ngươi cứ nhất định đòi cướp con gái ta. Ta nói cho các ngươi biết, Liên Liên sẽ không thành Phật đâu, nó là con dân của Ma vực, là công chúa của Ma quốc ta, sẽ có một ngày nó trở về, trở về gánh vác công cuộc đại thống nhất Ma tộc!".
Giận dữ tràn ngập trái tim và khối óc, Mị Gia thổ ra một ngụm máu. Những giọt máu đen vừa ngấm vào đóa lam liên thì lập tức bị nhụy hoa hút hết. Màu xanh nhạt vốn có của nhụy hoa dần chuyển sang đỏ thậm.
"Nương, con khó chịu quá! Thiên Thiên, ca ở đâu, mau đến cứu muội..." Bị khí âm oán độc khống chế, đóa lam liên bé nhỏ thống khổ vùng vẫy những cánh hoa của mình.
"Liên Liên tha lỗi cho ta! Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi." Nhìn con gái quằn quại đau đớn tưởng như chết đi sống lại, Mị Gia thương xót ôm con vào lòng, nhỏ giọng thì thầm với đóa sen: "Liên Liên đồng ý với ta điều này: Kể từ giờ không được nhắc đến ca ca nữa nhé! Ca ca con là hy vọng cuối cùng của ta, chỉ ca ca mới có thể đem con trở về. Tạm thời quên ca ca đi con gái, tuyệt đối không được nhắc đến ca ca trước mặt đám thần Phật này, vĩnh viễn không được...".
Một ngụm máu nữa tiếp tục thổ ra, Mị Gia, vị nữ vương đời đầu của Ma tộc thượng cổ đã vĩnh viễn bị xóa khỏi tam giới rộng lớn.
"Nương..." Lóe lên ánh sáng bạc, đóa hoa bé nhỏ xoài mình gào khóc đau đớn trên thân thể người mẹ đang dần hóa thành tro tàn bay theo gió...
...
Bị tiếng khóc đánh thức, Hàn Cốc Liên hoang mang mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ. Cảnh vật nơi đây khiến cô hết sức kinh ngạc.
Trên mặt hồ rộng lớn, hàng trăm đóa sen đủ màu sắc chen nhau đua nở, trong đó có cả loài thúy liên[1] đã tuyệt chủng từ lâu và loài ngân liên[2] cực kỳ hiếm có. Bao bọc xung quanh là làn nước biếc xanh với muôn vàn chiếc lá màu lục, càng khiến những đóa hoa thêm thơm hương tỏa sắc rực rỡ đến dị thường.
[1] Thúy liên là đóa sen màu xanh phỉ thúy.
[2] Ngân liên là đóa sen màu bạc.
Thế nhưng, chính tại khung cảnh đẹp như mơ ấy lại vang lên tiếng khóc đau thương đến thắt tim, phá vỡ hoàn toàn cảm giác thanh bình trong lòng, Cốc Liên quay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ngôi mộ nhỏ, bốn phía cỏ cây mọc đầy, trên mặt đất nứt nẻ của nấm mộ, một hòn đá chặn ít tiền giấy trắng, trước mộ cô quả đến tấm bia đá cũng chẳng có. Ánh mắt Cốc Liên dừng lại bên cạnh đống đất, nơi một cô bé chừng tám, chín tuổi với cặp mắt to tròn màu lam ánh vàng sưng đỏ vì khóc đang đau khổ gạt đi dòng lệ.
"A di đà Phật, tiểu thí chủ có điều gì không vui sao?" Hàn Cốc Liên đang định tiến về phía trước xem có chuyện gì xảy ra thì bỗng từ một phía của mặt hồ, vị tăng lữ trẻ theo phái giữ tóc từ từ bước tới, cất giọng ôn hòa thấm đẫm từ bi và lương thiện.
"Như Lai!", Lam Liên tiên tử kêu lên thất thanh, sau đó lặng đi, ngây ra nhìn hai người trước mặt đang trò chuyện với nhau như thể không hề biết đến sự tồn tại của mình. Nói một cách khác, cô bây giờ giống như kẻ xuất hồn, có thể nhìn thấy mọi điều trên thế gian, song người khác lại không thể biết về sự có mặt của cô.
"Sao có thể thế được?" Xòe rộng đôi tay, Cốc Liên vội vã chộp lấy hòn đá bên cạnh, nhưng chỉ trong thoáng chốc, tay cô tức khắc xuyên qua hòn đá trên đất: "Sao có thể như thế? Lẽ nào... mình chết rồi!". Hoảng hốt nhìn chằm chằm tay mình, tai cô như đang truyền đến đoạn đối thoại giữa vị tăng lữ và cô bé kia.
"Đại sư, nương con là người trong Ma tộc, liệu bà ấy có được luân hồi không?" Cô bé nghiêng đầu chăm chú hỏi: "Nương con cả đời chưa làm điều sai trái, mạng của cha con đều do bà ấy cứu, vậy tại sao đám người tộc trưởng lại giết nương chứ?".
"A di đà Phật, thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội[3]." Vị tăng lữ hai tay chắp trước ngực, cúi đầu khẽ thở dài: "Thần tiên và yêu ma vốn đã chẳng chung đường, huống hồ tộc Lam Liên mang thiên chức lãnh đạo, nên dù nương con có lương thiện bao nhiêu thì thần tiên và yêu ma yêu thương nhau vẫn là tội lớn. Bọn họ cho phép giữ lại con đã là một đặc cách lớn rồi".
[3] Nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, sau cũng có ý so sánh người có tài năng hay ý tưởng, nhan sắc... cũng có thể mang đến tai họa.
"Vậy nương con đáng chết sao?" Nhẹ nhàng đưa tay vuốt lớp đất trên mộ, nước mắt cô bé rơi tí tách: "Nương tốt như vậy, là người yêu thương con nhất trên đời này".
"Tiểu thí chủ, người đại thiện chắc chắn sẽ được thiện báo. Bất luận là yêu hay ma, chỉ cần sinh thời hành thiện tích đức thì khi chết đi đều có một phán quyết công bằng." Hòa thượng khẽ cười, lấy ra một chuỗi hạt tụng niệm: "Tiểu thí chủ, cái này tặng cho con, mỗi ngày niệm Đại Bi chú một nghìn lần, có thể chiêu độ cho vong hồn người đã khuất".
"Thật vậy sao? Cảm ơn đại sư!" Đón lấy chuỗi hạt trong tay vị tăng nhân, cô bé cảm kích cúi mình thi lễ: "Con sẽ đọc kinh mỗi ngày cho nương nghe, hy vọng nương sớm về cõi cực lạc".
"Đúng rồi, Phật ta từ bi phổ độ chúng sinh, nhất định có thể giúp nương con. Bần tăng cáo biệt, thí chủ xin bảo trọng." Dứt lời, vị tăng lữ quay người đi về phía Tây, mỗi bước dưới bàn chân lại nở ra hằng ha sa số những đóa sen nghìn cánh.
"Đại sư đợi đã, con vẫn chưa biết ngài là ai!" Sau lưng vị đại sư, cô bé vội vã kêu lên thật lớn: "Con là Mị Gia, con gái của trưởng lão tộc Lam Liên".
"Ha ha... A di đà Phật, bần tăng Nạp Y La, là chí thượng tôn giả của Tây Thiên Phật giới."
← Ch. 089 | Ch. 091 → |