| ← Ch.24 | Ch.26 → |
Ta chủ động đưa tay ra, nắm lấy bàn tay thô ráp, rộng lớn của Cố Bắc Thần, "Chúng ta mới gặp mặt một lần, nói chuyện 𝒽ô.n sự quá vội vàng. Tuy nhiên ta cảm thấy, chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước, nếu hợp ý, huynh hãy sai người đến nhà cầu 𝐡·ôռ·."
Cố Bắc Thần toàn thân cứng đờ, sau đó cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bàn tay ta.
Dưới ánh nắng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Một đen một trắng, một thô một mịn, như một đôi âm dương ngư զ𝖚ấ*n 🍳uý*𝖙.
Mặt Cố Bắc Thần, trong khoảnh khắc đỏ bừng.
"Các người đang làm gì? Buông ra!" Bùi Cảnh Xuyên nhìn thấy cảnh này, mắt long sòng sọc. Hắn chẳng còn bận tâm đến phong thái lễ nghi nữa, sải chân chạy về phía chúng ta.
Tống Thanh Tuyết theo sát phía sau.
"Đồ khốn, ngươi dám chạm vào vị ⓗô_ռ thê của ta!" Cây cầu gỗ này vốn đã hẹp, Bùi Cảnh Xuyên cố sức muốn chen vào giữa ta và Cố Bắc Thần, t_𝖍_â_п †𝖍_ể có chút mất thăng bằng.
Đúng lúc này, Tống Thanh Tuyết đưa chân ra, lén lút móc vào bắp chân hắn.
"Bịch!"
Bùi Cảnh Xuyên hoàn toàn mất thăng bằng, hai tay vung vẩy loạn xạ trong không trung, vậy mà lại đánh trúng ta.
Ta để tránh bàn tay hắn vung tới, vô thức ngửa người ra sau, cũng theo đó mà ngã xuống nước.
"Bùi công tử!"
"Bịch, bịch!"
Tống Thanh Tuyết không chút do dự nhảy xuống nước, bơi về phía Bùi Cảnh Xuyên.
Lúc này ta mới nhớ ra, nàng ta biết bơi lội.
Trong sân viện của Liễu di nương có một cái hồ, cứ đến mùa Hè, nàng ta sẽ lén lút dạy Tống Thanh Tuyết bơi lội trong hồ.
Cặp mẹ con này thật sự mưu tính lâu dài quá.
Không ngờ, Tống Thanh Tuyết cũng đi theo vết xe đổ của mẹ nàng ta.
| ← Ch. 24 | Ch. 26 → |
