| ← Ch.01 | Ch.03 → |
"Trạng nguyên lang, ta năm nay mười bảy, gia tài vạn quán, chàng nếu tặng đóa hoa cài trên mũ cho ta, ta sẽ mang trăm mẫu ruộng tốt gả cho chàng!"
"Phí! Trăm mẫu ruộng tốt thì đáng là gì, Trạng nguyên lang, tặng ta, tặng ta đi, ta sẽ tặng chàng mười cửa hiệu trên phố Long An!"
Nha hoàn Liên Kiều giận đến méo cả miệng, "Đám tiện nhân không biết xấu hổ này, dám giật đồ ăn từ miệng hổ!"
"Ai mà chẳng biết, Trạng nguyên lang là người của tiểu thư nhà ta!"
Phong tục triều này, vào ngày Trạng nguyên lang dạo phố, những cô nương chưa thành 𝖍ô*𝐧 có thể chặn đường kén rể.
Nếu Trạng nguyên lang đồng ý, liền gỡ đóa hoa cài trên mũ mà tặng.
Truyền rằng, nữ tử nào được Trạng nguyên lang tặng hoa, có thể cả đời thuận buồm xuôi gió.
Liên Kiều xắn tay áo lên, hai tay đặt bên miệng t♓-à-𝓃-♓ 𝐡-ìn-𝖍 loa, khí thế nuốt trọn sơn hà: "Bùi công tử! Tiểu thư nhà bọn ta ở đây!"
Tiếng hô ấy như hổ gầm, chấn động cả con phố đều im lặng.
Trong quân Trấn Bắc, gã tráng hán râu ria đầy mặt há hốc mồm, mắt trợn tròn như chuông đồng: "Ôi mẹ ơi, cô nương này giọng còn to hơn cả kèn hiệu quân đội, không vào quân ta làm lính gác thì phí của trời!"
Ta xoa xoa tai đang bị chấn động đến gần điếc, trong lòng vô cùng đắc ý. Liên Kiều quả không hổ là đại nha hoàn nhất đẳng ta đã tỉ mỉ chọn lựa, thật là tháo vát.
Nghe thấy tiếng gọi, Bùi Cảnh Xuyên khựng lại một chút, lập tức quay đầu nhìn về phía ta.
Khi nhìn thấy ta, mắt chàng bỗng nhiên sáng bừng, khóe miệng cũng nở một nụ cười.
Thiếu niên lang thanh tú cưỡi trên bạch mã, áo Trạng nguyên đỏ rực càng tôn lên vẻ mặt như ngọc của chàng, cả người chàng dường như phát ra một tầng hào quang.
Cùng với nụ cười của chàng, xung quanh vang lên một loạt tiếng hít hà.
Tiếng reo hò của các cô nương, thiếu phụ càng thêm nhiệt liệt, dường như muốn lật tung kinh thành này.
Bùi Cảnh Xuyên ghìm cương, quay đầu ngựa, từ từ tiến về phía ta.
Liên Kiều đắc ý khoe khoang với những người xung quanh: "Trạng nguyên lang là cô gia tương lai của bọn tôi! Hahahaha, ghen tị chứ, ghen tị cũng vô ích! Ai bảo tiểu thư nhà ta có mắt nhìn người tốt chứ!"
"Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không phải của các người, là của tiểu thư nhà ta đó!"
"A a a Trạng nguyên lang đang gỡ đóa hoa cài trên mũ. Woa, ngài ấy đến rồi, ngài ấy đến rồi, chàng..." Tiếng nói chợt tắt lịm. Liên Kiều như bị một con ⓠu●ỷ vô hình bóp cổ, há hốc miệng, nụ cười đắc ý đông cứng trên mặt. Ánh mắt nàng từ hưng phấn chuyển sang kinh hãi, dường như đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ.
| ← Ch. 01 | Ch. 03 → |
