Vay nóng Tima

Truyện:Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ - Chương 062

Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Trọn bộ 166 chương
Chương 062
Trả thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-166)

Siêu sale Shopee


Edit: Nhoktho

Beta: LHương

Sau khi tách ra khỏi nhóm người Vân Thiên Trạch, bọn Như Phong từng bước một tiến đến gần thành Càng Châu, thành Càng Châu nằm ở phía nam, mùa đông cũng không lạnh lắm, đã vài ngày ngồi trong xe ngựa, Như Phong liền không nhịn được nữa nghĩ tại sao không tự mình cưỡi ngựa, cho nên lúc sau ba người bọn họ đã vứt bỏ xe ngựa, toàn bộ đều cưỡi ngựa mà đi.

Nhưng cho dù như vậy, tốc độ cũng nhanh hơn không được bao nhiêu, vì thể chất Túy Nguyệt không tốt lắm, lại không có nội lực, cho nên cách một hai canh giờsẽ phải nghỉ ngơi một chuyến. Hơn nữa, Túy Nguyệt còn mang theo tấm lòng cứu người, lúc dừng chân nàng còn là người bắt mạch.

Kể từ đó, tốc độ tự nhiên không nhanh, cho nên bây giờ, vốn lộ trình chỉ có hai ngày, nhưng đi ba ngày còn chưa tới.

Như Phong có chút không nhịn được, như vậy là quá chậm mà đi như thế không phải phong cách của nàng, hơn nữa tâm lý nàng còn đang đắng đo chuyện khác.

"Sư huynh, là ta không tốt, đều là ta làm liên luỵ các ngươi." Túy Nguyệt rất áy náy, trên khuôn mặt thanh tú diễm lệ đầy nỗi bất an.

Như Phong cười lắc đầu: "Không có việc gì, các ngươi cứ chậm rãi đi thôi, giúp người bệnh, bị thương là chuyện tốt, chỉ là sư huynh muốn thành sớm một chút do có việc, bây giờ cách Càng Châu lại còn cả quãng đường xa, ta cưỡi ngựa nhanh trở về, sau khi làm xong chuyện ta muốn làm, ta lại trở về gấp cùng các ngươi hội ngộ, sau đó cùng nhau vào thành."

Hàn Sơn và Túy Nguyệt ngu ngơ, Như Phong lại nói: "Đừng nghĩ nữa, dù sao loại chuyện này nếu cho các ngươi biết thì không tốt, như vậy đi, ngày mai vào lúc này ta liền ở cửa thành chờ các ngươi, có chuyện xảy ra thì chúng ta dùng bồ câu đưa tin liên lạc." Như Phong nói công đạo một phen, "Hàn Sơn, an toàn của Túy Nguyệt liền giao cho ngươi, ta đi trước."

Sau khi nói thêm vài câu, Như Phong liền cưỡi lên ngựa, giục ngựa đi.

Hàn Sơn nhìn bóng dáng Như Phong rời đi, quay đầu nhìn Túy Nguyệt bên cạnh, nói: "Sư huynh rốt cuộc có chuyện gì mà muốn trở về sớm vậy?"

Túy Nguyệt cũng không giải đáp mà lắc đầu: "Ta cũng không biết."

"Ngươi sao lại không biết chứ? Không phải ngươi với sư huynh là ..." Câu nói kế tiếp, Hàn Sơn không nói ra khỏi miệng, nhưng sắc mặt hắn không tốt lắm.

Túy Nguyệt khóe miệng mỉm cười: "Là cái gì của sư huynh?" Trong mắt lại hiện lên một tia tức giận "Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng!"

Hàn Sơn khôi phục bộ dáng bình thường, sờ sờ cằm, khẽ cười nói: "Không phải là người trong lòng sư huynh sao?"

Túy Nguyệt nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, trầm giọng nói: "Ta và sư huynh cũng chỉ có tình cảm huynh muội, những cái khác thì cái gì cũng không có. Ngươi không nên đoán mò, dù sao người trong lòng của sư huynh tuyệt đối sẽ không phải là ta." Dứt lời liền xoay người đi vào khách sạn.

Tinh thần Hàn Sơn chấn động, đuổi theo sát truy vấn: "Ngươi thật sự không thích sư huynh hả? Vậy trước kia ngươi cùng Túy Trúc như thế nào luôn nhìn sư huynh rồi đỏ mặt?"

Túy Nguyệt tức giận mà trả lời: "Sao ngươi phiền quá vậy hả, ta cùng Túy Trúc nghĩ sao liên quan gì đến ngươi?"

Hàn Sơn dừng lại đứng ở cửa phòng Túy Nguyệt, khóe miệng cong lên sung sướng, chỉ cần sư huynh không thích Túy Nguyệt là tốt rồi, như vậy ta còn có cơ hội.

Trên đoạn đường, Như Phong giục ngựa chạy như điên, rút ngắn đi một nửa thời gian trở về thành Càng Châu. Nàng thừa dịp cửa thành sắp đóng cửa mới đi vào, hơn nữa trên đầu lại đội đấu lạp che mặt hơn phân nửa, bên hông còn dắt một thanh kiếm.

Đấu lạp: (của Như Phong thì vải che ngắn lại dày hơn một tí)

Sau khi vào thành, nàng không về phủ tướng quân, ngược lại tùy tiện đi tìm một phòng trong khách sạn nhỏ trụ lại. Vì trang phục vóc dáng của nàng giống như một người giang hồ, cho nên cũng không ai chú ý tới.

Sau khi Như Phong nghỉ ngơi, thừa dịp bóng đêm, toàn thân màu đen lặng lẽ đi Phi Tiên các, ở phía sân sau bắt được một tên người hầu, dùng vải bố bịt kín cái miệng của hắn, hạ giọng nói: "Đừng hoảng hốt, nói, Bạch Nhất Quân đêm nay có tới nơi này không? Bây giờ ta buông ra ngươi, ngươi dám kêu la, ta liền một đao đâm chết ngươi!" Nói xong tỏ vẻ bặm trợn uy hiếp.

Tên người hầu toàn thân run rẩy, cuống quít gật đầu, Như Phong lúc này mới buông hắn ra, chỉ thấy hắn thấp giọng nói: "Tối hôm qua không có tới, đêm nay cũng vẫn chưa thấy bóng người, ta cũng không biết hắn rốt cuộc tới hay không."

Như Phong nghe được điều mình muốn, cũng liền buông hắn ra. Sau đó nàng lại dùng phương pháp cũ, sau khi bắt được vài người khác, rốt cục biết Bạch Nhất Quân đêm nay vừa tới, bây giờ đang ở trong phòng tìm hoan lạc.

Vì vậy Như Phong không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài Phi Thiên Các chờ đợi.

Một mình ngồi trên nóc nhà, không khí ban đêm trong lành nhưng lạnh lẽo, làm cho người rét lạnh, nhìn một mảnh bầu trời đen nhánh, Như Phong sờ sờ xiêm y đơn bạc trên người, bây giờ mới khoảng tám giờ tối, còn khá sớm, phỏng chừng Bạch Nhất Quân không đi ra nhanh như vậy, vì vậy liền có ý định đến tướng quân phủ xem qua một lát.

Sau khi xác định đúng phương hướng, Như Phong thi triển khinh công, chạy vội trên đường, rất mau đã về đến phủ tướng quân.

Như Phong cũng không có ý định đi vào, ở cửa đi qua lại một hồi, quyết định đi lén vào, tránh thị vệ đi tuần đêm trong phủ, leo trên nóc nhà của gia gia xem trộm một chút, cẩn thận mà hé một tấm mái ngói ra, nheo một bên mắt nhìn vào bên trong thì thấy Úy Trì Hòe mười tháng không gặp đang nằm sấp trên án viết cái gì đó, trên người ông khoác một tấm choàng dầy, thỉnh thoảng lại ho khan vài cái.

Như Phong nhìn gia gia tóc đã hoa râm, trong lòng có cảm giác đau lòng, nghĩ ngợi một hồi liền đem mái ngói cẩn thận thả lại chỗ cũ, tiếp theo lại đi xem cha mẹ.

Dưới ánh nến, Lâm Ngọc Lan đang thêu thùa cái gì đó, Úy Trì Tùng thì đang xem sách.

Một lát sau, lúc Như Phong đang tính rời đi, Lâm Ngọc Lan đột nhiên mở miệng: "Ngày mai, Như Phong sẽ trở về rồi?"

Úy Trì Tùng lên tiếng: "Đúng, chậm nhất là sáng ngày mốt sẽ về tới, ôi, người ta chỉ cần năm ngày đã có thể trở về, nàng chế giễu chi bây giờ bảy ngày rồi còn chưa tới, Bạch thiếu gia phủ thượng thư không phải cùng học viện với Như Phong sao? Người ta ngày hôm trước đã về tới, cũng không biết con ta ở trên đường có bị gì không?"

Lâm Ngọc Lan lấy chỉ so qua kim thêu nói: "Không phải, con đã nói cùng sư đệ và sư muội của nàng về đây sao? Nhiều người nên chắc là bị trì hoãn thời gian đi thôi." Úy Trì Tùng gật đầu: "Ừ, có lẽ là như vậy, Như Phong haiz...", hắn thở dài một hơi, "Quả thật con của chúng ta quá tốt, quá ưu tú! Nhưng mà nàng dù sao thì......ôi...."

Lâm Ngọc Lan cũng liên tục gật đầu: "Đáng tiếc lại sinh sai giới tính."

Hai người cùng nhau thở dài.

Như Phong mân mê miệng, một cảnh bên dưới dứt khoát không nhìn nữa, thật là, mình là nữ có cái gì không tốt, đáng giá cho các ngươi thở vắn than dài sao?

Vì vậy trong lòng Như Phong rất bực bội, nhưng vẫn không quên đi đến phòng tỷ tỷ Như Tuyết, ngọn đèn bên trong vẫn còn sáng, Như Phong cẩn thận đáp xuống, lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình Như Tuyết, nàng đang vẽ tranh, bên cạnh một người thị nữ nha hoàn cũng không có.

Như Phong ngưng mắt nhìn lại, vì có chút xa cho nên cũng không nhìn rõ nàng vẽ gì, bây giờ cũng đã hoàn tất, Như Tuyết đang đứng trước bàn để thưởng thức, Như Phong vội vàng chạy đến bên đó đúng ngay bên trên bức tranh, nên khoản nhìn rất thuận lợi nhưng khoảng cách cũng không gần, chỉ biết là hình dáng vẽ một nam nhân.

"Sao ai cũng vẽ mình vậy nhỉ?" Trong lòng Như Phong dương dương tự đắc, nhưng rất nhanh liền tự mình bác bỏ, mình chỉ là đệ đệ của nàng, nàng sao có thể nửa đêm canh ba không ngủ được liền đệ để của chính mình? Theo suy luận này thì nhất định bức tranh kia chính là người trong lòng nàng.

Nghĩ vậy, hai mắt Như Phong sáng rực, càng thêm chăm chú nhìn kĩ, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn được một người trẻ tuổi đầu đội kim quan, người đứng thẳng, tay cầm chiết phiến, ngũ quan không thể nhìn rõ ràng, nhưng rất có khí chất, nói chung Như Phong cảm giác có chút quen quen, giờ phút này nàng thật sự là hận mình không thể tiến vào cái lỗ nhỏ này để xem cho rõ ràng.

Lúc Như Phong đang ngưng thần, đột nhiên truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ, "Tiểu thư, đêm đã khuya, ngài nên ngủ đi."

Như Phong thấy Như Tuyết cuống quít lên tiếng, một lát sau mới cuộn bức họa lại, sau đó kéo một cái rương dưới sàng ra, đem bức họa bỏ vào, lúc này mới chậm rãi mà cởi quần áo ngủ.

Như Phong thấy thế, liền đem mái ngói thả lại chỗ cũ, sau khi nhìn thoáng qua một nơi khá âm u trên cây, sau đó cẩn thận mà tránh thị vệ trong phủ, trực tiếp đến Phi Tiên các chờ.

Chậm hai ngày so với dự tính. Thành thật xin lỗi các nàng (

Sau khi Như Phong đi không lâu thì một bóng đen liền đi vào thư phòng của Úy Trì Hòe, trầm giọng nói: "Bẩm lão gia, mới vừa rồi tiểu nhân phát hiện có một người bịt mặt ở trên nóc nhà, đầu tiên là rình xem phòng lão gia rồi tới thiếu gia và tiểu tiểu thư. Nhìn bộ dạng của hắn thì rất quen thuộc với địa hình trong phủ chúng ta, hơn nữa võ công lại cao siêu, đoán hắn đã phát hiện ra tiểu nhân rồi, nhưng hắn không biểu hiện ra, tiểu nhân thấy hắn không có gì ác ý, cho nên không giao thủ cùng hắn."

Úy Trì Hòe như nghĩ tới cái gì: "Nơi ở chúng ta thường xuyên có người đến thăm, là những người đó sao?"

"Bẩm lão gia, không giống như là những người đó, tiểu nhân nhìn thân hình hắn là người trẻ tuổi, nhìn lại có vài phần như là tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia không phải là còn chưa trở về sao? Hơn nữa tiểu nhân muốn đuổi theo, hắn liền tẩu thoát." Bóng đen tiếp tục đáp.

"Không sao đâu, ngươi đi ra ngoài đi, họa tới cũng tránh không khỏi." Úy Trì Hòe thở dài một tiếng.

Bóng đen nghe vậy, nhanh chóng biến mất, thật giống như chưa từng có xuất hiện qua.

Như Phong mới vừa trở về không lâu, chờ đợi thêm một lát thì nhìn thấy Bạch Nhất Quân say khướt đi ra, bên cạnh hắn còn có một đám người xung quanh.

Như Phong bĩu môi, cái tên này, còn nói thích Vũ Yên mà vẫn thường tới lui nơi này để tìm hoan lạc hay sao? Thật sự không đáng tin!

Đi theo hắn, đợi lúc hắn đến một nơi hẻo lánh, Như Phong liền đánh ngã đám thị vệ, sau đó trùm cái bao lên đầu Bạch Nhất Quân, tiếp theo là một trận quyền đấm cước đá đánh Bạch Nhất Quân như đánh bao cát, đánh vô cùng nhuần nhuyễn, Bạch Nhất Quân dù muốn giãy dụa, nhưng cũng chỉ có thể kêu rên vài tiếng, hắn căn bản không phải là đối thủ của Như Phong.

Như Phong cảm thấy đánh đủ rồi, liền mở túi ra, lộ ra Bạch Nhất Quân có cái mặt như là mặt heo, Như Phong dò xét kỹ lại, ôi, vẫn còn thở, vuốt khuôn mặt mảng xanh mảng đỏ, Như Phong lắc đầu: lần đầu tiên đánh người, xem ra lực đạo khống chế không được tốt lắm.

Sau đó nàng móc ra một cái bình nhỏ từ trong túi, đưa đến mũi của Bạch Nhất Quân, quơ qua quơ lại, tuần tự cứ như vậy cho những người khác đều được ngửi, sau đó đem toàn bộ bọn họ kéo ra bên ngoài ngõ, lại còn lấy tờ giấy đã được viết chữ trước đó từ trong túi đem dán lên tường.

Động tác Như Phong thật nhanh chóng, mục tiêu chính xác, sau khi làm xong hết thảy liền bỏ đi thật nhanh.

Sau khi quay lại quán trọ, Như Phong đi ngủ trong sự đắc ý, lúc hừng đông thì xuống sảnh đường bên dưới ăn bữa sáng vừa nghe bát quái, tâm tình khoái trá cực kì.

"Nghe gì chưa? Con trai thái thú Bạch Nhất Quân tối hôm qua từ thanh lâu trở về đã gặp phải cừu gia, bị người ta hành hung rồi cho ăn một trận, ôi chao, cái mặt ấy ư, ta nghĩ chắc ngay cả cha hắn cũng không nhận ra được!" Cách bàn của Như phong không quá xa, một đại thúc trung niên nói.

"Là cừu gia nào vậy? Sao có lá gan lớn thế?" Có người hỏi. (cừu gia: kẻ thù)

Đại thúc trung niên rất đắc ý: "Ta cũng biết sơ sơ, buổi sáng hôm nay ta dậy sớm, vừa lúc đi qua ngõ kia, nhìn chữ trên tờ giấy dán qua một lần mới biết thì ra Bạch Nhất Quân đó ở Phong Hiền viện lại không an phận, có một lần ở trên đường đùa giỡn với một cô nương xinh đẹp, kết quả cô nương ấy có chỗ tương tựa nên lúc ấy đã nói có ngày sẽ trả thù, không nghĩ bây giờ báo ứng đã tới rồi! Hiện giờ nghe nói thái thú đại nhân rất tức giận, nhưng cũng không trách được, ngay cả người để bắt cũng không biết được."

"Thật là, chuyện Bạch Nhất Quân trêu đùa cô nương mà ít sao? Các cô nương xinh đẹp dù chỉ một chút ở thành Càng Châu chúng ta gặp Bạch Nhất Quân còn phải tìm đường vòng mà đi, ôi, ngươi nói thái thú thành Càng Châu chúng ta cũng không phải là người bại hoại lắm, sao lại sinh ra một người con thua kém như vậy chứ?"

"Cưng chiều quá nên như thế, con trai độc nhất thì không phải là bảo bối hay sao? Ngay cả Phong Hiền Viện cũng là dựa vào cha hắn mới có thể vào đó học được." Một người tựa như biết rõ nội tình mà xen miệng vào.

Nhất thời, người trong đại đường liền thảo luận sôi nổi hẳn lên, đem chuyện của Bạch Nhất Quân ra để bàn tán thêm một lần nữa, Như Phong lắc đầu, sờ sờ đấu lạp đang đội trên đầu, xem ra Bạch Nhất Quân thật là có tính háo sắc không thay đổi, thích đùa giỡn cô nương nhà người ta.

Lúc Như Phong đang chuẩn bị trả phòng rời đi, liền nghe được có người nói: "Có biết Úy Trì Như Phong không?"

Như Phong đang muốn đứng lên, lại lần nữa ngồi xuống, lắng tai nghe ngóng.

"Sao mà không biết? Úy Trì Như Phong không phải là cháu Úy Trì tướng quân sao? Lại nói tiếp, gia gia của hắn cũng cùng cấp bậc với thái thú, tất cả đều là đại quan, nhưng cái chính là Úy Trì công tử và người ta không giống nhau, từ nhỏ đã được mọi người biết danh, bây giờ đến học tại Phong Hiền viện, lại làm cho người thành Càng Châu được nở mày nở mặt, chiếm được danh hiệu 'người đứng đầu trong tứ đại tài tử', ngươi nói xem khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ?" Một người lớn giọng lãng lãng nói.

"Đúng vậy, hơn nữa bề ngoài của Úy Trì công tử lại tuấn tú như vậy, thật sự là giống như thần tiên khi hắn cười với người ta, ai nha, toàn bộ các cô nương đều mê muội với nụ cười của hắn..."

"Chính xác, chính xác, hơn nữa người ta còn vui vẻ giúp đỡ mọi người..."

......

Như Phong nghe không nổi nữa, cho dù nàng thích người ta tán dương, nhưng không nên khoa trương như vậy có được không? Mấy người đó nói như là người hoàn hảo trong đời này chỉ có một mình thôi hay sao? Nhưng mà chỉ cần trong lòng rất sung sướng là được.

Vốn là nàng chuẩn bị chờ chút nữa mới ra khỏi thành, nhưng bây giờ nàng quyết định cách nơi này xa sớm một chút.

Sau khi ra khỏi cửa thành, Như Phong đến rừng cây nhỏ ở ngoại thành huýt sáo một tiếng to ở trạm khẩu canh gác, con ngựa Kinh Phong của nàng liền chạy ra, Như Phong thân thiết xoa xoa đầu nó, nếu không phải sợ người khác nhận ra đây là ngựa của mình, nàng cùng không muốn tách rời Kinh Phong ra đâu, dù sao lúc còn ở viện, nàng vẫn bắt nó an dưỡng tại chuồng ngựa trong viện, cũng chỉ khi có tiết học bắn tên hoặc cỡi ngựa mới có thể nhìn thấy nó, lần này về nhà, Kinh Phong rất vui mừng, trên đoạn đường chạy như điên.

Ở một trấn nhỏ cách thành Càng Châu không xa, Như Phong gặp được Hàn Sơn cùng Túy Nguyệt.

"Sư huynh, rốt cuộc huynh trở về để làm chuyện gì vậy?" Hàn Sơn cuống quít hỏi tới.

Như Phong thủng thẳng nói: "Không có gì, không phải chỉ dạy dỗ một người sao? Không có chuyện gì." Nói như là không có chuyện gì to tát, cũng không để ý đến đề tài đang bàn tán nóng hổi tại thành Càng Châu.

Hàn Sơn sửng sốt nhưng cũng chỉ biết sờ sờ cái mũi mình, rồi giục ngựa đi đến bên người Túy Nguyệt, lấy lòng nói: "Túy Nguyệt, đến lúc vào thành ngươi nhớ kỹ phải trùm cái khăn để che mặt nha?"

Túy Nguyệt cũng không nhịn được, đáp: "Biết rồi, ngươi có biết là phiền quá không hả? Đã nói mấy lần rồi, ngươi nghĩ rằng ta bị chậm phát triển hay là cho ta là đứa bé ba tuổi hả?"

Như Phong cười lãng, không nhìn mặt Túy Nguyệt mà âm trầm nói: "Ha ha... Túy Nguyệt, ngươi có phát hiện là ngươi đối với người nào cũng rất ôn nhu, nhưng gần đây luôn phát hỏa đối với Hàn Sơn không? Còn nữa, Hàn Sơn..." Như Phong chuyển hướng sang Hàn Sơn, nói: "Còn ngươi, nghe nói là khôn khéo giảo hoạt, thay đổi đủ trò nhưng mà luôn làm cho Túy Nguyệt bực mình, tình huống của các ngươi có phải theo như lời người ta là 'vui mừng oan gia' hay không?"

Kết quả là Túy Nguyệt trầm mặc, còn Hàn Sơn lại bắt đầu cười khúc khích.

Một lát sau, Túy Nguyệt đột nhiên nói: "Sư huynh, ta xem Dục Tuyên công tử cùng ngươi mới là oan gia chân chính đó chứ?" Ngữ khí lại đã không có ôn nhu văn nhã như trước kia, ngược lại là tràn ngập sự trêu chọc.

Như Phong sờ sờ đầu, nghĩ đến Dục Tuyên, nói: "Thật là, ta cùng Dục Tuyên? Chúng ta vốn là cừu nhân!"

Túy Nguyệt chỉ mỉm cười, còn Hàn Sơn lại mơ hồ hỏi: "Nhưng mà Dục Tuyên công tử và sư huynh đều là nam mà."

Như Phong rống to một câu: "Đi đường của ngươi đi, đừng nói nhiều!" Vừa nói liền dẫn đầu giơ roi giục ngựa, Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn vội vàng đuổi theo.

Giữa trưa, cuối cùng bọn Như Phong cũng về tới thành Càng Châu.

Chuyện Như Phong về thành được rêu rao khắp nơi, nàng mặc một bộ cẩm y màu xanh nhạt ngồi trên ngựa chậm rãi đi tới, có nội lực hộ thân, cho nên đã không có ngoài cũng người vào đông trong địa ung thũng, người cũng có vẻ thon dài tiêu sái.

Hôm nay bầu trời trong lành, Như Phong đứng trong ánh nắng rực rỡ của mùa đông, cả người như kim quang lóng lánh, như thiên nhân uyển chuyển hạ phàm, khuôn mặt tuấn mỹ, làm ắt người ta đui mù. Còn trên mặt hắn lại lộ vẻ tươi cười, chào hỏi với những người khác, mặc dù một năm không gặp, nhưng vẫn còn có người nhận ra nàng, cũng bởi vì Như Phong ở Phong Hiền Viện làm vang danh tiếng, cho nên dù nàng không nhận biết người khác, người khác lại biết nàng, còn không nói tới trên trán Như Phong có nốt ruồi son.

Dù giờ phút này Như Phong đang bề bộn nhiều việc, tươi cười trên mặt cũng vẫn không dừng lại, còn có cô nương thỉnh thoảng đem quả tử ném lên người nàng, phỏng chừng là nhìn cái điển cố ném hoa doanh quả, bây giờ là mùa đông không có tiên hoa, cho nên cô nương này liền ném quả tử cùng khăn tay ném trên người Như Phong.

Vừa mới bắt đầu Như Phong còn tưởng rằng đã bị công kích, sau lại thấy người ném đều là nữ tử trẻ tuổi, lại một bộ dáng hưng phấn, tên Như Phong còn bị người gọi gọi, Như Phong chớp mắt, cũng liền rõ ràng.

Nghĩ vậy, Như Phong liền mở chiết phiến trong lòng ra, nhàn nhã mà phẩy vài cái, không dấu vết giơ phiến che đậy tuấn nhan của mình, mỉm cười, nhìn Hàn Sơn bên cạnh, nháy mắt mấy cái.

Trên đường người vây xem càng tụ càng nhiều, không ít diệu linh cô nương thấy vậy tim đập thình thịch, cầm lòng theo sát ngựa Như Phong, rau quả cùng khăn tay không ngừng mà ném vào Như Phong. Như Phong không dám tiêu thụ, không thể làm gì khác hơn là không ngừng mà né tránh, ưu nhã mà lấy cây quạt ngăn cản rau quả không đập vào mặt mình. (cái này giống tù nhân đi xe củi bị ném rau thối)

Vừa mới bắt đầu Như Phong còn thích thú, nhưng sau lại liền phát hiện thật sự là đi quá chậm, vì vậy liền bất động thanh sắc mà ở trên ngựa lắc nhẹ thân thể, tránh quả cà chua muốn đập vào huyệt Thái Dương, cười nói: "Hàn Sơn, ngươi lên trước mở đường đi, ta muốn đi nhanh một chút!" Đang nói chuyện, vài mảnh qua quả đâm đầu bay tới, Như Phong lắc mình né tránh, không nghĩ phía sau một cô gái, ném ra một cái quả táo, thiếu chút nữa đập lệch ngân quan trên đầu Như Phong. Nàng vội vàng né rồi lại né, trong lòng âm thầm thở dài, quả tử thật sự là như đạn lạc bay múa đầy trời, nhiệt tình của các cô nương quả thực là quá mức kinh khủng, không, các nàng có phải quá mức đói khát rồi không? Thật sự là "Khó nhất là nhận ân tình của mỹ nhân", Như Phong bây giờ cuối cùng cùng đã thắm thiết nhận thức được rồi.

Hàn Sơn một bên gắt gao bắt được dây cương, thấp giọng nói: "Sư huynh, ngươi thật lợi hại!" Qua quả cũng đã ném tới trên người hắn, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là xuống ngựa nắm cương ngựa Như Phong, ở phía trước mở đường. Còn Túy Nguyệt thì vẫn theo sát ở sau nhưng dứt khoát không xuống ngựa hành tẩu, cố ý cách Như Phong xa một chút, miễn cho các cô gái này ném chết mình, dù sao mình lại không giống sư huynh cùng Hàn Sơn có võ công hộ thân.

Thật vất vả, Như Phong rốt cục về tới Úy Trì phủ, nhìn xa xa mấy chữ to, Như Phong cùng Hàn Sơn cũng thở dài một hơi. Đợi lát nữa, Túy Nguyệt mới vượt qua đến, đương nhiên trên trán chảy đầy mồ hôi.

Túy Nguyệt lau lau mồ hôi, nói: "Sư huynh, ngươi thật sự rất được hoan nghênh chào đón đó."

Như Phong có chút cười khổ: "Ta bây giờ mới biết được rất được hoan nghênh cũng không phải là một chuyện tốt, vừa mới nãy thật sự là nửa bước khó đi."

Hàn Sơn hoài nghi mà nhìn Như Phong: "Sư huynh, ta sao lại cảm giác được ngươi là cố ý vậy?"

Như Phong cười đắc ý, nói: "Bây giờ phỏng chừng toàn bộ thành đều biết Úy Trì Như Phong ta giữa trưa hôm nay mới từ viện trở về rồi."

Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn hồ nghi, nhưng trước mắt có một cái vấn đề để cho bọn họ sốt ruột hơn.

"Sư huynh, nhà của ngươi đã tới rồi, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Hàn Sơn hỏi, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà sư huynh, không biết bọn họ có nói chuyện được hay không, đại tương quân trong truyền thuyết rất nghiêm khắc rất uy nghiêm có phải rất hung ác hay không? Thái độ Bọn họ đối với mình cùng Túy Nguyệt là như thế nào?

Như Phong nhìn vẻ mặt hai người bọn họ khẩn trương, lại nhìn đám người đông đúc trước cửa Úy Trì phủ, xoay mình mắt trợn trắng, an ủi nói: "Các ngươi cũng không phải vợ xấu ra mắt cha mẹ chồng, sợ cái gì? Hơn nữa, bọn họ cùng biết sự tồn tại của các ngươi, ta đã sớm viết thư đến nói cho bọn họ rồi, các ngươi cũng là sư đệ sư muội của ta, có cái gì phải sợ nào, hơn nữa ở nhà của sư huynh có cái gì không đúng sao? "

Túy Nguyệt lần nữa lau lau mồ hôi: "Sư huynh, ta vẫn còn hồi hộp, ngươi nói bọn họ có e ngại thân phận nữ nhân giang hồ như chúng ta hay không?"

Như Phong hết chỗ nói rồi: "Sao có thể, nên biết rằng ta cũng được xem như nửa người giang hồ đó, ngại các ngươi chẳng khác nào ngại chính ta sao? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta nhanh trở về thôi, miễn cho bọn họ chờ đã lâu." Vừa nói liền dẫn đầu kỵ mã đi.

Đám người Úy Trì Hòe nhìn thấy Như Phong, quả nhiên thật phấn khởi vui mừng, đều hỏi han ân cần, Hàn Sơn và Túy Nguyệt cùng được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-166)