Vay nóng Tima

Truyện:Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ - Chương 165

Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Trọn bộ 166 chương
Chương 165
Kết thúc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-166)

Siêu sale Shopee


Edit+Beta: Cẩn

"Như Phong, nàng là một cơn gió phóng khoáng không chịu cảnh tù túng, mà ta, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất để giam cầm nàng."

_________________________________________________________________________

Đêm trước ngày thành thân là một đêm không yên tĩnh.

Đẩy bọn sư đệ sư muội sắp vui đến phát điênkia đi chỗ khác, Như Phong cũng không tài nào ngủ được, đều tại hai ngày này Mộc Vấn Trần không hề tới quấy rối mình, ngoan ngoãn ngồi chờ trong phủ đệ của chính hắn. Bởi vì đây là đại hôn cho nên hoàng đế đã tặng Mộc Vấn Trần một toà phủ đệ, thế nên Như Phong hiện tại rảnh rỗi vô vàn.

"Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."Như Phong trực tiếp tới sân bên cạnh tìm Như Tuyết. Quan hệ tỷ muội của hai người mấy hôm nay đã tốt hơn khá nhiều, nhưng mà những lời nhẹ nhàng một câu cũng chưa nói với nhau.

Như Tuyết ngẩng đầu rời mắt khỏi giá thêu, nhìn Như Phong một cái rồi nói: "Ta còn muốn thêu gối đầu hình "uyên ương hí thuỷ" tặng ngươi, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi."

Như Phong lúng túng sờ mũi, nói: "Vấn Trần không phải đã bảo người trong phường thêu hỗ trợ sao? Tỷ tỷ, ngươi không cần thêu cũng được mà." Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt, dạ minh châu phát ra ánh sáng lóng lánh nhu hoà, tóc Như Tuyết tựa mây đen được tỉ mỉ vấn lên cao cao, đầu nàng cúi thấp, cái cổ mảnh khảnh trắng nõn liền thuận thế lộ ra ngoài. Giờ khắc này, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn vào giá thêu, những sợi chỉ đặc biệt trong tay không ngừng thay đổi, Hương Lăng bên cạnh hầu hạ, giúp đỡ.

"Dù sao ngươi cũng là muội muội ta, ngươi có đặt làm rồi thì thôi, nhưng mà dù sao bên nhà mẹ cũng phải tặng cho chút gì đó chứ." Như Tuyết lẳng lặng nói, đầu cũng không ngẩng lên.

"Tỷ tỷ, người nào có phúc lắm mới cưới được tỷ đó." Như Phong bật thốt lên, than thở. Tỷ tỷ của mình thật sự là một tài nữ, cầm kỳ thư hoạ, nữ công gia chánh, không môn nào là không tinh thong.

Như Tuyết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Như Phong, ánh mắt phức tạp nói: "Nếu là trước kia, ta sẽ cảm thấy ta rất tốt, nhưng bây giờ thì không đúng rồi, Như Phong, ngươi tuy là thân nữ nhi nhưng lại đạt được những thành tựu như vậy, những cô gái khuê các như chúng ta tự thấy mình không cách nào có thể so sánh tới." Hiện tại ở Tử La quốc ai mà không biết ở Tướng quân phủ có một nữ tướng văn võ song toàn, hơn nữa còn có một tướng mạo khuynh thành, dung nhan bế nguyệt tu hoa, khiến cho biết bao nhiêu nam tử Tử La quốc ao ước, tơ tưởng? Chẳng qua là vì Như Phong sớm đã có nơi trao thân gửi phận mà thôi.

Nhìn người muội muội không tô phấn điểm son trước mắt, chẳng qua chỉ khoác vào một bộ y phục hồng sắc do bị mẫu thân cưỡng ép mặc vào, mái tóc đen tuyền đơn giản cột lên, trên đầu lại không mang vật sức, mộc mạc như thế nhưng lại khiến người ta không cách nào thu lại tầm mắt, rồi lại có cảm giác những thiếu nữ khác mày vẽ, má phấn, môi son đều là dong chi tục phấn, tục diễm cực kì.

Mình chắc cũng là một trong số những cô gái dong chi tục phấn kia đi, nếu không phải thì tại sao chàng chưa từng nhìn thấy điểm tốt nào của mình? Như Tuyết khổ sở nghĩ.

"Ta và các ngươi không giống nhau, tư tưởng của chúng ta khác nhau rất nhiều."Hồi lâu sau Như Phong mới mở miệng nói, những thứ nàng đã trải qua chính là không giống với các thiếu nữ ở nơi đây, nàng vốn xuyên qua mà tới. May mà gặp được những người bạn tốt, còn có Vấn Trần bên cạnh bầu bạn, bao dung những hành động khác người của mình.

"Thật ra thì nữ phẫn nam trang cũng không dễ dàng gì đâu a." Như Phong nhớ tới quãng thời gian khó khăn nơi chiến trường ngày ấy, có một thời gian dài mình thậm chí không có nổi một giấc ngủ yên, đặc biệt là lúc vừa mới bắt đầu giết người, khi ấy không có đêm nào chợp mắt được. Sau đó mình mới tâm sự với Vấn Trần chuyện này, chàng liền trấn an mình, tiếp đó mình mới biết, thì ra Vấn Trần cũng từng ra chiến trường, từng giúp đỡ gia gia, mặc dù chàng chưa từng đích thân ra trận nhưng mưu kế của chàng đã khiến rất nhiều địch binh phải bỏ mạng.

Vào khắc đó, Như Phong bỗng cảm thấy mình với tâm Vấn Trần tựa hồ đã ở ngay sát bên.

"Đúng vậy, chẳng qua là ngươi có được một cơ hội như thế mà thôi." Như Tuyết lạnh nhạt nói, giơ tay lên ý bảo Hương Lăng đi ra ngoài.

Hương Lăng thắm thiết nhìn Như Phong một lần, sau đó ngoan thuận gật đầu, xoay người rời đi.

Như Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, nghĩ mãi không ra nỗi ai oán trong mắt Hương Lăng từ đâu mà tới.

"Như Phong, ngươi thật sự không thích Thái tử điện hạ sao?" Thanh âm của Như Tuyết kéo lại trí não đang lơ lửng của Như Phong.

"Thái tử?Ai đời thích hắn chứ?" Như Phong nghe hỏi lập tức khinh miệt đáp, ngay sau đó dường như lại nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng cười cười, nói: "A a, sai rồi sai rồi, Thái tử hiện giờ là Dục Tước ca ca, ta còn tưởng đâu tỷ đang nói tới tên khốn trước kia nữa đấy. Dục Tước giống như một người anh lớn, ta rất thích hắn." Như Phong gật đầu lia lịa còn không quên trộm nhìn phản ứng của Như Tuyết.

"Đúng đó, ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi." Trong mắt Như Tuyết xoẹt qua một tia thống khổ, "Người như vậy, ta có thể gả vào sao?" Mình thế nhưng đã chung tình với chàng được mấy năm, từ lúc Như Phong đi học trở về.

"Nhưng mà..." Như Phong chậm rãi kéo giọng."Ta hiện tại đã sắp thành thân rồi, chuyện trước kia mọi người đều nên quên hết đi." Như Phong cũng không biết phải làm sao để xoả bỏ những khó chịu trong lòng Như Tuyết. Chuyện như thế này, nàng sống qua hai đời rồi vẫn là lần đầu tiên đụng phải.

"Thôi, nếu đã yêu rồi vậy thì kiên trì tới cùng thôi." Như Tuyết cười nhạt, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng trong lòng, nói, "Rất nhiều người trên thế gian này không thể ở cùng với người mình thích, mà nay ta đã có được cơ hội này, đời chúng ta hẳn còn rất dài, cho nên sau này chàng cũng chưa chắc sẽ không thích ta."

"Vậy là dung rồi!" Như Tuyết vỗ tay cười, nói, "Tỷ tỷ, ngươi tốt như vậy, chắc chắn có thể." Mấy ngày trước gia gia đã bàn chuyện hôn sự với Dục Tước rồi, không biết kết quả ra sao đây?

"Vậy...tỷ tỷ, ta về trước ha." Như Phong nhỏ giọng nói, ở trước mặt Như Tuyết luôn có cảm thấy rằng mình nợ nàng, cảm giác không tốt lắm, cho nên vẫn nhanh chân về sớm thì hơn.

Như Tuyết nhìn Như Phong một hồi, gật đầu nói: "Ngày mai ngươi đã thành tân nương tử, đúng là nên ngủ sớm một chút."

Sau khi tạm biệt Như Tuyết, Như Phong vui vẻ nghĩ, mình dù sao cũng là tỷ muội của Như Tuyết, cho nên không có chuyện thù dai nhớ lâu, sau này nhất định sẽ tốt thôi. Chỉ là...nàng vuốt vuốt cằm, ngày mai là mình lập gia đình rồi, còn chưa đủ mười chín tuổi đâu, quá sớm!

Một đường vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã về tới phòng mình, bất chợt phát hiện trong phòng sớm đã có người đang đợi.

"Sư phụ, người tới rồi!"Như Tuyết vui vẻ nhào tới, lần này mình có thể cùng với Vấn Trần ở bên nhau không thể không kể tới công của sư phụ đaâu nha. Vị vậy, dù mặt sư phụ lúc nào cũng lạnh như băng nhưng Như Phong vẫn dung cảm liều mình nhào qua, cùng lắm là bị hắn "bặc bặc" mấy phát bay đi.

[*nguyên văn: Pia - đây là ngôn ngữ mạng, dân cư mạng thường thường nói "Tặng ngươi một cái tát!" mà tát qua một cái tất nhiên sẽ phát ra tiếng vang, Pia chính là từ tương thanh được hình thành từ cái hành động văn nhã này. ]

"Tiểu nha đầu, đây là nam nhân của ta, ngươi vẫn nên nhào vào ta đi."Thanh âm của một nữ tử truyền tới, đầu Như Phong tức khắc chạm vào ngực nàng.

Cảm giác mềm mại truyền tới làm Như Phong không khỏi dụi dụi một hồi, sau mới rề rề rà rà nói: "Ta phải gọi người là sư nương hay vẫn như cũ gọi là Lan đại nương?"

"Ha ha... tiểu nha đầu, ta biết thế nào mình cũng không qua mặt được ngươi mà!"Lan đại nương ha ha cười to, sờ sờ đầu Như Phong.

"Hai người quen nhau khi nào?" Vô Tình Kiếm híp mắt nhìn Như Phong, ánh mắt còn mang theo ý vị dò xét.

Như Phong cười khan một tiếng, vội vàng giải thích: "Sư phụ, con gặp sư nương ở Phong Hiền thư viện, khi đó con cũng đâu biết thân phận của sư nương đâu." Cho nên sự thật là mình không hề cố ý giấu giếm đâu à nha.

"Chàng muốn làm gì?"Sư nương cũng híp mắt lại, không vui nhìn Vô Tình Kiếm.

Vô Tình Kiếm thấy vậy đành phải cười trừ, mắt lại trừng Như Phong.

Như Phong vô tội chớp chớp mắt, nhìn Lan đại nương trước mặt, dáng vẻ chừng ba chục tuổi đầu, thân hình tinh tế, nhanh nhẹn, da mặt trơn nhẵn không có lấy một nếp nhăn dù là bé tẹo, đôi mắt hẹp dài, khoé mắt cong cong, là một cô gái cổ điển điển hình nhất, nhưng nét anh khí giữa mi tâm làm cho nàng không giống với các cô nương khác.

"Sư nương, người thật trẻ a, tính ra sư phụ cũng đã có thể làm cha của người lận đó." Như Phong với sư nương tầm mắt ngang nhau, hai người cơ hồ cao xấp xỉ nhau.

"Úy Trì Như Phong, đừng tưởng rằng ngươi đã xuất sư rồi ta liền không quản được ngươi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Vô Tình Kiếm mắng, thấy nương tử nhà mình sủng ái nhìn Như Phong, thì ra các nàng đã sớm quen nhau, khó trách Lan nhi đối với Như Phong tốt như vậy.

Như Phong hì hì cười một tiếng, nàng biết hết rồi, sư phụ chẳng qua chỉ là một con cọp giấy, có sư nương ở đây còn sợ cái gì?

Tiếp theo, Vô Tình Kiếm bị quăng sang một bên, Như Phong và sư nương hai người trò chuyện với nhau vui vẻ vô cùng, để cho ai đó bốc mùi chua không ngớt.

"Nói như vậy, sư nương trước kia lúc người nữ cải nam trang cũng chỉ có mỗi sư phụ phát hiện thôi sao?" Như Phong kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, cho nên ta mới gả cho hắn."Lan nương cười nói, sờ sờ đầu Như Phong, giải thích, "bởi vì sư phụ ngươi biết y thuật."

Như Phong nghe vậy, bẹt miệng nói: "Vấn Trần cũng biết y thuật đây nè, cho nên hắn cũng phát hiện ra thân phận thật của con." Nếu không biết thì hay rồi, mình sẽ đùa một phen, đáng tiếc.

Nhìn Như Phong than thở, Lan nương cười: "Ngươi đó, còn không biết đủ, ta thấy tiểu tử kia tốt vô bờ mà."

"Chính là tốt vô bờ bến." Như Phong mặt khổ qua chêm thêm một câu trái ngược, "Cái đồ phẫn trư ăn lão hổ, con cảm thấy mình đã lên nhầm thuyền giặc." Lúc đầu cảm thấy Vấn Trần cừa đơn thuần vừa đáng yêu, dáng người lại đẹp đến không có thiên lý như vậy, ngỡ là mình đã nhặt được bảo bối rồi, không nghĩ tới mấy ngày nay hắn liền lộ ra nguyên hình, phương diện bá đạo cũng từ từ hiện rõ, tỷ như nói...chuyện giường chiếu.

"A a, phu thê chung sống là chuyện đại sự cả đời, sau này ngươi từ từ sẽ hiểu thôi." Lan nương liếc nhìn Vô Tình Kiếm đang nhàm chán ngồi một chỗ, nói: "Chúng ta đi trước, ta đoán một lát nữa sẽ có người tới tìm ngươi. Còn có, hôn lễ của ngươi chúng ta không tham gia được, có chuyện gấp phải làm, sư phụ ngươi với ta định đi một chuyến sang Thạch Nam quốc, tìm hiểu một vài chuyện cũ."

Như Phong vừa nghe, vội vàng kéo tay của nàng, kêu lên: "Sư nương, người còn chưa nói nữ nhân cứu con ở ngoài thành Tương Châu năm xưa có phải là sư nương hay không mà?" Như Phong nhìn bộ hồng y trên người nàng, mặc dù đã đoán được nhưng vẫn muốn xác nhận một lần.

"Haha, chuyện này có gì hay đâu mà hỏi? Chúng ta đi đây, chờ đến lúc ngươi sinh con rồi chúng ta sẽ trở lại thăm ngươi." Nói xong liền nhẹ nhàng hất tay Như Phong ra, củng Vô Tình Kiếm một trước một sau nhảy cửa sổ ra ngoài.

"Hai người cư nhiên đều không tham gia hôn lễ của ta!!!" Như Phong bất mãn nhìn bóng lưng của họ biến mất trong bóng đêm, ngay cả lễ vật cũng không có, cứ như vậy tay không mà tới?! Còn có, sư phụ a, cho dù gia gia giận ngươi không nói cho ông nghe thân phận của ta, ngươi cũng không cần vì vậy mà không tới tham gia hôn lễ của ta a. Thiệt là làm người ta buồn bực mà!

Đang lúc Như Phong trề môi oán trách lại trông thấy trên bàn có thứ gì đó, vôi vàng cầm lên nhìn, nhất thời hết ý kiến ý cò. Đó là một cái bình nhỏ màu trắng, bên trong đựng dược hoàn, vừa mở nắm bình liền có một mùi thơm xộc vào mũi.

Như Phong ngửi một cái, không rõ thứ này có tác dụng gì, nhìn lại, thì ra phía dưới còn có một tờ giấy, sau khi xem xong, Như Phong nhịn không được liên cười ha hả: "Ha ha, sư nương thật hiểu lòng người a." Lần này xem ra mình không thể nhanh có con rồi.

Mới vừa mừng trộm không thôi lập tức bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, ngỡ là cha nương tới nên Như Phong vội nói to: "Vào đi, cửa không khoá."

Qua một hồi, ngoài cửa vẫn không có thanh âm, Như Phong quay đầu nhìn lại lại ngoài dự liệu nhìn thấy Dục Tước và Dục Tuyên.

Tước ca ca, Tuyên, ngọn gió nào đưa các ngươi tới đây a?" Như Phong mừng rỡ nói, lần trước từ biệt ngoài cửa cung xong đến giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau, Như Phong trong lòng thấp thỏm bất an, nàng trước sau vẫn cảm thấy áy náy với hai người này.

Dục Tuyên miễn cưỡng cười cười, bước tới nhìn Như Phong, nói: "Ngày mai ngươi xuất giá rồi, ta luyến tiếc ngươi, cho nên mới tới nhìn một chút."

Dục Tước cũng bước tới, nhìn Như Phong chằm chằm, nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới người thành thân sớm nhất trong chúng ta lại chính là Như Phong nàng, ngày trước gặp ngươi mới nhò xíu xiu, y như đứa trẻ trẻ người non dạ, vậy mà chớp mắt một cái ngươi đã thành thân."

Như Phong sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Sắp sang năm mới rồi, sang năm ta cũng đã mười chín, nương ta nói mười chín tuổi không thể lập gia đình, Vấn Trần cũng không muốn chờ, vậy nên cũng đành gấp rút thành thân thôi."

"Như Phong!" Dục Tuyên đột nhiên ôm Như Phong vào lòng, ghì chặc, nói: "Như Phong, ta thật sự rất thích ngươi."

Như Phong căng cứng mình, suy nghĩ một hồi, ngó sang Dục Tước đang nhìn chỗ khác, lúc này mới vươn tay ra ôm lại Dục Tuyên, nói: "Tuyên, cảm ơn ngươi." Vào giờ khắc này, nàng cũng không biết nên nói cái gì nữa.

"Yên tâm, ta sẽ không sao đâu, Như Phong, nếu hoàng thúc đối ngươi không tốt, ngươi có thể tới tìm ta, ta lúc nào cũng chào đón ngươi."Dục Tuyên trêu chọc, ấy mà giọng nói lại nghiêm túc chưa từng thấy.

Như Phong gật mạnh đầu, nói: "Được, cảm ơn Tuyên." Gì thì gì cũng nên an ủi trước đi, chuyện sau này để sau này nói.

Sau khi phát tiết xong, Dục Tuyên nói: "Ta ra ngoài trước, ngươi với ca ca trò chuyện đi." Dục Tuyên nhẹ nhàng hôn má Như Phong một cái, hơn nữa còn thừa dịp Như Phong không chú ý bất chợt liếm môi Như Phong thêm một cái, lúc này mới hài lòng nói, "Còn đây là lễ vật ta tặng ngươi."

Như Phong đưa tay nhận lấy, nhìn nhìn, là một bức hoạ, đang muốn mở ra xem, Dục Tuyên lại hôn mặt nàng thêm một cái, không cam lòng nói: "Thật muốn cướp ngươi đi, sau đó hai chúng ta lưu lạc thiên nhai, không trở về đây nữa. Ayy, đáng tiếc, ca ca lại đang nhìn ta."Nói xong lập tức xoay người bước đi.

Như Phong nhìn bóng lưng của hắn mà dở khóc dở cười, may là Vấn Trần không có ở đây, không thì mình thảm rồi, tuy tên kia hai ngày nay không thể tới, nhưng mỗi ngày đều bảo Chu Tiền báo cáo tin tức bên này, quan trọng nhất chính là không được để cho Dục Tước với Dục Tuyên thừa cơ hội tiến vào, chiếm tiện nghi.

Đáng tiếc, vô ích rồi, Như Phong cười khổ.

"Tiểu tam, ta rất hâm mộ dung khí của hắn." Dục Tước lẳng lặng mở miệng.

Như Phong dời tầm mắt về, nhìn Dục Tước một thân bạch y, cười hỏi: "Tên đó lúc nào cũng vậy, Tước ca ca, chúc mừng ngươi trở thành Thái tử."

Dục Tước trầm mặc, cũng đến gần Như Phong, từ trong ngực lấy ra một cây trâm bạch ngọc, phía trên khắc cành mai hoa đang đón gió, xinh đẹp vô ngần, tinh khiết tựa hoa sen. Hắn ôn nhu cười một tiếng, cầm trâm cài lên tóc Như Phong, trên đầu Như Phong không có vật sức nào, giờ lại cài một cây trâm bạch ngọc khắc hoa, lập tức tôn lên suối tóc đen mượt, động lòng người biết bao.

"Mặc dù nói tục vật trần gian không xứng với nàng, nhưng ta vẫn cho người chế tạo ra cái này, coi như là người ca ca này vì nàng mà chuẩn bị lễ vật, ngày sau ta đăng cơ, nếu nàng có chuyện muốn giúp đỡ, có thể cầm nó đến tìm ta." Dục Tước nhẹ nhàng thở dài, ấn cái đầu đang ủ rũ cúi thấp của Như Phong vào ngực mình.

"Như Phong, nàng là một cơn gió phóng khoáng không chịu cảnh tù lung, mà ta, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất để giam cầm nàng." Hắn thật thở dài thật dài.

Chuyện mười mấy năm trước tựa hồ còn phảng phất đâu đây, tiểu nhân nhi ngày ấy tinh nghịch, phá phách, tiểu nhân nhi ngày đó rung đùi đắc ý ngâm thơ trong gió xuân lồng lộng, tiểu nhân nhi giật dây mình đánh nhau với người khác trên đường phố, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, phong lưu phóng khoáng ở Phong Hiền viện, người ngọt ngào gọi mình "Tước ca ca"...

Bất tri bất giác, nàng đã trở thành một cô nương nghiêng nước nghiêng thành, sắp trở thành nương tử của người ta. Từ đó về sau, nàng đem tóc vấn thành búi*, ở trong lòng người nam nhân khác cười duyên, mình cũng không thể lại được gặp nàng thường xuyên nữa, cũng không thể giống như bây giờ ôm nàng vào lòng.

Mình, phát hiện quá muộn...cũng đã tới quá muộn!

Dục Tước rũ mắt, ôm Như Phong, siết chặc hơn, the thẻ nói: "Như Phong, nàng nhất định phải hạnh phúc." Từ nay về sau, mình trở thành Thái tử của quốc gia này, lại thêm mấy năm, mình trở thành vua một nước, sau này, không thể tuỳ hứng như bây giờ nữa, cũng không thể tuỳ ý biểu đạt tâm tình của mình.

"Ta sẽ hạnh phúc mà, Tước ca ca." Nước mắt Như Phong lặng lẽ rơi, nàng vẫn luôn biết rõ tình cảm Dục Tước dành ình, hắn đau sủng, hắn dung túng, hắn ở kinh thành vì mình lên tiếng nói, hắn giúp đỡ mình, hắn nhượng bộ, e rằng mình tại nơi chiến trường còn phải lo thêm nhiều việc, cũng không dễ dàng có được hạnh phúc như vậy.

"Có thể có được một giọt lệ của nàng, ta mãn nguyện rồi." Dục Tước nhìn vào mắt Như Phong, ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, nói: "Như Phong, nàng nhất định sẽ mãi hạnh phúc." Bởi vì có ta ở đây dõi theo nàng.

"Như Phong, rảnh thì đến chỗ ta chơi, ta đã trồng rất nhiều hoa sen trong hồ, cũng xây một cầu bắt ngang, ta nghĩ nàng sẽ thích." Dục Tước nhẹ nhàng nói, buông Như Phong ra, dặn dò: "Nhớ là hôm nay phải ngủ sớm biết không, có lẽ vào ngày mai ta sẽ thấy được tân nương đẹp nhất thế gian."

Như Phong chỉ có thể gật đầu, nhìn Dục Tước từng bước rời khỏi phòng mình. Mình ngày sau, có lẽ hết thảy đều đổi khác, mình sẽ trở thành thẩm thẩm của bọn họ, hắn sau này cũng trở thành bậc quân vương, người ca ca hồi bé vì mình mà đánh người có lẽ sẽ không còn nữa, vị thiếu niên ở Phong Hiền thư viện quan tâm mình, luôn yên lặng đứng phía sau ủng hộ mình có lẽ cũng sẽ không còn nữa. [không đâu, sẽ còn đấy]

Nghĩ tới đây, nước mắt Như Phong tràn khỏi khoé mắt, lệ như mưa sa.

Lệ rơi, có lúc cũng không phải vì tình yêu, có lẽ là vì tình bằng hữu, tình thân cốt nhục...

Buông tay, có lúc cũng không phải vì không yêu nữa, có lẽ là vì quá yêu!

Ngoài ô cửa sổ mở rộng, trên cây đa, Chu Tiền khẽ hỏi: "Chuyện này...có nên nói cho chủ tử biết hay không?"

Chu Tiền lắc lắc đầu, nhỏ tiếng đáp: "Thôi đi, bọn họ cũng đủ khổ rồi a." Ai bảo nữ chủ tử có mị lực quá làm chi, hơn nữa nàng chỉ có một, cho nên, định trước là sẽ có người đau khổ với không cam lòng.

Chu Tiền tiếc nhìn vẻ mặt nặng nề của Chủ Hậu, cũng lắc lắc đầu, không nói.

Lúc này, trên đường lớn của Tướng quân phủ, Dục Tước cùng Dục Tuyên sóng vai mà đi.

"Ca ca, thật không cam tâm a, tâm ta đau quá." Dục Tuyên nhìn bầu trời đêm không có lấy một vì sao, xoa ngực, hướng về phía trăng sáng, thở dài thườn thượt.

"Chúng ta không sáng bằng Hoàng thúc." Dục Tước thở dài nói, lời nói nhẹ tênh phiêu tán giữa trời đêm.

"Chúng ta chẳng qua là bỏ lỡ thời cơ."Dục Tuyên không cam lòng càu nhàu, nhưng lại cũng không có cách nào khác đâu.

"Vẫn là hâm mộ tên Vân Thiên Trạch kia, hôn lễ cũng không chịu tới dự, nói là bận nhiều việc lắm, hừ, cái đồ hẹp hòi, ngay cả quà mừng cũng không chịu tặng." Âm lượng của Dục Tuyên bỗng dưng to hơn, thấy Dục Tước không có phản ứng gì liền nói tiếp: "Ta cũng muốn làm như vậy một phen."

"Chúng ta còn chưa đủ năng lực đâu, Hoàng thúc hắn rất tinh vi a." Dục Tước se sẽ thở dài, nhớ lại Hoàng thúc khi xưa, thường ngày yên lặng ít nói, ấy vậy mả sau khi phát hiện ra thân phận Như Phong rồi theo đuổi Như Phong, sau đó còn giấu mọi người, đợi khi mọi người phát hiện ra, hắn đã cùng Như Phong tình nồng ý mật, sau nữa hắn lấy thế sét đánh không kịp che tai đính ước với Như Phong, khiến cho bọn họ muốn cùng Như Phong sống chung mấy năm cũng không được.

Cho nên, sự giáo dục của phụ hoàng, vẫn là thành công. Chính là quá thành công mới tạo thành tình cảnh chán ngán như thế này đây.

Trong hoàng cung Xuân Đằng quốc.

Vân Thiên Trạch một thân bạch y đơn bạc, cô độc nằm trên thàng y, ngước nhìn trời đêm trăng sáng, tay cầm tửu bôi, thẩn thờ trút vào miệng.

Xa xa, Xuân Đằng công chúa Hiên Viên Băng Ngữ chậm rãi bước tới, nàng vẫy lui hạ nhân, kỹ lưỡng nhìn Vân Thiên Trạch, trong mắt thoáng có vẻ xót xa.

Hoàng huynh gầy đi rất nhiều, kể từ khi Úy Trì Như Phong rời đi, hoàng huynh lại càng thích không cười, có lúc một mình ở trong Tàng Phong các không nói tiếng nào.

Tuy rằng không có cách nào, nhưng nàng vẫn lên tiếng nói: "Hoàng huynh, huynh thật sự định không đi sao? Ngay cả quà cũng không tặng?"

Vân Thiên Trạch vừa nghe, ly rượu được tinh tế điêu khắc trên tay lập tức bị ném ra xa, hớn lớn tiếng: "Ta đã quyết định rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa? Chuyện mà ta đã quyết thì sẽ không thay đổi, ta chính là không đi!" Vất vả lắm mình mới ra được quyết định này, hừ, mình cũng không rộng lượng đến như thế, Như Phong thành thân, mình không tới cướp hôn đã là tốt lắm rồi, còn muốn mình đi chúc mừng? Không có cửa đâu, , mình chết cũng không đi! Cái gì cũng không tặng! Có bản lĩnh...Như Phong liền...liền tới tìm mình đỏi đi. [trời em, sao em đau lòng mà cũng dễ thương quá vậy *lắc đầu khóc*]

Hiên Viên Băng Ngữ vạn phần bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Thế này thì, có lẽ Như Phong tiểu thư sẽ tiếc nuối lắm đây."

"Ta chính là muốn nàng tiếc nuối, hừ, ta có cái gì kém cây gỗ mục kia? Dựa vào cái gì nàng ấy chọn hắn mà không chọn ta?Ta chính là muốn nàng nhớ ta, vĩnh viễn cũng không quên được ta."Gương mặt tuyệt mỹ của Vân Thiên Trạch lộ ra một nụ cười, cười...so với khóc càng khó coi hơn.

Hiên Viên Băng Ngữ không đành lòng, quay mặt sang chỗ khác, nàng bỗng nhớ đến Dục Tuyên, có lẽ hắn hiện giờ cũng đau khổ như vậy đi, đáng tiếc, thế gian rộng lớn này chỉ có một Úy Trì Như Phong. Mà mình, thật ra cũng không khác vậy là bao. Xem ra đường tình mình khó đi rồi.

"Ca ca, ta đi đây, ngươi nhớ ngủ sớm một chút, còn nữa, chú ý thân thể, đêm khuya sương phủ, chủ ý thân thể." Biết rõ hắn đêm nay sẽ không ngủ, nhưng Hiên Viên Băng Ngữ vẫn dặn dò, "Mẫu hậu nói, đây là lần cuối cùng huynh tuỳ ý làm càn, sau này không thể như thế." Nói xong liền quét mắt nhìn tới một góc nhỏ tối tăm, thấy Vân thúc đứng đấy gật đầu mới yên lòng.

Thấy Vân Thiên Trạch đối với lời mình nói không có phản ứng gì, chỉ xụi lơ nằm trên thảng y. Hiên Viên Nguyệt tiếc hận cách mấy cũng chỉ có thể hoá thành lời than nhẹ, xoay người rời đi, cũng mang theo sự náo nhiệt của cả một mảnh trời, chỉ còn lại Vân Thiên Trạch nhắm mắt bầu bạn với đêm đông lạnh lẽo.

Tối nay quả thực chính là một đêm không ngủ.

Dịch Hàm nhoài người trên bệ cửa sổ, nhìn trăng sáng trên cao, nước mắt cầm không được lại tuôn dài.

Ông lão đứng sau lưng nàng, thương tiếc nói: "Hàm nhi, Trần Vương gia nếu đã sắp thành thân, con cũng đừng quá đau buồn. Con là cô nương tốt, lỡ mất con là tổn thất của hắn." Nói xong liền đem áo khoác khoác lên người nàng.

"Nhưng gia gia à, con không cam tâm, con đã yêu hắn nhiều năm như thế." Dịch Hàm lệ rơi đầy mặt, kêu khóc.

"Chỉ có thể nói đây là duyên phận a!" Ông lão nhớ lại cô gái mình yêu, mình rõ ràng là người biết nàng trước, nhưng cuối cùng vẫn là bị Úy Trì Hòe Dương nhanh chân giành trước, mà bây giờ, cháu gái của mình cũng bại bởi cháu gái của lão già kia, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh sao?

"Hu hu..." Dịch Hàm chỉ khóc, không nói thêm gì.

Ông lão không có cách nào khác chỉ đành tiếp tục an ủi: "Con ngày mai vẫn là không nên đi dự đi. Hàm nhi, ta thấy Cao Việt Tề kia rất tốt, trước kia ở quân doanh thường tới tìm con, gia gia nhìn ra được hắn thích con rồi, cho nên con..." Lời tiếp theo không ra khỏi miệng, ông biết Dịch Hàm sẽ hiểu ý mình.

Dịch Hàm cũng chỉ khóc, không đáp lời ông.

Ông lão thúc thủ bó tay, những chuyện thế này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ thông suốt, hoặc là cháu gái sẽ cần người giúp đỡ, xem ra, lần sau tiểu tử Cao Việt Tề kia tới mình không nên để hắn đứng ngoài cửa rồi.

Trong phủ vương gia.

Mộc Vấn Trần không ngừng đi qua đi lại trong vườn hoa, Mộc Đồng đứng ở góc tường bên cạnh nhàm chán đợi.

"Mộc Đồng, ngươi nói xem Như Phong có thể hay không đột nhiên chạy mất? Không biết Chu Tiền, Chu Hậu có cản nàng được hay không nữa?" Mộc Vấn Trần nhịn không được lên tiếng hỏi. [anh thì vui rồi, những người còn lại đang khóc tang kìa]

Mộc Đồng nghe xong tâm thần chấn động, vội nói: "Chủ tử, sẽ không đâu, Như Phong tiểu thư yêu người như vậy, sao có thể chạy được?" Hơn nữa ngài đều đã đem nàng ăn sạch rồi, nàng còn có thể chạy đi đâu? Hơn hơn nữa, nếu mà Chu Tiền, Chu Hậu không ngăn được, cả đống ám vệ bên ngoài cũng không ngăn được sao?Cho dù Như Phong võ công lợi hại hơn nữa cũng vậy mà thôi.

"Nhưng mà ta sợ Dục Tước với Dục Tuyên chưa từ bỏ ý định, còn có thêm một Vân Thiên Trạch nữa, bọn họ cũng có tâm tư kia với Như Phong, vạn nhất..." Mộc Vấn Trần hiện giờ thật hận lắm lắm lắm lắm không thể đích thân tới trông Như Phong.

"Chủ tử, không có chuyện gì đâu, bây giờ Chu Tiền với Chu Hậu không có truyền tin gì tới, cho nên hết thảy đều rất tốt, việc mà ngài phải làm bây giờ là lập tức đi ngủ, sau đó ngày mai tinh thần phấn chấn, mê hoặc Như Phong tiểu thư thần hồn điên đảo." Mộc Đồng kiến nghị. Chủ tử không ngủ, hắn cũng không thể ngủ nhaaaaaa.

Không nghĩ tới, Mộc Vấn Trần nghiêm mặt y chang hổ, nói: "Cái gì Như Phong tiểu thư? Sau này phải gọi phu nhân, gọi là Vương phi cũng được."

Mộc Đồng vừa nghe, chỉ có thể cười nói phải.

Lúc này lại có một giọng nói truyền tới: "Thì ra không chỉ có ta không ngủ được." Lời còn chưa dứt, một bóng dáng đã đạp gió bay tới. [*gào*con anh anh không lo, anh đi lo cho cái tên được hời còn khoe mẽ này là sao?!]

Nghe được âm thanh này, Mộc Đồng vội vàng ẩn thân.

Mộc Vấn Trần nhẹ nhàng thở dài, hai tay chắp sau lưng, nói: "Ca ca, ngươi đến rồi?"

Hoàng đế một thân thường phục xuất hiện trước mặt hắn, thanh âm trầm thấp, nghe không rõ tâm tình: "Mai là hôn lễ của ngươi, ta không tới được. Hơn nữa, một năm sau, ta sẽ đi tìm nàng."

Mộc Vấn Trần gật đầu một cái, nói: "Sau khi thành thân xong, ta với Như Phong sẽ rời khỏi kinh thành, lần tới gặp mặt không biết là khi nào?"

Hoàng đế nghe vậy, đồng ý nói: "Các ngươi đi cũng tốt, các ngươi ở đây thì kinh thành cũng không được an bình, đi đi thôi, một năm này, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt ta."

Mộc Vấn Trần chỉ có thể lặng lẽ gật đầu, nếu như không tính tới tình cảm ca ca đối với mình, hắn không hổ là một ca ca tốt. Từ ngày mai trở đi, hết thảy đều bất đồng.

Hoàng đế nhìn kĩ Mộc Vấn Trần một lần cuối cùng rồi xoay người phi thân đi.

Thật ra thì, mình cũng không rõ là mình thích nàng hay là thích hắn?Nhưng giờ phút này, vì không thể trở mặt thành thù, vẫn là nên thả hắn đi thôi. Có lúc, làm một ca ca khoan dung so với làm một tình nhân xấu xa càng làm cho người ta vui vẻ, hoặc là...bất đắc dĩ.

Mộc Vấn Trần nhìn theo hướng hắn rời đi, sau đó phất tay áo trở về lương đình, khảy đàn. Đêm nay là một đêm không ngủ, vậy để tiếng đàn cùng mình trải qua đi.

Ngày thứ hai, mặc dù là đầu đông nhưng nhiệt độ cũng khá cao, ông mặt trời vẫn rất nể mặt trồi lên, phủ nắng ấm xuống thân người, ngay cả lòng người cũng ấm áp hẳn lên.

Lúc này, ở tướng quân phủ, từ trên xuống dưới đều đã dậy từ sớm, Úy Trì Hòe Dương một thân áo đỏ, cao hứng đi tới đi lui.

Lâm Dĩ Lam đang ủ nước mắt, Úy Trì Tùng bên cạnh lại là mặt mày hớn hở.

"Tướng công, ta vui quá, một chút nữa ta khóc không được thì làm sao đây?Ta còn tưởng đâu Như Phong không ai thèm lấy, không nghĩ tới nó lại là người xuất giá trước, còn được gả tới một nới tốt như vậy." Lâm Dĩ Lam vui mừng nói, kể từ sau khi mình quyết định để Như Phong nữ phẫn nam trang, mỗi tối mình không biết đã rớt bao nhiêu nước mắt, đặc biết là lúc Như Phong ra chiến trường, mình càng càm thấy mình nợ con rất nhiều, nếu Như Phong không ai thèm ấy, mình cũng không thấy ngoài dự định, không ngờ hiện giờ...

Nhất minh kinh nhân* a!

[*一鸣惊人 - Nhất minh kinh nhân: gáy một tiếng khiến mọi người kinh hoảng - bình thời không có biểu hiện nổi trội, đột nhiên đạt được thành tích khiến thế nhân kinh ngạc!]

"Tướng công, ta thật sự khóc không được, ta vui lắm lắm lắm đó."Lâm Dĩ Lam nói lại một lần.

Úy Trì Tùng cũng vui vẻ ra mặt, cười trêu nói: "Đừng nói là nàng khóc không nói, ta thấy Như Phong cũng cười từ đầu đến cuối a, ta thấy hai mẹ con nàng a, hôm nay chắc phải dùng tới thủ đoạn khác để khóc ly biệt rồi."

Lâm Dĩ Lam chỉ cười khan, lại nhìn thấy bóng dáng Như Tuyết, liền nhíu mày nói: "Thái tử kia chừng nào mới thú Như Tuyết của chúng ta a? Đã kéo dài lâu lắm rồi."

Úy Trì Tùng lắc lắc đầu, nói: "một người muốn đánh, một người muốn chịu đòn. Aii, chuyện còn con trè chúng ta cũng đừng quản đi, mặc cho Như Tuyết quyết định, ta không muốn xen vào, con cháu tự có phúc của con cháu."

Lâm Dĩ Lam nghe xong cũng cảm thấy có lý, lại nhìn nhìn mọi người đang vội vội vàng vàng, tâm tình lại lần nữa hưng phấn, nói: "Ta tới nhìn Như Phong một chút, phỏng chừng con nó còn chưa thức đâu."

Lo lắng của Lâm Dĩ Lam là sai lầm hoàn toàn, Như Phong hôm nay thật sớm đã tỉnh dậy, tối hôm qua nàng cơ hồ một đêm không ngủ.

Tảng sáng, Như Tuyết còn chưa tới, tiểu nha đầu Mộ Dung Nghênh Hà đã tới rồi, khóc lóc sướt mướt, giống như rất không đành lòng để Như Phong xuất giá.

"Hu hu...Như Phong ta không bỏ được ngươi, ngươi không muốn gả đi, ta cũng vậy, chúng ta ở chung đi, ta sẽ đối tốt với ngươi."Nàng ôm Như Phong khóc, không nhìn xem sắc mặt Như Phong thế nào. [...bách hợp?]

Mặt Như Phong lập tức hiện lên ba đường hắc tuyến, Túy Nguyệt đứng kê bên ra sức nháy mắt với Túy Trúc.

Túy Trúc đẩy nàng ta ra, nói: "Sư huynh của ta sắp giả xuất giá rồi, ngươi tới náo loạn cái gì?"

"Đúng đó, Túy Trúc, bảo người gọi Bạch Thiếu Quân tới đi."Túy Nguyệt cẩn thận xoa xao gương mặt Như Phong, hôm nay là ngày tốt của sư huynh, cũng không thể vì tiểu nha đầu này mà khiến sắc mặt sư huynh không tốt. Tân nương nha, phải thật xinh đẹp mới được, cả đời chỉ có một lần mà thôi.

Tiếng Nam Sơn từ ngoài cửa truyền vào, nói: "Túy Trúc, có người tới tìm Mộ Dung tiểu thư, là Bạch thiếu gia."

Túy Trúc vừa nghe, vôi vàng ném Mộ Dung Nghênh hà ra ngoài, nói: "Chờ sư huynh thành thân xong rồi hẵn tâm sự với tỷ ấy, còn bây giờ, không rảnh."

Như Phong bởi vì trên mặt đang thoa mấy thứ làm dịu da cho nên cũng chỉ có thể giả bộ không biết gì sất.

Sau khi thoa xong, mặc vào đại hỉ phục đỏ thắm, Túy Trúc sờ hỉ phục, nhìn Như Phong, chảy nước miếng: "Sư huynh, đẹp quá đi a~"

"Là y phục đẹp hay là người đẹp?" Như Phong cười hì hì. Mặc dù mình không biết nhìn hang, nhưng dựa vào cảm xúc tuyệt diệu khi sờ vào, bộ hỷ phục này hẳn là Vấn Trần cố ý tìm ình.

"Y tựa ráng chiều, người tựa ngọc, phấn hồng man mác thắm duyên hoa*. Muội muội, muội so với y phục càng đẹp hơn."Ngoài cửa tuyền vào một giọng nói thanh thuý, là Như Tuyết.

Tỷ tỷ, ngươi đến rồi." Như Tuyết cao hứng nói.

Như Tuyết cười cười, nói: "ta cũng tới giúp ngươi trang điểm một phen, mẫu thân bận rộn ở bên ngoài, nơi này liền giao cho chúng ta đi."

"Trang điểm?" mặt Như Phong nhăn lại như khỉ, nói: "Ta không thích bội mấy thứ gì gì ấy lên mặt, nhột lắm." Lần trước vì đi Quần Phương yến nên phải trang điểm một chút, kết quả vẫn là cảm thấy không dễ chịu.

Túy Nguyệt hiểu ý Như Phong, liền cười nói: "Vậy thì mang vài phục sức đi, dù sao sư huynh không cần trang điểm cũng đã đẹp."

"Lời này ta thích nghe." Như Phong hắc hắc cười.

"Tuỳ các ngươi vậy, chỉ cần Như Phong vui là được rồi, hôm nay là ngày vui của ngươi a." Bị mọi người lây, Như Tuyết cũng lọ ra nụ cười vui mừng.

Đang lúc cười nói, Túy Nguyệt với Túy Trúc mỗi người một bên đeo vào tay Như Phong chiếc vòng được điêu khắc tinh xảo, cảm giác nặng nặng, khiến Như Phong chân thật nhận ra: mình, thật sự phải xuất giá rồi!

Choàng vào khăn đỏ, Như Phong nhìn cô gái trong gương đồng, mi mục như hoạ, mày liễu mũi quỳnh, nốt ruồi son giữa mi tâm được vẽ thành một đoá mai hoa, kết hợp với màu đỏ của hỉ phục, quả nhiên là cùng tôn nhau lên, tực rỡ sáng chói.

"Sư huynh thật là đẹp!" Túy Trúc nâng mặt, thở dài nói, trong này có một phần công lao của mình đó nha.

Như Tuyết đang ngốc lăng ra nhìn giựt mình tỉnh lại, cười nói: "dung là xinh đẹp, tân lang thật có phúc, cưới được Như Phong nhà chúng ta."

"không dung, không dung, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải gọi sư huynh là Vương phi rồi! Chúc mừng sư huynh, chúc mừng Vương phi!" Túy Nguyệt đột nhiên cất tiếng, nhanh chóng hi hi ha ha đùa giỡn với Túy Trúc rôm rả cả phòng.

Đang lúc cười đùa lại nghe thấy bên ngoài chiêng trống nổi lên, giờ lành đã đến.

Lâm Dĩ Lam vọt vào, nhìn Như Phong, ngẩn người một chút, ngay sau đó lập tức vui mừng nói: "Như Phong, một chút nữa nhớ phải đi từ từ, phải ưu nhã, giống tỷ tỷ của con vậy đó, vạn lần không thể long hành hổ bộ* như trước đây, trảnh để người ta chê cười." Vừa nói vừa vội vã đi.

[*đi như rồng, hồ; ý nói tướng đi mạnh mẽ, uy vũ]

Túy Nguyệt nghe xong cũng liền miệng dặn dò: "Đúng đó, sư huynh, phải nhớ kĩ nha."

Như Phong cười nói: "Yên tâm, ta cũng không phải lần đầu mặc nữ trang." Mình có lúc nào làm người ta không yên lòng sao?

Lúc này, hai bà hỉ nương tô son trét phấn đi một bước lắc một cái đủng đỉnh bước vào, vừa đi vừa giục: "Tới rồi tới rồi, kiệu lớn tám người khiêng tới rồi! Ây nha, Vương phi sao còn chưa đội phượng quan a, người đâu người đâu, bọn nha đầu tay chân nhanh nhẹn chút đi, mau đội lên cho Vương phi a..."

Mũ phượng đính đầy bảo thạch nặng chình ịch đè xuống đầu Như Phong, giữa mũ còn khảm một viên minh châu lớn bằng trứng ngỗng, bức rèm châu gồm mười hai chuỗi ngọc dài rũ xuống, khiến cho tuyệt thế dung quang lúc ẩn lúc hiện. Như Phong cứ như vậy níu tay bà mối, dẫn đầu sáu người thị nữ thành thành thật thật bước khỏi ngưỡng cửa khuê phòng.

Như Tuyết cùng bọn Túy Nguyệt, Túy Trúc vẫn như cũ đứng tại chỗ nhìn theo vạt áo Như Phong tựa như dòng suối lướt trên mặt đất, dáng người ưu nhã càng lúc càng xa, đột nhiên đều cảm giác được một trận mất mác.

Muội muội, phải xuất giá rồi ——

Sư huynh, phải xuất giá rồi ——


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-166)