Vay nóng Tinvay

Truyện:Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ - Chương 146

Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Trọn bộ 166 chương
Chương 146
Bại lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-166)

Siêu sale Lazada


Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Khi tiếng nhạc du dương vang lên, Dục Tuyên cất giọng hát nam tính đầy mê hoặc, một thân thể cao gầy đang múa trong gió, chuyển cổ tay đá chân cúi lưng đều thuận theo tiếng nhạc, nhấc chân, xoay thắt lưng, lúc mạnh mẽ khi mềm mại, ngân kiếm trong tay chợt ngắn chợt dài, khi cứng khi mềm, tay áo màu xanh tung bay trong gió, ống tay áo rộng đôi khi lại che đi khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, đôi khi lại lộ ra, thỉnh thoảng lại có thần thái quyến rũ, kinh diễm toàn sân.

Như Phong múa bảo kiếm của mình dày đặc như mưa, ào ào tạo gió, lúc tựa thương long kích thủy*, khi như thiết ngưu lê đích, lúc lại giống toàn phong tảo diệp*... Đôi mắt mọi người dán sát theo di chuyển của Như Phong, thấy hoa cả mắt, như vừa rớt từ trên mây xuống. (mời mọi người tung hoành trí tưởng tượng)

*thương long kích thủy: rồng xanh bơi trong nước?

*toàn phong tảo diệp: gió xoáy quét lá

Thân pháp Như Phong nhẹ nhanh, phong cách mạnh mẽ. Kiếm tuệ* đính trên bảo kiếm dài đến 1 thước, khi múa, kiếm và tuệ cương nhu kết hợp, biến hóa thất thường, khiến màn múa kiếm đẹp thêm không ít.

*kiếm tuệ: cái tua rua đính ở đuôi kiếm ấy, ai không tưởng tượng được kéo xuống dưới coi hình ha

Không sai, Như Phong chính là đang múa kiếm! Đây là một bộ kiếm pháp Môc Vấn Trần từng dạy Như Phong, kiếm pháp này lúc múa lên, hoa lệ phiêu dật, thay đổi linh hoạt, nhìn rất đẹp mắt, cho nên vừa rồi Mộc Vấn Trần đã đề nghị Như Phong nhảy khúc này, hơn nữa trước kia Như Phong xem qua một ít vũ đạo, cho nên tạm thời có thể thêm thắt vào, cũng không đến nỗi lúng túng.

Nhìn Như Phong múa kiếm, Vân Thiên Trạch không nỡ nhắm mắt lại, cho nên cứ mở to mắt mà thổi tiêu; còn Dục Tước thì lúc đánh đàn, đôi khi đưa mắt nhìn Như Phong, thời gian còn lại cũng cúi đầu tập trung trên cầm huyền; còn Dục Tuyên đứng ở phía sau Dục Tước, đôi mắt mở to nhìn Như Phong, thả lỏng yết hầu ca hát, tiếng ca vang dội, tựa như đang hát quân ca chiến đấu.

Ba người không phải lần đầu phối hợp, trước kia dưới sự lôi kéo của Như Phong đã diễn tấu qua, nhưng mà kể ra thì chỉ có một lần thôi. Nhưng lúc ấy, Như Phong vốn là đạo diễn lại ngủ thiếp đi khiến ba người bọn họ rất buồn bực, sau này không bao giờ đồng ý cầm tiêu hợp tấu nữa, chỉ hát một khúc. Tuy nhiên bọn họ không ngờ dưới sự sắp đặt khéo léo của duyên phận, lại có thêm một cơ hội như thế.

Kỹ thuật múa của Như Phong phóng khoáng oai hùng, hình thức đẹp đẽ uyển chuyển, động tác lúc nhanh nhẹn, khi bất động tư thái trầm ổn sắc bén có cảm giác như điêu khắc; hoặc liên tục không ngừng, như trường hồng du long (rồng bay trên cầu vồng), đầu đuôi nối tiếp, lại như nước chảy mây trôi, đều đều mà có tính bền. Một lúc sau, cuối cùng vì tiêu hao thể lực, Như Phong đã chảy mồ hôi, giọt nước trên trán và chóp mũi, theo động tác của nàng mà bay tán loạn xung quanh. Từ giọt giọt nước trong suốt sáng rực rõ lóa mắt, khúc xạ ra ánh sáng bảy màu, dường như khiến không khí xung quanh biến thành cầu vồng mộng ảo.

Bốn người phối hợp ăn ý vô cùng, điệu múa kiếm của Như Phong cũng đến phần quan trọng, dường như bọn họ đã luyện tập qua vô số lần. Cuối cùng, thứ khiến mọi người kinh ngạc nhất là cảnh này là dẫn dụ đến một thứ màu vàng, đó là những con ong mật có đôi cánh trong suốt, tuy chỉ vài con, nhưng luôn quanh quẩn bên người Như Phong, xua vẫn không đi, nhưng cũng không để cho Như Phong làm tổn thương chúng.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn nhau một hồi, rồi lại xem càng thêm say mê, có vài nữ tử ánh mắt đã trở nên nóng bỏng, thậm chí ngay cả nam tử cũng nín thở mà nhìn.

Thì ra, màu xanh mới là màu sắc rực rỡ nhất trong thiên hạ, hơn nữa mặc trên người trước mắt này, càng tăng thêm độ rực rỡ, vừa có SỨC SỐNG của thiếu niên, lại có quyến rũ của nữ tử, hai thứ này dung hợp lại một chỗ, thu hút cực kỳ!

Nhưng ở trong góc khuất, có người mặc y phục thái giám, đứng dưới tàng cây tán lá xum xuê, dựa vào hòn non bộ, bàn tay thon gầy nhưng to và mạnh mẽ đang cứng rắn tách một hòn đá cứng xuống. Ánh mặt trời xuyên qua tàn cây xanh tốt, chiếu sáng người hắn, xanh tươi xen vàng rực, có sáng cũng có tối, chớp ẩn chớp hiện. Vốn phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp nhu hòa là thế, nhưng lại bị khí tức nguy hiểm cứng rắn lạnh như băng mà vô cùng sắc bén của người nọ đánh vỡ hoàn toàn.

Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong, nhìn một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ này, ánh mắt buồn bã. Nửa ngày, hắn im lặng nghiền nát hòn đá trong tay, im lặng rời đi.

Kiếm pháp Như Phong hoàn toàn biểu diễn xong, thu lại kiếm hoa, đứng thẳng người, đôi mắt liếc qua nhóm Vân Thiên Trạch, trên mặt nở nụ cười. Như Phong đắm chìm trong tâm trạng kích động, chờ đợi tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều. Bởi vì thực hiện một điệu múa này thật không dễ dàng! Mệt muốn chết luôn. (>_v


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-166)