Che giấu
← Ch.134 | Ch.136 → |
Edit: Nhoktho + Chay rang
Beta: Lan Hương
Như Phong chu miệng lên, tâm tình thực không tốt: "Hiện tại hắn ta chính là một hoàng đế, còn có thể đối xử với chúng ta như trước đây sao?"
"Phải." Dục Tước an ủi, nghiêng người nhìn Như Phong.
"Đúng rồi, Tước ca ca, thật ra cô công chúa mà Vân Thiên Trạch mang tới sẽ cầu thân với ai?
"Có phải huynh không?" Như Phong chợt nhớ đến Như Tuyết, vội vàng hỏi.
Dục Tước lắc đầu, kiên định đáp:" Không phải ta."
Như Phong liền tươi cười:" Vậy Tước ca ca, huynh thích lấy người như thế nào? Tính cách ra sao? Hiện tại cũng nên tìm ý trung nhân đi chứ?"
Dục Tước nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, Như Phong hỏi vậy là có ý gì? Vừa rồi ta nói sẽ không thành thân cùng công chúa, hắn thế nào vui vẻ đến vậy. Có khi nào hắn thích mình? Nghĩ đến đây, Dục Tước cảm thấy tim mình đập rất nhanh, từng tiếng bùm bùm, mặt không khỏi nóng lên.
"Tước ca ca!" Như Phong hô to một tiếng, khó hiểu nhìn mồ hôi trên trán hắn, má thì lại đỏ ửng. Ngẩng đầu nhìn, thời điểm mặt trời tuy lên cao, nhưng nơi này có bóng râm rất mát, không lý nào cảm thấy nóng.
Dục Tước hồi hồn lại, vội đáp:" Như Phong, ta còn chưa có thê, kì thật nếu ngươi là nữ tử, ta chắc chắn sẽ lấy ngươi. Ta muốn lấy một người như ngươi." Ánh mắt nóng rực, tựa hồ muốn nhìn thấu Như Phong.
Như Phong trừng mắt liếc hắn một cái:" Tước ca ca ngươi đừng có đùa, ta chính là độc nhất vô nhị, tìm được người giống ta rất hiếm nha, khó khăn lắm đấy, ngươi còn muốn cưới sao?" Nói xong liền tự cao tự đại tươi cười.
Dục Tước lắc đầu, cười nói:" Như Phong, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có hay tự kiêu." Bất quá ta thích, Dục Tước trong lòng nói thêm một câu.
Như Phong cười hắc hắc, lúc lắc cây quạt, hỏi ngược lại:" Tước ca ca, ngươi còn chưa nói có người trong lòng hay chưa?"
" Như Phong ngươi chính là người trong lòng ta a! Chỉ cần ngươi nguyện ý, dù có là nam tử ta cũng không để tâm. Ha ha, ta thích Như Phong." Cuối cùng cũng thổ lộ ra hết, thật chậm rãi, Dục Tước yên lặng mong chờ phản ứng của Như Phong.
Như Phong cứng người, cầm lấy bạch ngọc phiến che khuất khuôn mặt, lộ ra một nụ cười khổ, đây rốt cục là thật hay giả?
Dục Tước bắt gặp biểu tình của Như Phong, vội nói: "Ha ha ta nói đùa thôi, Như Phong tựa đệ tam của ta nên ta rất thích." Chung quy vẫn không đành lòng nhìn hắn khó xử, nam tử mến nhau, dù mình cũng muốn, nhưng không nhẫn tâm để Như Phong bị mọi người xoi mói. Thôi nếu không thổ lộ được, ta phải nhanh chóng lên ngôi vị hoàng đế, ở trên cao bảo hộ Như Phong, hắn không thích đánh giặc thì không để hắn đi. Cuộc đời này, chỉ nguyện hắn có thể sống một cách tiêu sái.
Dục Tước nặng nề thở ra một hơi, nghĩ tới trách nhiệm bản thân. Dù Như Phong có là nam nhân, vẫn cần một người thật sự yêu thương che chở, nếu ta trở thành hoàng đế, bên người nữ nhân sẽ không ít, quá ủy khuất cho Như Phong. Ngược lại nếu không thành hoàng đế, Như Phong theo ta phải chịu khổ sao? Thắng làm vua, thua là giặc! Kết quả ra sao cũng không tốt, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến Như Phong.
Như Phong nghe vậy liền thở dài, hai ngươi lại tiếp tục đàm tiếu.
Cùng Dục Tước hàn huyên một hồi, Như Phong liền rời đi, quay người vẫy tay chào tạm biệt Dục Tước, chuẩn bị trở về.
Khi đi qua phủ của Dục Tuyên bị hắn chạy xuống cản lại.
"Như Phong!" Dục Tuyên đột nhiên đuổi theo, đứng trước mặt Như Phong.
Như Phong thở mạnh, lớn tiếng hỏi:"Ngươi muốn chết à? May là ngựa ta dừng kịp thời, bằng không ngươi nhất định bị thương."
Dục Tuyên cười gian, nói: "Chỉ cần Như Phong quan tâm tới ta là tốt, hà hà." Trong lòng thực cao hứng, nếu Như Phong mà không quan tâm, làm sao mắng mình như vậy?
Như Phong nhìn xung quanh, may mà không có ai, người này nói chuyện kiểu gì lại không nhìn trước sau? Nếu bị người khác trông thấy thì sao?
Dục Tuyên xoay người nhảy lên, ngồi phía sau Như Phong, nhìn lướt qua Chu Tiền phía sau, nói: "Như Phong, chúng ta ra ngoài thành dạo đi."
Như Phong suy nghĩ một chút, cũng đồng ý, mình cứ một lần nói cho rõ với hắn thì hơn.
Vì vậy hai người cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, may mắn là Như Phong có đội đấu lạp, nếu không thật là khiến người ta nhận ra. Ngẫm lại, hai đại nam nhân cùng cưỡi một con ngựa, tin tức đó lớn đến chừng nào!
Hai người cùng ra tới ngoài thành, rồi rẽ hướng đi đến khu đồng bằng ngoài thành, bọn thị vệ của Dục Tuyên và Chu Tiền thì đứng xa xa theo dõi.
Hai người cùng ngồi ở trên cỏ, Như Phong nhìn hoàng hôn phía xa xa, trong miệng ngậm cọng cỏ.
"Như Phong ngươi thật là nhẫn tâm, đến chơi với ca ca cũng không chịu ghé qua chỗ ta một chút, ta với ca ca ở rất gần nhau mà, được rồi, hôm nay nói gì với ca ca vậy, hình như ta thấy ngươi vào đó rất lâu nha."
Như Phong đưa mắt liếc hắn, nói: "Chỉ là hàn huyên vài chuyện mà thôi, không có gì."
Dục Tuyên lên tiếng, chăm chú nhìn môi Như Phong, nói: "Thật muốn hôn ngươi lần nữa." (ax)
Như Phong hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta không bị phong bế nội lực, ngươi còn dám động thủ động cước với ra, ta sẽ không khách khí nữa đâu."
Dục Tuyên chớp chớp mi, nằm dài trên mặt đất, chỉ nhìn Như Phong cười mà không nói.
Như Phong bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn xa xa, nói: "Dục Tuyên, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, ta không thích ngươi, cho nên sau này ngươi đừng nói nữa, ta thích Vấn Trần, cả đời này, ta chỉ nguyện ý nên duyên cùng hắn, cho nên coi như là ta xin lỗi ngươi, ngươi nên buông tay sớm đi." Nói ra, Như Phong cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Mặc dù có hơi tàn nhẫn, nhưng phải nói vẫn phải nói, cho dù đây không phải là lần đầu tiên mình nói.
Sau đó là khoảng tĩnh lặng, tiếng cười của Dục Tuyên đã biến mất, hắn yên lặng nhìn chằm chằm sau ót của Như Phong, rốt cục mở miệng nói: "Như Phong, ngươi thật nhẫn tâm, ta thích ngươi là chuyện của ta, vì vậy cho dù ngươi không thích ta, ta cũng không dừng tình cảm này lại đâu, đây là tự do của ta!"
Như Phong quay đầu, nói từng chữ từng câu một: "Nhưng ngươi lại quấy nhiễu ta, hơn nữa, Vấn Trần không vui." Mặc dù đêm hôm đó Vấn Trần không biểu hiện ra sự không vui của mình, nhưng Như Phong hiểu rõ tâm tư của hắn, hắn luôn luôn là người ít lời kiệm chữ, đối với mình thế cũng tốt, có một vài việc không muốn nghẹn trong lòng cũng không muốn để cho người khác biết. Ví dụ như chuyện Dục Tuyên cường hôn mình, Như Phong có thể biết rõ ràng sự tức giận, thống khổ và bất an của Mộc Vấn Trần. Bởi vì, đêm hôm đó, Mộc Vấn Trần một đêm không ngủ.
Như Phong đứng lên vẫy tay với Chu Tiền, nhìn Dục Tuyên ôm chặt mình từ phía sau, tàn nhẫn lên tiếng nói: "Buông ta ra đi, ta có lỗi ngươi, ta sẽ không thích ngươi."
Dục Tuyên vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn ôm chặt thêm.
Chu Tiền đi đến trước mặt Như Phong, không nói hai lời chen người lại, một chưởng đánh về phía Dục Tuyên, Dục Tuyên vì tự bảo vệ mình đành phải buông Như Phong ra, Như Phong dưới sự trợ giúp của Chu Tiền, xoay người lên ngựa phóng đi.
Trên bãi cỏ, Dục Tuyên một mình đứng ngây ngốc, đôi mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Như Phong.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |