Từ đường
← Ch.010 | Ch.012 → |
Người edit: sammy2201
Màn đêm dần buông xuống, tại đại sảnh của Úy Trì phủ mọi người đang dùng cơm tối, trong dĩ vãng nơi đây vốn luôn văng vẳng không ngớt tiếng cười đùa, nhưng hiện tại mỗi người đều chăm chú vào bát cơm của chính mình, đám hạ nhân đứng ở một bên lại càng dè dặt không dám hé mặt ra ngoài.
Hồi lâu rốt cuộc cũng đã có người đánh vỡ bầu không khí trầm mặt.
"Cha, vậy thương thế của Bạch thiếu gia rốt cuộc như thế nào rồi?" Úy Trì Tùng vội vàng mở miệng hỏi, giọng điệu có chút khẩn trương cùng lo lắng, nếu hắn cứ chần chừ không khéo sẽ bị phu nhân cấu véo thắt lưng cho đến chết mất.
Úy Trì Hòe hừ lạnh một tiếng: "May mắn là không có gì nghiêm trọng, bằng không ta không đem thối tiểu tử kia đánh ột trận mới là lạ!"
"Vậy đệ đệ đã có thể ra ngoài dùng cơm rồi sao? Từ đường vốn là nơi âm u, đệ đệ hội sẽ rất sợ hãi, hắn bây giờ nhất định cũng đói bụng rồi." Úy Trì Tuyết khiếp sinh sinh mà nhìn thoáng qua khuôn mặt uy nghiêm của gia gia, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí nói.
"Ai nói có thể, chẳng lẽ lời nói của ta có thể tùy tiện sửa đổi hay sao? Lần này xem như hắn may mắn không làm cho Bạch thiếu gia gặp chuyện không may, vạn nhất có một ngày thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây? Ta trừng phạt hắn như vậy đã là rất nhẹ rồi, các ngươi không một ai được phép giúp hắn cầu tình!" Úy Trì Hòe trừng mắt liếc qua, mọi người lập tức cúi gầm mặt xuống, khí thế của đại tướng quân qủa nhiên không thể tùy tiện đùa giỡn.
"Trì Phong vốn là nam tôn duy nhất của Úy Trì phủ, tương lai của cả gia tộc sau này đều phải dựa vào hắn, hắn mặc dù rất thông minh, tuy nhiên trời sinh bản tính tinh nghịch, thương ngày trêu đùa những người trong phủ ta cũng có thể cho qua, nhưng hắn thật sự ngày càng ngang ngạnh ương bướng, tương lai như thế nào có thể thành đại khí? Cho nên bây giờ thưa dịp hắn còn nhỏ phải hảo hảo mà giáo huấn cho nghiêm khắc." Úy Trì Hòe thấm thía giải thích.
"Người cũng biết hắn vẫn còn là một tiểu hài tử à, cho nên tâm tính của Trì Phong như vậy chẳng phải là bình thương hay sao?" Lâm Ngọc Lan phản bác, kể từ sau khi Úy Trì Hòe bức bách Úy Trì Tùng nạp thiếp, Lâm Ngọc Lan nhân tiện không thích công công này rồi, tuy rằng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ tôn kính.
Úy Trì Hòe đương nhiên cũng nhận ra khúc mắc của nàng, nhưng Úy Trì phủ nếu không có người kế nghiệp vậy sao được?
"Trì Phong là nam tôn của Úy Trì phủ, cho nên chúng ta không thể xem hắn như những tiểu hài tử bình thường khác, ta muốn bồi dưỡng hắn từ nhỏ phải có tinh thần trách nhiệm, làm sai nhất định sẽ bị phạt, các ngươi ngàn vạn lần cũng không được dung túng cho hắn." Úy Trì Hòe lớn tiếng cảnh cáo.
Không một ai trả lời.
☆☆☆☆☆☆
Ở thời đại này, từ đường vốn là một loại kiến trúc phổ biến trong các đại hộ nhân gia, nơi đây được dùng để thờ cúng tổ tiên, tiến hành bái tế, ngoài ra nó còn được xem là biểu tượng cho tông tộc. Bàn thờ được đặt giữa gian phòng, phía trên ngoài đặt mười mấy bài vị của tổ tiên còn có bày biện một ít hoa quả.
Đối với người bình thường ấn tượng về từ đường vốn là: một nơi rất trang nghiêm, nhưng cũng không kém phần âm u lạnh lẽo, có lẽ còn có cả ma quỷ.
Lúc này Trì Phong đang phải đối mặt với từ đường đích thật là cảm thấy rợn cả người, từ ngoài cửa nhìn vào ngoại trừ ánh nến chập chờn hòa cùng làn khói hương lượn lờ thì chỉ trông thấy một mảng đen kịt, tuy có ánh trăng mông lung, nhưng vẫn không thể chiếu sáng cảnh vật ở phía trước.
Trì Phong dựa theo yêu cầu quỳ gối ngay ngắn ở chính giữa, hoàn hảo, gia gia coi như vẫn còn thương tiếc nàng, không bắt nàng phải quỳ trên mặt đất, ngược lại còn chiếu cố cho thêm tấm đệm mềm, chẳng phải chỉ bị phạt sám hối một ngày một đêm thôi sao, ta đây chịu được. Trì Phong khẽ nhếch miệng cười.
Thật là không có sáng tạo gì cả, ở hiện đại gia gia luôn muốn nàng quỳ tổ tông, gia gia bây giờ cũng vậy, Trì Phong bĩu môi, sờ sờ vào cái bụng nhỏ lép kẹp của chính mình, hảo đói nga, đặc biệt là sau khi vận động một trận kịch liệt lúc xế chiều.
Trì Phong hai mắt xám ngắt ngước nhìn quả táo cùng nải hương tiêu thơm mát trước mặt, này các ngươi quả thật là muốn giết người hay sao? Cư nhiên đợi lúc nàng đói bụng lại mang đến, chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, vậy chẳng phải sống không bằng chết à? Hơn nữa không biết có phải hay không trong bóng đêm, nàng lại cảm thấy đám hoa quả kia đặc biệt thơm mát, đặc biệt mê người!
Trì Phong cố gắng loại bỏ tạp niệm trước mắt, chuyên tâm đem thi từ của chính mình mà nhớ kỹ lại lần nữa.
Không đợi cho nàng tịnh tâm xong, bỗng đâu vang lên một thanh âm nhỏ nhỏ "Đệ đệ."
Trì Phong lập tức xoay người nhìn xung quanh, phát hiện một bóng dáng nho nhỏ đứng lấp ló ngoài cửa.
"Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?" Trì Phong thấp giọng hỏi.
"Đệ đệ, nơi này thật đáng sợ nga, tối đen như vậy." Trì Tuyết lén lút mà tiến vào, theo thanh âm của Trì Phong mới tìm được hắn.
"Không có việc gì, nơi này là nơi bái tế tổ tiên, bọn họ nhất định sẽ không làm hại chúng ta." Trì Phong an ủi nói, lôi kéo cánh tay của Trì Tuyết.
"Đệ đệ mau cầm lấy, đây là bánh bao ta lấy trộm từ trên bàn cơm, ngươi hãy mau ăn đi, nhất định là đói bụng lắm rồi phải không?" Trì Tuyết đau lòng mà sờ sờ vào tiểu sọ não chỉ có lưa thưa vài sợi tóc của Trì Phong, từ trong lòng lấy ra một cái bánh bao khô cứng.
"Ngươi lẻn đến đây có bị ai phát hiện hay không?" Trì Phong vẫn không tiếp nhận cái bánh bao, ngược lại hỏi.
"Không có, ta chờ cho bọn họ ngủ thiếp đi mới cầm tới. Nhanh ăn đi, gia gia sẽ không biết được đâu." Trì Tuyết khuyên bảo.
Trì Phong cố gắng nhấn nhịn, thở dài một tiếng, ở hiện đại nếu như do tỳ tỳ kia mang đến, nàng không nói hai lời lập tức ăn ngay, bởi vì nàng biết tỷ tỷ nhất định là thoát khỏi sự kiểm soát của gia gia hoặc có lão cha giám thị mới cho phép nàng đến tiếp viện, nhưng là tỷ tỳ này...?
Ôi, tốt nhất là không nên hy vọng nữa rồi.
Cho nên Trì Phong đột nhiên cất cao giọng mà nói: "Tỷ tỷ, ta không thể ăn, nếu như đã làm chuyện sai quấy, lại khiến cho gia gia phải thay mặt đến Bạch phủ nhận lỗi, ta đây cũng nên bị trừng phạt! Đại trượng dám làm dám chịu, vì vậy ngươi hãy nhanh chóng quay trở về đi."
Trì tuyết vừa nghe xong, thoáng chốc giật mình sửng sốt: "Đệ đệ, ngươi nói những điều ngu ngốc gì thế? Ngươi hãy còn nhỏ, đói bụng sao có thể chịu được, nhanh ăn đi, sẽ không ai biết đâu."
"Ai nói không ai biết? Các vị tổ tông đang nhìn đấy thôi, ta Úy Trì Phong đã nói được thì sẽ làm được, nói không ăn sẽ không ăn, tỷ tỷ, ngươi hãy mau quay về đi." Trì Phong thúc giục nói.
Nhìn thấy Trì Tuyết vẫn muốn tiếp tục khuyên can, Trì Phong nhân tiện cản lại: "Tỷ tỷ, nếu như ngươi còn dụ dỗ ta phạm sai lầm, sau này ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là tỷ tỷ nữa, đi nhanh đi."
Trì Tuyết nghe hắn nói vậy, không nhịn được nước mắt tuôn trào: "Nhưng ngươi vẫn chỉ là một tiểu hài tử, gia gia như thế nào lại có thể nhẫn tâm đến vậy?" Bình thường đệ đệ sức ăn rất lớn, bây giờ thoáng một cái bắt hắn không thể ăn cơm, vậy chẳng phải là có chủ tâm muốn hành hạ hắn hay sao?
"Gia gia xem ra vẫn rất yêu thương ta, người còn không có bảo ta phải nhịn đói ba ngày đấy, cho nên ngươi hãy nhanh một chút quay trở về, ta không có việc gì đâu, ngươi còn ở lại nơi này, vạn nhất gia gia phát hiện, ta có thể sẽ bị tăng thêm hình phạt a." Trì Phong vừa nói vừa thay nàng gạt đi nước mắt còn vương má.
Giọt nước mắt rơi trong bóng đêm tựa như những viên dạ minh châu lung linh phát sáng.
"Được rồi, ta sẽ đi." Trì Tuyết đem bánh bao lưu lại, chuẩn bị rời đi, sợ điều mà đệ đệ nói sẽ thành sự thật.
"Chờ một chút, hãy đem cái bánh bao này đi đi, ta nhất định sẽ không ăn." Trì Phong cầm lầy bánh bao trong tay đưa cho tỷ tỷ, chỉ hận là không thể lập tức cắn ngay một cái.
Trì Tuyết nhìn thấy Trì Phong kiên quyết từ chối, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc nức nở mà nhận lấy bánh bao mang trở về.
Trì Tuyết vừa khuất dạng, Trì Phong vội vàng xóa đi những giọt mồ hôi trên trán, ngất mất thôi, khuyên nhũ người khác như thế nào lại mệt đến vậy? Bây giờ chắc gia gia cũng đã được thông báo tin tức này rồi?
Đúng như dự đoán, ngay sau khi Trì Tuyết rời khỏi, đích xác có một bóng đen chạy vội hướng về phía thư phòng bẩm báo cùng với Úy Trì Hòe, giờ phút này Úy Trì Hòe nghe xong tin tức trên đang vuốt vuốt râu mà mỉm cười hài lòng, tiểu tử này lớn lên nhất định sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là ý nghĩ của hắn mà thôi.
Nửa đêm, trời đất thanh vắng, Trì Phong xoay đầu đánh giá tình hình xung quanh, kẻ giám thị giờ này chắc cũng đã buông lỏng rồi, từ trong lòng vội vàng xuất ra một cái bánh bao rồi âm thầm nhai nuốt, sợ làm phát ra bất cứ thanh âm nào.
Ôi, vẫn là nương an minh nhất, ngay khi Trì Phong bị áp giải tới từ đường, nương của nàng nhân tiện lặng lẽ đưa cho hai cái bánh bao lớn, ai kêu lúc ấy gia gia lại đi ra ngoài.
Đêm nay, Úy Trì Hòe không ngủ, Úy Trì Tùng cũng không ngủ, Úy Trì Tuyết thì lại khóc suốt cả một đêm, rốt cuộc chỉ có hài tử cùng nương ngủ.
Ngày thứ hai, sân trước của từ đường vốn rất hẻo lánh nay không khí bỗng nhiên lại náo nhiệt hẳn, bọn hạ nhân một nhóm rồi đến một nhóm tiến vào quét dọn, chỉ có vài mảnh lá rơi lại có thể dọn dẹp suốt cả nửa ngày, phía trong từ đường sống lưng của Trì Phong vẫn được giữ thẳng tắp, cũng không có nhúc nhích mà quỳ một cách rất nghiêm túc.
Nếu có người tiến lại gần quan sát kỹ, hội phát hiện ra hai mắt của nàng vốn là đang nhắm nghiền.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |