Người đẹp và thú hoang (5)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Đang hoài nghi như vậy, điện thoại của Thi Dạ Triêu đã gọi tới: "Không có ở nhà?"
"Ở đây, a... không! Ách... không phải..." 72 có tật giật mình mang tính điển hình, lời nói không mạch lạc, còn Ngải Tư dù gấp gáp vẫn ung dung cầm một miếng sandwich lên ăn, tạo thảnh chênh lệch rõ rệt với sự khẩn trương của cô.
Thi Dạ Triêu là người nhiều khôn khéo, hoài nghi nhìn điện thoại, trực tiếp nói ngắn gọn hai chữ với cô: "Mở cửa."
72 ảo não đập đầu xuống, cúp điện thoại, dùng tốc độ l;q3d nhanh nhất mặc quần áo vào, vì dùng sức quá mạnh nên lúc đứng lên suýt chút nữa ngã xuống, may nhờ Ngải Tư đỡ cô.
"Sợ anh ta như vậy?"
72 hất tay anh ra, soi gương sửa sang lại bản thân, thuận tiện ném quần áo cho anh."Anh cứ ngây ngốc ở trong này, không cần đi ra ngoài!"
Không nhận được câu trả lời của anh, 72 nóng nảy thúc giục: "Mặc quần áo vào!"
Lúc này Ngải Tư mới tỏ vẻ lão đại khó chịu chậm rãi mặc quần dài vào: "Em và anh không phải yêu đương vụng trộm, tại sao vậy?"
72 bắn tới một ánh mắt như dao, Ngải Tư không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Thi Dạ Triêu vừa nhìn thấy 72 đã cảm thấy cô có vẻ không thích hợp, quan sát trên dưới, 72 vuốt vuốt tóc, kéo cổ áo che kín vết hôn."Sao anh lại tới đây? Có chuyện gì sao?"
"Tới xem cô có tốt không." Thi Dạ Triêu nhìn Joy vẫn ngủ say ngáy khò khò trên ghế sa lon như trước, lại liếc về phía cặp công văn bị cô ấy đè dưới đùi."Có đồ trong túi xách của cô, tôi tới lấy."
72 lấy cặp công văn dưới đùi Joy đưa cho anh, "Cô ấy uống quá nhiều, ngủ ở chỗ tôi."
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt uhm một tiếng, mắt liếc về phía phòng ngủ của cô, "Còn có ai ngủ ở trong nhà cô?"
"Không có, không có người khác, chỉ có Joy."
Vừa dứt lời, từ trong phòng ngủ của cô bỗng dưng truyền ra tiếng ti vi, chân mày của Thi Dạ Triêu nhếch lên, trái tim 72 căng thẳng, "Đó là chó của Joy, gần đây cô ấy nuôi chó, rất nghịch ngợm, có thể lại đang nghịch điều khiển ti vi rồi."
...
...
"Joy không thích động vật có lông." Thi Dạ Triêu bình tĩnh phơi bày lời nói dối kém cỏi của cô, lúng túng trên mặt 72 lóe lên, hơi nhếch môi kiên trì không nhìn anh, chỉ coi như không nghe thấy.
Khóe miệng Thi Dạ Triêu cong lên, không ép hỏi nữa.
Hai người nói chuyện chính sự một lát, Thi Dạ Triêu mới rời đi, trước khi đi lại cố tình liếc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt: "Tôi không can thiệp cuộc sống riêng của cô, không cần tránh tôi, chỉ cần cô nhận thức đúng người là được rồi."
Lời phản bác bị 72 cắn trong răng, chờ Thi Dạ Triêu rời đi, cô lập tức trở lại trong phòng túm lấy Ngải Tư đang nhàn nhã ngồi trên giường xem ti vi.
"Anh cố ý! Phải không?"
"Xem ra bệnh của em đã tốt hơn tối hôm qua nhiều rồi, khí lực đã không giống." Ngải Tư cười hả hê: "Anh đã nói vận động trên giường là vận động rất có lợi cho thể xác và tinh thần, giờ đã tin chưa?"
Người đàn ông vô sỉ!
72 vò đầu, "Khuyên anh nhân dịp bây giờ nhanh chóng rời khỏi nhà tôi, bằng không đợi lúc tôi ổn rồi sẽ không bỏ qua cho anh tên cầm thú này!"
"Vậy thì đừng bỏ qua cho anh." Ngải Tư cười khẽ, vốn không coi uy hiếp của cô là quan trọng."Tối hôm qua anh muốn hỏi em một chuyện." Anh kéo 72 đến trong ngực, nắm lấy cằm cô."Em có tật xấu gì à? Sao đến tuổi này rồi mà vẫn ở một mình?"
"Mắc mớ gì tới anh!" 72 thẹn quá thành giận, tránh không thoát khỏi anh, giận đến mức cắn mạnh một cái trên cổ anh, chỉ tiếc rằng toàn thân người đàn ông này đều cứng rắn, cắn lên không dễ dàng như vậy."Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Câu này, 72 hỏi hơi bất đắc dĩ, Ngải Tư suy nghĩ cẩn thận rồi mới cho cô câu trả lời, hết sức chăm chú: "Anh muốn... làm tiếp một lần."
Kết quả dĩ nhiên không có "Lại một lần nữa", anh bị 72 vô tình đuổi ra ngoài.
Không bao lâu, anh lại gọi điện thoại tới, 72 mặc cho tiếng chuông reo thật lâu mới bắt máy, giọng nói của anh vui vẻ mà sung sướng: "Khi nào muốn anh thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức bay đến bên cạnh em."
"Ai sẽ nhớ anh! Gặp lại!"
72 cúp điện thoại, kéo chăn lên đầu, trong lòng vô cùng rối rắm.
Nhớ nhung một người, là cảm giác gì?
Cô sẽ nhớ nhung người đàn ông giống như thú hoang này sao? 72 chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp phải người chồng như thế nào, nhưng không nhất định phải là Ngải Tư nguy hiểm, người đàn ông phát tình ở mọi chỗ.
Nhưng một khi chạm phải, hơn nữa lại có quan hệ, giống như không thể đúng lý hợp tình phủi sạch.
Nhưng trở ngại giữa anh và cô đều là vì cô xấu hổ với thân phận của mình, 72 chỉ có thể đưa ra lựa chọn duy nhất: nhất đao lưỡng đoạn *.
(*) nhất đao lưỡng đoạn: đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ
Chỉ có điều, đoạn tuyệt, đâu có dễ dàng như vậy, nhất là khi Ngải Tư đã xác định mục tiêu, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Chỉ cần rảnh rỗi, Ngải Tư sẽ chính xác xuất hiện trước mặt cô, mặc kệ là cười đùa giỡn hay lưu manh vô lại, đều sẽ dùng đủ phương thức ăn sạch cô, một lần lại một lần, với nhiều cách thức khác nhau.
Đúng như anh đã từng nói trước đó, với năng lực của anh, bản thân thật sự hạ quyết tâm, nói không chừng 72 sẽ chết trên giường của anh, chuyện tình yêu này, 72 vẫn là lính mới, hoàn toàn không thể địch nổi với kinh nghiệm đầy mình của anh, dù cô kháng cự thế nào thì kết quả đều đắm chìm trong ngực anh.
Ngải Tư xuất hiện thật đột ngột, không hề báo trước, 72 cũng đã hỏi vì sao anh lại dễ dàng tìm được cô, Ngải Tư như đứa bé thỏa mãn, trên mặt là nụ cười tùy tiện đơn thuần."Bởi vì em chưa bao giờ thật lòng muốn trốn anh."
72 nghẹn lời, lật người đưa lưng về phía anh, Ngải Tư hôn lên sống lưng trơn nhẵn của cô, nắm lấy cánh tay nhỏ bé đặt lên môi hôn."Anh thấy được khát vọng trong lòng em dành cho anh, cho nên sẽ không để cho em thất vọng."
"Tôi không có." 72 lại lạnh lùng phủ nhận, tỏ vẻ muốn rời giường, bị Ngải Tư kéo về, ôm chặt vào trong ngực, âm thanh trầm thấp nói lên lời tâm tình động lòng người nhất.
"Em không cần đến gần anh, cũng không cần quay đầu lại nhìn anh, chỉ cần em bằng lòng, chỉ cần trong lòng em có anh, cho dù em ở đâu anh đều sẽ tìm được em."
72 cố chấp âm thầm cắn môi: "... Tôi không muốn anh cách tôi quá gần."
"Nhưng mà, em cũng không muốn anh cách quá xa." Cho dù cô có dấu diếm kỹ hơn nữa, cũng không chống lại được Ngải Tư có tâm, nhìn thấy khát vọng anh nhích lại gần mình dưới lớp ngụy trang của cô.
Anh đều hiểu bận tâm cùng lo lắng của cô, bao gồm cả việc đau lòng cho tình yêu khắc cốt ghi tâm của Thi Dạ Triêu và Cố Lạc, chính trực và nghĩa khí của người phụ nữ này có anh thưởng thức, cho nên anh không ép cô, tự hiểu trong lòng mà không nói ra chấp nhận làm tình nhân trong bóng tối của cô, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ cho trò chơi truy đuổi này một cái kết đẹp.
Vì thế mà Từ Ngao rơi vỡ mắt kính, đây không phải là phong cách làm việc bình thường của Ngải Tư."Tình, nhân, trong, bóng, tối?" Cằm của Từ Ngao cùng mấy anh em thiếu chút nữa thì rớt xuống, "Đầu óc cậu có vấn đề?"
Ngải Tư nhún vai, cam chịu thở dài, bản thân cũng cảm thấy rất khó chịu: "Haizzz, người phụ nữ này rất khó trị, lão đại, người phụ nữ nhà anh cũng vậy?"
Từ Ngao dương dương tự đắc, bắt chéo chân, mặt khoe khoang: "Dĩ nhiên là không, cô ấy hận không thể cho toàn thế giới biết người đàn ông của cô ấy là ai, tôi phải giữ bí mật."
Có người mắt tinh phát hiện vết móng tay cào trên cổ Từ Ngao, cười trêu nói: "Đây là mèo gãi sao?"
"Ôi!" Từ Ngao nhẹ giọng cười chê, bất đắc dĩ lau cổ."Còn không phải vì vậy, cô ấy mất hứng, la lối om sòm, chậc chậc, móng tay của phụ nữ là thứ vũ khí đáng sợ."
"Dẹp yên thế nào?" Người nào đó ngây ngốc hỏi, Từ Ngao còn chưa lên tiếng Ngải Tư đã nở nụ cười cướp đoạt, dùng chân đạp mở mang đầu óc cho anh em."Còn dẹp yên thế nào nữa, từ trước đến giờ lão đại vẫn lấy bạo lực khống chế bạo lực."
Anh làm một động tác thô bỉ, mọi người sáng tỏ trong nháy mắt, không có ý tốt cười rộ lên, Từ Ngao cũng cười, thậm chí gật đầu thừa nhận, mẫu mực dạy dỗ: "Chiêu này dùng tốt hơn bất cứ chiêu nào." Anh nhíu mày với Ngải Tư: "Có đúng không?"
Lúc này Ngải Tư chỉ có thể cười khổ, nếu chiêu này đều có tác dụng với bất kỳ người phụ nữ nào, sao anh lại rơi vào số phận bi thảm làm tình nhân trong bóng tối chứ?
Quả thật Từ Ngao rất khó tin tưởng Ngải Tư lại có thể coi trọng một người phụ nữ mà buông tha cả rừng rậm, từ lúc cậu ta và 72 bắt đầu, ngoại trừ thỉnh thoảng trêu chọc phụ nữ khác ở bên ngoài, lại chưa từng thấy cậu ta ngủ với ai. Ngoại hình Ngải Tư tương đối xuất sắc, là kiểu người nhiều phụ nữ thích, phụ nữ chủ động đưa tới cửa không phải số ít, Từ Ngao từng giao cho cậu ta một nhiệm vụ dùng sắc dụ phụ nữ, nếu trong quá khứ, Ngải Tư sẽ tuyệt đối thoải mái vui vẻ ngủ cùng với mục tiêu của nhiệm vụ rồi thuận lợi mang tin tức tình báo về hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhưng lần đó cậu ta lại có thể cứng rắn trở về, chui thẳng vào trong phòng tắm dội nước lạnh dập lửa.
Nếu không phải anh quá mức quen thuộc với cậu ta, vốn không có cách nào tin tưởng người đàn ông này là Ngải Tư."Cậu thật sự động lòng với 72 rồi hả? Cô ấy mê hoặc cậu ở chỗ nào?"
Chỗ nào?
Mặt, ngực, eo, mông, chân, tay, da, tóc thậm chí là một ánh mắt hay một nụ cười... Ngải Tư rất vất vả mới dập tắt được nhu cầu lại bị lời này khơi lên.
"Ông đây làm sao biết cô ấy mê hoặc ở chỗ nào, chỉ biết ngủ với cô ấy như thế nào cũng không đủ!"
Ngải Tư phiền não không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là đổi trang phục huấn luyện đi ra ngoài đánh quyền làm tiêu bớt tinh lực dư thừa, Từ Ngao liền cười, cũng thế, không phải anh với Nhan Hạ cũng vậy sao? Nhiều năm như vậy vẫn ngủ không đủ.
Ngủ không đủ, chắc là một trong những biểu hiện của yêu một người mà thôi.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |