← Ch.072 | Ch.074 → |
Hình như có rất nhiều người ở bên cạnh kêu la:
Huyết áp!
Nhịp tim!
Truyền máu! Chuẩn bị kích điện......
Cố Lạc muốn mở mắt ra nhìn là ai đang nói chuyện, là ai đang gọi tên của cô, mí mắt lại giống như nặng ngàn cân.
Dần dần, tất cả âm thanh chung quanh biến mất, tiếng gió lạnh thấu xương và tiếng súng bắn ra trở nên trống không. Tất cả tiếng vang đan vào lẫn nhau, làm cho đầu cô đau muốn nứt, có người dắt thân thể của cô, cô lại bị một cỗ lực lượng vô hình trói tay chân không thể động đậy chút nào.
Cô...... Đã chết rồi sao? Nếu như là, tại sao vẫn có cảm giác nặng nề như thế; nếu như không phải, tại sao không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, chỗ sâu trong óc ngược lại có một bóng dáng luôn không xua đi được.
Cố Lạc dùng hết hơi sức thử nhìn rõ cái bóng kia, nhưng càng cố gắng trong lòng càng khó chịu, như bị một tấm lưới bao lại trái tim lần nữa buộc chặt, buộc chặt, đem cô đè ép đến máu thịt be bét, cắt thành từng khối từng khối.
Cho đến cuối cùng, chung quanh chợt trở nên yên tĩnh như chết, cô có thể nghe được chỉ có nhịp tim của mình.
......
Một khắc kia trên thiết bị hiển thị nhịp tim đập của cô là số 0.
Một chỗ khác trên bàn mổ, toàn thân bị gây mê nằm đó đang giải phẫu, toàn thân Thi Dạ Triêu kịch liệt co quắp hạ xuống, lông mi phát động, mi gian nhíu lại, nhịp tim cùng huyết áp tụt xuống đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Nhân viên cứu hộ bối rối, sắc mặt Từ Ngao tái xanh đứng ở một bên, trên người dính vết máu còn chưa khô của Thi Dạ Triêu.
Bên ngoài lều, Ace mang theo anh em tay không mà về, đứng ở nơi đó chờ chỉ thị. Thấy vẻ mặt hắn như vậy, Từ Ngao không cần phải hỏi nhiều, hai cánh tay để ngang trước ngực, hàm răng nghiến kẽo kẹt vang dội."Tiếp tục tìm! Không thể nào một chút đầu mối cũng không lưu lại."
Ace gật đầu, xốc một góc lều nhìn bên trong thăm dò chút, chân mày nhíu chặt: "Phải đưa anh ta đến nơi khác chữa trị, nơi này không được."
"Vậy anh ta sẽ phải chết ở trên đường." Từ Ngao đôi mắt trầm xuống: "Nếu anh ta xảy ra chuyện, Thi gia sẽ không dễ dàng bỏ qua."
Có người tiến lên rỉ tai với Ace, hắn mặt trầm xuống: "Thi gia đã có động tác." Hắn liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt giao với Từ Ngào: "Thi tiên sinh sáng sớm ngày mai sẽ đến."
Mà ở bờ bên kia đại dương Lục Kya Việt đang cắt sửa thực vật bị cây kéo đâm vào mu bàn tay, máu tươi lập tức đều đặn chảy ra từ vết thương. Trong lòng cậu không khỏi bất an, không nhịn được chạy về phòng bấm sô điện thoại của Thi Dạ Triêu, kết quả không người nào nghe, gọi nữa, vẫn là giống như vậy.
Lục Kya Việt suy nghĩ một chút, trong lòng mang theo hi vọng gọi số điện thoại cá nhân của Cố Lạc, ngoài dự đoán cũng không phải là trạng thái tắt máy.
Tiếng chuông reo thật lâu rốt cuộc bị người bắt máy, Lục Kya Việt hưng phấn không thôi: "Mẹ?"
Bên kia trầm mặc chốc lát, ngay sau đó truyền tới giọng một người đàn ông hơi lộ ra lạnh lùng nghi vấn: "Ngươi là ai?"
Lục Kya Việt trong lòng giật mình, lập tức cắt đứt.
Cú điện thoại này khiến Cố Doãn không giải thích được, bất chợt, trong đầu hắn có thứ gì đó chợt lóe, mở điện thoại di động xem lại số gọi tới. Đó là mã số đến từ Vancouver, không có nghe sai, mới vừa rồi bên kia điện thoại là âm thanh một bé trai.
Nhưng ngay lúc hắn nắm bắt được một chút vi diệu ở trong đó thì hai mắt Cố Lạc vốn là khép chặt bỗng dưng nôn ra một ngụm máu tươi, chụp dưỡng khí bị văng tung tóe một mảng hồng kinh người.
Cố Doãn vào lúc này được bác sĩ báo cho một chuyện: "Cố tiên sinh, cô ấy—— mang thai!"
Vậy mà còn không đợi hắn có bất kỳ phản ứng nào, nhịp tim và huyết áp của Cố Lạc kịch liệt giảm xuống, Cố Doãn trong lúc nhất thời miệng không thể nói, như bị sét đánh, lại cứ như vậy nhìn cô cuối cùng dừng lại hô hấp......
......
......
Sáng sớm hôm sau, máy bay tư nhân của Thi Thác Thần đáp xuống đất nước K, Cố Doãn sau đó chạy tới. Cặp mắt hắn đỏ tươi, mím môi buộc chặt cảm xúc.
Nhân viên cứu hộ vẫn đang cấp cứu Thi Dạ Triêu, dưới bàn giải phẫu khắp nơi ném băng gạc nhuộm máu. Thi Thác Thần đem tầm mắt từ trên người Thi Dạ Triêu thoi thóp một hơi thở dời đi, liếc nhìn Cố Doãn và đội viên của Athena ở phía sau, ánh mắt lẫm liệt gần như cực điểm.
Từ Ngao và Ace một trái một phải đứng ở bên người Cố Doãn, trang bị bất ly thân, rõ ràng là tư thái bảo vệ chủ.
Đáy mắt Cố Doãn cuồn cuộn cảm xúc kịch liệt, nhưng thủy chung không nói một lời. Cái này gọi là yên tĩnh trước cơn bão táp, khiến không khí càng giương cung bạt kiếm, mỗi người có mặt đều thần kinh căng thẳng thời khắc đề phòng. 72 đối với Từ Ngao vô cùng kiêng kỵ, tiến lên một bước dùng nửa người ngăn ở bên trái Thi Thác Thần, đứng chắp tay, lặng lẽ nắm chặt súng trong tay.
Cuối cùng, phần giằng co này khiến mọi người cảm thấy đè nén do Thi Thác Thần đánh vỡ: "Cố Lạc đâu?"
Cố Lạc nhìn về phía Từ Ngao, Từ Ngao vẻ mặt khó coi lắc đầu một cái: "Không rõ tung tích."
Thấy Cố Doãn muốn vặn hỏi, Ace lập tức chen vào nói: "Đối phương rút lui nhanh chóng, sớm có chuẩn bị, đã tăng cường đuổi theo tìm kiếm."
Bốn chữ "Sớm có chuẩn bị" khiến Thi Thác Thần nặn ra một nụ cười lạnh lùng: "Athena chỉ có chút khả năng này?"
Nhất thời, mặt của Từ Ngao và Ace như bị đánh một quyền, Cố Doãn tiến lên một bước: "Chính là 'chút năng lực ấy' mới không cho Thi Dạ Triêu chết ở xứ người!"
Tiếng nói vừa dứt, sau lưng Thi Thác Thần một loạt tiếng rút súng, họng súng của 72 thậm chí trực tiếp đè ở mi tâm của hắn. Gần như trong cùng một lúc Athena giơ súng lên cò nhắm trúng mục tiêu một loạt động tác gọn gàng linh hoạt giống như phản xạ có điều kiện, trong tay Ace là M16 cải tiến nhắm ngay huyệt thái dương của 72, đôi mắt màu xanh dương nháy mắt cũng không nháy, ngón trỏ giữ bóp cò.
Không khí giống như một dây cung sắp đứt đoạn.
Toàn hiện trường chỉ có một người không nhúc nhích, là Từ Ngao. Đây là tình huống hắn lo lắng nhất, cuối cùng cũng xảy ra."Thi tiên sinh, bảo thuộc hạ của ngài tỉnh táo, chuyện còn chưa có tra rõ, Cố Lạc sống chết còn chưa biết, tình huống Thi Dạ Triêu rất xấu, hai bên không cần đối kháng vào lúc này cũng không có lợi gì."
Thi Thác Thần sóng nước chẳng xao, không biến sắc, giằng co một hồi lâu sau rốt cuộc nhẹ đẩy 72 vai một chút. 72 không cam lòng, nhưng Từ Ngao nói đúng, cô chậm rãi dời nòng súng từ mi tâm Cố Doãn đi, không quên cho Ace một ánh mắt khiêu khích. Ace nhướng lông mày, đôi măt màu xanh thoáng qua một tia hài hước, cũng thu súng theo.
Cố Doãn vẻ mặt trầm như nước, Thi Thác Thần mở miệng nói: "Cậu, hoặc là Cố Bạch Bùi, phải giao cho tôi một cái công đạo!"
Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, Cố Doãn lúc trước đè ép tính tình nóng nảy rốt cuộc bộc phát, "Công đạo? Tôi còn muốn Thi Dạ Triêu một cái công đạo! Cố Lạc xảy ra chuyện ở trên tay anh ta!"
Đôi mắt hẹp dài của Thi Thác Thần uốn một đường cong châm chọc, quăng cho 72 một cái ánh mắt. Thi Dạ Triêu hôn mê bất tỉnh bị mang đi, do đoàn chữa bệnh ở sau lung Thi Thác Thần ưu tú hơn tiếp nhận.
72 là người cuối cùng rời đi, cô dẫn người dốc lòng đi hướng Nam nơi phát ra tín hiệu lại vô ích cuối cùng cắt đứt liên lạc với Thi Dạ Triêu cũng biết hắn nhất định gặp phải nguy hiểm, làm thế nào cũng không nghĩ đến nghiêm trọng như thế.
Trong ánh mắt cô hoài nghi quá rõ ràng, Cố Doãn vặn lông mày: "Chủ của cô cho dù chết rồi, ít nhất còn toàn thây! Cố Lạc bây giờ là chết hay sống đều không biết được!"
72 khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Tôi không rõ ràng lắm người làm chuyện này rốt cuộc có mục đích gì, nhưng chân tướng sẽ phơi bày trên mặt nước."
Cố Doãn tròng mắt híp lại, 72 vứt một vật cho hắn: "Cố tiên sinh, tự giải quyết cho tốt."
Cô xoay người rời đi, Cố Doãn đem món đồ kia nắm ở trong tay, trái tim lần nữa một mảnh lo lắng: đó là thứ hắn đưa cho Trình Tiếu Nghiên.
Ace nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Từ Ngao, "Cô ấy tên gì? 72?"
Từ Ngao gật đầu, Ace sờ lên cằm, ánh mắt lộ ra một tia hứng thú.
......
***
Từ sau ngày đó, Cố Doãn không còn tin tức của Thi Dạ Triêu, đồng dạng, Từ Ngao cũng không thể tìm được nửa điểm đầu mối về Cố Lạc mất tích.
Hai người kia, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cố gia cho Athena áp lực gần như toàn bộ rơi vào trên người Từ Ngao và Ace, nhất là Từ Ngao.
Nhan Hạ không biết xảy ra chuyện lớn như vậy, hồi lâu không liên lạc được cho một mình Cố Lạc vì cô lại tiếp đón nhân vật. Cho đến ngày nào đó buổi tối Từ Ngao lần nữa không mời mà tới, cô mới mơ hồ phát hiện ra Cố Lạc đã xong việc. Từ Ngao kín miệng, tự nhiên sẽ không để lộ cho cô nửa chữ, nửa ép buộc đem Nhan Hạ ăn sảng khoái ngồi ở bên giường mãnh liệt hút thuốc lá.
Nhan Hạ cọ cọ gối lên chân của hắn, ngón tay khẽ vuốt vết sẹo lớn nhỏ không đều trên người hắn: "Thật sự không thể nói cho em biết? Lạc rốt cuộc ở nơi nào?"
Từ ngao trầm mặc hút xong thuốc lá, hung hăng đè vào trong cái gạt tàn thuốc. Nhan Hạ trề môi: "Có phải anh cũng không biết cô ấy ở nơi nào hay không?" Trong lúc vô tình một câu nói này đâm trúng tim của Từ Ngao, hắn phiền não xoa xoa cái trán, lên tiếng văng tục. Nhan Hạ vọt ngồi dậy, "Anh thật sự không biết?"
Hắn trầm mặc tương đương với cam chịu, Nhan Hạ đầu óc nổ tung, hung hăng đập hắn mấy cái, "Làm sao anh có thể không biết! Cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Từ Ngao nằm ngửa ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, "Mặc kệ cô ấy ở nơi nào, anh chỉ muốn cô ấy còn...... Còn sống là đủ rồi."
Nhan Hạ sợ run nửa ngày mới ý thức tới tính chất nghiêm trọng của chuyện này, trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt. Từ Ngao kéo đầu của cô đặt ở trước ngực, "...... Nhan Hạ, đợi anh thêm một năm."
"Làm cái gì?" Cô cọ nước mắt lên trên người hắn, lẩm bẩm hỏi: "Qua một năm nữa anh liền chuẩn bị rửa tay không làm sao? Sau đó thì sao?"
Từ Ngao cảm thụ nhiệt độ nước mắt của cô, rõ ràng mà thận trọng nói ra hai chữ: "Cưới em."
Nhan Hạ thân thể chấn động, nước mắt bỗng dưng chảy nhiều hơn.
......
......
Ba tháng sau, quan hệ giữa hai nhà Thi - Cố tan vỡ, bên ngoài đồn vị hôn thê của Thi Dạ Triêu hành tung không rõ, Cố gia lấy cái này trở mặt, mà Thi gia lại với này kiềm giữ giữ nguyên ý kiến, về phần chuyện hôn ước không có ai ra mặt đáp lại, mà tình huống thương thế Thi Dạ Triêu càng thêm giữ bí mật đến giọt nước không lọt.
Lần này đám hỏi liên thủ mạnh mẽ trong mắt người ngoài còn chưa có chính thức bắt đầu cứ như vậy kết thúc, nhưng mà trên thực tế đây chỉ là một chuyện mở đầu.
Trải qua mấy ngày, Thi Dạ Triêu rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm kỳ.
Chuyện đầu tiên khi anh mở mắt khôi phục ý thức chính là muốn đi tìm Cố Lạc, Thi Thác Thần ngày đêm phái người canh chừng anh, không cho anh bất cứ cơ hội nào, thậm chí không để cho 72 đến gần anh.
72 mặc dù không gặp được Thi Dạ Triêu, nhưng vẫn âm thầm không buông tha tìm kiếm Cố Lạc.
Lục Kya Việt từ truyền thông biết được chuyện này, lòng như lửa đốt, cậu nghĩ tới nghĩ lui người có thể tìm chỉ có một: Thi Dạ Diễm. Nhưng 72 phái người khống chế tất cả hành động của cậu, chỉ bằng cậu căn bản không cách nào liên lạc được với Dạ Diễm.
Thi Dạ Triêu rốt cuộc có thể xuống giường, ai có thể ngăn được anh? Anh trực tiếp đi nước M tìm nhân vật mấu chốt là Cố Doãn, mà Cố Doãn nơi nào chịu thừa nhận?
"Nếu như là tôi làm, tôi sẽ để Từ Ngao đi cứu các người?" Bộ dáng Cố Doãn giận quá hóa cười.
Thi Dạ Triêu tổn thương nặng nề vừa mới khỏi, cả người gầy đi một vòng, nhưng khí thế tàn bạo trên người khiến hộ vệ bên cạnh Cố Doãn trong lòng run sợ, không dám lười biếng chút nào. Cố Doãn ở trước lúc anh đi mới gọi anh 1 câu, nín nửa ngày mới mở miệng: "Người phụ nữ kia đâu?"
"Người nào?" Thi Dạ Triêu biết rõ còn hỏi.
Cố Doãn ném ra một cái tên: "Trình Tiếu Nghiên."
Thi Dạ Triêu nâng lên ý cười trong trẻo lạnh lùng, dùng lời vừa rồi của hắn để chặn cái miệng của hắn: "Người phụ nữ của anh không tự chăm sóc, còn đi hỏi người khác?"
"Cô ấy không phải là người phụ nữ của tôi." Cố Doãn xì mũi coi thường.
Vậy mà lời hắn vừa dứt, chỉ thấy Thi Dạ Triêu cũng không quay đầu lại cho 72 một mệnh lệnh: "Giải quyết xong."
Cố Doãn lúc này ngồi không vững, "Thi, Dạ, Triêu!"
Thi Dạ Triêu ngược lại thật sự là dừng bước lại, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị: "Một mạng đổi một mạng đối với tôi mà nói, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không, đủ."
← Ch. 072 | Ch. 074 → |