Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 040

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 040
Đêm trăng tròn
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Những ngày gần đây, Tây Môn Lãnh Liệt thật sự ban rất nhiều ân mưa móc, trong hoàng cung có mười hai phi tần, hắn bắt đầu cùng Như Phi và Nhu Phi, theo thân phận cao thấp, mỗi ngày đều để Tiểu Lí Tử đi truyền lệnh. Nhưng vào ban ngày, hắn thường cùng Nguyễn Nhược Khê, giả bộ sủng ái nàng.

Lần này, các phi tần khác thật cao hứng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Vương sủng hạnh mình. Nhưng Nhu Phi và Như Phi lại bắt đầu lo lắng, các nàng biết Vương cố ý làm vậy. Nhưng bây giờ mỗi tháng các nàng chỉ có hai cơ hội để hầu hạ Vương, còn có một lần, Vương vừa lên giường đã nói mệt, trực tiếp xoay người bỏ các nàng lại phía sau, các nàng có giận cũng chẳng dám nói gì, nhưng như vậy thì làm sao các nàng có cơ hội mang thai? Không thể mang thai, chẳng nói đến mẫu tử bằng quý, nữa là việc ngồi trên ngôi vị Vương hậu, chẳng qua là với tình hình bây giờ, các nàng chẳng thể làm gì được.

Chỉ chớp mắt nửa tháng thời gian lại trôi qua.

Hôm nay, Nguyễn Nhược Khê cùng Tây Môn Lãnh Liệt dùng xong cơm chiều, hắn vừa rời đi, nàng đã muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Tiểu Lí Tử lại đi tới.

"Nô tài tham kiến nương nương." Tiểu Lí Tử vừa vào cửa liền hành lễ.

" Tiểu Lí Tử, có việc gì à?" Nguyễn Nhược Khê ngạc nhiên hỏi, không phải hắn ta vừa đi rồi sao?

"Nương nương, xin đi cùng nô tài." Tiểu Lí Tử nhìn nhìn nàng, không dám thể hiện chút thương hại nào.

"Tiểu Lí Tử ngươi có lầm không, hôm trước không phải Vương vừa đến đây sao?" Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi, hôm nay người mà Vương nên sủng hạnh là Như Phi mà.

"Nương nương, hôm nay là đêm trăng tròn." Tiểu Ngọc đột nhiên giọng nhắc nhở ở một bên nhỏ.

"Đêm trăng tròn thì sao?" Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc một hồi, đột nhiên nhớ đến lời Tiểu Ngọc nhắc nhở nàng, vào đêm trăng tròn, thần bảo vệ muốn uống máu, mà chính nàng lại là huyết nô.

Trước mắt thoáng hiện lên đôi mắt màu hổ phách đỏ rực của con sói kia, thân thể không khỏi rùng mình một cái, nói không sợ, đó là nói dối.

"Nương nương đi thôi." Tiểu lí tử chỉ biết thở dài trong lòng, nhưng đây là số mệnh của nàng, không ai có thể thay đổi được.

"Được rồi." Nguyễn Nhược Khê khôi phục tinh thần lại, gật gật đầu, một khi đã không tránh được, vậy nàng chỉ có thể đối mặt, cũng may nó chỉ có uống máu, không ăn thịt người, sinh mệnh của nàng còn có thể giữ được.

Điện Càn Khôn.

Nơi này có hai mươi thị vệ võ công cao cường đứng canh phòng, mọi người trong cung đều biết, thần bảo vệ sống ở đây, nhưng chưa có ai thấy qua, bởi vì không ai được phép tiếp cận khu vực này. Vào đêm trăng tròn mỗi tháng, có thể nghe được tiếng sói tru rất đau đớn truyền ra từ bên trong.

"Hú..............." Tiếng sau cao hơn tiếng trước, tiếng kêu mang theo đau đớn, khiến lòng người như bị nhéo mạnh, tất cả mọi người đều biết, bảo hộ thần đã thức tỉnh, cần phải uống máu.

Lúc Nguyễn Nhược Khê đi đến nơi này, chợt nghe thấy tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy ghê rợn muốn dựng tóc gáy kia, từng sợi lông trên người đều đựng đứng lên, đi lại gần cửa.

Tiểu Lí Tử dùng sức gõ cửa nói: "Ma ma, nương nương đã đến."

Két một tiếng, cửa được mở ra, một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi mặt không chút biến sắc đi ra từ bên trong, giọng nói cũng giống như gương mặt đều không thấy được một tia ấm áp: "Nương nương, mời vào."

"Nương nương, nô tài cũng không thể tiễn người vào trong, xin người tự bảo trọng." Tiểu Lí Tử hành lễ với Nguyễn Nhược Khê, sau đó lui ra ngoài.

*****

Nguyễn Nhược Khê cắn răng đi theo ma ma kia vào, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng nàng biết không thể trốn thoát được. Đi một đường theo mama vào trong đại điện, Nguyễn Nhược Khê thấy nơi này quen quen, lập tức lại nhớ đến, đây chính là nơi lần đầu tiên nàng mở mắt khi đến thế giới này, ở giữa có một cái thùng gỗ, bên trong là nước nóng đang bốc hơi.

"Nương nương, nô tì giúp người tắm rửa." Không biết khi nào ma ma đã không còn ở đây nữa, thay vào đó là hai cung nữ đi đến, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền bắt đầu cởi váy áo của nàng ra.

Nguyễn Nhược Khê mặc các nàng tẩy rửa trên thân thể mình, thần kinh của nàng căng thẳng cao độ, trong đầu thầm niệm, ngất đi, nhanh nhanh ngất đi, nhưng càng làm như vậy, nàng càng tỉnh táo.

"Nương nương, đã xong rồi." Cho đến khi cung nữ nhắc nhở nàng, nàng mới nhìn thấy bản thân đã thay quần áo mà các nàng đặc biệt chuẩn bị, lộ ra cánh tay trắng ngần, trong lòng run lên sợ hãi, nàng biết, đây là cố ý để con sói, hút máu dễ dàng.

"Nương nương, nô tì xin cáo lui." Cung nữ nói xong, xoay người định rời đi.

" Chờ một chút." Nguyễn Nhược Khê vội giữ các nàng lại.

" Nương nương còn có chuyện gì dặn dò?" Cung nữ xoay người lại hỏi.

"Làm phiền các ngươi trước khi đi, đánh ta ngất xỉu trước đi, nhưng ra tay nhẹ một chút, ta sợ đau." Nguyễn Nhược Khê ngồi trên giường căn dặn.

"Nương nương, nô tì không dám." Cung nữ lập tức quỳ xuống, chẳng may đánh chết nàng, làm sao các nàng gánh nổi tội danh này đây.

"Ta không trách các ngươi, ra tay đi." Nguyễn Nhược Khê bày ra bộ dáng không sợ chết, nhắm mắt lại đợi.

Nhưng đợi lâu thật lâu vẫn không có động tĩnh gì, mở to mắt ra nhìn, không biết từ khi nào các nàng đã rời đi mất rồi.

"Thật đáng ghét." Nàng thờ phì phì quát, các nàng không đánh mình, giờ mình phải tự tìm cách, ánh mắt đảo một vòng chung quanh nhìn xem, đập đầu vào cây cột, không được, lỡ không ngất xỉu mà lại chảy máu đầy đầu thì làm sao?

Đập vào cạnh bàn, rủi không ngất xỉu mà lại mang theo một cái cục u to tướng trên đầu thì biết làm thế nào?

Trong lòng suy nghĩ ra mấy cách, nhưng đều bị nàng gạt đi, thở dài bất đắc dĩ nói: "Sao mình lại chẳng khá lên được chứ?"

Phía sau bỗng phát ra tiếng bước chân và tiếng hít thở, nàng lập tức quay đầu lại nhìn, liền gặp ngay con sói ám ảnh trong trí nhớ mình.

"A......................" Mắt mở to ra, sợ hãi lui về phía sau vài bước, thét to lên nhưng lại không ngất xỉu.

Bây giờ nhìn lại, nàng cũng thấy rõ, nó lại đứng như con người, đang bước từng bước về phía nàng.

"Đứng lại." Nàng vội vươn tay ra, một khi nó đã là thần bảo vệ, vậy nhất định phải hiểu tiếng người, đây là điều đầu tiên nàng có thể nghĩ đến.

Quả nhiên con sói dừng lại, ánh mắt màu hổ phách giương lên, gắt gao nhìn thẳng về phía nàng.

"Ngươi có thể đừng uống máu bây giờ, chờ cho ta ngất xỉu được không? Lúc ngươi uống máu, ta sợ đau." Nàng cố tạo ra bộ dáng đáng thương nhìn nó cầu xin.

Con sói nhìn nàng chăm chú.

"Ta quên mất, ngươi không thể nói chuyện được, nhưng ta biết ngươi có thể nghe được, càng căng thẳng ta lại càng tỉnh táo, xin ngươi cắn chậm một chút." Nguyễn Nhược Khê nhìn cánh tay trắng ngần của mình, run rẩy đưa cánh tay ra phía trước, đầu xoay qua một bên, nhắm mắt lại một cách thống khổ, giống như đang chịu cực hình tra tấn vậy.

Thời gian qua lâu, nhưng vẫn không thấy có chút đau đớn nào, nàng mới từ từ xoay đầu lại, thấy con sói đang đứng trước mặt nhìn nàng chằm chằm.

Không biết vì sao? Nàng đột nhiên không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn có chút đồng tình và thương tiếc với nó, chính bản thân nàng cũng không tin nổi, nàng lại tự nhiên lại gần, chạm vào nó, lầm bầm làu bàu nói: "Ta biết, ngươi cũng không muốn làm hại ta, cũng là vì mạng sống của mình thôi, một khi đã như vậy, ta hy sinh một chút vậy, cắn đi, ai bảo số ta xui xẻo chứ."

Nói xong, nàng lại bị động tác của mình doạ chết khiếp, nàng ngang nhiên dâng cánh tay mình lên miệng nó.

*****

Lần này con sói không hề chần chờ, lập tức nắm lấy cánh tay nàng. "Chậm thôi, nhẹ nhàng một chút nha." Nguyễn Nhược Khê đã bị dọa đến nỗi cả người run run, nhưng nàng lại tự nhủ với mình, không được sợ hãi.

"Xuy..." Con sói cắn vào cánh tay nàng một cái, máu tươi đột nhiên chảy xuống.

"A..... đau quá, không phải ta đã nói ngươi chậm, nhẹ nhàng một chút mà?"Nguyễn Nhược Khê đau đớn nhịn không được chảy nước mắt, dùng chân đá nó.

Con sói vẫn không hề nhúc nhích, chỉ không ngừng dùng miệng uống máu tươi chảy ra liên tục từ trên cánh tay nàng.

Thời gian cứ thế trôi qua, vì mất máu quá nhiều, khiến mắt nàng trở nên mơ hồ, choáng váng, mi mắt dần dần khép lại, lúc này nàng thật sự ngất xỉu.

Khoảnh khắc thân thể ngã xuống đất, nàng bị con sói giữ lại, đặt nằm lên giường.

Nửa canh giờ sau, con sói lại biến thành người.

Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở trước giường nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng lại cười lạnh, đúng là nữ nhân ngu ngốc, tự nhiên nói chuyện với sói, rõ ràng sợ muốn chết, còn làm ra dáng vẻ thật kiên cường.

Càng ngu ngốc hơn là nàng bảo hắn làm từ từ thôi, vậy không phải càng đau hơn sao, nếu không phải lúc ấy hắn không thể trì hoãn thêm nữa, thì hắn nhất định sẽ chậm rãi tra tấn nàng, nhưng hắn lại quên mất việc tra tấn nàng, lúc ấy hắn rõ ràng có cơ hội nhưng lại không làm.

"Lãnh Liệt, thế nào rồi? Nuốt cái này đi." Vẻ mặt Phượng Minh lo lắng bước đến gần, đưa cho hắn vài viên thuốc, đây là việc mà mỗi tháng hắn ta đều làm.

Hắn lại đi đến bên giường, nâng Nguyễn Nhược Khê đang hôn mê lên, lấy một viên thuốc khác từ trong lòng ra, đưa đến miệng nàng, để nàng nuốt xuống.

"Phượng Minh, ngươi đưa nàng trở về đi, ta phải luyện công điều tức một chút."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

"Vâng." Phượng Minh gật đầu, liền ôm nàng đang hôn mê đi ra bên ngoài.

Nguyễn Nhược Khê vừa tỉnh lại, đã thấy khuôn mặt anh tuấn trước mắt, làm nàng nhớ đến lần đầu tiên khi tỉnh lại, cũng là thấy hắn, có lẽ lúc này ông trời đang đền bù cho nàng? Làm thức ăn cho sói, giờ cho nàng một soái ca?

" Ngươi đã tỉnh." Phượng Minh thấy nàng mở to mắt, lúc này mới thả tay buông nàng xuống.

"Ừ." Nguyễn Nhược Khê nhìn xung quanh, phát hiện không còn ở trong cung điện kia nữa, cánh tay khẽ động, liền cảm thấy đau.

"Đi thôi, về Tử Uyển thôi, để cung nữ giúp ngươi băng bó một chút." Phượng Minh đỡ nàng dậy, biết nàng mất rất nhiều máu, thân thể chắc chắn còn chưa hồi phục.

"Được rồi." Nàng gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, hắn là loại người nào? Hơn nửa đêm còn đi lại trong hoàng cung, thân phận chắc hẳn không tầm thường, nhưng nàng ở trong hoàng cung hơn một tháng, lại không biết trong cung còn có nam nhân hay Vương gia gì đó.

"Nương nương, người đã trở lại." Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy nàng, lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới phát hiện, nàng đã về đến Tử Uyển, vừa định nói chuyện, liền thấy Tiểu Ngọc lập tức quỳ xuống nói: "Nô tì tham kiến quốc sư."

"Đứng lên đi, đỡ nương nương của ngươi vào nghỉ ngơi cho khoẻ, mỗi ngày nhớ cho nàng uống một viên." Phượng Minh dặn dò rồi đưa cho nàng một cái bình thuốc nhỏ.

"Dạ, nô tì tuân mệnh." Tiểu Ngọc thẹn thùng nhận cái bình, còn trộm ngắm hắn một cái.

Nguyễn Nhược Khê lại đứng sững ở đó, hắn là quốc sư, hắn lại chính là quốc sư mà Tiểu Ngọc nói không thể chạm đến, hèn chi hắn lại có thể đi lại trong hoàng cung vào lúc nửa đêm, cũng chẳng ngạc nhiên khi nàng lại gặp được hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-137)