Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 038

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 038
Nàng cũng không phải dễ đối phó
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tây Môn Lãnh Liệt hoàn toàn bị chọc giận, đi qua, lập tức nắm lấy cổ tay của nàng nói: "Ngươi sao biết ta không dám làm?" Thật đáng chết, hắn quả thật không thể giết nàng.

" Việc này rất đơn giản, bởi vì hiện tại ta chính là mỹ nhân mà ngươi sủng ái nhất, ngươi sao bỏ được chứ?" Chịu đựng đau đớn, Nguyễn Nhược Khê toai quái cười hắn một cái, cuối cùng hôm nay nàng cũng có cơ hội báo thù.

Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt đầy phẩn nộ, lực đạo trên tay càng tăng thêm, vừa muốn phát hoả, nàng lại thông minh chuyển sang đề tài khác:

"Tức giận của ngươi cũng nên giảm bớt đi, đám đại thần kia cũng đã bị trừng phạt rồi. Ngươi nhìn xem đã quá giờ ngọ rồi, bọn họ vẫn còn quỳ gối ở đó, một ngụm trà cũng không có uống, một miếng cơm cũng không có ăn, đoán rằng có hối hận muốn chết rồi đó." Nàng không muốn ngu ngốc như vậy, ở đây để bị hắn trừng phạt.

" Bọn họ đáng bị như thế." Tây Môn Lãnh Liệt buông tay nàng ra, lạnh lùng nói.

" Vậy các ngươi cứ tiếp tục giằng co nha, ta đi đây." Cười xong rồi, xem xong rồi, nàng cũng không cần phải lưu lại.

" Cười xong rồi, xem xong rồi, muốn đi sao?" Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt liền nhìn thấu lòng của nàng, lạnh lùng, trào phúng nói. Sau đó lập tức ra lệnh:

"Ngươi tự mình đi truyền chỉ, để bọn họ đứng lên đi, ta nghĩ ngươi biết nên nói như thế nào?"

" Biết." Nguyễn Nhược Khê khí phách đáp, hắn là Vương, không thể hướng đại thần cúi đầu, vì vậy chỉ có bắt mình làm cầu nối thôi.

" Biết thì được." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng quét mắt liếc nàng, thật ra hắn còn có một cái dụng ý, để cho nàng đi truyền chỉ, bên cạnh đó cũng cho các đại thần này biết, mình sủng ái nàng nhiều bao nhiêu, nàng tưởng có thể thoát thân sao, đừng hòng mơ tưởng.

Nguyễn Nhược Khê xoay người rời đi, nàng làm sao không biết dụng ý của hắn, nhưng nàng không có biện pháp, việc duy nhất nàng có thể làm chính là phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho đến ngày nào đó có cơ hội rời đi.

" Mỹ nhân, thế nào?" Nàng vừa ra tới, Tiểu Lí Tử liền đón nàng.

Nàng gật gật đầu, sau đó phân phó nói:

" Mang ta lên triều."

" Dạ, mỹ nhân, mời đi bên này." Tâm tình Tiểu Lí Tử vui vẻ, hắn đã biết tìm nàng là không sai mà.

Trên triều định

Các đại thần quỳ gối ở đó, mồ hôi đầm đìa, chân tê xương nhức, vừa khát vừa đói, nhưng tả hữu Thừa tướng không đứng dậy, làm sao bọn họ dám đứng lên, chỉ có thể cùng quỳ, trong lòng cầu nguyện, Vương đi ra nhanh lên, nếu không sai lầm này không biết khi nào thì..., bọn họ thầm oán trách, tả hữu Thừa tướng là vì nữ nhân của chính mình, còn bọn họ chỉ vì giúp đỡ.

" Nương nương giá lâm." Tiểu Lí Tử vừa đến triều đình, liền lớn tiếng hô.

Nhưng cho đến khi Nguyễn Nhược Khê đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ không có người nào cử động, lại càng không muốn bái kiến, hiển nhiên là không đem nàng để vào mắt.

Trong lòng cười lạnh nói, một khi bọn họ đã miệt thị nàng như thế, vậy nàng cứ để cho bọn họ quỳ, đây là bọn họ tự tìm lấy.

" Nương nương............." Tiểu Lí Tử lại nói một tiếng, nhưng là còn không có nói xong, đã bị Nguyễn Nhược Khê ngăn cản lại.

" Tiểu Lí Tử, mang cho ta chén trà đi, thuận tiện mang nhiều điểm tâm tới, một khi các vị đại thần không có thấy ta, ta đây ngồi tại nơi này, chờ bọn hắn nhìn thấy, khi nào nói chuyện thì thôi." Nguyễn Nhược Khê nhàn nhã ngồi ở một bên phân phó, nàng nên làm cho bọn họ biết một chút, nàng cũng không phải dễ dễ khi, về sau nếu có âm mưu gì, cũng phải cân nhắc cho kĩ.

" Dạ, nương nương." Tiểu Lí Tử lập tức hiểu ý, trong lòng thầm khen chiêu này của nàng thật cao minh.

Phía dưới đại thần cũng hiểu được nàng có ý tứ gì? Nhưng hiện tại miệng bồ dao găm bụng nam mô, cũng không thể lập tức bái kiến nàng, vậy chẳng phải là tự mình vả miệng mình sao, xem ra mỹ nhân này không phải dễ đối phó như vậy.

*****

Nguyễn Nhược Khê một tay cầm chén trà, một tay ăn điểm tâm, thật sung sướng, thích ý nhìn thấy phía dưới các đại thần đang kiên cường chống đỡ, trên mặt nở ra một nụ cười mỉa mai. " Tiểu Lí Tử, đây là trà gì vậy, mùi thơm ngát lan toả, uống một ngụm khiến cho cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái gấp trăm lần." Nàng cố ý hỏi.

" Hồi nương nương, đây là trà Long Tĩnh, trà này hái lúc tiết thanh minh, là cống phẩm." Tiểu Lí Tử trả lời.

" Hèn chi lại thơm như vậy, Tiểu Lí Tử, ngươi cũng uống một chút đi." Nguyễn Nhược Khê lại nói.

" Tạ nương nương, nô tài không dám." Tiểu Lí Tử thấy sủng ái mà lo sợ nói.

" Có cái gì không dám, ngươi đứng lâu ở chỗ này cũng mệt mỏi, khẳng định cũng khát, uống đi, xem như ta thưởng cho ngươi." Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê cố ý nhấn mạnh, nàng rõ ràng nghe được phía dưới mấy đại thần đang khát nuốt nuốt nước miếng, hừ hừ, khát không, xem ai khát cho biết.

" Vậy nô tài liền tạ nương nương ban thưởng." Tiểu Lí Tử thường xuyên hầu hạ Vương, đã biết cách xem sắc mặt làm việc, biết đây là do mỹ nhân cố ý chỉnh bọn họ, cũng chỉ biết phối hợp.

" Đến ăn một miếng điểm tâm, lấp đầy bụng, đây chính là điểm tâm ngon nhất của ngự thiện phòng, thạch anh ngọt hấp, ngọt mà không ngán, thơm mát ngon miệng." Nguyễn Nhược Khê nói xong, lại đưa cho hắn một miếng điểm tâm.

" Tạ nương nương." Tiểu Lí Tử tiếp nhận điểm tâm chậm rãi ăn.

" Thế nào?" Nguyễn Nhược Khê cố ý hỏi.

Tiểu lí tử lập tức trả lời:

"Nương nương, trà Long Tĩnh phối hợp với thạch anh ngọt hấp quả thực vô cùng thích hợp, nô tài ngu dốt, không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy được hiện tại miệng vẫn còn lưu lại hương vị."

"Cũng đúng, chính là cảm giác này." Nguyễn Nhược Khê vừa lòng gật gật đầu, Tiểu Lí Tử quả nhiên linh hoạt, ngay lập tức có thể hiểu được dụng ý của mình.

Mắt lạnh nhìn về phía các đại thần đang quỳ phía dưới, các đại thần quỳ ở đó mồ hôi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, còn cố gắng chống chọi như vậy, muốn giằng co, vậy cứ quỳ gối nhìn nàng ăn uống đi, dù sao nàng cũng có thời gian mà.

" Rột, rột, rột, rột..." Đột nhiên vài tiếng bụng kêu truyền đến.

Làm nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mắn mấy đại thần này đều cúi đầu, bằng không nàng khẳng định sẽ thấy mấy cái mặt đỏ bừng xấu hổ.

Trong lòng không còn nhẫn nhịn được nữa thầm nói, ta cho các ngươi năm phút nữa, nếu các ngươi còn không bái kiến ta, vậy thì đừng trách ta, các ngươi cứ việc quỳ ở đó luôn đi.

Một, hai, ba, bốn, năm, đã đến giờ.

" Tiểu Lí Tử, ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi." Nguyễn Nhược Khê đưa ra khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh. Nàng đã cho bọn họ cơ hội, chỉ là bọn họ không chịu nhận, không trách nàng được.

" Nương nương, Vương không phải kêu ngươi đến truyền chỉ sao?" Tiểu Lí Tử nghĩ cho bọn họ một cái cơ hội cuối cùng, cố ý hỏi.

" Vương kêu ta đến truyền chỉ, nhưng ta lại không thấy một người nào hết, ta truyền chỉ cho ai nghe đây, đợi đến lúc có người rồi nói tiếp đi." Nguyễn Nhược Khê không lạnh không nóng châm chọc, nàng cũng muốn xem xem bọn họ chống đỡ được đến khi nào?

Tiểu Lí Tử lúc này mới hướng về các đại thần đang quỳ gối phía dưới nói:

"Các vị đại thần, nếu các ngươi muốn quỳ đến ngày mai liền quỳ đi, nếu không muốn thì nô tài nghĩ các ngươi đã hiểu được ý nô tài vừa nói." Hiện tại chỉ tuỳ vào bọn họ mà thôi.

*****

Nguyễn Nhược Khê mắt lạnh nhìn các đại thần đang quỳ gối ở đây, không biết đang nghĩ cái gì, ra lệnh: " Tiểu Lí Tử tâm tư của ngươi uổng phí rồi, chúng ta đi thôi."

" Dạ, nương nương." Tiểu Lí Tử trong lòng thầm than, không biết mấy vị đại thần này bướng bỉnh cái gì, chỉ hại cho chính mình, nhưng bọn họ lại muốn vậy.

Nguyễn Nhược Khê đứng dậy vừa muốn bước đi, chợt nghe thấy hai tiếng:

"Thần tham kiến nương nương." Tả hữu Thừa tướng mở miệng trước.

Sau đó là một lạt tiếng hô ngay ngắn vang lên:

" Chúng thần tham kiến nương nương."

Lúc này Nguyễn Nhược Khê mới lại ngồi xuống, cố ý cầm lấy chén trà chậm rãi uống, bọn họ nghĩ bọn họ mở miệng, nàng sẽ lập tức để bọn họ đứng lên sao chứ? Nàng cũng không phải là người lương thiện gì, nhưng có thù tất báo.

Đã quá lâu, không thấy nàng nói chuyện, các đại thần biết nàng cố ý. Trong lòng lúng túng không hề thoả mãn, cũng không dám trực tiếp biểu đạt ra ngoài mặt, đành phải tiếp tục hành lễ:

"Chúng thần tham kiến nương nương, thỉnh nương nương phân phó."

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới buông chén trà phân phó:

"Đều đứng lên hết đi."

" Tạ nương nương." Mấy đại thần rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, bời vì quỳ lâu quá, chân bị tê cứng, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau đứng dậy.

" Các ngươi đều trở về đi, ta sẽ khuyên Vương chia đều ân sủng." Nguyễn Nhược Khê phân phó, nàng cũng không quên chứng tỏ mình sẽ khuyên Vương, Tây môn Lãnh Liệt muốn lợi dụng nàng sao, nàng cũng phải vì bản thân chứ?

" Hạ thần cáo lui." Trong lòng các đại thần cũng hiểu được ý tứ của Vương, bọn họ cũng không mong mỏi Vương tự mình đến gặp bọn họ nói, dù sao Vương cũng là Hoàng Đế.

Đợi đại thần vừa đi xong, Nguyễn Nhược Khê mới đứng dậy nói:

"Tiểu Lí Tử, diễn tuồng xong rồi, chúng ta cũng đi thôi."

" Dạ, nương nương." Tiểu Lí Tử nhịn cười, mỹ nhân này thật đúng là khác người.

Tâm tình khoái trá trở lại Tử Uyển, nàng nghĩ buổi tối hôm nay hắn sẽ không tới nơi này, nàng có thể thoải mái rồi, ngủ một giấc thật thư giãn, thoải mái.

Tẩy rửa xong, nàng chạy ngay lên giường nằm, hôm nay rốt cục nàng có thể ngủ giường.

Ngự thư phòng.

" Vương, các đại thần đều đã ra về hết rồi." Tiểu Lí Tử tiến đến bẩm đáo.

" Nàng nói như thế nào?" Tây Môn Lãnh Liệt nhíu mày hỏi.

Tiểu Lí Tử lúc này mới trả lời:

"Vương, hôm nay nương nương đã hung hăng trừng trị mấy vị đại thần một chút."

"Trừng trì bọn họ?" Tây Môn Lãnh Liệt nhăn mày suy tư:

"Sao lại như thế?"

Lúc này Tiểu Lí Tử mới đem sự việc đã phát sinh vào buồi chiều hôm nay lặp lại một lần, trong lòng vô cùng bội phục nói:

"Vương, cuối cùng thì bọn họ cũng phải bái kiến nương nương."

" Ta biết, ngươi lui xuống trước đi." Tây Môn Lãnh Liệt phân phó. Không nghĩ tới nàng cư nhiên còn có chiêu thức ấy, làm cho hắn được mở rộng tầm mắt, cũng làm hắn càng thêm có hứng thú tiếp tục trò chơi.

" Dạ, Vương, hôm nay buổi tối..........." Tiểu Lí Tử là muốn hỏi Vương chuẩn bị sủng hạnh ai, hắn đi thông báo, hôm nay nháo nhào như vậy, Vương không nên sủng hạnh mỹ nhân.

" Buổi tối hôm nay, ta ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương." Tây Môn Lãnh Liệt biết hắn muốn hỏi cái gì? Vung tay lên phân phó.

" Dạ, nô tài cáo lui." Tiểu Lí Tử lập tức hiểu được, lui ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-137)