Vay nóng Tinvay

Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 084

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 084
Mối thù với Vũ gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Lazada


Dùng xong bữa tối, thoải mái tắm rửa một cái, Nguyễn Nhược Khê ngồi vào bên giường. "Nương nương, người nghỉ ngơi sớm một chút."Tiểu Ngọc đi tới sửa soạn chăn gối nói.

"Ta chưa buồn ngủ, muốn ngồi một lúc."Nguyễn Nhược Khê đáp, đi đến trước cửa sổ, ngồi xuống, hưởng thụ mát lành từ cơn gió thổi tới.

"Nương nương..........."Tiểu Ngọc dường như có chuyện không biết nên nói như thế nào?

"Làm sao vậy?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt nàng ta lo lắng, nhìn là biết ngay không có chuyện gì tốt, nàng là người đem hỉ nộ ái ố thể hiện trên mặt.

"Nương nương, người vẫn nên nghỉ sớm một chút đi, đêm nay không cần chờ vương."Tiểu Ngọc lúc này mới hít sâu một hơi nói, dù sao nương nương sớm muộn gì cũng biết, mình vẫn nên nói ra.

"Có ý tứ gì?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, nàng vốn không có đợi hắn, chẳng qua Tiểu Ngọc vừa nói như vậy, khiến nàng tò mò.

"Nương nương, Tiểu Lí Tử công công cố ý đến nói cho nô tì biết đêm nay vương không đến, bị nô tỳ truy hỏi, hắn mới nói, đêm nay, vương muốn đi cung Như phi."Tiểu Ngọc nói đến đây ánh mắt còn trộm nhìn sắc mặt của nàng.

"Đi cung Như phi, ta biết rồi, Tiểu Ngọc, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê vẫn như thường.

"Vâng, nô tì cáo lui."Tiểu Ngọc thở phảo nhẹ nhõm, nương nương cư nhiên không có tức giận, xem ra nương nương thật sự là rộng lượng, là do mình nghĩ nhiều.

Khoảnh khắc cửa được đóng nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Khê lập tức biến mất, hắn đi cung Như phi? Sau đó thì sao? Là Nhu phi, sau đó, là phi tần, là mỹ nhân..............

Đó là nữ nhân của hắn, cũng là trách nhiệm của hắn, nàng không thể đi để ý, cũng không nên để ý, nhưng vì sao trong lòng không thoải mái như vậy?

Tây Môn Lãnh Liệt, ta không thương ngươi, thực sự không thương ngươi, nàng cố gắng nói với chính mình, nhưng bóng dáng của hắn ngày càng khắc sâu trong lòng của nàng.

Nguyễn Nhược Khê, đây không phải là mày, mày không nên yêu một người không nên yêu, nếu không người bị thương nhất định là mày, mày phải làm cái gì bây giờ? Nhất tâm nhất ý, chí tử bất du, chấp tử chi thủ, bạch đầu giai lão (một lòng một dạ, đến chết cũng không thay lòng, cùng sống cùng chết, bên nhau hạnh phúc đến già), nhưng hắn không cho mày được, quên hắn, nhất định phải quên hắn, biết không?

Một lần lại một lần nói với chính mình, nhưng không có một chút tác dụng, tâm ngược lại càng ngày càng loạn, cũng mơ hồ mang theo đau lòng, khó chịu chôn trong đầu.

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, đứng ở cửa.

Nguyễn Nhược Khê lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, tiếng bước chân đứng ở trước giường của nàng, nàng lập tức liền cảm giác được ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào giương mặt của nàng.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt giả vờ ngủ say của nàng, khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười, nàng quả nhiên bắt đầu để ý mình, ngày nàng yêu hắn đã rất gần.

Nguyễn Nhược Khê bị hắn nhìn chăm chú, cả người không thoải mái, nhưng vẫn chịu đựng không nhúc nhích.

Đột nhiên nghe được tiếng động, lòng của nàng cả kinh, hắn đang làm gì? Hắn đêm nay không phải đi Như phi cung sao?

Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu hôn một cái ở trên môi nàng.

Lúc này thân thể Nguyễn Nhược Khê mới động một chút, chậm rãi mở to mắt, làm bộ như vừa tỉnh ngủ nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói:

"Sao ngươi lại đến đây? Không phải ngươi đi Như phi cung sao?"

Vừa nói xong, nàng đã muốn cắn đầu lưỡi của mình, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao?

"Nàng có biết sao?"Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt dường như mang theo ý cười.

"Ta sao lại không biết? Ta không muốn biết cũng khó?"Nguyễn Nhược Khê giờ phút này hùng hồn nói, dù sao loại chuyện này trong hoàng cung truyền đi là nhanh nhất.

"Ta là vi nàng."Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện nhìn nàng nói.

"Vì ta?"Nguyễn Nhược Khê không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, càng cảm thấy buồn cười, hắn đi sủng hạnh nữ nhân khác, cư nhiên là vì nàng? Đây là lấy cớ mà thôi?

"Đúng, nếu ta chỉ chuyên sủng nàng, như vậy nàng sẽ trở thành địch nhân của tất cả nữ nhân, ở ngoài chỗ sáng ta có thể che chở cho nàng, nhưng ở chỗ tối, ta không dám cam đoan, không để người khác làm tổn thương nàng, cho nên ta phải sủng hạnh các nàng ấy."Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt nặng trĩu giải thích nói.

Nguyễn Nhược Khê đột nhiên xúc động muốn cười, nhìn hắn từng chữ từng chữ một nói:

"Đây không phải mục đích lúc đầu của ngươi sao?"Bây giờ sao lại thay đổi ngược lại?

"Đúng, đó là mục đích ban đầu của ta, nhưng kế hoạch đã thay đổi, bây giờ ta không muốn nàng bị tổn thương, bởi vì ta yêu nàng."Tây Môn Lãnh Liệt cũng nhìn chằm chằm nàng, 'ta yêu nàng', mấy từ đó nói rất chậm rất nghiêm túc.

Trái tim Nguyễn Nhược Khê khẽ run lên, không thể phủ nhận, lúc nàng nghe những lời này, tim đập loạn xạ, nhưng nàng vẫn lí trí, nhìn hắn hỏi:

"Ngươi yêu ta vì cái gì?"

"Không biết, có lẽ là sự thông minh của nàng, có lẽ là sự kiên cường của nàng, có lẽ......... Có lẽ không có lý do gì, ta chỉ bất tri bất giác (trong lúc không thể nhận thấy) đã yêu nàng."Tây Môn Lãnh Liệt lại nói.

"Ta không thương ngươi."Nguyễn Nhược Khê buộc mình nói ra những lời này.

"Không sao, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ yêu ta."Tây Môn Lãnh Liệt dường như vô cùng tin tưởng.

Nguyễn Nhược Khê trầm mặc, tình yêu đến quá nhanh, biết rõ không thể, nhưng lại không thể cụ tuyệt loại cảm giác này, nàng dường như còn chờ mong, đột nhiên nảy ra một vấn đề, nhìn hắn nghi hoặc nói:

"Ngươi không phải rất hận Vũ gia sao? Vì sao còn có thể thích ta chứ?"Nàng nhớ rõ, mỗi một lần hắn nhắc tới Vũ gia đều hận cắn răng nghiến lợi.

Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt lập tức cứng ngắc lại, trong đôi mắt toát ra hận ý.

"Quên đi, không cần nói."Thấy bộ dáng nàu của hắn, trong lòng Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút không đành lòng.

Sắc mặt hắn lại đột nhiên dịu đi một chút, đôi mắt dường như nhìn về một nơi rất xa xăm:

"Thật ra, chuyện này cũng không có gì là bí mật, mỗi một người đều biết chỉ là không có dám nhắc tới, năm đó, phụ hoàng cùng mẫu hậu rất ân ái, tần phi hậu cung cũng rất ít, cho đến có một ngày, một nữ nhân tên vũ Huyền Di tiến hoàng cung, nàng rất đẹp, rất quyến rũ, một ánh mắt, một động tác cũng khiến phụ hoàng mê muội, trong khoảng thời gian ngắn, phụ hoàng sủng hạnh nàng ta cực điểm, nhưng nàng ta thấy chưa đủ, dã tâm của nàng rất lớn, nàng muốn làm hoàng hậu, nàng muốn chuyên sủng, phụ hoàng lúc đó vẫn còn lý trí, đồng ý tất cả yêu cầu của nàng, nhưng không đồng ý phế bỏ mẫu hậu, để nàng làm hoàng hậu........ Sau ngày đó, đại khái là phụ hoàng nhìn ra dã tâm của nàng, dần dần bắt đầu bất hòa với nàng, nàng không chịu chấp nhận sự thật bị thất sủng, chó cũng rứt giậu, cư nhiên lấy đâm đao vào phụ hoàng, mẫu hậu lương thiện đỡ thay phụ hoàng một đao này..................."

Nghĩ đến cảnh mẫu hậu chết thảm kia, nghĩ đến chuyện bản thân bị nguyền rủa thành sói kia, Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay gắt gao thành quyền, gân xanh trên tay đều lộ ra bên ngoài.

Từ yêu thành hận, đây là bệnh chung của nữ nhân, Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy đôi mắt hắn che dấu thống khổ, hai tay nắm chặt, biết hận ý trong lòng hắn nhiều biết bao nhiêu, nhưng không biết Vũ Huyền Di và Vũ Khuynh Thành rốt cuộc có quan hệ gì?

Biết câu hỏi của mình, gợi lên thống khổ hoài nghi cho hắn, muốn lên tiếng an ủi, lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ nói một tiếng:

"Thật xin lỗi, ta không nên hỏi."

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt xin lỗi của nàng, trong lòng không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại là càng thêm cừu hận, thương tổn Vũ gia gây cho hắn, không chỉ có ngần đó, còn nhiều chuyện hơn, hắn còn chưa nhắc tới. Cho dù nàng dùng sinh mệnh của mình phá bỏ nguyền rủa của hắn, cũng không bù đắp lại được sai lầm của Vũ gia.

Nhìn thấy hắn không nói được một lời, âm trầm trên mặt biến mất, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút đau lòng vì hắn, thù hận giết mẫu thân, ở trong lòng hắn, nhất định rất nặng nề, nhưng nàng không có tư cách an ủi hắn, bởi vì nàng họ Vũ.

"Trong lòng ta cũng đấu tranh nhiều lắm, ta cũng biết, ta không nên yêu nàng, nhưng lại không thể quản được trái tim của mình, Khuynh Thành, nàng sẽ không giống nàng ta đúng không? Nàng sẽ không phản bội ta đúng không?"Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên rất kích động ôm lấy nàng, thân thể đang run rẩy.

Nguyễn Nhược Khê không biết nên trả lời hắn như thế nào, vươn tay ra, do dự một chút, vẫn là ôm lấy hắn, mặc kệ thế nào? Vẫn nên an ủi hắn trước:

"Phải, ta sẽ không thế."

Đôi mắt hắn đột nhiên trở nên ôn nhu, hôn nàng nhẹ nhàng, ôn nhu mang theo kích tình, một đường hôn xuống, hôn lông mày của nàng, mắt của nàng, môi của nàng, ............. của nàng. Tayđi tới trước ngực của nàng, dò xét đi vào................

Nguyễn Nhược Khê rên khẽ một tiếng, không cự tuyệt hắn, nhưng cũng không đáp lại hắn...........

Ngoài cửa sổ tĩnh rất yên tĩnh, trong phòng dấy lên lửa nóng kích tình.

Đêm rất khuy, trong phòng dần dần lặng yên, mồ hôi đầy trên đầu do vận động quá sức, trong màn tràn ngập hơi thở hổn hể vì dục vọng.

"Khuynh Thành."Một tiếng trầm thấp tràn đầy thâm tình vang lên bên tai của nàng.

Thân thể của nàng cứng ngắc, trái tim lại đột nhiên tan chảy, nàng biết, nàng đã bắt đầu rơi vào trầm luân.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-137)