Bà ta chết hoặc ta chết
← Ch.014 | Ch.016 → |
" Vũ Khuynh Thành, chuyện này ngươi muốn giải thích như thế nào?" Tây Môn Lãnh Liệt tựa vào trên ghế, nhìn thẳng nàng, giọng nói của hắn rất kỳ quái, không còn lãnh khốc như trước đây, giống như đang chờ mong nàng giải thích.
" Giải thích hợp lý nhất, đó là tự vệ, hiểu không? Chó bị dồn tới đường cùng còn có thể cắn càng, càng huống chi là người, ta sẽ không để cho bất cứ ai tùy ý khi dễ ta." Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng vào hắn.
" Chẳng phải, ngươi cũng ra tay sao, ngươi đâu có dễ dàng để cho ai khi dễ." Tiếng nói vừa dứt, Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy ánh mắt của nàng, đột nhiên trở nên lạnh lùng:
" Vậy ngươi vào đây muốn làm gì?"
" Rất đơn giản, cho ngươi chính mình lựa chọn, trong Huyết Viên có ta không có bà ta, có bà ta không có ta, nếu ngươi muốn bà ta sống, như vậy ta chết, nếu ngươi muốn ta sống, vậy phiền toái ngươi làm cho bà ta chết." Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê không hề trốn tránh, kẻ độc ác như vậy nên chết từ sớm rồi.
Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đứng dậy đi tới, đưa tay cầm lấy cằm của nàng, cả người phát ra hàn khí, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng:
" Vũ Khuynh Thành, ngươi không phải đã quên đi thân phận của mình rồi chứ? Dám đến uy hiếp ta?"
" Ta chính là nhớ rõ thân phận của mình cho nên mới dám uy hiếp ngươi." Nguyễn Nhược Khê nhìn chằm chằm vào hắn.
" Nếu ta không đáp ứng yêu cầu của ngươi thì sao?" Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nàng dám sao, hắn không tin nàng dám chết.
" Ngươi không tin ta dám chết sao? Muốn ta chết cho ngươi xem hay không?" Nguyễn Nhược Khê đột nhiên gạt bỏ tay hắn ra, hung hăng quay đầu đi, nhắm thẳng vào cạnh bàn dùng hết sức trực tiếp đánh tới, bởi vì nàng tin tưởng hắn sẽ ngăn cản mình lại.
Tây Môn Lãnh Liệt quả nhiên hốt hoảng, trên tay dùng nội lực, liền đem thân thể vừa di chuyển của nàng ôm vào trong lòng ngực của mình, hung hăng ôm lấy nàng, nàng cư nhiên dám chết thật.
Khoé miệng Nguyễn Nhược Khê nhếch lên một nụ cười khẽ:
" Ta thắng, một khi ta không thể chết được, như vậy bà ta sẽ phải chết." Giọng nói lại lạnh như băng.
Lí ma ma đang quỳ trên mặt đất bị một màn hoảng sợ, cho đến khi nàng nói ra những lời này mới đột nhiên bừng tỉnh lại, liều mạng khấu đầu:
" Cầu Vương tha mạng, nô tì lần sau sẽ không dám nữa, cầu tiểu thư tha mạng, nô tì về sau sẽ tận tâm tận sức hầu hạ ngươi, lưu nô tì một cái mạng chó................."
" Có một số việc không có lần tiếp theo, bởi vì việc mà ngươi làm tại thời điểm này, đã không có chừa lại đường lui cho chính mình, một khi đã biết mạng sống quý giá như vậy, vì sao ngươi lại đối xử tàn nhẫn với một người có ý chí kiên cường sống như thế. Cho nên, đây chính là do ngươi tự tìm lấy, đừng oán trách người khác." Nguyễn Nhược Khê cơ hồ lãnh khốc mà nói, đối bà ta không có một tia đồng tình.
" Vũ Khuynh Thành, ngươi quả nhiên là lạnh lùng, một khi ngươi đã dùng cái chết uy hiếp, ta đây liền thành toàn cho ngươi, người tới." Tây Môn Lãnh Liệt hướng về phía ngoài cửa phân phó.
" Vương, cầu xin ngươi, nghĩ lại công sức mà nô tì đã cống hiến mấy chục năm nay, chừa cho nô tì một mạng đi." Lí ma ma đột nhiên quỳ lạy, dùng sức khấu đầu trên mặt đất, tuy là đang cầu khẩn nhưng ánh mắt lại mang theo tuyệt vọng, bà ta biết sự vô tình của Vương so với bất kì kẻ nào đều cao hơn rất nhiều.
" Vương." Hai cái thị vệ đi đến cửa.
" Đem bà ta mang đi xuống." Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
" Dạ." Hai thị vệ không nói hai lời, liền cưỡng chế kéo ma ma đi ra ngoài.
" Vũ Khuynh Thành, ngươi không có được kết cục tốt.........." Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của bà ta.
Nguyễn Nhược Khê chỉ lạnh lùng nhìn bà ta biến mất ngoài cửa, nàng không phải không có đồng tình, chính là nàng không cảm thấy bà ta đáng để đồng tình, nói không chừng vì chuyện này nhiều người trong cung sẽ cảm tạ nàng vì dân trừ hại.
" Vũ Khuynh Thành, tâm của ngươi quả nhiên là lãnh." Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn gương mặt không chút biểu tình của nàng. Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ ngăn cản thị vệ, lưu lại cho ma ma một cái mạng già, không nghĩ tới nàng cự nhiên chớp mắt một cái cũng không có.
" Tâm ta lạnh lùng là bởi vì bà ta không có cho ta thấy chút gì ấm áp, chung quanh bà ta hết thảy đều là lãnh khốc vô tình, cho nên ta phải lãnh, mà lại........." Nguyễn Nhược Khê ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn tới gần sát một chút:
" Đối với kẻ địch nhân từ, chính là tàn nhẫn đối với chính mình, cho nên ngươi ngàn vạn lần không cần nhân từ đối với ta."
Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng, cười lạnh nói:
"Vũ Khuynh Thành, ý của ngươi không phải nói là ta hiện tại nên giết ngươi?"
" Ngươi cảm thấy nên giết ta, tuỳ ý?" Nguyễn Nhược Khê ánh mắt cũng không chớp một cái, bởi vì nàng biết, hắn hỏi như vậy thì khẳng định là sẽ không giết nàng.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |