Vay nóng Tinvay

Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 012

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 012
Hắn là Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Lazada


Nguyễn Nhược Khê sửng sốt không biết hắn phát bệnh thần kinh gì? Nhưng tốt nhất là không nên nghĩ, chịu đựng đau đớn trên cánh tay, mặc cái yếm vào, bắt lấy này váy áo trước mặt kia che cơ thể của chính mình lại.

Không thèm liếc hắn một cái, nàng thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này, luống cuống đẩy cửa chạy ra.

Đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài đã thắp đuốt sáng trưng, tầng tầng lớp lớp thị vệ đã vây quanh, đem nơi này bao vây lại, giống như đang đắc ý chờ nàng đi ra, chui đầu vào lưới.

" Bắt lấy nàng." Gặp nàng đi ra, thị vệ hô to. Nhưng vừa thấy nàng đi tới:

" Vũ tiểu thư, là ngươi." Ngay lúc thủ lĩnh thị vệ nhìn thấy rõ người trước mắt, lắp bắp kinh hãi, cũng do dự, không biết nên làm gì bây giờ?

" Không phải đến bắt ta sao? Đi thôi." Nguyễn Nhược Khê vừa đi qua, nhìn người cầm đầu phía trước, dù sao cũng trốn không thoát.

" Chuyện này........" Thị vệ đứng đầu nhìn thấy nàng, vẫn chưa ra tay, tuy thân phận của nàng không cao, thậm chí có thể nói là thấp kém, nhưng thân phận của nàng cũng rất mẫn cảm, không động vào được, cũng có thể nói có chút sai lầm.

Đang lúc không biết phải làm sao mới đúng, cửa lại lần nữa bị mở ra, bóng dáng lạnh lẽo của Tây Môn Lãnh Liệt xuất hiện trước mặt mọi người?

" Thuộc hạ tham kiến Vương." Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

" Bình thân." Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt tràn đầy uy nghiêm.

" Cám ơn vương." Mọi người tạ ơn, đứng lên, vẫn đứng tại chỗ chờ Vương định đoạt.

Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc nhìn hắn, hắn là Vương, Vương không phải là để gọi Hoàng Thượng sao? Tên biến thái này hóa ra lại là Hoàng Thượng, Vậy đây chính là hoàng cung sao, trời ạ, ông trời thật sự là không có mắt mà, làm cho nàng xuyên qua là được rồi, lại ném nàng vào cái nơi ăn tươi nuốt sống này chẳng trách quỷ dị như vậy, biến thái như vậy, làm cho nàng thật sự khóc không ra tiếng mà.

" Các ngươi đều lui ra đi." Tây Môn Lãnh Liệt nhìn đám thị vệ trước mặt phân phó.

" Dạ, Vương." Chỉ trong nháy mắt, đám người liền biến mất không thấy bóng dáng.

Nguyễn Nhược Khê thực cảm thán này tốc độ như vậy thật sự được huấn luyện kỹ càng.

" Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ta đưa ngươi đi?" Ánh mắt sắc bén của Tây Môn Lãnh Liệt đảo qua nàng.

Nguyễn Nhược Khê hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái. Nàng sao lại không muốn rời đi, chính là vừa nhấc chân lên bước đi thì dừng lại, nàng nên đi đường nào?

Tây Môn Lãnh Liệt không thèm đợi nàng trả lời, tự mình bỏ đi trước. Nguyễn Nhược Khê cũng không thèm hỏi hắn, quay người lựa chọn phương hướng trái ngược mà đi.

Nàng cũng không biết nên đi đường nào cho đúng? Dù sao bằng cảm giác, cứ thấy đường là bước đến, lấy tay xoa bóp cánh tay đau đớn, cắn răng bước tới.

" Rầm..." Nàng đâm sầm vào người phía trước.

" Ngươi không có mắt nhìn đường sao chứ?" Nguyễn Nhược Khê nhịn không được mở miệng mắng to, tâm tình đang không khó chịu đây.

" Bốp..." Một cái tát hung hăng đánh vào mặt của nàng, làm nàng suýt nữa té ngã.

" Vũ Khuynh Thành, ngươi muốn chết sao?" Tây Môn Lãnh Liệt càng không có nghĩ đến, nàng lẽ ra nên trở lại Huyết Viên. Nhưng hiện tại nàng lại có thể đi dạo vòng quanh, còn dám mở miệng chửi người. Nếu không phải từng uống qua máu của nàng, hắn thực nghi ngờ nàng không phải là Vũ Khuynh Thành.

Lại gặp hắn, Nguyễn Nhược Khê cũng muốn cho hắn một cái tát nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

" Không, ta không nghĩ chết trước, ta muốn phải còn sống, nhìn xem ngươi và ta ai chết trước." Mẹ nó, đánh không lại hắn, miệng cũng không thể để thua hắn.

" Vậy ngươi cứ chờ xem trong chúng ta ai sẽ là người chết trước." Khác với dự đoán, Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười to, hắn tưởng tượng hình dáng của nàng lúc trở thành bộ xương khô đứng trước mặt mình.

" Nô tài bái kiến vương." Một thái giám nghe được tiếng vang đi tới, lập tức quỳ trên mặt đất.

" Đến đây, mang nàng trở về Huyết Viên." Tây Môn Lãnh Liệt ra lệnh phân phó.

" Dạ, Vương." Thái giám tuân lệnh đứng dậy, xoay người về phía nàng nói:

"Cô nương, đi thôi."

Nguyễn Nhược Khê xoay người bước đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-137)