Nguy hiểm trùng trùng (2)
← Ch.23 | Ch.25 → |
Gió mùa hạ ấm áp, dần dần lây dính hương vị huyết tinh thâm trầm, càng thêm nặng nề.
Danh Dương tửu lâu, trong nhã gian to như vậy, trên bàn tròn rộng lớn, chỉ có một thiếu niên, và một nam hài thanh tú.
"Chỉ Hâm đâu?" Từ lúc tiến vào, phát hiện Chỉ Hâm không vào theo, Hàn Lăng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, trầm giọng hỏi.
"Canh giữ ở bên ngoài, như thế nào? Ngươi sợ bản điện hạ sẽ hại tỳ nữ của ngươi? Trong mắt bản điện hạ, một tỳ nữ không có giá trị lợi dụng!" Từ trong ánh mắt của Hàn Lăng, Phượng Hạo Thiên phát hiện, nàng nghi ngờ hắn, cho rằng hắn sẽ vì ích lợi nào đó, mà đi bắt một tỳ nữ có thân phận ti tiện!
"Ân." Nàng biết, cho nên cũng chưa từng nói hắn sẽ dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy, trải qua mấy lần tiếp xúc, nàng phát hiện, thiếu niên chưa trưởng thành này, rất cổ quái.
Một bàn mỹ thực mỹ tửu, tuy rằng đã nguội, nhưng hương vị vẫn rất ngon.
Lúc này tâm tình Phượng Hạo Thiên rất tốt tầm mắt dừng trên thức ăn đang toả ra hương thơm, đột nhiên cảm thấy hơi đói. Con ngươi đen dừng trên người Hàn Lăng, lại nhìn nhìn thức ăn.
Hàn Lăng nhíu mi, hắn có ý gì?
Phượng Hạo Thiên kéo khoé miệng, "Hầu hạ bản điện hạ dùng bữa."
"Đồ ăn ngay trước mặt ngươi." Hàn Lăng liếc nhìn bàn thức ăn trước mặt Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng nói. Người để nàng hầu hạ, kết cục chỉ có chết.
"Bản điện hạ, hiện tại cho ngươi hầu hạ!" Phượng Hạo Thiên mắt đen tối sầm, tức giận nói. Khi nào người có thân phận thấp nhất Thượng Quan gia tộc, dám kháng lại mệnh lệnh của hắn? Hơn nữa vừa rồi nhìn thấy hắn, liền né ra như thấy quỷ!
Hàn Lăng nhướng mi, bất vi sở động, "Hai chữ ôn chuyện của tứ điện hạ, chính là ý này?" Khẩu vị thật nặng, thích một hài tử vừa gầy lại vừa nhỏ hầu hạ hắn, chẳng lẽ...... khoé miệng rút trừu....... Hắn sẽ không có cùng ham mê với lão già biến thái kia chứ?
"Ngươi có tin hiện tại bản điện hạ lập tức gọi người, lấy mạng nhỏ của ngươi!" Phượng Hạo Thiên rống giận. Tiểu nha đầu này gan lớn bằng trời, thế nhưng không để mệnh lệnh của hắn ở trong mắt!
"Mấy thuộc hạ kia của ngươi, ta không để trong mắt. Ta đồng ý tiến vào, cũng không phải muốn hầu hạ ngươi ăn, mà là muốn biết ngươi rốt cục ngươi gặp ta có mục đích gì." Hàn Lăng không nhìn Phượng Hạo Thiên tức giận, lạnh giọng nói. Dứt lời, nhìn về phía đồ ăn trước mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phượng Hạo Thiên, nàng lấy ra chuỷ thủ sắc bén bên hông, đang lúc hắn nghĩ nàng muốn ám sát hắn, nhưng nàng lại, đem chuỷ thủ sắc bén hướng tới con gà nướng cách đó không xa.
Giơ tay chém xuống, hàn quang vừa hiện, một đao đúng chỗ, đao pháp thuần thục, lưu loát đem chân gà nướng chặt bỏ.
Mắt Phượng Hạo Thiên trừng lớn, trơ mắt nhìn nàng, tay cầm lấy chân gà vừa chặt xuống, đưa vào trong miệng, một ngụm một ngụm, động tác vốn thập phần thô lỗ bất nhã, nhưng nàng lại ăn thập phần tao nhã!
Thấy ánh mắt Phượng Hạo Thiên trừng lớn, Hàn Lăng nhướng mi, chuỷ thủ trong tay lại vung lên, một cái chân gà nướng khác lại bị chặt bỏ, rồi sau đó chuẩn xác không sai lệch rơi vào trong chén Phượng Hạo Thiên, "Ăn đi." Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy người keo kiệt như vậy, nàng chẳng qua chỉ ăn một cái chân gà mà thôi, về sau có cơ hội, nàng sẽ đền hắn mấy trăm con gà.
Rất nhiều năm sau, một sân nuôi đầy gà, chừng hai trăm con, đều là Hàn Lăng trả lại cho Phượng Hạo Thiên. Mà Phượng Hạo Thiên trải qua thời gian ba năm, đều không ăn hết hai trăm con gà, lại mắc chứng ghét gà, nhìn thấy gà đã muốn nôn. Nguyên nhân là, trong hai trăm con gà có một trăm năm mươi con là gà mái, đội ngũ gà lấy tốc độ làm người ta líu lưỡi mà tăng trưởng. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Thiếu niên tuấn mỹ, ngũ quan lạnh như hàn băng vặn vẹo, "Bản điện hạ không ăn."
Nghe vậy, nam hài nhún vai, đem xương gà ăn xong đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn Phượng Hạo Thiên, có chút không kiên nhẫn nói: "Nguyên nhân."
"Bản điện hạ chưa bao giờ vô duyên vô cớ giúp một người." Phượng Hạo Thiên thật sự không chịu được cơn đói, cầm lấy đũa, gắp chân gà trong chén, vừa ăn vừa nói.
"Ta cho ngươi một hứa hẹn."
"Nhưng là, ngươi cho ta một hứa hẹn, thế nhưng lại biến mất vô tung vô ảnh." Phượng Hạo Thiên thanh lãnh nói.
"Nếu biến mất vô tung vô ảnh, ta giờ này sẽ ở trước mắt ngươi sao?" Hàn Lăng thanh âm lạnh hơn nói.
Một cái chân gà, toàn bộ tiến vào trong bụng. Hoàn thành. Con ngươi đen chớp động tia không hiểu, Phượng Hạo Thiên hứng thú nhìn Hàn Lăng, "Bản điện hạ rất ngạc nhiên, trong đầu nhỏ của ngươi, đến cùng là chứa cái gì?" Mới tám tuổi, lại học được che giấu, có thể che giấu mũi nhọn, giả dạng tính tình yếu đuối sống sót trong Thượng Quan gia tộc hỗn loạn. Hắn không rõ, vì sao nàng lại ở mấy khắc, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, đột nhiên chuyển biến!
Hơn nữa nàng sau khi chuyển biến, căn bản không phải là một đứa nhỏ bình thường! Ngay cả phương thức xử lý khi gặp chuyên, đếu giống như một người lớn!
Hắn sống trong hoàng cung nơi ngươi lừa ta gạt, âm mưu sát khí trùng trùn, thời điểm tám tuổi, tuyệt đối không làm được như thế, như vậy, nàng rốt cuộc làm như thế nào?
Tâm đột nhiên run lên, một đạo mũi nhọn hàn quang giống như tu la tàn nhẫn lãnh huyết, giống như cung tiễn sắc bén, bắn tới trên người Phượng Hạo Thiên, Hàn Lăng từ chỗ ngồi đứng lên, một thân sát khí kinh người thoáng hiện, thanh âm lạnh như hàn băng vạn năm vang vọng trong nhã gian."Nói ra mục đích của ngươi!"
Sát khí tràn ngập, lãnh ý thấu xương theo tiếng ồn ào bên ngoài nảy sinh.
Phượng Hạo Thiên nhíu mày kiếm, nàng thế nhưng phòng bị người khác đến vậy! Chỉ cần chạm vào nghịch lân của nàng, như vậy, hắn tuyệt đối tin tưởng, nàng sẽ giết hắn!
Nhận được kết luận Phượng Hạo Thiên sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Sau này để cho bản điện hạ biết hành tung của ngươi, thẳng đến khi bản điện hạ nghĩ ra ngươi nên làm gì báo đáp ân đức của bản điện hạ, người liền tự do." Phượng Hạo Thiên chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Hàn Lăng, không ngoài ý muốn, trong tay Hàn Lăng cầm chuỷ thủ sắc bén, đặt trước người hắn, Phượng Hạo Thiên cười lạnh ra tiếng, "Yên tâm, cho đến khi không cần ngươi nữa, bản điện hạ tuyệt đối không giết ngươi!"
Chuỷ thủ sắc bén vẫn không thu hồi, mà là càng tới gần hắn hơn, đến khi chạm đến ngực thiếu niên, thanh âm non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, "Không có bất luận kẻ nào có thể chấm dứt mạng sống của ta!" Vận mệnh của nàng tuy rằng nhấp nhô, nhưng nàng lại nắm nó trong tay mình!
Thiếu niên mày nhíu càng sâu.
Dưới không khí phức tạp, hai người nhìn nhau, thoáng thấy hoả hoa bùm bùm hiện lên.
Đúng lúc này, Lưu phó tướng kích động xông vào.
Lưu phó tướng choáng váng nhìn Phượng Hạo Thiên và Hàn Lăng.
Sát khí thật nồng đậm.
Vừa vặn thân thể Phượng Hạo Thiên che đi chuỷ thủ trong tay Hàn Lăng, nếu lúc này bị Lưu phó tướng nhìn thấy chuỷ thủ trong tay Hàn Lăng đang đặt ở nơi nguy hiểm trước ngực Phượng Hạo Thiên, nhất định sẽ hô to, thích khách!
Bất quá, lúc này Lưu phó tướng cái gì cũng không có phát hiện, hắn run run đưa bức thư trong tay ra, "Tứ điện hạ, có người truyền tin, là cho Thượng Quan tiểu thư."
Của nàng? Hàn Lăng đảo mắt nhìn về phía Lưu phó tướng, âm thầm đem chuỷ thủ thu vào trong tay áo, cảnh cáo nhìn thoáng qua Phượng Hạo Thiên, đi đến trước mặt Lưu phó tướng, cầm lấy bức thư.
Thiếu niên xoay người, nhìn về phía Lưu phó tướng, trầm giọng hỏi: "Là ai giao bức thư này cho ngươi?" Hành tung của nàng đã bị phát hiện! Chẳng lẽ là người của Thượng Quan Chính Hào?
"Một nam tử khoảng ba mươi tuổi."
Thiếu niên cao hơn Hàn Lăng hai cái đầu, theo vị trí của hắn, nhìn qua, vừa vặn có thế xem toàn bộ nội dung bức thư.
Quả nhiên là Thượng Quan Chính Hào! Hắn thế nhưng không xem hắn ra gì, đem tỳ nữ bên người Hàn Lăng bắt đi!
Nhìn xong bức thư Hàn Lăng ngẩng đầu, nắm chặt bàn tay, đè nén tức giận, đem giấy biến thành mãnh vụn, "Thượng Quan Chính Hào, tốt nhất ngươi không tổn thương Chỉ Hâm." Nếu không, như tờ giấy này, băm thây vạn đoạn!
Hàn Lăng cất dấu sát khí ngập trời, đẩy người Lưu phó tướng đứng trước mặt ra, rời đi, nàng phải mau chóng trở lại kinh thành Phượng Quốc!
"Ngươi nếu trở về sẽ khó mà rời đi! Chỉ cần ngươi đi theo bên người bản điện hạ, Thượng Quan Chính Hào nhất định sẽ không dám bắt ngươi! Chỉ là một tỳ nữ thân phận hèn mọn, sẽ còn có vô số tỳ nữ mặc ngươi sai sử." Phượng Hạo Thiên từ phía sau lưng Hàn Lăng nói vọng ra, hắn không muốn nhìn nàng trở về chịu chết.
"Ở trước mặt sinh mệnh, mỗi người ngang hàng! Không phân biệt quý tiện. Cho dù ta chết, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho nàng có chuyện gì!" Nam hài ý chí kiên định, bỏ lại hai câu nói, xoay người biến mất trước mặt thiếu niên.
Thân hình thiếu niên run lên, nàng thế nhưng tình nguyện hi sinh mạng sống, cũng muốn bảo vệ một tỳ nữ ti tiện!
Nếu, lúc này, sinh mệnh của hắn bị uy hiếp, nàng sẽ lấy mạng bảo hộ hắn sao? Đáng chết, hắn thế nhưng ghen tị với một tỳ nữ! Gặp quỷ, hắn thế nhưng muốn trở thành người nàng muốn bảo hộ cho dù mất đi sinh mạng!
Gặp quỷ!
Hắn không thể nhìn nàng đi chịu chết!
"Lưu phó tướng quân, hiệu lệnh đại quân, quay về!"
"Dạ, tứ điện hạ!"
← Ch. 23 | Ch. 25 → |