Căm phẫn thiết hạ âm mưu
← Ch.10 | Ch.12 → |
Thượng Quan Minh Tiệp trầm tĩnh yên lặng đánh giá phản ứng của Thượng Quan Quân Dao.
Thượng Quan Quân Dao siết chặt tay thành quả đấm, căm phẫn nói: "Các ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng là ta vu hãm Hàn Lăng?"
"Không phải sao?" Trừ bỏ Thượng Quan Minh Tiệp, mấy người còn lại cùng nhau hỏi ngược lại.
Thượng Quan Quân Dao phẫn nộ càng dữ dội, cơ hồ có chút điên cuồng, nếu không phải ở nơi này có âm thanh chim chóc, côn trùng, sợ rằng đã có thể nghe được tiếng răng nanh va chạm vào nhau, "Năm tỳ nữ xác thực là do Hàn Lăng giết."
Lời của nàng vừa rơi xuống.
Mấy thiếu nữ nhịn không được khẽ cười ra tiếng: "Đại tỷ, ở đây không có người khác, chúng ta đều là tỷ muội, tỷ không cần nói như vậy, kỳ thực cụ thể chuyện tình là gì, chúng ta đều có thể đoán được."
"Toàn bộ những lời của ta đều là sự thật! Ta tận mắt thấy, Hàn Lăng dùng trâm gài tóc và dùng tốc độ nhanh như chớp giết năm tỳ nữ." Sắc mặt Thượng Quan Quân Dao u ám khủng bố nói.
Thượng Quan Minh Tiệp luôn luôn quan sát thần sắc của nàng, theo mỗi một câu nàng nói ra, sắc mặt lại càng ngưng trọng. Y theo hiểu biết của nàng đối với đại tỷ, nàng bây giờ phẫn nộ như vậy, cũng đủ để chứng minh, nàng không có nói dối.
Nghĩ đến đây, trái tim đột nhiên trầm xuống, nếu thực sự như nàng nghĩ, Hàn Lăng dĩ vãng nhát gan nhu nhược trong cảm nhận của nàng nay sụp đổ hoàn toàn.
Nếu Hàn Lăng thật có thể giết người, hơn nữa ở trước mặt cha và Tứ hoàng tử hoàn mỹ thoát tội, như vậy, Hàn Lăng mới tám tuổi không khỏi quá mức đáng sợ!
Buổi tối hôm đó, đối mặt ác lang hung ác, Hàn Lăng đột nhiên chuyển biến, nàng căn bản không nên lừa dối bản thân rằng Hàn Lăng vẫn là đứa nhỏ luôn chịu người ức hiếp!
Đáng sợ! Lông tóc dựng đứng!
Ánh mắt băng lãnh không có một tia độ ấm như thế, thủ đoạn tàn nhẫn không chừa lại con đường sống, cho dù đêm đó năm ác lang vây quanh nàng, nàng vẫn mặt không đổi sắc. Phần can đảm này, thử hỏi có mấy người có thể có?
Trong vài tỷ muội, đại tỷ và Ngũ muội đồng dạng ái mộ Tứ hoàng tử, đối với các nàng, nàng căn bản không có một tia uy hiếp.
Biết rõ không nên có ý nghĩ xấu xa như thế, Tứ hoàng tử làm sao có thể thích một đứa nhỏ chỉ có tám tuổi.
Thế nhưng, cái loại cảm giác nguy hiểm trí mạng này lại nảy sinh trong lòng nàng, củng cố, và sinh trưởng.
"Tứ muội, ngươi cũng không tin những lời ta nói?" Thượng Quan Quân Dao thấy mấy người Thượng Quan Mộng Dao căn bản không tin, rơi vào đường cùng, ánh mắt đảo qua nhìn thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ của Thượng Quan Minh Tiệp, lập tức có chút hy vọng hỏi.
Thượng Quan Minh Tiệp từ trong hoảng thần trở lại, rồi sau đó lắc đầu, "Ta không xác định." Dù sao chuyện này có chút bất khả tư nghị*. (* khó có thể tin)
Thượng Quan Quân Dao nhất thời lửa giận ngút trời, "Các ngươi bây giờ không tin ta, không sao, tuy nhiên ta xin khuyên các ngươi, nếu cho rằng những lời ta nói hôm nay chỉ là ngụy biện, chung quy có một ngày các ngươi sẽ nằm trong tay nàng!"
"Đại tỷ, chúng ta không ngốc, có thể phân biệt thật giả, cho nên, không cần đại tỷ quan tâm. Hai tháng sau là bách hoa yến, đại tỷ nếu như không phí phen tâm tư nói những điều này, chỉ sợ cũng không thể được như mong muốn." Thượng Quan Mộng Dao đem tầm mắt từ trên người Thượng Quan Nhã Lâm, Minh Tiệp đảo qua, rồi sau đó dừng ở trên người Thượng Quan Quân Dao, thuyết đạo nói.
Ba người các nàng đều ái mộ Tứ hoàng tử, trong chúng tỷ muội thì điều này không phải là bí mật. Song, cuối cùng ai trở thành Vương phi, bây giờ còn chưa biết được.
Sắc mặt Thượng Quan Quân Dao nhất thời trầm xuống. Bách hoa yến hai tháng sau, nàng tuyệt đối không thể phát sinh ngoài ý muốn gì. Vị trí Tứ Vương phi phải là của nàng!
Thượng Quan Minh Tiệp và Nhã Lâm đồng thời cúi đầu trầm tư.
"Chuyện này không nhọc các ngươi lo lắng, tuy nhiên ta vẫn hảo tâm nói cho các ngươi, cẩn thận Hàn Lăng!" Thượng Quan Quân Dao trầm giọng nói.
"Đại tỷ, ngươi không cần lo lắng." Thượng Quan Mộng Dao khẽ cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Quân Dao càng khó coi, "Một ngày nào đó ta sẽ cho các ngươi biết ta không có nói sai." Ngày hôm qua chẳng qua chỉ là một trường hợp ngoại lệ, nàng nhất định có thể tìm được cơ hội, khiến Hàn Lăng nói với mọi người, là nàng giết người! Hơn nữa, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đày đoạ nàng, giày vò nàng đến chết, mới có thể giải hận!
Thượng Quan Minh Tiệp dời tầm mắt phức tạp ra khỏi người Thượng Quan Quân Dao. Sau đó cúi đầu trầm tư.
Thượng Quan Quân Dao hừ lạnh một tiếng, tức giận rời khỏi.
Lưu lại vài thiếu nữ ở đằng sau âm thầm chế nhạo.
Trăng sáng rực bén nhọn xuyên qua cửa sổ, gió lạnh mang theo khí đêm xuyên thấu gian phòng.
Hàn Lăng đứng trước cửa sổ chừng ba canh giờ.
Trước giờ ngọ, Chỉ Hâm làm xong công việc sau đó trở về mang theo ngọ thiện, sau khi dùng xong ngọ thiện Hàn Lăng liền đứng trước cửa sổ, đến giờ vẫn không nhúc nhích.
Chờ sau khi làm xong việc mà tiểu thư bảo nàng làm rồi trở về, vẫn thấy tiểu thư đứng trước cửa sổ, vẫn là ở vị trí kia! Loại tư thái kia!
Tiểu thư thế nhưng lấy tư thái như vậy đứng một ngày.
"Tiểu thư, nô tỳ hôm nay làm việc có chút chậm, cho nên mới chậm hơn nửa canh giờ so với lúc thường, đây là bữa tối, tiểu thư xin dùng." Chỉ Hâm nhìn bóng lưng Hàn Lăng, nhẹ giọng nói, trong giọng nói có thể nghe được vẻ mệt mỏi của nàng.
Hàn Lăng xoay người, gật đầu, đi tới bàn, ngồi xuống, tầm mắt dừng trên thức ăn, tối nay trên cơm trắng, có thêm vài cọng rau, trong trí nhớ còn sót lại của Thượng Quan Hàn Lăng, mỗi ngày có thể ăn cơm trắng đã là không tệ.
"Tiểu thư, sao người không ăn?". Chỉ Hâm sau khi đem đồ ăn bỏ xuống, vẫn luôn vội vàng quét tước phòng, lơ đãng nhìn thấy Hàn Lăng thất thần nhìn chằm chằm cơm trắng, không nhịn được mở miệng hỏi. Tầm mắt đảo qua cơm trắng óng ánh, lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng.
Hàn Lăng đem cử động của nàng thu vào trong mắt, rồi sau đó thanh thanh nói: "Ta không muốn ăn."
"Vì sao?" Chỉ Hâm kinh ngạc, tiểu thư mọi khi một mình là có thể ăn hết một chén cơm lớn, tối hôm nay, vì sao lại nói không muốn ăn?
"Không nên lãng phí." Hàn Lăng lạnh lùng đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ.
Lông mày Chỉ Hâm nhíu chặt, nhìn phía trên chén cơm vẫn còn bốc nhiệt, chỉ có thể ngồi xuống.
Một khắc đồng hồ qua đi.
Thân ảnh nhỏ gầy đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh sáng lành lạnh của ánh trăng, xoay người nhìn Chỉ Hâm, nhẹ nhàng nói: "Chỉ Hâm, nếu có một ngày có cơ hội rời khỏi nơi này, ngươi sẽ rời khỏi chứ?"
Thượng Quan phủ, không lưu được nàng.
Bị một thân phận nhu nhược trói chặt, nàng cái gì cũng không làm được! Ngay cả [ ăn, mặc, ở, đi lại] đều phải dựa vào một thiếu nữ tử. Nàng không muốn lưng đeo nhiều như vậy, cũng không muốn dựa vào bất luận kẻ nào sinh tồn.
"Rời khỏi? Nô tỳ là nô tịch, cả đời đều là nô lệ. Đây là sự thật không thể thay đổi, cho dù rời khỏi Thượng Quan phủ, nô tỳ vẫn là nô lệ." Chỉ Hâm kinh ngạc ngẩng đầu, miệng khuyếch đại nhìn Hàn Lăng, thần sắc kinh ngạc nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bất đắc dĩ và cam chịu số phận.
Nghe vậy, đôi mắt Hàn Lăng chợt lóe, lạnh giọng nói: "Vận mệnh không phải nằm trong tay kẻ khác, mà phải do chính mình nắm lấy."
Chỉ Hâm giật mình sững sờ, vận mệnh phải do chính mình nắm lấy? Khi nàng biết cả đời đều là nô lệ, liền chưa từng có mơ mộng hão huyền, đem vận mệnh nắm trong tay chính mình. Thở dài, "Đây chỉ là mơ." Là một giấc mơ xa vời không bao giờ có thể thành hiện thực.
Khóe miệng Hàn Lăng nhếch lên, cười tươi sáng, vô cùng chói mắt, đoạt nhân tâm phách, "Rất nhanh ngươi sẽ biết, điều đó có đúng là mơ hay không." Hai ba ngày tĩnh dưỡng đối với nàng mà nói, như vậy đã đủ rồi.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |