Thượng quan gia tộc
← Ch.02 | Ch.04 → |
Thiên không xanh biếc, mây xanh không nhiễm chút tạp sắc.
Bên trong nhà cỏ rách mươp lung lay muốn ngã, thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại nỉ non khóc: "Tiểu thư, vì sao người lại đáng thương như thế, đêm qua may là tiểu thư mạng lớn, nếu không sẽ bị ác lang phân thây. Tuy rằng tiểu thư là do Minh cô nương sở sinh, nhưng dù sao cũng là tiểu thư của Thượng Quan gia tộc, đại tiểu thư các nàng cho dù không thừa nhận tiểu thư là muội muội, nhưng cũng không thể tàn nhẫn như thế a......."
Thiếu nữ nói đứt quãng, vô cùng thương cảm, "Tiểu thư.......... Người tuyệt đối không thể có chuyện gì."
Nữ hài suy yếu nằm ở trên giường, nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm giác trên người như có vạn thanh đao hung hăng cắt trên da thịt, đau, thấm vào xương tủy.
Lúc này, trên đầu lại vang lên tiếng người khóc nỉ non, khiến hai mắt nàng đang nhắm chặt giật giật, sắc mặt ngưng trọng, rồi sau đó chợt mở mắt ra.
Khoảnh khắc mở mắt ra, giọng nói lạnh như hàn băng của nữ hài vang lên, "Dừng!"
Thiếu nữ gầy yếu kinh ngạc nhìn nữ hài, nước mắt vẫn chưa khô còn đọng trên mặt, sau khi giật mình trong chốc lát, lập tức vui mừng nói: "Tiểu thư, người tỉnh? Thật tốt quá!"
Tầm mắt sắc bén của Hàn Lăng từ trên người thiếu nữ thu hồi, sau đó đánh giá hoàn cảnh bốn phía, gian phòng xa lạ, cũ nát không có bài trí cái gì, rõ ràng nói cho nàng biết, tất cả không phải là mơ!
Vô số đoạn ngắn trong đầu thoáng hiện lên, ký ức của khối thân thể này trong nháy mắt đã được Hàn Lăng tiếp nhận....
Nàng - Mạc Hàn Lăng, đặc công cao cấp nhất S quốc, bởi vì lúc chấp hành nhiệm vụ, do tín nhiệm bạn tốt, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, kết quả bị đặc công của nước nàng, một phát lấy mạng. Không nghĩ tới lại mở mắt ra thì đã trở thành một nữ hài tám tuổi!
Nữ hài có cái tên giống nàng, đều là Hàn Lăng. Là Lục tiểu thư Thượng Quan gia. Một đối tượng bị mọi người trong Thượng Quan gia tộc cười nhạo, chỉ vì, Hàn Lăng là do cơ thiếp thấp kém sinh ra. Hơn nữa trời sinh đần độn, không có tư sắc và tài hoa xuất chúng như các vị tỷ tỷ, cho nên kết quả chỉ có thể bị người ức hiếp đánh chửi, từ hai năm trước sau khi mẫu thân Minh Nhược qua đời, trong phủ ngay cả hạ nhân cũng dám bắt nạt nàng. Càng không cần phải nói vì sao sẽ xảy ra chuyện tối hôm qua.
Đây là thời buổi loạn lạc, thiên hạ chia làm chín nước, các quốc gia mấy năm liên tục khói lửa liên miên, chiến tranh không ngừng.
Nơi nàng ở là Phượng quốc, là đại quốc số một số hai trong cửu quốc, bởi vì là đại quốc, nên chiến tranh cực thấp. Bên trong triều đình, tam đại gia tộc, Thượng Quan gia tộc, Mộ Dung gia tộc, Triệu thị gia tộc. Mỗi một gia tộc đều có thế lực khổng lồ, trong gần trăm năm, ba cường đại gia tộc quan hệ rắc rối phức tạp, kiềm chế lẫn nhau, lại lợi dụng lẫn nhau, trở thành sự tồn tại quan trọng nhất bên trong Phượng quốc. Cũng thành đối tượng uy hiếp nhất đối với Hoàng thất, nhưng do tam đại gia tộc thế lực khổng lồ, khiến hoàng thất vô pháp diệt trừ bọn họ, cũng chỉ có thể duy trì quan hệ một cách vi diệu. (khéo léo)
Nói vậy Hoàng tộc cuối cùng cũng có một ngày sẽ trừ bỏ tam đại gia tộc, dù sao loại uy hiếp lớn thế này, bất luận là vị quân vương nào cũng sẽ không bỏ qua.
Thượng Quan Hàn Lăng, một người vô cùng đáng thương! Hai mắt lãnh liệt mà sắc bén híp lại, nở nụ cười thị huyết, từ giờ trở đi, nàng muốn xoay chuyển vận mệnh của nàng, Thượng Quan phủ..........
"Tiểu thư, người đang suy nghĩ cái gì?" Thiếu nữ gầy yếu run giọng hỏi, vừa rồi trong nháy mắt kia, ánh mắt tiểu thư lãnh liệt như vậy, khiến nàng run lên, đây là tiểu thư mà nàng chưa từng gặp qua, khí thế bức người, khiến nàng căn bản không dám đối mặt với tiểu thư.
"Ta đang nghĩ về Thượng Quan Quân Dao." Hàn Lăng thấp giọng trả lời, trong trí nhớ còn sót lại, thiếu nữ trước mặt rất đơn thuần, tên là Chỉ Hâm. Năm năm trước, Minh Nhược đã cứu nàng từ trong đám nạn dân, sau đó vẫn đi theo bên người Minh Nhược, sau khi Minh Nhược qua đời, nàng lưu lại chăm sóc nàng.
Cho dù Thượng Quan Hàn Lăng bị người ức hiếp, nàng vẫn không có rời đi, một mực hầu hạ bên cạnh Thượng Quan Hàn Lăng. Đương nhiên vì thế mà nàng bị rất nhiều trừng phạt, không có trải qua ngày tốt nào. Tuy vậy, nàng vẫn không rời không bỏ Hàn Lăng. Nghĩ đến đây, biểu tình của nàng hơi hơi nhu hòa.
"Xuỵt.... Tiểu thư, người không thể hô thẳng tên Đại tiểu thư, bằng không bị người có tâm nghe được sẽ đi mật báo, Đại tiểu thư nhất định lại tới tìm tiểu thư gây sự." Chỉ Hâm vừa nghe Hàn Lăng thẳng hô tên Thượng Quan Quân Dao, sắc mặt lập tức tái nhợt, chỉ sợ sẽ ứng với những gì mình vừa nói xong.
Hàn Lăng thấy dáng điệu nàng dè dặt, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, ngữ khí nhu hòa nói: "Ngươi không cần lo lắng sợ hãi như vậy. Từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại ta, còn có ngươi nữa." Ánh mắt chợt lóe sát khí, mặc kệ bất cứ ai, đều đừng mong làm hại nàng.
"Tiểu thư, người......." Chỉ Hâm không thể tin nhìn Hàn Lăng, trong mắt tràn ngập vẻ kinh sợ. Tiểu thư làm sao sau khi tỉnh lại, thì hoàn toàn biến thành một người khác? Cái loại khí tức làm cho người ta nhìn không thấu cộng với cảm giác sợ hãi khiến người ta hít thở không thông, làm sao có thể từ trên người một nữ hài tám tuổi phát ra?
Chẳng lẽ lời của những hạ nhân nói đều là sự thật? Tiểu thư bị dọa kinh hãi nên đã đổi tính? Nếu thực sự đổi tính, có lẽ là một chuyện tốt.
Hàn Lăng híp lãnh mâu, nở nụ cười thâm trầm không hợp với độ tuổi, môi đỏ mọng khẽ mở, chỉ phun ra bốn chữ: "Đây là hứa hẹn"
Giờ khắc này, Chỉ Hâm triệt để chấn kinh rồi! Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nữ hài vô cùng kiên định, thật giống như hai chữ hứa hẹn, so với tính mệnh còn đáng giá hơn, không biết vì sao, giờ khắc này, trong lòng Chỉ Hâm vang lên giọng nói, tiểu thư nói chính là sự thực, "Tiểu thư....."
Hàn Lăng bỗng cảm thấy mệt mỏi, sau khi tỉnh lại, bị bắt phải chấp nhận loại ký ức không thuộc bản thân, khối thân thể này chỉ có tám tuổi, quá gầy quá yếu, trải qua hành vi phản kích cường liệt của nàng tối qua, càng thêm không chịu nổi một kích. Chưa nói đến hai câu, cũng đã không có khí lực. Sau khi chậm rãi nhắm mắt lại, hữu khí vô lực nói: "Ta cần đồ ăn."
"Tiểu thư đói bụng sao? Xem đầu óc nô tỳ này, tiểu thư chờ một chút, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Tiểu thư trước nghỉ ngơi trong chốc lát, nô tỳ rất nhanh sẽ làm xong." Chỉ Hâm lập tức đứng lên, vẻ mặt hối hận không thôi nói.
Hàn Lăng đạm mạc gật gật đầu, "Ừhm."
Đợi Chỉ Hâm xoay người rời khỏi thì Hàn Lăng chợt mở mắt ra, đối với bóng lưng Chỉ Hâm, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, ở trước mặt ta, không cần tự xưng hai chữ nô tỳ." Trong quan niệm của nàng, mặc kệ bất luận kẻ nào cũng đều bình đẳng, mà Chỉ Hâm lại là người đầu tiên mà nàng mở mắt ra đối xử tốt với nàng, cho nên, hai chữ ấy không cần.
Chỉ Hâm nghe thấy, thân hình run lên, vội vã hốt hoảng lắc đầu, "Tiểu thư thủy chung vẫn là tiểu thư, nô tỳ thủy chung vẫn là nô tỳ. Thân phận không thể thay đổi!" Nàng vốn là nô tịch, sao dám cùng tiểu thư ngang nhau. Nếu như để đám người Đại tiểu thư biết, nhất định sẽ liên lụy tiểu thư.
Nghe vậy, Hàn Lăng không nhiều lời nữa. Nơi này rốt cuộc là một thế giới như thế nào, hoàn cảnh sinh trưởng của mỗi người, căn bản không phải là điều nàng có thể thay đổi, chuyện người khác không muốn thay đổi, nàng làm sao tự lãng phí tinh thần đi thay đổi? Chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn lãng phí thể lực. Nàng bây giờ cần nhất chính là dưỡng đủ tinh thần, rồi sau đó phải đi đối mặt với thế giới lạ lẫm này.
Không biết khi nào đại phong bắt đầu gào thét, bốn phía gian phòng rách nát gió lạnh thấu xương bắt đầu tiến vào, Hàn Lăng cuộn thân mình nho nhỏ lui vào mép vách.
Bên miệng hiện một tia cười châm biếm, người của Thượng Quan gia tộc đủ lãnh huyết, cho một nữ hài tám tuổi ở trong gian phòng như vậy, để cho tự sinh tự diệt, "ân đức" này nàng nhớ kỹ!
"Mới tám tuổi cũng đã học được bản lĩnh của nương nàng mà câu dẫn nam nhân, đêm qua lại trước mắt bao người câu dẫn Tứ hoàng tử! Ta muốn nhìn nàng bây giờ còn sống hay đã chết." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng cuồng đại.
Hàn Lăng mở hàn mâu, lãnh ý bắn ra bốn phía, là Thượng Quan Quân Dao!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |