← Ch.01 | Ch.03 → |
Sau đó, chúng ta đi qua mười dặm chướng khí độc hại, trốn thoát khỏi sự truy đuổi của thổ dân, trong hang động hai người cùng nhau uống chung một bầu nước, ở cổng nha môn từng tiếp nhận vạn dân cầu xin.
Là từ lúc nào đã thay đổi?
Khi tất cả đồng liêu bên cạnh hắn đều dần trở thành những kẻ cao không thể với, chỉ còn lại hắn ở biên cương Lĩnh Nam lãng phí tuổi xuân.
Lúc đầu, hắn bất chấp ý muốn của thánh nhân mà chọn ta, hành vi cao thượng biết bao, ngay cả hoàng quyền cũng chà đạp dưới chân. Khiến mọi người đều cảm thán, trở thành tâm điểm chú ý, mà giờ đây vật đổi sao dời, khi ánh mắt mọi người dần dần tản đi, hắn phát hiện ra, thứ hắn muốn, vẫn là vinh hoa phú quý.
Đặc biệt là ta -- thê tử của hắn.
Một nữ nhân ngày càng đen đúa, lời nói thô tục, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên mâm cơm và việc nhà. Tạ Trưng nghi hoặc, chẳng lẽ thứ hắn muốn, chính là cuộc sống như vậy sao?
Ta không biết hắn đã nối lại liên lạc với vị Quận chúa kia như thế nào, cũng không biết thư từ qua lại của bọn họ đã kéo dài bao lâu.
Đợi đến khi mọi chuyện vỡ lở.
Thì đã quá muộn.
Năm đó, Tạ Trưng hai mươi sáu tuổi, trở lại kinh đô sau nhiều năm xa cách.
Lúc hắn từ Lĩnh Nam đón ta trở về, Quận chúa đã dọn vào phủ của hắn. Hắn nói chúng ta chỉ là một phu thê trẻ người non dạ, hắn chỉ coi ta như muội muội, muốn cho ta một tờ hưu thư, muốn kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp.
Ta phẫn nộ, ta đã làm ầm ĩ, nhưng không ai nghe ta nói.
Quận chúa là muội muội ruột của Hoàng thượng, từ nhỏ đã được nâng niu như trân bảo. Cuối cùng, ngay cả ma ma ở bên ta lâu nhất cũng khuyên ta, phu nhân, thôi bỏ đi.
Bọn họ công khai ve vãn trước mặt ta.
Như vậy vẫn chưa đủ.
Quận chúa mặc y phục của ta, nằm trên giường của ta, nũng nịu với phu quân của ta. Hỏi: "Ta và thê tử của chàng, ai đẹp hơn?"
Cách một bức tường, ta bị thị vệ của nàng ta đè chặt, nghe một đêm hoang đường.
Nỗi hận ngày hôm đó nhấn chìm ta, ta quá không cam lòng, ta muốn cùng bọn họ cá chết lưới rách, đấu đến cùng.
Dù phải viết một phong trạng lên tận Thái hậu.
Thế nhưng vào đêm trước ngày khởi hành, phu quân của ta lại nhốt ta vào lồng heo. Bọn họ vu oan ta tư thông, không giữ phụ đức, chết không đáng tiếc.
Dòng nước lạnh lẽo tràn qua khóe mắt.
Mà ta sau khi chết chỉ vỏn vẹn bảy ngày.
Tạ Trưng liền cưới Quận chúa.
Nàng ta không đợi được nữa, bụng sắp giấu không nổi.
2
Mang theo ký ức chết oan uổng đầu thai.
Kiếp này ta tên A Từ, sinh ra ở một làng chài nhỏ hẻo lánh cách kinh thành ngàn dặm.
Kiếp này, ta có phụ mẫu.
Mẫu thân sẽ làm đủ loại bánh bao thơm ngon, phụ thân mỗi khi đi biển về đều để dành cho ta mấy con cá béo nhất, cho vào nồi dầu, rán lên, tiếng "xèo xèo", mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà xập xệ.
Lúc đó ta vẫn còn bị ám ảnh bởi thù hận trong quá khứ.
Mặc dù đã năm tuổi, nhưng lại không nói nhiều.
Con đường dẫn đến kinh thành Chiêu Quốc bị kiểm soát gắt gao, khoảng cách ngàn dặm, là vực sâu mà người nghèo cả đời cũng không thể vượt qua.
Ở làng chài, ngay cả tiên sinh dạy học có uy tín nhất, cũng chỉ từng ra khỏi làng đi thi huyện hai lần. Huống hồ là một đứa con gái như ta. Kẻ thù có lẽ sẽ sống giàu sang phú quý cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ở nơi ta không nhìn thấy, mỗi lần nghĩ đến đây, ta liền tức giận đến mức có thể ăn hết hai con cá.
Nhưng phụ mẫu rất tốt, họ thật lòng yêu thương ta.
Trong làng có đứa trẻ ném đá vào ta, mắng ta là "đồ ngốc", mẫu thân liền cầm cây cán bột đuổi theo nó mười dặm, chống nạnh lớn tiếng cãi nhau với mẫu thân nó ở đầu làng.
Mỗi lần trở về, phụ thân đều bắt chước hề trong gánh hát làm mặt quỷ rồi hái hoa lan để chọc ta cười. Ông cõng ta trên cổ, đi khắp trong làng ngoài xóm, hễ gặp ai, cũng đều đắc ý khoe khoang:
"Lão Lý, ông xem nhóc con nhà ta này, xinh đẹp chứ."
Còn có tên của ta, Giang Từ.
Là bỏ ra mấy đồng tiền lớn mới mời được tiên sinh dạy học đặt cho.
Ta còn nhớ lúc đó phụ thân vui mừng biết bao, ông xoa đầu cười: "Đồ sứ, bảo bối vô cùng quý giá. Tên này hay, tên này hay, hợp với nhóc con nhà ta."
Kỳ thực ta đã từng cam chịu số phận.
Vào ngày sinh nhật chín tuổi, phụ thân run run đặt sợi dây cột tóc mới dưới gối ta; mẫu thân đã chuẩn bị từ lâu, may cho ta một bộ y phục mới, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, nhuộm màu máu mà bà đã thức đêm khâu vá.
Ta không mở mắt, giả vờ còn đang ngủ.
Chỉ là sau khi họ rời đi, ta cuộn tròn người, nhìn xà nhà mãi không thôi.
Không thể không thừa nhận, ta cảm thấy trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay đang dần dần trở về vị trí cũ, nó còn quá non nớt, không nên gánh vác tình thù của kiếp trước. Có lẽ cứ như vậy, ông trời cũng cảm thấy ta đã khổ sở quá lâu, nên đã cho ta một cuộc sống mới, để linh hồn ta không còn phải phiêu bạt.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta tự mình chải đầu, ngồi vào bàn ăn: "Phụ thân, mẫu thân."
Trời ạ.
Giọng nói mềm mại như muốn rỉ nước, đã bao lâu rồi ta chưa làm nũng như vậy.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |