← Ch.39 | Ch.41 → |
Edit: Thanh Hưng
Khi tỉnh dậy Quách Bách Vĩ thấy người trong ngực đã không còn, anh ở trên giường duỗi người một cái, nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường một chút, bảy giờ rưỡi, sững sờ một lát mới đứng dậy xỏ quần ngủ của chính mình vào, nửa thân trên để trần, đi dép vào toilet bắt đầu rửa mặt. Vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Mễ Tiệp trong phòng bếp kiểu mở, cô gái nhỏ đang chăm chỉ chuẩn bị bữa ăn sáng. Anh cười đi tới ôm hông của Mễ Tiệp từ phía sau, cằm tựa ở trên bả vai Mễ Tiệp hỏi: "Oa oh, thơm quá a, làm cái gì ăn thế?"
Mễ Tiệp đút vào trong miệng anh một miếng dưa chuột: "Cháo gà xé sợi. Mới ngủ được mấy giờ thôi sao lại không ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay chủ nhật anh lại không phải đi làm."
Quách Bách Vĩ cười hì hì hôn mặt của Mễ Tiệp một cái nói: "Tối qua vợ em hầu hạ tốt, anh lại không mệt tự nhiên sẽ thức dậy sớm."
Mặt Mễ Tiệp đỏ lên lườm anh một cái. Quách Bách Vĩ hi hi ha ha nhận lấy mâm thức ăn Mễ Tiệp đưa cho anh đặt lên trên bàn ăn, điện thoại di động của anh vang lên, vừa cầm lên nhìn, là mẹ mình. Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nhìn Mễ Tiệp vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, suy nghĩ một chút, mới nhận điện thoại.
"Hello, mẹ."
"Cái đứa bé xui xẻo này, cũng hơn nửa tháng rồi không về nhà một chuyến a, mẹ còn phải mang kiệu tám người khiêng đến mời sao?"
"Hắc hắc, con đây không phải là vội sao."
"Vội gì nha? Phí lời, buổi trưa hôm nay trở lại ăn sủi cảo, em trai con về."
"Ơ, khách hiếm thấy nha, vậy khẳng định phải trở về, chuẩn bị thêm một đôi đũa, a, con trai của mẹ mang về nhà cho mẹ một đại mỹ nhân."
"Thật?!"
"Đương nhiên, con trai của mẹ có bao giờ lừa gạt mẹ đâu."
"Ai ai, vậy mẹ phải nói cho cha con biết, cha con nhất định phải vui mừng đến ngất đi."
"Ha ha, đừng nha, con còn phải để cho cha kiểm tra đấy."
"Thằng nhóc thối, cái đóa hoa loa kèn này mặc dù mở muộn, nhưng rốt cuộc vẫn là nở á."
"Mẹ, sao mẹ lại làm tổn thương con trai mẹ như vậy, cái gì gọi là hoa loa kèn, con trai của mẹ chính là một trụ cột, rất thô đấy."
"Được, mau nói cho mẹ biết, cô gái kia ở đơn vị nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Thích ăn cái gì? Mẹ phải chuẩn bị cẩn thận."
"Hắc hắc, mẹ, cô gái kia có bản lãnh lắm, mạnh hơn con trai mẹ nhiều, tự mình làm ăn, tiền kia kiếm quả thực là dùng máy đào đất đào, cả một máy kiếm tiền."
"Mẹ không cần biết cô ấy làm gì, có thể kiếm tiền hay không, chỉ cần là con chọn trúng, con phải nhanh chóng cưới về."
"Yên tâm đi, cô ấy không chạy được, con trai của mẹ có bản lĩnh đấy."
Mẹ vui vẻ tắt điện thoại. Quách Bách Vĩ cười nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mễ Tiệp vẫn cúi đầu trong phòng bếp một chút: "Này, vợ xấu xí, buổi trưa hôm nay cùng anh về nhà gặp cha mẹ chồng đi."
Thật ra thì Mễ Tiệp vẫn luôn lắng tai nghe lén, vừa nghe thấy Quách Bách Vĩ nói muốn dẫn mình về nhà, trong lòng rất khẩn trương, trong ngực giống như có vài chục con thỏ nhỏ nhảy loạn, vừa kích động lại cảm động, Quách Bách Vĩ đối với mình xem ra là quyết tâm, điều này có thể không để cho cô cảm động sao.
Quách Bách Vĩ cũng nghĩ, mình đối với Mễ Tiệp nếu không bỏ được, thì dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt vậy, người này còn có thể khiến đi tiểu cũng nhịn, nếu đã là quá khứ, vậy hãy để cho nó qua đi, anh quá yêu Mễ Tiệp rồi. Anh còn có chút bất đắc dĩ nghĩ, anh thật sự là lún sâu vào trong vũng bùn không rút ra được, thời điểm không thấy Mễ Tiệp anh còn có một chút tâm tư nho nhỏ, trong lòng không phải rất thoải mái, nhưng vừa thấy Mễ Tiệp trước mặt, lại cảm thấy cái gì cũng không thành vấn đề rồi, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không biết theo ai. Mâu thuẫn này, bình thường là cao thủ giải quyết vấn đề, hiện nay chỉ có thể vò đầu bứt tai. Một cuộc điện thoại của mẹ, coi như là tạm thời giải quyết vấn đề khó khăn của anh, hay là trước cùng Mễ Tiệp xác định quan hệ rồi hãy nói.
Ăn điểm tâm xong, Quách Bách Vĩ tranh rửa chén, trơ mặt ra nói: "Vợ, em nghỉ ngơi một chút, từ tối qua bận đến hiện tại, nhìn em mệt, vi phu đau lòng."
Mễ Tiệp liếc nhìn anh một cái, xoay người trở về phòng ngủ, mở ra tủ quần áo bắt đầu tìm kiếm. Quách Bách Vĩ lúc đi vào thấy quần áo khắp giường thì trừng mắt nói: "Mẹ nó, này cũng có thể mở cửa hàng rồi, em sao lại nhiều quần áo như vậy."
Mễ Tiệp buồn rầu hỏi: "Ba mẹ anh phong kiến không? Em nên mặc cái gì?"
Quách Bách Vĩ sờ cằm một cái, nhìn quần áo trên giường một chút nói: "Tạm được, bình thường là được. Chỉ là em ngàn vạn đừng mặc món đồ lộ ra hơn nửa ngực kia, quá hấp dẫn, anh sợ mẹ anh ngộ nhỡ không chịu nổi trực tiếp nằm xuống, ở nhà mặc cho anh xem là được."
Mễ Tiệp đảo mắt nói: "Vậy em mặc kín đáo luôn là được, mặc đồ công sở vậy, anh xem được không?"
"Ha ha, em mặc cái gì đều đẹp, chỉ là" Quách Bách Vĩ sờ lên cằm cười hắc hắc gian tà liếc Mễ Tiệp nói: "Anh vẫn tương đối chung tình với cái kia, không mảnh vải che thân, ai, tốt nhất là nằm ở trên giường nước, làm chuyện đó, vậy thì thật là vừa thoải mái lại không lao lực."
"...... Trong đầu anh có gân bình thường sao?"
"Có, tại sao không có, anh nhìn thấy em mà không nghĩ đến chuyện kia mới không bình thường đấy, điều này có thể chứng minh một vấn đề, nếu không phải là em đã mất đi sức quyến rũ hấp dẫn anh, thì là anh đánh mất chức năng hành xử của đàn ông, em hy vọng là cái nào, hả?"
"...... Anh, em......"
"Ha ha." Quách Bách Vĩ ôm hông của Mễ Tiệp từ phía sau, nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Có thể nhanh lên một chút hay không, chúng ta còn chưa kịp đại chiến 100 hiệp."
"...... Có còn muốn về nhà ăn cơm hay không? Muốn thì buông ra, bộ dạng này của anh em còn thay quần áo thế nào a."
Rốt cuộc dọn dẹp chỉnh tề, Quách Bách Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: "Được, hai ta nhanh lên một chút còn có thể kịp về nhà ăn cơm trưa."
Mễ Tiệp vội vàng hấp tấp đi giày, nói: "Như vậy sao được, em lần đầu tiên gặp cha mẹ anh, cũng không thể tay không đi đến?"
"Bọn họ cái gì cũng không thiếu, khỏi phải quan tâm."
Quách Bách Vĩ cầm túi, thay cô khóa cửa lại. Mễ Tiệp vừa nhảy vừa đi giày vừa nói: "Không được, không được, hay là chúng ta đi siêu thị mua chút thực phẩm dinh dưỡng đi, ai, anh nói được không."
"Chỉ cần anh dẫn em về, bọn họ ngay cả ngủ cũng có thể cười mà tỉnh, em chính là quà tặng tốt nhất rồi, tin tưởng anh."
"Như vậy sao được, một chút lễ phép cũng không có. Nhanh, đi siêu thị thôi."
Hai người đi tới siêu thị. Mễ Tiệp kéo tay Quách Bách Vĩ vòng tới vòng lui cũng không mua được cái gì, cuối cùng hỏi nhân viên bán hàng mới mua một hộp cháo tổ yến, một hộp rượu Mao Đài, lại mua chút trái cây. Nhân biên bán hàng là cô gái nhỏ đặc biệt hay nói, nhìn Mễ Tiệp một chút, lại nhìn Quách Bách Vĩ một chút, nói với Mễ Tiệp: "Chị à, hai người là một đôi đúng không?"
Mặt Mễ Tiệp hơi ửng đỏ, còn chưa lên tiếng, Quách Bách Vĩ đã cười hì hì hỏi: "Ơ, đúng là ánh mắt tốt, làm sao cô biết chúng tôi là một đôi thế?"
Cô gái bán hàng vừa nhìn có hy vọng, vội vàng cười nói: "Hai người có tướng vợ chồng nha, chị gái này nhìn thật xinh đẹp."
Quách Bách Vĩ vừa nghe vui vẻ nói: "Được, nhờ một câu nói của cô, cho tôi thêm một hộp rượu Mao Đài nữa."
Cô gái nhỏ vui sướng đến phát rồ rồi, trong miệng nói: "Vậy thì cám ơn anh trai á." Vừa gọi người đến giúp một tay đem đồ vật vận chuyển ra ngoài.
Quách Bách Vĩ nắm bả vai Mễ Tiệp nói: "Rượu kia là để cho em trai quỷ quái không hay về của anh, cho chú ta lấy một chút mang về còn không vui sướng ngất chú ấy."
Quách Bách Vĩ lái xe chở Mễ Tiệp về nhà ba mẹ ở chung cư Cảnh Uyển. Mới vừa vào đại viện đã nhìn thấy mẹ mình đứng ở dưới gốc cây cười nói với mấy dì, cười nói với Mễ Tiệp: "Thấy không? Cái người mặc giống như bông hoa kia chính là mẹ chồng tương lai của em đấy."
Mễ Tiệp vội vàng chăm chú nhìn. Mẹ Quách Bách Vĩ xem ra đặc biệt trẻ tuổi, tóc quăn ngắn ngủn, khuôn mặt trắng nõn, nhìn một cái cũng biết lúc tuổi còn trẻ là một người đẹp, mặc một bộ váy liền áo màu đen có thêu hoa hồng, cả người tản ra một loại phong cách cao nhã, không khỏi cảm thấy khẩn trương, vội vàng kéo kéo đồ công sở màu vàng nhạt trên người.
Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp có chút khẩn trương, vừa nhấn mấy tiếng còi vừa cười trêu nói: "Em mặc còn trắng trong thuần khiết hơn mẹ anh đấy."
Lưu Ngọc bên này đã nhìn thấy con trai, vội vàng chào đón, nhìn Mễ Tiệp trên xe một chút hỏi: "Thằng nhóc thối, trong cục cho con đổi xe rồi à? Rất phong cách đấy."
Quách Bách Vĩ buồn cười chỉ chỉ Mễ Tiệp một bên nói: "Lãnh đạo đơn vị lại không bị điên, sao lại cho con đổi loại xe này. Đây là con dâu mẹ."
Mễ Tiệp đỏ mặt xuống xe, Lưu Ngọc liền vui mừng kéo Mễ Tiệp một cái trên trên dưới dưới quan sát, trong miệng "Chậc chậc" hai tiếng, nhịn không được khen Mễ Tiệp: "Ôi, xem một chút, xem một chút, rất xinh đẹp, giống như tiên nữ nhỏ trên ti vi vậy."
Quách Bách Vĩ bị hình dung của chính mẹ mình chọc cho "Xuy" bật cười.
Mễ Tiệp đỏ mặt gọi dì, Lưu Ngọc cười gật đầu lại nghiêng đầu nói với chị em mình: "Không mò mẫm tán dóc với các người nữa, lão đại nhà tôi mang theo bạn gái trở về." Nói xong vui mừng kéo Mễ Tiệp lên lầu.
Quách Bách Vĩ ở phía sau bất mãn kêu: "Mẹ, có thể giúp một tay xách chút đồ hay không?"
Lưu Ngọc vừa nghiêng đầu nhìn con trai trong ngực ôm hai thùng rượu, vừa nói: "Mua những cái này làm gì nha, trong nhà cái gì cũng không thiếu, các con trở lại là được còn chi số tiền kia làm cái gì."
Mễ Tiệp vội vàng xoay người lại xách theo trái cây và cháo tổ yến, Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: "Đây là Mễ Tiệp mua cho mẹ và cha con, nhìn đi, rất hiếu thuận đấy."
Lưu Ngọc vui mừng cười toe toét, kéo tay Mễ Tiệp từ lúc đi thang máy đến khi vào đến trong nhà cũng không buông ra, vừa vào nhà đã gọi: "Lão Quách, Tùng Siêu, lão đại trở lại, đừng đánh cờ nữa."
Một già một trẻ từ trong thư phòng ra ngoài. Người già vừa nhìn chính là dáng vẻ uy nghiêm đặc thù, tóc đã có chút hoa râm, gò má đỏ thắm đầy đặn. Người trẻ dáng dấp có điểm giống Quách Bách Vĩ, tuy có chút gầy nhưng lại anh tuấn trắng noãn hơn Quách Bách Vĩ, mang một cặp kính không gọng, lịch sự, vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ đã cười tiến lên ôm, trong miệng gọi: "Anh cả, vẫn khỏe mạnh như vậy."
Quách Bách Vĩ không nghiêm chỉnh nói: "Tất nhiên, chị dâu chú nuôi tốt. Giới thiệu một chút, đây là chị dâu chú, Mễ Tiệp."
Quách Tùng Siêu cười bắt tay với Mễ Tiệp mặt đã đỏ ửng: "Chị dâu khỏe."
Quách Bách Vĩ lưu manh nói với Mễ Tiệp: "Cha mẹ anh anh không cần giới thiệu nữa, ai, đây chính là cái thằng nhóc thối anh đã nói với em kia, tên là Quách Tùng Siêu, làm việc ở tòa án cấp cao của tỉnh, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được một lần, người bận rộn đấy."
Lưu Ngọc mời Mễ Tiệp ngồi xuống nói: "Vợ lão nhị không ở nhà, lần này không gặp được, lễ mừng năm mới sẽ về, đến lúc đó nhà chúng sẽ ta rất náo nhiệt."
Mễ Tiệp xấu hổ ngồi xuống, Lưu Ngọc hỏi: "Nghe nói con tự làm ăn? Buôn bán như thế nào? Có vất vả hay không?"
Quách Tùng Siêu gọt xong trái cây vừa đưa cho Mễ Tiệp vừa nói với mẹ mình: "Mẹ, sao người nhiều vấn đề như vậy a."
Cha Quách cũng nói: "Cũng không để cho đứa bé thở, nói nhảm."
Mễ Tiệp vội vàng nói: "Tự con ở trung tâm thành phố mở một phòng Gym, buôn bán cũng tạm được, chú dì nếu rảnh rỗi hãy đi vui chơi một chút, cũng không xa."
"Ai, được a, thật là một cô gái có bản lãnh, "Lưu Ngọc kéo tay Mễ Tiệp càng nhìn càng thích, sờ sờ tóc trên vai Mễ Tiệp cười hì hì lại hỏi: "Nhìn rất xinh đẹp, ưm hừm, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay 24 rồi."
"Ơ, vậy lão đại nhà chúng ta lớn hơn con nhiều như vậy sao."
Quách Bách Vĩ không hài lòng, liếc mắt nói: "Mẹ cái giọng điệu gì kia, nếu không biết mà nghe còn tưởng rằng con bốn mươi năm mươi rồi đấy."
Lưu Ngọc liếc con trai mình một cái: "Con về sau nếu dám ức hiếp Mễ Tiệp, mẹ nhất định không tha cho con."
Cha Quách cười nói: "Được rồi, giờ cũng mấy giờ rồi, mau đi nấu cơm."
Mễ Tiệp muốn đứng dậy vào phòng bếp giúp một tay, nhưng Lưu Ngọc nói gì cũng không đồng ý, để Quách Vách Vĩ cho Mễ Tiệp cắt dưa hấu xem ti vi, hai anh em và lão già cười cười nói nói, Mễ Tiệp quan sát phòng ốc được lắp đặt thiết bị vô cùng xinh đẹp, bốn phòng ngủ hai phòng khách, rộng rãi sáng ngời, dọn dẹp sạch bóng, tất cả đồ dùng trong nhà đều là phong cách Mễ Tiệp yêu thích, xem ra mẹ Quách Vách Vĩ cũng là người thời thượng. Lưu Ngọc rất hài lòng đối với Mễ Tiệp, còn thẳng thắn khen Mễ Tiệp, thông minh lanh lợi. Mấy người ở nhà chơi mạt chược vui đùa, tận tới đêm khuya lúc bọn họ đi, Quách Vách Vĩ bị mẹ len lén kéo, che miệng cười trộm nói: "Được lắm con trai, cô gái này cũng không tệ đâu, thằng nhóc con có phúc."
Quách Bách Vĩ trơ mặt ra nói: "Nhìn một chút xem con trai mẹ là ai, con được gọi là mắc cỡ chết Phan An tức chết Tống Ngọc, coi như bọn họ còn sống gặp con lại phải chết lại một lần nữa. Ai, cô gái này vừa nhìn thấy con trai của mẹ là con thì giống như là con ruồi thấy máu vậy, đuổi cũng không đi."
Vừa ngồi vào trên xe Mễ Tiệp đã hỏi: "Nhà anh thật rộng, sao anh không ở trong nhà mà lại ra ngoài mua phòng ở vậy."
"...... Làm sao em lại không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì a, không phải nói tiểu gia anh sợ độ cao à?"
"Anh thật sự có tật xấu này?"
"Ai, thế nào? Anh có tật xấu này em còn muốn khoe khoang sao?"
"Khanh khách...... Sao có thể nha, em vui mừng chết rồi, nếu anh về sau dám ức hiếp em, em sẽ coi anh trở thành diều để đem thả."
"Ha ha, anh nào dám a, mẹ anh vừa thấy em, anh đã giống như là đứa con bà nhặt được. Không đợi em nổi dậy, mẹ anh đã đem anh "răng rắc"."
Quách Bách Vĩ chậm rãi lái xe về đến nhà, hai người tắm rửa thay quần áo, dắt tay đi đến hồ nhỏ ở tiểu khu tản bộ, lại gặp được Khúc Đại mẹ dẫn theo cháu trai tới chơi đùa.
Khúc Đại mẹ vừa thấy bọn họ đã bắt đầu cười, Quách Bách Vĩ tiến lên chào hỏi: "Khúc Đại mẹ, dẫn cháu trai đi chơi sao?"
"Ai, tiểu Quách a, cậu cùng với tiểu Mễ hẹn hò sao?"
"Ơ, nhanh như vậy à."
"Ha ha, so với tám năm kháng chiến của Đảng Cộng Sản, là có nhanh một chút."
← Ch. 39 | Ch. 41 → |