← Ch.03 | Ch.05 → |
Mễ Tiệp há hốc miệng nhìn cây cột bằng sắt nguy hiểm đang tức giận trước mặt, ánh mắt trượt xuống trên người anh ta, có duy nhất một chiếc quần đùi sặc sỡ, phía trên quần là cơ bụng sáu múi vừa rồi còn hấp dẫn cô, bây giờ chỉ cảm thấy muôn nôn mửa.
Dĩ nhiên cô biết giờ phút này người đàn ông bị nhổ lông trước mặt này không thể chọc được nữa, nếu không rất có thể mãnh nam anh dũng vô địch sẽ đánh cô giống như đánh bọn trộm, mỹ nữ không để ý thua thiệt trước mắt, lui về ở trên núi xanh, không sợ không có củi đốt, mỹ nữ báo thù, mười năm không muộn, cô an ủi mình, nhưng con vịt sắp chết vẫn mạnh miệng nói: "Tôi mắng nữa thì làm sao? Anh còn muốn đánh cả phụ nữ?"
Quách Bách Vĩ hừ lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng khinh thường nhìn Mễ Tiệp, nói: "Tôi đánh phụ nữ hay không cũng không nói cho cô, nếu cô muốn biết thì thử mắng một chút."
Trong lòng Mễ Tiệp thầm oán, thử một chút? Chẳng lẽ mình thoạt nhìn rất ngu sao? Trong miệng lại nói: "Nghe nói anh là cảnh sát? Không biết là làm cảnh sát ở đâu?"
"Ồ, cô dò la về tôi à, còn biết tôi là cảnh sát?"
"Từ trước đến nay cảnh sát và nhân dân đều giống người một nhà, anh như vậy là quấy nhiễu người dân đấy, biết không?"
"Nói theo tiếng Trung Quốc sao? Tôi quấy rầy người nào?"
"Đương nhiên là tôi, đồ chơi rách nát này của anh mỗi đêm gào hú dưới cửa sổ nhà tôi, làm cho tôi không ngủ ngon giấc."
"Tôi thấy cô không ngủ ngon giấc không phải là muốn đàn ông chứ, trút giận lên người tôi sao?"
"Anh... Anh không có tư cách như thế, sao còn là cảnh sát đây? Tôi thấy so với thổ phỉ không khác nhau là bao."
"Ơ, ơ, lại dũng cảm rồi à? Vì để dân lành như các người có thể an tâm ngủ ngon, biết chúng tôi khổ cực thế nào không? Lúc các người bình yên tiến vào mộng đẹp, Lão tử đang nằm vùng trong góc đấy, không biết cảm kích thì thôi đi, cả ngày chít chít không đứng đắn."
"Đó là chức trách của cảnh sát các anh, không ai bắt anh làm cảnh sát cả, anh mới chít chít không đứng đắn đấy."
"Chê tôi chít chít không đứng đắn? Nếu không có chúng tôi, cô cho rằng cô có thể lái xe đẹp dừng đâu thì dừng? Sáng sớm..."
"Tôi dừng chỗ nào thì dừng? Mảnh đất này không viết tên anh thì tại sao anh có thể đậu xe mà tôi không thể?"
"Cô nương, nói thật cho cô biết, mảnh đất này đúng là viết tên tôi..."
"... ?"
"Nơi này vốn là chỗ tôi đậu xe, của cô đậu ở bên phải, OK?"
Mễ Tiệp kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cây cột điện mặt đen chưa cạo râu, trong mắt còn có tia máu, nói không nên lời. Hóa ra là hiểu lầm lớn? Mình chiếm dụng đường của xe người ta? Còn phẫn nộ khởi binh hỏi tội? Cô nuốt nước miếng một cái, có chút khó khăn nói: "Anh nói nơi này là chỗ anh đậu xe?"
"Cô thoạt nhìn không giống người ngoại quốc tại sao lại không hiểu tiếng Trung, nói chuyện với cô thật đúng là tốn sức, tôi thấy cô vẫn là chưa đi làm, vội vàng đi siêu thị sao?"
"... Có ý gì?"
"Đi sớm một chút mua não heo về bồi bổ, vẫn có thể cứu được."
XOXOXOXXXXOOOO!!!
Mễ Tiệp suýt chút nữa quên nguy hiểm lại muốn mở miệng mắng, xem ra người này căn bản không hiểu cái gì gọi là tư cách, không hiểu cái gì gọi là tôn trọng phụ nữ, dạ dày sôi trào một trận, đến mức muốn phun máu ra ngoài.
"Được được được, tôi biết, ngay bây giờ tôi sẽ đi mua, siêu thị rất xa, anh nên nhường đường cho tôi đi chứ."
"Tôi đã nói rồi bây giờ tôi buồn ngủ muốn chết, chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói, nói tạm biệt tôi đi."
Cái, cái gì? Vẫn không được? Quả thực là tảng đá trong nhà vệ sinh, vừa thối lại vừa cứng.
"Không đồng ý, đúng không?"
"Tôi cũng lười trả lời cô, không sai, cô không có nghe nhầm."
"Được được được, ngài lợi hại, ngài là cảnh sát sao, nói không đồng ý là không đồng ý, tôi đúng là phục ngài, tạm biệt, tạm biệt, không cần tiễn."
Mễ Tiệp thực sự là không có biện pháp, ngay cả tức giận cũng không có sức lực, khoát tay xoay người rời đi, trong lòng thay mặt hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta, ngay cả con trai cháu chắt anh cũng không may mắn thoát khỏi.
Khi đi tới trạm xe bus, nhìn dòng người như nước thủy triều một chút, thật muốn trực tiếp ngất đi, này còn không phải là chen chúc đổ máu? Lại còn muốn mình có chỗ rộng rãi thoáng mát, căm ghét mãnh nam đến sôi sục, này thì tôi đi, tôi cưỡi lừa xem sách, chờ coi, anh có tên mà không phân rõ phải trái? Tên tôi mà bảo không có đầu óc, chờ coi, đàn ông thối, nay đã kết thù oán, bây giờ thảm bại, ngày mai anh nhìn tôi ra chiêu đi, tôi cũng không tin, anh có thể dùng cái đồ chơi rách nát kia chặn cả đời.
Một thân mồ hôi khó ngửi chen xuống xe bus, tay bịt lỗ mũi của Mễ Tiệp lúc này mới buông xuống, thở một hơi thật dài, thiếu chút nữa bị ngộp chết. Một người đàn ông đứng sau lưng cô, không những dính sát vào, hơn nữa còn liên tục ngáp, miệng kia thổi tới từng trận thối, đến mức Mễ Tiệp muốn ngất đi, hận không thể đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài, hiện tại coi như là giải thoát.
Nhìn mặt trời nóng hừng hực trên đỉnh đầu một chút, lại cúi đầu nhìn bộ váy hàng hiệu vốn nghiêm chỉnh của mình, giờ phút này nhăn nhúm dính hết mồ hôi trên người giông như hàng trên vỉa hè ở chợ đêm, lại nghĩ tới cái người đầu xỏ, cắn răng nghiến lợi thề: "Khốn kiếp, anh nhớ kỹ cho tôi, thù này không báo Mễ Tiệp tôi thề không làm người."
Lời thề hung ác đã nói xong, cô vẫn đi từng bước một tới "Nhiệt Lực", hai trăm mét ngắn ngủi đối với Mễ Tiệp giống như hai ngàn cây số rất dài, tế bào khắp người đều mệt mỏi mềm nhũn, lê lết tập tễnh đi qua đường dành cho người đi bộ, xa xa nhìn thấy chữ vàng "Câu lạc bộ thể hình Nhiệt Lực" dưới ánh mặt trời lóe sáng lên.
Rốt cục đặt mông ngồi vào ghế trong phòng làm việc mát lạnh, hai mắt Mễ Tiệp đầy sao, Tiểu Hồng cười với Mễ Tiệp, nói: "Mễ tỷ, chị có chuyện gì vậy? Xem chị không luyện tập vào sáng sớm, sao thể lực giảm nhanh chóng vậy? Người nào mà mạnh như vậy?"
"Em tránh xa ra một chút, hiện tại tâm tình bổn tiểu thư giống như hai lần thế chiến, sức tốt lắm, cẩn thận em nói nhiều chị trực tiếp xử em."
"A, không phải là muốn trút bất mãn chứ? Câu lạc bộ này chúng ta có gì nhiều? Rất nhiều trai đẹp nha, chị chọn người nào nói cho em một tiếng, em mang đến cho chị kiểm tra."
"Van xin em cho chị yên tĩnh chút đi, vừa nhắc tới đàn ông chị đã muốn ói, em nói tại sao lại có đàn ông như vậy hả? Khủng long còn dễ thương hơn lại tuyệt chủng thật đáng tiếc, lẽ ra nên để anh ta tuyệt chủng mới đúng, xem ra cũng có lúc Lão thiên gia nhắm mắt đánh rắm."
"Chị nói ai?"
"Không phải nói em, là một tên hàng xóm khốn kiếp."
"Chị và hàng xóm mâu thuẫn sao? Không phải chị mới chuyển nhà à?"
"Này, đừng nói nữa, nghĩ đến chị lại muốn bùng nổ, chị cho em biết bây giờ khinh người quá đáng..." Mễ Tiệp lải nhải lẩm bẩm kể xong, Tiểu Hồng liền vỗ bàn tức giận, trừng mắt lên, chỉ thiếu trong tay không có đao lớn đùa bỡn, tư thế sánh ngang với Tôn nhị nương(1), nói: "Mễ tỷ, cái miệng *** em không nuốt trôi, ức hiếp phụ nữ? Cho anh ta biết tay một chút?"
(1) Tôn nhị nương (nghĩa: Cô Hai nhà họ Tôn), tên hiệu Mẫu dạ xoa (Dạ xoa cái), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc "Thủy hử". Bà là một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
"Bây giờ vẫn chưa được, bảo bối của chị đang ở chỗ đậu xe của người ta đấy."
"Chị cũng thật là, chỗ mình đậu xe cũng không rõ, hiện tại tốt chưa, bị người nắm bím tóc."
"Chị không phải là mới tới sao, con cóc thúi kia còn chưa thăm dò, bây giờ thì biết rồi."
"Mễ tỷ, mặc kệ anh ta đậu xe ở đâu, anh ta vẫn không cho mình để xe? Không cho bắt anh ta phải cho."
"Này, việc này chị không làm được đâu, da mặt chị mỏng mà."
"Thì sao nào? Cần gì phải nhìn anh ta có sắc mặt hay không, em nói cho chị làm như vậy làm như vậy..."
Sau khi nghe sau Mễ Tiệp giật mình nhìn Tiểu Hồng, Tiểu Hồng đắc ý nhếch mày, "Ha ha ha..." Mễ Tiệp bắt đầu cười, cười vỗ cả vào bàn, cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Tiểu Hồng, vừa lau nước mắt vừa nói: "Tiểu Hồng à, không nhìn ra bản lĩnh của tiểu nha đầu em nha, chị không nghĩ tới đấy, ha ha, ha ha ha."
"Mễ tỷ, hiện tại điều quan trọng nhất là nhanh chóng lấy xe của chị ra, sau đó đi từng bước từng bước, cho người đàn ông lỗ mãng kia một bài học, cho anh ta bớt càn rỡ."
Mễ Tiệp nghĩ đến mãnh nam bị mình đánh cho hoa rơi nước chảy, phảng phất như thấy được dáng vẻ đau khổ của anh ta, thật là hả giận, tay nắm chặt hai quả đấm, tiếng khớp xương ngón tay phát ra răng rắc, nghe vào trong tai, giống như bẻ gãy xương mãnh nam, Mễ Tiệp lẩm bẩm cười lạnh: "Coi thường phụ nữ? Muốn đấu với tôi?"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |