← Ch.03 | Ch.05 → |
Mộ Vân Triệt tâm trạng vô cùng tốt, có thể làm cho tiểu tử Hoằng Lâm kia không đạt được điều mình muốn là chuyện anh thích làm nhất từ bé đến giờ. Anh vò vò đầu Tâm Di, mỉm cười:
"Ngoan lắm!"
Cô bĩu môi ghét bỏ:
"Tôi mới không phải chó con."
Nụ cười trên môi Mộ Vân Triệt lập tức cứng đờ, anh nghiến răng nghiến lợi:
"Cô có biết bao nhiêu người muốn được tôi xoa đầu thế này mà không được không?"
"Xoa đầu cũng không thể no, tại sao lại muốn?"
"Cô... Bỏ đi!" Cô vừa giúp anh làm Hoằng Lâm bẽ mặt, anh tạm tha cho cô."Cô không thấy tên vừa nãy rất đẹp trai sao? Sao không đi theo hắn?"
"Người đó tự nhận là ba của tôi nha! Nhưng dì bảo ba đi đến một nơi rất xa với mẹ rồi. Đẹp trai nhưng đầu óc không bình thường, tôi mới không cần đi theo anh ta."
"Ha ha ha." Anh ôm bụng cười như điên, Hoằng Lâm ơi Hoằng Lâm, cậu mà cũng có ngày này.
"Tôi muốn ăn cơm, ăn cơm. Tôi còn chưa có ăn no."
"Cô là heo sao?" Anh nghiêm túc đánh giá cơ thể cô. Ừm, đường cong lả lướt, mông cong, eo thon. Có chỗ nào giống người mập sao? Vậy sao ăn nhiều như vậy?
"Không ăn lần sau sẽ không còn cơ hội. Chị từng nói tôi không xứng ăn mấy món đó." Cô nhỏ giọng
Ngực anh bỗng dâng lên một trận chua xót. Rốt cuộc ban đầu anh thấy La Lệ tốt chỗ nào chứ? Càng lúc, anh càng cảm thấy quyết định trút giận lên cô bé này là sai trái. Rồi Mộ Vân Triệt làm ra chuyện mà chính anh cũng không ngờ. Anh hôn cô. Khi bốn phiếm môi chạm nhau, anh chỉ có một cảm giác duy nhất: mềm. Anh không hề biết môi phụ nữ cũng có thể mềm và mịn như tơ đến thế này. Khẽ tách môi cô ra, lưỡi anh lập tức luồn vào. Luôn có một giọng nói nhắc nhở anh: cô ấy là em gái La Lệ. Nhưng, giờ phút này, anh chỉ biết anh muốn hôn cô. Khi cả hai tách ra, cô thở hổn hển dựa vào người anh, oán trách:
"Tôi nói muốn ăn cơm, anh ăn miệng tôi làm gì?"
Quả nhiên, anh không nên mong chờ nhiều ở cô ngốc này. Chưa kịp nói gì thì cô đã tiếp tục:
"Lúc chị La Lệ bị ăn miệng, luôn miệng kêu thoải mái, tại sao tôi chỉ thấy nóng và khó chịu?"
"Là ai ăn miệng chị cô?" Giọng Mộ Vân Triệt lập tức trầm xuống.
"Ừm, là một người tên Lâm a. Khi chị bị ăn miệng, không ngừng la hét 'mạnh một chút, thật lớn, thoải mái quá'." Cô bẹp môi "Rõ ràng chị rất thoải mái, vì cái gì tôi chỉ cảm thấy cả người nóng lên?"
La Lệ hoàn toàn chọc giận anh. Mẹ kiếp! Cô ta là gái điếm sao? Anh ôm lấy La Tâm Di ném vào trong xe. Cô sợ hãi hỏi:
"Anh làm gì?"
"Làm cho cô thoải mái như chị cô." Anh lạnh lùng lên tiếng, rồi bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Trực giác cho cô biết cô sắp gặp nguy hiểm, vì vậy cô liều mạng giãy dụa. Lại không biết như thế chỉ làm tăng thú tính của anh. Anh xé bỏ váy của cô, hài lòng nhìn thân thể trắng muốt trần truồng trong xe. Cô lấy tay ôm chặt ngực, rơi nước mắt. Anh có chút bất khả tư nghị (không thể tin) với cảm xúc của mình, sao lại thấy đau lòng cơ chứ? Mộ Vân Triệt thở dài, xem ra anh không xuống tay tàn nhẫn được rồi. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, dụ dỗ:
"Ngoan! Cho tôi ăn em, sau đó tôi mang em đi ăn những món em muốn."
"Thật sao?" Cô lập tức nín khóc, sau đó chu miệng đòi hỏi "Tôi muốn ăn lạp xưởng, còn có sườn nướng, bánh kem, tôi muốn một que kem ốc quế thật to nữa."
"Được. Giờ em dang hai chân ra, rộng một chút."
Không hiểu sao cô có chút ngại ngùng, cô nhắm mắt lại, từ từ dang chân ra. Anh nhìn nơi tư mật của cô, hạ thân căng đến phát đau. Anh đưa tay nắn bóp ngực cô, xúc cảm mềm mại co dãn làm anh yêu thích không nỡ buông tay.
"AAA... Cảm giác, thật kì quái."
"Hửm? Kì quái thế nào?"
"Thật tê dại, giống như bị điện giật vậy."
Lời cô nói làm anh rất thỏa mãn, sau đó, anh không thể tin được nhìn dưới thân cô, chỉ như vậy đã ẩm ướt? Anh cười tà:
"Thực nhạy cảm! Tâm Di! Em đúng là tiểu yêu tinh."
"Mới không có, ba bảo tôi là nàng công chúa xinh đẹp." Cô chu miệng phản bác.
Miệng anh méo xệch, cô gái chết tiệt này đúng là biết cách sát phong cảnh mà. Anh ngậm quả hồng mai của cô vào miệng khẽ gặm cắn.
"AAAA" Cô chỉ có thể bất lực rên rỉ, cô cảm thấy thân thể không phải của mình nữa, cứ lềnh bềnh như trôi trên mây vậy. Thủy dịch phía dưới lại chảy ra ồ ạt. Cảm giác ướt dính làm cô khó chịu muốn khép chân lại. Nhận thấy ý đồ của cô, anh nhẹ giọng uy hiếp:
"Em mà khép chân lại tôi không mang em đi ăn nữa."
"Người xấu!" Cô hờn dỗi liếc anh
Không hề báo trước, anh cho ngón tay vào cơ thể cô.
"Ưm... AA..." Cảm giác căng đầy làm cô thở dốc vì kinh ngạc.
"Thoải mái không?" Anh vẫn ngậm ngực của cô trong miệng, lưỡi anh xoay vòng trên khuôn ngực mềm mại, lời nói mơ hồ không rõ.
"Thoải mái... AAA."
Ngón tay anh dần tăng tốc độ. Đột nhiên, cô cảm thấy hạ thân một trận co rút, cô lên cao trào lần đầu tiên trong đời. Trong xe, mùi vị tình dục ngập tràn. [/size]
← Ch. 03 | Ch. 05 → |