Xinh đẹp
← Ch.030 | Ch.032 → |
Editor: Yang3S
______
Một ngày trước tết Trung Thu, Lục Yên đến đại học Z chờ Tạ Đạo Niên, anh nói tối nay đi ra ngoài một lúc, có một vấn đề học tập cần thảo luận với bạn học của anh.
Cô đeo cặp sách chờ anh ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trên cành cây treo rất nhiều những bông hoa giả màu đỏ, nhìn từ xa rất giống hoa thật, không biết ai lại giành thời gian để trang trí như vậy.
Trong lúc rảnh rỗi, cô ngồi nghịch những bông hoa, cây cỏ trên mặt đất.
Lúc Tạ Đạo Niên chạy đến, nhìn thấy cảnh cô đang ngồi xổm xuống, chiếc quần sooc jean bao quanh bắp đùi trắng nõn của cô, chiếc áo ngắn nên để lộ ra một chút da thịt trắng ngần ở phần eo của cô, dưới chân đeo một đôi dép quai, lộ ra hình xăm một con hồ điệp nhìn rất đẹp.
Anh từ từ dừng bước chân lại, tiến lên xoa đầu cô.
"Trường Canh."
"Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu." Nói xong kéo tay cô lên, "Đi thôi, chúng ta đi về."
"Trường Canh, tối mai em làm một ít bánh quy rồi mang sang cho bác trai bác gái được không?"
"Được, khi nào em đến thì anh sẽ xuống đón."
......
Hôm nay là tết Trung Thu, sáng sớm, có một xe ôtô con đỗ trước cửa hàng Vân Phù Cư, một bà cụ khuôn mặt phúc hậu bước xuống xe, trong tay sách túi to túi nhỏ quà cáp, bước chân rất có sức sống, khuôn mặt hồng hào, người chưa vào cửa mà tiếng đã vào trước.
"Trường Canh, bà đến thăm cháu rồi đây!"
Tạ Đạo Niên dừng lại đôi tay đang gảy bàn tính, Trần Lộ đi ra ngoài trước anh một bước. Cười nói: "Dì tới rồi ạ."
Tiêu Diệu Thường bỏ một đống quà cáp xuống, ra sức lau mồ hôi, "Ai ui, đây là sầu riêng Miêu Sơn Vương*, nếu không phải thấy nhiều người khen ngon thì dì không mua đâu, mau chia nhau đi."
(*Miêu Sơn Vương = (phiên âm địa phương) Mao Shan Wang = (phiên âm tiếng anh) Musang king, là loại sầu riêng ngon và đắt nhất thế giới, có nguồn gốc ở Malaysia. )
Tạ Đạo Niên đi đến cầm đồ mang vào phòng giúp bà, "Bà, bà đến là được rồi, sao lại mang nhiều quà cáp theo như này?"
"Muốn mang đến để cho Trường Canh ăn thử, nào, để bà nhìn cháu bà nào, ai ui, sao lại đẹp trai như này chứ?"
Tiêu Diệu Thường có khuôn mặt rất phúc hậu, từ nhỏ bà đã được mọi người yêu thích, lấy chồng làm kinh doanh, có hai người con, một trai một gái, bà rất chiều con cháu, đặc biệt thương Tạ Đạo Niên.
Điều mà Tạ Đạo Niên mong muốn nhất trước đây là người bà này có thể từ Hồng Kông sang đây chơi với anh, như vậy thì Tạ Vân Bằng sẽ không lúc nào cũng làm bộ mặt nghiêm khắc nữa.
Tiêu Diệu Thường ngồi trên ghế, Tạ Đạo Niên bật điều hòa, đi pha trà cho bà.
Bà lau mồ hôi trên mặt, "Cửa khẩu La Hồ đông người quá, bà già như bà đây phải đợi những nửa ngày mới về được đến đây."
Tạ Đạo Niên đưa chén trà cho bà, "Bà, bà uống trà ạ."
"Ừm, ừm."
Trần Lộ cầm một ít quả khô đến, "Dì, quả óc chó mà dì thích ăn nhất đây ạ."
Tiêu Diệu Thường vui vẻ cười đến mức cả hai mắt đều híp lại, "Các cháu còn nhớ rõ dì thích ăn gì cơ à? Dì còn tưởng rằng các cháu đã quên bà già này rồi chứ."
Tạ Đạo Niên cầm quả óc chó bóc hạt ra cho bà, từng hạt từng hạt được bóc ra, miệng Tiêu Diệu Thường cười vô cùng thoải mái, trên mặt có khá nhiều nếp nhăn.
"Trường Canh vẫn chu đáo như vậy a."
Tạ Đạo Niên cười, hỏi, "Bà có định ở đây qua tết Trung Thu không ạ?"
Tiêu Diệu Thường gật đầu, "Bọn A Phương đều đi Indonesia nghỉ mát rồi, bà nghĩ đã lâu không được gặp Trường Canh, nên về đây chơi nhân dịp tết Trung Thu."
Tạ Đạo Niên cười nhẹ, "Bà cứ ở lại đây chơi lâu lâu đi ạ."
Tạ Vân Bằng đi ra ngoài nhập hàng mới vừa trở về, vội vàng đi vào nhà.
"Dì, sao dì đến mà không gọi điện trước cho cháu?"
"Không sao đâu, dì đến đây chơi nên các cháu không cần phải tiếp đón long trọng đâu."
Tạ Vân Bằng hỏi Trần Lộ, "Đã mua thức ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Tạ Vân Bằng cầm chìa khóa lên tay, "Để tôi đi cho, Trường Canh, tiếp chuyện với bà đi."
Tạ Đạo Niên gật đầu, Tiêu Diệu Thường đứng lên, "A Bằng, đừng mua nhiều thức ăn, bà già này không ăn hết đâu."
Trần Lộ nở nụ cười, Tạ Đạo Niên tiếp tục rót trà cho bà, dáng vẻ tập trung tinh thần nhìn vô cùng đẹp trai, Tiêu Diệu Thường nhìn anh, mắt chớp chớp, không biết đang suy nghĩ việc gì.
Tiêu Diệu Thường hỏi Trần Lộ, "Lộ Lộ à, đưa dì ra ngoài thăm quan đi, từ lúc cửa hàng được trang trí lại dì vẫn chưa được nhìn thấy."
Trần Lộ đưa bà ra ngoài, đi đến góc nhà, Tiêu Diệu Thường nhỏ giọng hỏi, "Trường Canh đang yêu đúng không?"
Trần Lộ che miệng cười, "Vâng, đang yêu ạ."
Tiêu Diệu Thường thích thú, hỏi vội: "Thế nào? Cô bé đó thế nào?"
"Rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhà cô bé cách nhà mình mấy con phố."
Tiêu Diệu Thường không che giấu được sự hài lòng, "Thật tốt a, bao giờ dẫn đến đây cho dì xem được được không?"
Trần Lộ cười vô cùng vui vẻ, "Hình như Trường Canh đã có dự định tối nay đưa cô bé đó đến đây cho dì xem đó."
"Được, được, đúng là chuyện tốt a."
.......
Đêm nay trăng tròn, nhìn vô cùng đẹp.
Tạ Vân Bằng đặt bánh trung thu lên bàn thờ, xào một đĩa ốc to, Trần Lộ thì đang bóc sầu riêng, Tạ Đạo Niên ở dưới nhà rửa nho khô, Tiêu Diệu Thường nấu một nồi chè táo đỏ hạt sen*.
Hạt dẻ, bưởi Sa Điền*, cộng với pháo hoa trên trời, tối nay vô cùng vui vẻ. Tạ Đạo Niên đưa một hạt nho khô vào miệng, ngẩng đầu lên ngắm trăng rằm đang tỏa sáng.
(*bưởi Sa Điền, Sa Điền là tên một huyện của Trung Quốc, nơi nổi tiếng có giống bưởi ngon. )
Không biết cô đang làm gì nhì?
← Ch. 030 | Ch. 032 → |