Hạnh phúc 3
← Ch.088 | Ch.090 → |
Lục Yên miệt mài ngậm m_ú_т gậy thịt, tiếng nước bọt ọp ẹp vang lên trong không khí. Miệng anh nhả ra từng tiếng г*ê*ⓝ r*ỉ trầm thấp, bàn tay luồn vào áo của cô vân vê xoa bóp bộ 𝐧ℊ.ự.↪️ đẫy đà, cô vừa ngậm vừa sờ nắn gậy thịt, cái lưỡi nhỏ ấn nhẹ lên đầu quy đầu, tiểu Trường Canh bắt đầu cứng lên, tỏ ra vẻ uy phong, Lục Yên ✌️цố·t 𝖛·e đầu nó hai cái với dáng vẻ thỏa mãn, "Em đúng là vẫn rất háo chiến a."
Nửa đêm rồi mà hai vợ chồng không ngủ, một người trộm trứng vịt muối, một người bắt tên trộm, đi qua đi lại lại kéo nhau l.ê.ռ ⓖℹ️ư.ờ.𝖓.ℊ.
Anh cầm lấy bộ n*g*ự*ⓒ của cô, giọng nói khàn khàn: "Yên Yên, ngậm cả phía dưới nữa."
Lục Yên vùi đầu xuống ngậm hai viên ngọc, vừa 𝖑*❗ế*ɱ vừa 𝐦●ú●✝️ từng cái một, Tạ Đạo Niên đã hoàn toàn buông thả bản thân, ⓝ*ⓖ♓𝒾*ế*𝖓 𝖗*ă𝐧*𝐠, vẻ mặt nhăn nhó, hơi thở đè nén ở trong lồng nɢ·ự·ⓒ.
Lục Yên 👢·ı·ế·Ⓜ️ nơi đó trở nên lấp lánh, ⓜ·ú·𝖙 rồi lại 𝐦ú.𝖙.
Tiếng m_ú_✞ vào rồi lại nhả ra liên tục vang lên, ưm, ưm, a, a, tiếng riêng rỉ của người đàn ông cũng liên tục được phát ra.
Khi miệng cô rời đi, hơi thở mà anh đè nèn ở trong 𝐧𝖌ự*𝐜 cuối cùng cũng nhả ra ngoài.
Cô đến gần lỗ tai của anh, thổi một ít khí vào đó, "Trường Canh, mỗi lần em ngậm giúp anh, vẻ mặt của anh đều rất kìm nén."
Anh ⓣ-♓-ở ⓗổ-ⓝ 𝖍ể-n, ✌️𝖚ố·т v·e vành tai của cô, "Em thích như vậy?"
"Ừm, rất thích."
Anh nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm trầm, màn đêm không có vây quanh lấy họ, Lục Yên vẫn có thể thấy được những giọt mồ hôi trên cổ của anh.
Anh vỗ vỗ cái 〽️ôn●ⓖ của cô, "Nào, nằm xuống."
Lục Yên từ từ nằm xuống giường, anh cúi người xuống nhìn cô, tóc mái hơi rủ xuống, ngón tay khẽ νⓤố·ⓣ 𝐯·𝐞 đôi môi của cô, tách hai chân cô ra, chầm chậm thăm dò ở lối vào.
Lục Yên ôm bụng, anh hạ thấp người đi vào, mới vừa c*ắ*𝖒 𝖛à*0, anh đã cảm nhận được sự ấm áp khít khao bao chặt của cô, Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác đó một lúc, sau đó tiếp tục đẩy nó vào sâu hơn, Lục Yên khẽ 𝐫ê-ⓝ r-ỉ thành tiếng, uỳnh uỳnh, mỗi tiếng rê-𝖓 г-ỉ của cô như cào nhẹ vào lòng anh.
Sau khi đ●ư●@ 𝐯à●ⓞ gần hết, Lục Yên ôm lấy cổ của anh, "Trường Canh, đi vào sâu thêm một chút nữa!"
Cầm lấy bộ 𝓃ⓖ.ự.🌜 của cô, Tạ Đạo Niên thô lỗ nói, "𝐃â_ɱ đã_𝐧_g, bên trong ẩm ướt như mưa lũ."
Ướ-𝖙 á-🌴, lầy lội không thể chịu được.
Anh hít sâu, bắt đầu chậm rãi đâ-ɱ và-🔴 cô, Lục Yên cắn ngón tay, ma sát mu bàn chân xuống ga giường, giọng nói của Tạ Đạo Niên có chút trầm thấp, mỗi khi anh thủ thỉ bên tai cô, dường như có một dòng điện chạy vào người cô, Lục Yên không nhịn được liền vừa ôm chặt lấy anh, vừa thét chói tai.
Anh nói rất nhiều, mỗi một câu nói của anh như rung động, làm trái tim của cô tê dại.
Đêm nay có gió thổi, cơn gió thăm dò tiến vào trong phòng.
Một trên một dưới, đẩy, đẩy và lại đẩy mạnh vào nhau, trong nhu có cương, trong cương có nhu, bộ ng.ự.c của Lục Yên rung lên, tạo thành từng đợt sóng, cơn gió hòa mình vào cơn sóng, cơn gió điên cuồng thổi, nhưng trong sự điên cuồng lại có sự dịu dàng.
Anh ngửa đầu, hai tay ôm lấy hai bên eo của cô, thân dưới liên tục di chuyển, gậy thịt đ_â_m ѵ_à_o tiểu huyệt, sau đó lại r_ú_† 𝖗_🔼, sau đó lại đâ-〽️ 𝖛-à-o.
"Yên Yên, em ấm quá, ướt quá."
"Yên Yên, sao em lại đẹp như vậy?"
"Yên Yên, cái miệng nhỏ của em chặt quá."
Yên Yên, Yên Yên.........
Một loạt dòng điện chạy vào trong, Lục Yên không chịu nổi, tiểu huyệt ngày càng ẩm ướt, chỉ cần nghe thấy những lời âu yếm dịu dàng của anh thì dòng nước ấm trong cơ thể cứ thế mà chảy ra.
Không có sự kịch liệt, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà tan chảy, hòa mình vào biển cả của anh.
Cái giường là biển cả, còn nước biển là chảy ra từ trên người cô.
Tiếng cơ thể va chạm nhẹ nhàng vào nhau liên tục vang lên trong một thời gian dài....
Cái ⓜ.ô.𝓃.𝖌 liên tục nhấn xuống, như đóng đinh vào lỗ, từng cái va chạm đều khiến cả người tê dại, liên tục đâ_ⓜ ✌️à_𝑜 r●ú●✞ r●𝒶, hai cái môi nhỏ phía dưới mở ra rồi lại đóng lại, lúc đóng lại dường như có chút khó khăn.
Lục Yên 𝐜ắ_𝐧 ɱ_ô_ⓘ, hơi thở của Tạ Đạo Niên ngày càng nặng nề, bàn tay anh ν●⛎●ố●𝐭 𝖛●ⓔ bắp đùi của cô, khiến cô liên tục 𝖗⛎_ⓝ 𝐫_ẩ_𝐲.
Anh cũng đang ⓡ⛎_п 𝖗_ẩ_y, nhìn cô ôm bụng, thân hình nở nang hơn, thành thục hơn, những sự thay đổi của cô, anh đều chứng kiến.
Anh sắp được làm bố.
Không thể nào khống chế được nữa, anh г-ú-✞ 𝖗-a, bắn lên bắp đùi của cô.
Lục Yên đưa tay xuống sờ vào t_𝖎_𝖓_h ◗ịⓒ_♓, nhờ vào ánh trăng, có thể thấy trên bắp đùi của cô có một đống dịch đặc màu trắng, Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy lau đi cho cô, Lục Yên ôm lấy cổ anh, trái tim đập loạn nhịp, Tạ Đạo Niên lặng lẽ nhìn cô, cô từ từ đến sát tai anh, thì thầm câu gì đó.
Cô không nhìn thấy, tay anh đang xiết chặt lấy ga giường.
"Trường Canh, đồng ý với em có được không?"
Anh ngập ngừng nói: "Nếu như không khống chế được thì làm sao?"
Cô ♓.ô.𝓃 lên môi anh, "Sẽ không, anh muốn thế nào thì thế đó."
Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Vẫn là không nên."
Lục Yên không nghe theo, cô ôm lấy anh, "Trường Canh, đồng ý với em đi." Nói xong còn cọ sát mặt mình vào mặt anh, "Được không?"
Anh kéo chăn lên, "Ngủ đi."
"Em coi như là anh đồng ý rồi đó."
Véo má cô, "Trong đầu luôn nghĩ những chuyện hoang đường."
Cô nhẹ nhàng sờ vào tiểu Trường Canh, "Em thích nó."
Anh ấn một cái vào trán của cô, "Sở thích xấu xa."
Tạ Đạo Niên ôm cô cùng nằm xuống, Lục Yên vẫn còn đang cầm lấy tiểu Trường Canh, anh dở khóc dở cười, "Em làm vậy sao anh ngủ được?"
Lục Yên vùi đầu vào 𝓃🌀●ự●𝐜 của anh, "Em mặc kệ, em muốn cầm nó."
Anh ôm cô, "Vậy cứ cầm đi."
Lúc này Lục Yên mới hài lòng mà cầm nó đi vào giấc ngủ, và cũng sớm đã quên sạch trứng vịt muối.
Tạ Đạo Niên vỗ nhẹ vào lưng cô, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến câu nói kia của cô.
Xé mở lớp áo khoác bên ngoài ra, sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô muốn chơi, anh có dám chơi với cô không?
← Ch. 088 | Ch. 090 → |