Truyện:Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 028

Lục Yên, Anh Yêu Em
Trọn bộ 109 chương
Chương 028
Người đẹp của anh 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-109)

Editor: Yang3S

_____

.... .

A Bảo là một trong những con mèo mập mạp nhất khu nhà chung cư này, cơ thể của nó tròn vo như một quả bóng, nó phải đi đến một dãy phố khác để tìm con mèo mẹ của nó.

Tầng ba của Tử Trúc Uyển, sofa lắc lư dữ dội, một bộ 𝖓-ℊự-↪️ trần cao ngút rủ xuống, đung đưa, cái 〽️ô.𝐧.🌀 của Lục Yên liên tục bị kéo lại gần, một cái gậy thịt đang ra vào liên tục ở trong huyệt non của cô.

Cô гê-n 𝓇-ỉ thành tiếng, âm thanh lúc trầm lúc bổng, khiến lòng người ta ngứa ngáy, càng ngày càng ngứa ngáy không nhịn được.

Tạ Đạo Niên cảm thấy ngày càng nóng, bối rối, chỉ biết chăm chỉ ra vào.

Quần áo trên người của anh vẫn chưa cởi ra cái nào, chỉ để lộ gậy thịt ra bên ngoài, Lục Yên nằm ở dưới thì người trần như nhộng, cái 𝖒ô●𝓃●🌀 đung đưa, thỉnh thoảng nhấc 𝐦-ô-ռ-𝐠 lên phối hợp với động tác ra vào của anh.

Cô vừa гê·ռ ⓡ·ỉ vừa hô, "Anh trai, làm khô em đi."

Lục Yên không cho anh 🌜ở.ℹ️ 🍳.⛎.ầ.ռ áo, cô muốn nhìn anh mặc quần áo nghiêm chỉnh mà làm cô, bóc một viên kẹo cao su ra cho anh nhai, muốn anh vừa nhai vừa "làm" cô.

Anh không quen ăn kẹo cao su, chỉ ngậm trong miệng, cầm lấy cái ⓜô𝓃●g của cô bóp mạnh, gậy thịt liên tục ra ra vào vào huyệt non mềm của cô, khiến một mảnh thịt non màu đỏ hồng bị lôi ra ngoài.

"Sao em lại có sở thích biến thái như vậy nhì?"

"Mới nhìn thấy anh...." Lục Yên bị anh đ-â-𝖒 ⓥ-à-𝑜 thật sâu, r-ê-ⓝ ⓡ-ỉ, "Thì em ngay lập tức đã ướt rồi."

Tạ Đạo Niên cười, trên đầu vẫn đang đội mũ lưỡi trai, cái bóng của mũ chiếu xuống mặt cô, vẻ mặt không thể đoán trước, "Thì ra em thích tần suất như này a."

" Trường Canh....... Em nghĩ.... . anh rất thích hợp vào vai... một... thầy giáo... hoặc một bác sĩ... biến thái."

Thay đổi tư thế, Tạ Đạo Niên và cô mặt đối mặt, gậy thịt lần thứ hai đ_â_ⓜ 𝐯à_0, anh 𝒽.ô.ⓝ cô, "Nhưng anh là một người công dân tốt."

Cái gì mà bác sĩ biến thái, thầy giáo biến thái, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Anh lấy đà từ trên cao đ.â.𝐦 mạnh xuống, gậy thịt không ngừng đ-â-𝖒 mạnh vào huyệt non của cô, bắp đùi của Lục Yên bị kéo căng ra, để anh tùy ý đ●â●〽️ 𝖛à●ⓞ 𝖗.ú.✝️ ⓡ.🅰️.

"A ~, Trường Canh, vào tử cung." Cô 🎋ẹ_p 🌜_hặ_𝐭 eo của anh, hai bắp đùi run run, bụng từng đợt từng đợt n-𝖍ấ-🅿️ 𝖓-h-ô.

"Anh đây sẽ đâ·ⓜ ѵ·à·𝑜 sâu hơn nữa, để cho em biết như thế nào là biến thái."

Anh cầm hai chân cô, kéo rộng sang hai bên, ra sức đ-â-ɱ 𝐯-à-ο huyệt non, vừa mạnh vừa sâu, cái loại 🎋·íc·𝐡 𝖙·♓·í·🌜·𝐡 không coi ai gì này khiến lưng anh từng đợt tê dại.

"Trường Canh ~, đánh em đi, đánh vào mô𝖓_ɢ của em."

Tạ Đạo Niên nghe theo cô, đánh nhẹ một cái, 𝐦_ôп_ɢ của Lục Yên ⓡ𝖚*𝖓 r*ẩ*𝖞 lên như thạch rau câu.

"Dùng lực mạnh hơn nữa a ~."

"Dùng lực mạnh hơn nữa thì sẽ sưng đỏ lên đó."

"Nhanh lên, không sao đâu."

Lời nói này của cô đã kí𝖈_𝒽 ✝️_ⓗ_í_↪️_𝒽 anh, mắt Tạ Đạo Niên đỏ lên, dùng lực đâ·〽️ ✌️·à·𝐨 vừa sâu vừa mạnh, bàn tay nhiều lần đánh mạnh lên cái 〽️ô𝓃_🌀 căng tròn của cô, căn phòng liên tục vang lên tiếng tay anh đánh vào ⓜôп_ɢ cô, mỗi khi cái tay của anh đánh xuống, thì dịch ngọt của cô càng tiết ra nhiều, đánh thêm cái nữa, thì lại càng chảy ra nhiều hơn.

Tạ Đạo Niên không nghĩ cô mẫn cảm như vậy.

"Trường Canh, thoải mái quá, lại đánh tiếp đi."

Anh đánh mạnh vào 〽️ô.n.🌀 của cô, lần thứ hai Lục Yên r●ê●п ⓡ●ỉ thành tiếng, bức tường trong huyệt non xiết chặt lấy gậy thịt của anh, anh sung sướп*🌀 đến mức suýt nữa bắn ra.

"Em, em đúng là cô bé 𝖉â_〽️ đ_ã𝓃_ɢ."

Ⓜ*ô*𝖓*𝐠 của Lục Yên đụng vào đùi anh, huyệt non 𝓇-𝐮-n г-ẩ-🍸 từng đợt, nhìn từ phía sau, tóc đen eo nhỏ 𝖒ô𝐧*🌀 to, thị giác bị 🎋í●𝒸●♓ t●𝒽●í●↪️●𝖍 quá lớn. Tạ Đạo Niên đè cô xuống ghế sofa, phía dưới ra vào mạnh mẽ như một cái máy chạy bằng điện, dịch ngọt chảy ra từ huyệt non, rơi vãi khắp nơi, Lục Yên bật khóc vì quá sung 💲ướ𝖓-ℊ.

"Trường Canh, Trường Canh ~...."

"Sao em lại có thể 𝐝·â·ⓜ đãⓝ·ɢ như vậy chứ? Hửm?"


Anh lại đánh mạnh vào Ⓜ️-ôⓝ-ⓖ cô, gậy thịt không ngừng ra vào, da đầu Lục Yên từng đợt tê dại, thấy bộ dạng điên cuồng vì tình (dục) của cô, lòng Tạ Đạo Niên càng bị kích động, không nhịn được nữa mà bắn.

Hai người ướt đẫm mồ hôi như mới lội từ dưới nước lên.

Cái vòng cổ bằng bạc trên cổ Tạ Đạo Niên rung lên từng đợt, làn da của anh vẫn trắng sáng, nhưng cái 𝐦●ô●п●𝖌 của Lục Yên đã đỏ bừng lên, vết bàn tay in đỏ trên đó, nhìn rất đáng thương.

Tạ Đạo Niên cởi BCS ra, thấy cô vẫn đang 𝖗·𝐮·ռ 𝓇ẩ·𝖞, trên 𝐦ôⓝ·g toàn là dấu vết hồng hồng đỏ đỏ, anh đau lòng xoa xoa, "Đau không?"

Lục Yên lắc đầu, rúc vào trong ⓝ*𝐠*ự*↪️ anh, "Không đau, rất thoải mái, Trường Canh, lần sau anh cứ đánh em như này đi."

Anh véo má cô, giọng điệu ghét bỏ, "Đúng là sở thích biến thái."

"Đây gọi là tình thú*, anh không hiểu a, đồ cổ hủ."

(*tình thú: niềm vui khi 𝖑à.𝖒 тì.ռ.𝖍)

Tạ Đạo Niên liếc xéo cô một cái, cầm gậy thịt cho vào lại trong quần, 𝖙h*ở 𝐡ổ*𝓃 hể*𝓃, một giọt mồ hồi từ trên cầm của anh rơi xuống, dọc theo xương quai xanh biến mất ở trong lồng n🌀ự*🌜.

Lục Yên cảm giác cả người ê ẩm, cô 𝖛𝖚ố●t ⓥ●ⓔ khuôn mặt anh, ghé vào lỗ tai của anh, nói một câu.

Tạ Đạo Niên ngẩn người, "Gì cơ?"

"Có được hay không?"

Ánh mắt của anh ý vị thâm trường*, "Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này, hửm?"

(*ý vị thâm trường: thích thú, hứng thú... )

"Có được hay không?"

Ánh mắt cô chân thành, liên tục gặng hỏi anh, Tạ Đạo Niên không chống đỡ lại được ánh mắt đó, gật đầu.

𝐓𝒽â*𝐧 ⓣ♓*ể Lục Yên trần truồng bước xuống giường, vào phòng ngủ cầm ra một hộp gì đó.

Chương (1-109)