Vay nóng Tima

Truyện:Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh - Chương 008

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Trọn bộ 114 chương
Chương 008
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


Trái tim ấm áp lên, Mẫn Nhu giương mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiều chua xót: "Lục Thiếu Phàm, nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ?"

"Đồ ngốc"

Lục Thiếu Phàm than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to cử động đẩy đầu cô vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cô, dù không có có ấm áp như lò sưởi nhưng lại đủ để cô tựa vào.

"Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân"

Hốc mũi chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đều xông tới, Mẫn Nhu không kiềm được tuyến lệ, chỉ liều mạng cắn môi, đem nước mắt ép vào trong.

Gặp Lục Thiếu Phàm là may mắn của cô, coi như là hạnh phúc tạm thời, cô cũng muốn nắm chặt trong tay, không muốn để nó trôi qua.

Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận ôm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến cô tinh thường nhận thức trái tim mình.

"Chúng ta.. kết hôn đi.. Lục Thiếu Phàm"

Không còn là âm mưu lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, muốn gả cho người đàn ông nói ra, không vì gia thế xuất chúng hiển hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.

"Được"

Lục Thiếu Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cưng chiều như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng, hai mắt nhìn vách tường màu trắng

Đợi Mẫn Nhu hồi phục tâm tình, Lục Thiếu Phàm ôn nhu buông cô ra, mím môi cười, xoa xoa mái tóc đen mềm mại uốn lượn của cô, đi vào trong phòng.

"Lục Thiếu Phàm, anh tìm gì vậy? Để em giúp anh"

Mẫn Nhu đứng ở cửa tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.

Lục Thiếu Phàm đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Mẫn Nhu đang hiếu kì, vẻ mặt dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.

"Tìm được rồi"

Theo động tác của anh Mẫn Nhu khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cô! Lục Thiếu Phàm lấy nó làm gì.

Mẫn Nhu khó hiểu, Lục Thiếu Phàm thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mỹ.

Lục Thiếu Phàm cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rất lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm thấy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này.

Đối với Lục Thiếu Phàm, cô không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ấm áp liền khiến cô trầm mê, quên cả bản thân.

Bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của cô còn có túi xách và mũ.

"Đi đâu?"

Mẫn Nhu nghi hoặc, khựng lại, bàn tay nhỏ bé túm lấy Lục Thiếu Phàm tò mò hỏi.

Anh quay đầu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cô không hề buồn bực mà thông cảm nói: "Đi với anh đến một nơi"

Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cô, đông tác nhẹ nhàng, như đối với cợ mình, khiến cho tim Mẫn Nhu đập nhanh.

Vì muốn tin tưởng Lục Thiếu Phàm, cho nên bất an, lo lắng từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Mẫn Nhu vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh muốn đến một nơi tự nhiên cô lại thấy mong chờ.

Cô là minh tinh, phải học cách ngụy trang, nếu không chết lúc nào cũng không hay, Lục Thiếu Phàm hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cô đầu tiên, không để cô bị khó xử.

Mở cửa phòng, Lục Thiếu Phàm liền kéo cô đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đều thông suốt không có đám chó săn.

Thang máy mở ra, Mẫn Nhu bị anh đẩy vào trong, Lục Thiếu Phàm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cô.

"Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không?"

Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Mẫn Nhu xấu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.

"Lục Thiếu Phàm!"

Giọng hờn dỗi, phong tình vạn chủng, bàn tay thân mật của anh đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cô, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.

"Uy"

Cô không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thâm lanh lảnh của anh, xoay người cô không để ý đến Lục Thiếu Phàm nữa.

Nhưng tay cô và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, cô liền không kịp chuẩn bị ngã vào ngực anh.

Cô giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh, cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong lòng khóc không thành tiếng: "Lục Thiếu Phàm anh cũng thật vô lại"

Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa, một bóng người cao ráo đứng yên bất động rất lâu.

Xuống xe Taxi, Mẫn Nhu ngước đầu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghi ngờ do dự.

Lục Thiếu Phàm đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ấm áp chủ động giữ lấy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cô khiến cô vì anh mà bình tĩnh lại.

"Lục Thiếu Phàm..."

Cô muốn nói nhưng lại thôi, không khó để nhận chút do dự bất an. Khi nhìn thấy sân bay, cô có cảm giác gì đó rất mơ hồ không thể nói nên lời, đối với hành động của Lục Thiếu Phàm cũng muốn chất vấn hơn là hăng hái.

Lục Thiếu Phàm siết chặt dẫn cô đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hề có gì bất thường.

Lúc lui vào đám đông, Mẫn Nhu đột ngột đứng lại khiến Lục Thiếu Phàm quay đầu.

"Lục Thiếu Phàm, chúng ta đang đi đâu? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên..."

CÔ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục Lục Thiếu Phàm, bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.

"Mẫn Nhu, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh"

Lời anh nói quá nghiêm túc, cô không còn chút sức để bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.

"Two tickets to Dublin, as soon as possible!" (Hai vé sớm nhất đến Dublin)

Từ trong túi Lục Thiếu Phàm lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Mẫn Nhu vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn về phía quầy.

Đứng sau Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu hết sức lo lắng, Lục Thiếu Phàm muốn đưa cô đi đâu cô cũng không thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh, mọi việc do anh chỉ đạo.

Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh, không ít người nước ngoài khi đi ngang đều nhìn Lục Thiếu Phàm mấy lần, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen Lục Thiếu Phàm, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám tới gần.

Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thon dài thanh tao của Lục Thiếu Phàm khiến Mẫn Nhu tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Trên người Lục Thiếu Phàm luôn toát ra một luồng khí chất cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đâu mọi người cũng phải ngoái nhìn. Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm vấy bẩn sự cao quý.

Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cô, không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cô..

Dù Chân Ni nói gì với anh, khi anh đứng trước cô chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, Kỷ Mạch Hằng luôn lạnh nhạt khinh thường cô, còn anh không bao giờ làm thế.

Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tất cả chứng minh anh nghiêm túc, một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như Kỷ Mạch Hằng, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cô.

"Đi thôi"

Anh cầm vé máy bay, khóe môi hơi nhướng lên, giữ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh bất vi sở động*. Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cô, tựa như trên thế giới này chỉ có cô và anh tồn tại.

* Bất vi sở động: Không có hành động nào.

Anh không giả vờ tỏ ra gần gũi, đối với cô dường như vốn dĩ đã là như thế, kéo cô vào nơi đăng ký.

Mẫn Nhu cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm lấy cô, cô đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa, khi Lục Thiếu Phàm ở gần cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Lục Thiếu Phàm mua chuyến bay 30 phút sau, nên không mất thời gian nhiều ở ngoài sân bay thì đã lên máy bay

"The plane is taking off, please tie your safety belt" (Máy bay đang cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn)

Mẫn Nhu ngồi trên máy bay nhưng tâm trạng lại hoảng hốt, trong đầu đều cố đoán hành vi cổ quái của Lục Thiếu Phàm, ngay cả lời thông báo của nhân viên cô cũng mắt điếc tai ngơ. Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, Mẫn Nhu run lên, ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đâu vào đấy giúp cô.

Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ.

"Miss, fasten your seat belt, please" (Thưa cô, xin cô thắt dây an toàn lại"

Mẫn Nhu thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn thay Lục Thiếu Phàm, nhưng anh lại rất tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục thắt dây dùm cô, còn cô lúng túng không biết để tay ở đâu.

"Cạch"

Khóa lại, đuôi lông mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng thất rất rõ.

"Okie"

Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt rồi lại như đau khổ, không hề để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Mẫn Nhu khiến cô xấu hổ né tránh, một từ đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cô.

Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thế giới của cô, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cô.

Mặt Mẫn Nhu không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, vươn chiếc lưỡi thơm quét nhẹ quanh đôi môi khô khốc, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân.

"Ha ha..."

Bên tai là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại, như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận anh đã ngồi lui về chỗ mình.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên môi anh vẫn là nụ cười sung sướng.

Từ LA đến Dublin mất nhiều nhất sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đó, Mẫn Nhu hoài nghi có phải Lục Thiếu Phàm đã sớm bày mưu tất cả?

Tới đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25- 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Thiếu Phàm thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp, mặc bộ đồ tây màu đen, đầu cạo sạch.

Ở cửa ra vào vừa thấy Lục Thiếu Phàm, liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu lo lắng thấy Lục Thiếu Phàm một mình như vậy có bị ăn hiếp không.

"Lục lão đại, anh tới rồi!"

Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm Lục Thiếu Phàm, mạnh mẽ vỗ vào lưng Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu đứng một bên nhìn nhíu mày lo lắng nhìn cả hai. Lục Thiếu Phàm vẫn trầm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta, đáp lễ.

Hai người sau khi chào nhau, người đàn ông liền dời sự chú ý sang Mẫn Nhu đứng bên cạnh Lục Thiếu Phàm trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm tìm kiếm đáp án.

Lục Thiếu Phàm kéo tay Mẫn Nhu, giữ chặt cô trong lòng bàn tay nhìn Mẫn Nhu đang bối rối cười yếu ớt không nói gì, vẻ ôn nhu trong mắt rất rõ.

Người đàn ông liền bừng tĩnh vỗ trán la lầm lên: "Coi em này, ngay cả chị dâu cũng không nhận ra, thật đáng đánh mà!"

Mẫn Nhu ngượng đỏ mặt, xấu hổ giật nhẹ khóe môi, cách xưng hô 'chị dâu" cô đành cam chịu.

Cô cũng thấy, anh ta và Lục Thiếu Phàm có mối quan hệ không thường, nếu Lục Thiếu Phàm cũng nguyện ý dẫn cô đến ra mắt bạn bè thân của anh, cô cũng nên giữ chút mặt mũi cho Lục Thiếu Phàm, tránh để anh khó chịu.

"Em cùng Lục lão đại đây học cùng nhau, em tên An Viễn Nam, xin chào chị dâu"

Mẫn Nhu lịch sự cười lại, ôn nhu nói: "Xin chào, tôi gọi là Mẫn Nhu"

"Đi thôi, thời gian không còn sớm, An Viễn Nam, mau dẫn bọn anh tới chỗ nghỉ ngơi"

Lục Thiếu Phàm đối với An Viễn Nam nói chuyện cũng thoải mái hơn, rất tự nhiên, khoác qua vai Mẫn Nhu, thân mật ôm cô rời khỏi sân bay.

Mẫn Nhu có vẻ không thích ứng đối với hành động thân mật của Lục Thiếu Phàm trước mặt người khác, tính giãy giụa nhưng trước vẻ ung dung của anh đành gạt bỏ ý định, thật ra thì, lồng ngực Lục Thiếu Phàm cũng rất thoải mái.

Lơ đãng nhìn lại bắt gặp ánh mắt cười ái muội của AN Viễn Nam, mới xấu hổ đẩy Lục Thiếu Phàm ra, người đó lại vô tội hỏi cô: "Sao vậy, có chuyện gì cần hoãn lại sao?"-Sức lực ngang hông càng mạnh hơn.

Mẫn Nhu giật giật khóe mắt, chịu đựng cơn xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, đi thôi"

"Được"- Nhẹ nhàng nói xong, Lục Thiếu Phàm quay về phía An Viễn Nam đang theo sát sau nói: "Còn không đi lái xe"

"Dạ hiểu, lão đại"

Mẫn Nhu hơi giận chỉ đi thẳng về trước, không chú ý tới hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt quỷ dị trao đổi với nhau.

Lục Thiếu Phàm nhìn An Viễn Nam nhíu mày, người đó gật đầu, tỏ vẻ đã sắp xếp xong mọi chuyện, rồi cười dài lái xe đi.

Xe hơi chạy trên đường, gió thổi qua cửa kính xe đùa nghịch với mái tóc xoăn, khiến nó hất lên tạo ra độ cong rất đẹp. Mẫn Nhu đón gió, đôi mắt nheo lại, xuyên qua cửa kính xe nhìn bên ngoài thưởng thức quang cảnh sáng sớm của Dublin không còn nhiều đèn điện.

Dublin là thủ đô của Ireland, múi giờ của Ireland và LA cách nhau 7 tiếng, khi họ tới Dublun thì bên đây chỉ mới rạng sáng lúc năm giờ, tương đương ở LA thì đã sáu giờ chiều.

Mẫn Nhu không hiểu biết nhiều lắm về Ireland, chỉ biết quốc gia thuộc một phần của Vương quốc Anh, người da trắng cũng nói tiếng anh, nhưng những điều khác thì cô không rõ.

Ở nơi ngã tư đường, sáng sớm đã có vài người đi tản bộ, ánh sáng màu xanh từ ánh đèn Neon vẫn sáng, tuy im lặng nhưng cũng rất náo nhiệt.

Qua kính chiếu hậu Mẫn Nhu nhìn thấy An Viễn Nam, da anh ta màu đồng khỏe mạnh, so với làn da trắng của Lục Thiếu Phàm thì quả nhiên khác biệt, không khỏi có chút tò mò.

Cùng học ở quân khu, vì sao lại khác nhau như thế? Không chỉ vóc người, màu da, ngay cả tính tình cũng chênh lệch rất lớn, một người thì hoạt náo không câu nệ, một người thì trầm tĩnh ưu nhã, dáng vẻ thư sinh?

Lục Thiếu Phàm sớm đã nhận ra vẻ nghi hoặc trên mặt Mẫn Nhu, khóe miệng nở nụ cười, chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.

"Hai người thật sự học cùng với nhau sao?"

An Viễn Nam tính tình thân thiện, nghe Mẫn Nhu hỏi, cười cười ngắm nhìn đôi tình nhân đằng sau nói: "Chị dâu, chị đừng có không tin, Lục lão đại của bọn em năm đó ở trong quân khu thân thủ luôn đứng nhất nhì"

Lục Thiếu Phàm là cao thủ đánh nhau?

Mẫn Nhu chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mím môi cười nhạt không thừa nhận cũng không phủ nhận.

An Viễn Nam nói tiếp: "Lục lão đại, Trầm lão nhị, em và Lục tiểu Tứ, năm đó là tứ thiếu trong trường quân đội, giống như một trận đấu chỉ cần lão đại và lão nhị không tham gia, thì em và Tiểu Tứ sẽ nắm chắc vị trí một hai.

Mẫn Nhu nghe người ta kể lịch sử đầy vinh quang của Lục Thiếu Phàm "Trẻ tuổi" cũng hăng hái hơn nhiều, trèo người qua bên cạnh chỗ tài xế hỏi: "Tôi đã thấy Thẩm Tấn Hàm, vậy Lục tiểu Tứ là ai a?"

"Lục Tiểu Tứ a, cậu ta..."

An Viễn Nam chưa kịp nói ra thân phận của Lục Tiểu tứ, bên trong xe liền cất lên giọng nói lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm: "An Viễn Nam, lo lái xe đi"

Giọng nói lạnh lùng khiến Mẫn Nhu khó hiểu nhìn anh, trên mặt Lục Thiếu Phàm cũng mất đi nụ cười, khóe môi có chút mím lại, xuất hiện vẻ lo lắng trên mặt Lục Thiếu Phàm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ gì.

An Viễn Nam sau khi bị Lục Thiếu Phàm răn dạy, cũng không dám lắm điều, nhún vai đành có lỗi với Mẫn Nhu, ngoan ngoãn im miệng lái xe đi.

Dọc đường đi, ba người đều im lặng, áp lực đè lên bầu không khí mãi khi xuống xe vẫn không biến mất.

"A, đây là chìa khóa phòng, nếu không có chuyện gì, em chuẩn bị đi làm đây"

Vì chuyện lúc nãy, thái độ của An Viễn Nam cũng trở nên cẩn trọng, thở cũng không dám thở mạnh, thấy Lục Thiếu Phàm gật đầu thì liền như làn khói bỏ đi không thấy tăm hơi đâu cả.

Có thể thấy, An Viễn Nam rất nghe lời Lục Thiếu Phàm, anh nói một anh ta tuyệt đối không dám nói hai.

Mẫn Nhu cũng nhận ra tâm trạng của Lục Thiếu Phàm không tốt, môi vẫn mím lại, giống như mọi lần anh giận. Lục Thiếu Phàm im lặng mở cửa phòng ngủ, bước vào, Mẫn Nhu theo sát sau, muốn ngủ một giấc cho ngon.

Nhưng vừa vào trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn trên đó phủ lớp chăn mỏng, như thế này thì hơi khó. Không biết nếu gọi An Viễn Nam sắp xếp thêm phòng có kịp không?

"Cái kia... Lục Thiếu Phàm, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm An Viễn Nam một chút"

Lục Thiếu Phàm nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới mở miệng nói: "Tiểu Tam đi làm rồi"

"Đi làm?"- Mẫn Nhu cười khan, chà xát hai tay vào áo."Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác không?"

Lục Thiếu Phàm suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Mẫn Nhu liền dội nguyên chậu nước lạnh xuống: "Còn hai phòng, một là phòng ngủ của Tiểu Tam, còn một phòng, hình như để chất đống đồ bừa bộn"

Phòng ngủ chính, đống đồ bừa bộn, hai chọn một?

Chẳng thà không chọn.

Lục Thiếu Phàm dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình cô đứng đó suy nghĩ trong đau khổ. Mẫn Nhu thở dài nhìn nhục, quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cô ngủ dưới đất?

Chợt nhớ đến quan hệ lúc này giữa cô và Lục Thiếu Phàm, miễn cưỡng cũng coi như là vợ chồng, vậy ngủ trên một chiếc giường lớn... Trước suy nghĩ to gan của mình cô chỉ biết mở to mắt, chưa kịp tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, Lục Thiếu Phàm đi ra.

Chỉ là rửa mặt nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Thiếu Phàm không ít, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trầm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.

"Lục Thiếu Phàm, chúng ta.... Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao?"

Cô thử dò xét, cẩn thẩn quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cô cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng đỏ lúng túng.

Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, cô cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại "Ừ" một tiếng, đem khăn lông đặt lên lưng ghế, đi đến bên cạnh giường.

Mẫn Nhu sắc mặt cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với Lục Thiếu Phàm.

"Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi"

Lục Thiếu Phàm bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên: "Em còn không đi tắm?"

Mẫn Nhu bị Lục Thiếu Phàm thúc giục, tất cả ngượng ngùng khẩn trưởng đều bay lên tới đầu, trái tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa, chật vật chạy vào phòng tắm.

Mẫn Nhu ngồi trên nắp bồn cầu, thất bại cúi đầu, đối với chuyện kế tiếp có thể xảy ra trên giường hơi khó tiếp nhận. Cô từ nhỏ đến lớn, chưa từng ngủ cùng đàn ông trên một giường, lúc quay phim dù nằm với nhau cũng giữ khoảng cách, chưa từng, ngay cả ban đêm cũng chưa từng xảy ra chuyện này.

Khóe mắt nhìn đến túi giấy treo bên tường, hình như là quần áo để thay, cô dùng tay sờ nó, quả nhiên là áo ngủ của nữ. Nhớ lại bộ quần áo ngủ trên người Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu liền hiểu rõ.

Tên An Viễn Nam nay làm việc thật cẩn thận.

Nước ấm từ vòi sen phun lên người, lên mặt rồi từ từ chảy xuống, Mẫn Nhu một bên thì tắm, một bên lại đầy nỗi lòng.

Tương lai của cô và Lục Thiếu Phàm là hạnh phúc hay bi thảm, không ai biết được. Những lời hứa hẹn trước đó của Lục Thiếu Phàm, cam đoan thêm lần nữa khiến nỗi bất an trong cô lắng xuống, thậm chí muốn sống cùng anh, xây dựng một gia đình tốt đẹp.

Đêm hôm đó ở Hollywood, hai người ở chung phòng, Lục Thiếu Phàm không hề vượt qua giới hạn, có thể so với Liễu Hạ Huệ, nhân phẩm như thế không thể nghi ngờ.

Lần này hai người chung giường chung chăn, anh chắc cũng không làm ra chuyện cầm thú, một người đàn ông phong độ như thế nếu làm ra chuyện bại hoại thì chắc trên đời này cũng không còn chính nhân quân tử.

"Sao anh vẫn chưa ngủ?"

Mẫn Nhu tắm xong mặc đồ bước ra, nhìn thấy Lục Thiếu Phàm hai chân để trên giường, tay cầm điều khiển tivi, nghe câu hỏi, ánh mắt liền chuyển từ tivi sang người cô.

Sắc mặt Lục Thiếu Phàm tốt lên không ít, thấy được vẻ đẹp mộc mạc của cô, liền lộ ra nụ cười ấm áp: "Lại đây"

Mẫn Nhu nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.

"Ngồi xuống"

Lục Thiếu Phàm ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc ướt Mẫn Nhu len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hề giả vờ, ánh mắt thản nhiên, hành động không hề khiến cô bất an.

Tiếng máy sấy tóc vang lên, cô khó hiểu xoay người lại, chỉ thấy Lục Thiếu Phàm tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh sường cúi đầu nhìn cô.

"Đừng động đậy, anh giúp em sấy tóc"

Ánh mắt thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến cho cô cảm thấy như bị mê hoặc, cứ như vậy nhìn cô khiến cô bối rối, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh

Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi cổ, mang theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái tóc xoăn đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.

Gió nóng thổi phất qua hai gò má cô, sự ấm áp đó khiến môi cô không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.

Tắt máy sấy, Lục Thiếu Phàm rút dây cắm, xoay người thấy đôi mắt xinh đẹp của Mẫn Nhu vẫn không ngừng dõi theo anh.

"Lục Thiếu Phàm, có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho bạn gái?"

Cô chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn cợt, nhưng anh lại thấy được trong mắt cô che giấu vẻ mất tự nhiên.

Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu, ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giữa buổi sáng an tĩnh giọng nói anh thật êm ái: "Em là người đầu tiên"

Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Mẫn Nhu bò lên giường, nằm đắp chăn xong mắt thấy Lục Thiếu Phàm vẫn đứng bên cửa sổ.

"Lục Thiếu Phàm, ngủ đi"

Lời ra khỏi miệng, Mẫn Nhu mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào, hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn Lục Thiếu Phàm.

Lục Thiếu Phàm nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phần.

"Được"

Anh nói xong liền leo lên giường, vén chăn lên, Mẫn Nhu vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng ngay lập tức một luồng điện ấm áp lại chạm tới gần.

Lục Thiếu Phàm đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Mẫn Nhu nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Thiếu Phàm nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Mẫn Nhu nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Cả ngày mệt nhọc Mẫn Nhu vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thở đầu đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.

Thoáng nghiêng người, Lục Thiếu Phàm nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ của Mẫn Nhu, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ lên gò má ửng hồng của cô

Vuốt ve đầy yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.

"Cũng là người cuối cùng"

Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.

Mẫn Nhu ngủ rất ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị. Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ấm áp.

Cô sao lại quên mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cô!!

Mẫn Nhu vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, ngẩn ra mặt từ từ nóng lên. Cũng không biết Lục Thiếu Phàm đã nhìn cô như vậy bao lâu...

Một bàn tay trắng nõn đưa tới, cẩn thận vén mấy sợi tóc mai rơi xuống: "Sớm"

Mẫn Nhu tự mình sửa lại máy tóc quăn, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một cái liền hoảng hốt ngồi dậy, cười to: "Sớm a"

So với cô, Lục Thiếu Phàm lúc nào cũng lạnh nhạt, vén chăn xuống giường vào phòng tắm.

Mẫn Nhu cũng không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa, đem chăn gấp xong đặt lên đầu giường, Mẫn Nhu ngẩng đầu thấy Lục Thiếu Phàm mặc bộ đồ tây màu trắng đi ra.

"Em cũng đi thay quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài"

Anh như vị chúa tể nắm trong tay mọi gì, chuyện gì cũng sắp xếp rất ổn thỏa, còn cô chỉ cần theo chỉ thị của anh, sẽ vạn vô nhất thất.

Lúc đi qua Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vô tình phát hiện ra chút màu xanh nhàn nhạt dưới mắt anh, hiếu kì hỏi: "Anh vừa rồi ngủ không ngon sao?"

Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói: "Rất ngon, nhưng có người cứ lại gần ôm anh cọ tới"

Vẻ mặt Mẫn Nhu liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt chuyển động giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói: "Coi như em chưa có hỏi"

Nói xong, đẩy cửa phòng tắm trốn vào."Phanh"!. Bên trong phòng tắm vang lên tiếng vật nặng đụng phải đất.

Lục Thiếu Phàm tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đồ tây, mái tóc đen rũ xuống, hàng lông mi dài vuốt nhọn, xem như không có việc gì đi về phía tủ quần áo.

Tủ quần áo được thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ, vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.

Gõ cửa phòng tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đưa bộ lễ phục: "Thay nó"

"Nha"

Mẫn Nhu đang lo không có đồ để thay lại đúng lúc Lục Thiếu Phàm đưa tới, cô dĩ nhiên không cự tuyệt.

Đợi đến khi Mẫn Nhu thay xong ngại ngùng bước ra, Lục Thiếu Phàm ngồi trên giường nghe tiếng động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.

"Rất đẹp"

Nhớ lại lần trước hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thế với cô, chẳng qua lần này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.

Anh đứng dậy, bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần cô, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.

Mái tóc gợn sóng đen như mực xõa xuống vai, ngũ quan tươi sáng trang điểm tự nhiên nhìn qua càng quyến rũ và tinh xảo, lúc ở phòng tắm cô nhìn thấy đồ trang điểm ở trên bồn rửa mặt nên liền sử dụng nó (ta chém -chip), Lục Thiếu Phàm vui vẻ kéo khóe môi lên.

Con gái đều thích ai đó khen mình, nhất là người đàn ông xuất chúng thế này, Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lục Thiếu Phàm cũng trở nên kiêu ngạo, cười đắc ý.

Cô đã từng nghe rất nhiều người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đều mê mẩn sắc đẹp của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cô, nhưng chỉ có Lục Thiếu Phàm anh đơn thuần khen ngợi cô, khiến cho tâm trạng Mẫn Nhu trở nên sáng bừng.

Lục Thiếu Phàm không biết từ đâu lấy ra đôi giày cao gót mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến cô thụ sủng nhược kinh, cười quyến rũ, mang giày vào chân.

Dáng người thướt tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Mẫn Nhu xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm: "Những thứ này, do An Viễn Nam chuẩn bị sao?"

Lục Thiếu Phàm không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rãnh rỗi đi về phía cô, Mẫn Nhu phối hợp xoay người đi tới cửa liền bị anh gọi lại: "Chờ đã"

Hành động khó hiểu của anh khiến Mẫn Nhu kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời đứng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô.

Ngón tay thon dài đặt vào túi, Lục Thiếu Phàm lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu bạch kim hình con bướm.

Lục Thiếu Phàm dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó vào tóc cô, Mẫn Nhu sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu ớt đầy hạnh phúc.

"Lục Thiếu Phàm, anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?"

Vẻ mặt ngạc nhiên của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa bước ra ngoài.

Mẫn Nhu nhìn chằm chằm theo Lục Thiếu Phàm, trong lòng dâng lên niềm cảm kích. Là Lục Thiếu Phàm đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập trong tình thương đến mức không biết ai là ai (cái này ta ko hiểu lắm a -chip).

Nắng chiếu lên vai anh, bộ đồ tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc, vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.

Rõ ràng quen biết chưa lâu giữa họ đã có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đất nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.

Mẫn Nhu chậm rãi kéo khóe môi hồng nhuận, nhìn đôi tay nắm chặt, ánh mắt trở nên lưu luyến nhu hòa.

Lấy anh, có lẽ sẽ hạnh phúc.

"Mẫn Nhu, nếu hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh"

Mẫn Nhu ngồi trong xe, nghe Lục Thiếu Phàm nói như thế cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy Lục Thiếu Phàm nghiêm túc lái xe.

An Viễn Nam đi làm để lại xe cho hai người, có lẽ đã tính đến chuyện họ đi ra ngoài. Mẫn Nhu cũng không rõ Lục Thiếu Phàm tính làm gì tiếp, dù hiếu kì, nhưng hai người đã ở chung, cô cũng an tâm rằng Lục Thiếu Phàm không đến nỗi đem bán cô kiếm tiền đi?

"Đến lúc này, em vẫn chưa phát hiện bất cứ hành động nào của anh khiến em không vui"

Mẫn Nhu thành thật đáp, giọng nói nhẹ nhàng yên tâm, đối với Lục Thiếu Phàm không còn thiếu tin tưởng như ban đầu.

Một bàn tay bao phủ lên mu bàn tay cô, Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, anh không nhìn cô, chỉ bình tĩnh lái xe.

"Anh hi vọng em sẽ hài lòng với anh cả đời này"

Cả đời này? Một thời hạn xa vời, Kỷ Mạch Hằng không làm được, Lục Thiếu Phàm có thể, khi anh lái xe, nói ra ba chữ này Mẫn Nhu cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào, giống như thông qua ba chữ này Lục Thiếu Phàm cho cô hứa hẹn cả đời: "Cả đời, một người, và đó là cô'

"Nếu anh đồng ý..."

Cô vẫn chưa nói hết, giọng nói êm ái quanh quẩn trong xe, nhưng rất nhanh liền biến mất nhưng anh hiểu.

Bàn tay đặt trên mu bàn tay siết chặt, tưởng như không muốn buông ra, Mẫn Nhu cười một tiếng, ánh mắt sáng như sao, đan chặt đôi tay của cô và anh lại.

Tới một ngày nào đó, Lục Thiếu Phàm nói không muốn ở cùng cô, cô cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Bởi vì ít nhất bây giờ người đàn ông này cho cô hạnh phúc, dù không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng cô cảm thấy rất hài lòng.

Dưới ánh mặt trời, Mẫn Nhu nheo mắt nhìn tòa kiến trúc "Chinese Embassy at Eire Ireland, đại sứ quán Trung quốc ở Ireland, Lục Thiếu Phàm tới đây làm gì?

Khi thấy An Viễn Nam từ trong chạy ra, Mẫn Nhu liền bừng tỉnh, thì ra An Viễn Nam làm ở trụ sở ngoại giao Trung quốc và Ireland.

An Viễn Nam ở trên lầu nhìn thấy xe mình liền chạy xuống nghênh đón Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu.

"Lục lão đại, chị dâu, hai người tới rồi! Vào trong đi"

An Viễn Nam dẫn họ tới phòng tiếp tân, nhiệt tình pha trà: "Em còn nghĩ hai người tối nay mới tới không ngờ lại tới sớm như vậy?"

Sớm sao? Mẫn Nhu nhìn ánh nắng bên ngoài, nhếch miệng giữ vẻ trầm mặc.

Lục Thiếu Phàm đón lấy ly cà phê từ tay An Viễn Nam đưa cho Mẫn Nhu, rồi cầm lấy tách của mình ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nhu

"Tiểu tam, chuyện làm xong rồi sao?"

"Chuyện lão đại giao phó, em đâu dám chậm trễ, đã xong rồi, chỉ còn thiếu... khụ khụ..."- An Viễn Nam nói được một nửa, đột nhiên ho khan, giống như không muốn để Mẫn Nhu biết chuyện.

"Nếu như hai người có chuyện cần nói, em sẽ ra ngoài, hai người nói xong em sẽ vào"

Mẫn Nhu vừa nói vừa tính ra ngoài lại bị Lục Thiếu Phàm kéo lại, ngồi trở lại bên ghế. Anh đặt tách cà phê xuống bàn, cười nói với Mẫn Nhu: "Em đừng bị dáng vẻ của cậu ta lừa gạt, bọn anh không có chuyện gì gấp cả, chỉ nhờ cậu ta giúp anh ít việc, phải rồi hộ chiếu và thẻ chứng minh của em cho anh mượn"

Mẫn Nhu dù hiếu kỳ cũng theo lời lấy nó từ trong túi da ra, đưa cho Lục Thiếu Phàm.

"Em ngồi nghỉ đi, anh ra ngoài một lát rồi quay về"

Lục Thiếu Phàm sờ tóc cô, đứng dậy, theo An Viễn Nam đi ra ngoài, để mặc Mẫn Nhu ở đó không biết gì cả.

Lục Thiếu Phàm đi một lát liền về, hơn nữa trong tay còn mang thêm một túi văn kiện.

"Chuyện làm xong rồi, chúng ta đi"

Mẫn Nhu nghi ngờ đứng dậy, không hỏi nhiều, nếu là chuyện riêng của Lục Thiếu Phàm, cô hỏi quá nhiều đâm ra thất lễ. Mẫn Nhu đối với Ireland không quen thuộc, Lục Thiếu Phàm xem ra cũng thế, nếu không anh cũng chẳng dùng người hướng dẫn. Thì ra lợi hại như Lục Thiếu Phàm, cũng có lúc gặp phiền toái.

Lục Thiếu Phàm thấy dáng vẻ hài lòng sung sướng của Mẫn Nhu, hơi nhíu mày, hiếu kì nói: "Chuyện gì vui vậy?

Mẫn Nhu bĩu môi, ngồi thẳng người: "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui"

Lục Thiếu Phàm nhìn thẳng về trước, chân thành nói: "Mẫn Nhu, dù ở phía trước chờ đợi chúng ta là gì, anh hi vọng, em không dễ dàng xoay người rời đi"

Mẫn Nhu không hiểu ý của Lục Thiếu Phàm, cho đến khi họ tới nơi đăng kí kết hôn ở Ireland, tâm tình vui vẻ của cô lập tức trở nên nặng nề.

Khi Lục Thiếu Phàm lấy từ trong túi ra là giấy chứng minh kết hôn ở đại sứ quán Trung Quốc, tâm trạng không chỉ nặng nề, mà còn buồn bực vì bị lừa.

Lúc đi tới đại sảnh đăng kí, Mẫn Nhu liền khủng hoảng, khủng hoảng vì bất thình lình đăng kí kết hôn. Cô quyết định lấy Lục Thiếu Phàm, nhưng mà nhìn Lục Thiếu Phàm đem đống văn kiện giao cho nhân viên đăng kí, cô liền muốn rút lại, sợ hãi

"Lục Thiếu Phàm, chúng ta..." Như vậy có gấp gáp quá không?"

"Mẫn Nhu, anh biết như vậy là quá nhanh, nhưng anh hi vọng em hiểu, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì lo cho tâm trạng của em"

Lục Thiếu Phàm xoay người, trong tay cầm tài liệu cần điền và cây bút, hai tay vịn chặt vai Mẫn Nhu, đôi mắt thâm tình mong ngóng: "Nếu em vẫn chưa tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh thật lòng, Mẫn Nhu đừng sợ, được chứ? Dù quá khứ xảy ra chuyện gì, về sau này anh sẽ không để nó lặp lại"

Anh biết rồi sao? Biết trong quá khứ của cô chỉ có thứ tình yêu sỉ nhục, biết cô hèn mọn đi cầu người ta.

Nhưng anh không có hiềm khích, biết nhiều như thế vẫn tình nguyện xây dựng một gia đình với cô, Lục Thiếu Phàm quá mức hoàn mỹ. Ở trước mặt anh, cô cảm thấy tự ti, không biết phải làm sao mới xứng với anh.

"Lục Thiếu Phàm, em từng yêu một người, yêu đến mức mất đi bản thân, yêu đến mức có thể vì anh ta làm mọi thứ, nhưng kết quả anh ta lại vứt bỏ em, dù là thế anh cũng muốn lấy em sao?"

Cô bình thản nói, phảng phất như kể lại chuyện quá khứ của một người khác, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nỗi đau cùng tự chế giễu bản thân, gương mặt cố ý thả lỏng, che giấu nỗi đau nhưng mọi thứ đều đập vào mắt anh, tầng tầng rung lên.

Anh chăm chú nhìn cô, môi mím chặt, đột nhiên mở miệng, mỗi một từ đều nghiêm túc.

"Mẫn Nhu, lỗi của anh ta là bỏ rơi em, sớm muộn có một ngày, anh sẽ khiến em tin tưởng, lấy Lục Thiếu Phàm là đáng giá"

Trong không khí tràn ngập sự an bình, Mẫn Nhu ngắm nhìn Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt nở nụ cười tươi, má lúm đồng tiên, cô bước tới đưa tay chủ động ôm lấy anh, giọng nói cảm động nhỏ nhẹ: "Cám ơn anh, Lục Thiếu Phàm"

Để cho em trong lúc bất lực nhất đã gặp được anh...

"Phải chọn thật sao?"

Bàn tay để lên màn hình lớn, Mẫn Nhu nhìn chằm chằm phía trên màn hình đề thời hạn, không chắc chắn quay sang hỏi Lục Thiếu Phàm.

"Sao vậy? Không dám chọn à?"

Lục Thiếu Phàm hài hước nheo nheo mắt, đôi mắt tối trong suốt nhìn Mẫn Nhu rối rắm, khóe miệng lúc nào cũng giữ nụ cười, giống như đang giễu cợt sự nhút nhát và lá gan bé nhỏ của cô.

Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, vẻ mặt kì lạ, đầu ngẩng cao đầy kiêu ngạo, dù trong lòng lo lắng không dứt khoát, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ không chịu thua: "Có gì mà không dám!! Chẳng chỉ là chọn một thời hạn sao!"

Chế độ hôn nhân ở Ireland rất lạ, nam nữ kết hôn có thể quyết định thời hạn hôn nhân, từ một năm đến trăm năm hoặc vô thời gian. Nhưng một khi đã quyết định thì không dễ dàng ly hôn, cho nên Ireland cũng là quốc gia có tỉ lệ ly hôn thấp nhất thế giới.

Lục Thiếu Phàm nhìn Mẫn Nhu nghiêm túc cau mày, tay chỉ vào màn hình vẫn do dự, nhẹ nhàng thở dài, đưa tay mình lên để trước màn hình cùng với cô.

"Nếu như tin anh thì để cho anh chọn"

Anh mang lại sự an tâm cho cô, khiến cô không còn sợ hãi khi cô đơn không người giúp, Lục Thiếu Phàm là người đàn ông mà cô lựa chọn tin tưởng. Mẫn Nhu hít thật sâu, không đẩy tay anh ra. Cô khẽ gật đầu, trong lòng run rẩy hàng lông mi xinh đẹp cũng vỗ nhẹ như cánh bướm, đôi mắt nhìn theo tay anh đưa về phía màn hình, từ từ nhấn xuống.

"Em không nhìn xem nó là bao nhiêu năm sao?"

Bên tai truyền đến giọng cười khẽ của anh, âm thanh réo rắt và hấp dẫn khiến hai gò má cô ửng hồng tự nhiên, đôi mắt mở ra, ánh mắt mông linh nhìn gương mặt tươi cười biểu lộ sự đắc ý cùng trêu cợt của Lục Thiếu Phàm.

Tò mò nhìn về phía màn hình, dáng người cao gầy liền ngây ra, hoảng sợ, không dám tin những gì mình thấy,

"Một trăm năm..."

Lẩm nhẩm tự nói, Mẫn Nhu ngơ ngẩn nhìn dòng chữ tiếng anh, không dám lớn tiếng, chỉ sợ đây chỉ là cảnh đẹp trong mộng do Lục Thiếu Phàm vì cô mà tạo ra nó

"Nếu như em sợ chưa đủ, chúng ta có thể kêu nhân viên tới cộng thêm"

Mẫn Nhu ngẩng đầu, thấy môi Lục Thiếu Phàm cong lên, trong đôi mắt nhu hòa kia ẩn chứa sự cẩn trọng, cảm giác nặng nề trong lòng cũng giảm bớt, cô khẽ cắn môi, đôi mắt sáng rực hiện lên vẻ giảo hoạt "Anh cảm thấy chúng ta còn sống nổi một trăm năm sao?"

Độ cong trên môi Lục Thiếu Phàm càng tăng, buông bỏ gánh nặng trong lòng nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt vui vẻ nắm tay cô đi về phía quầy kí tên.

"Are you sure?"

Trước câu hỏi của nhân viên, Lục Thiếu Phàm chỉ cười nhạt, từng ngón tay của anh chen vào khe hở giữa tay cô, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, nghiêm túc nói: "Yes"

"Me too"

Lục Thiếu Phàm cho cô rất nhiều, nhưng việc duy nhất cô có thể làm là cùng anh bảo vệ cuộc hôn nhân này. Mẫn Nhu nhìn nhân viên đang kinh ngạc lộ ra nụ cười hạnh phúc, như con chim nhỏ nép vào người, tựa vào cánh tay Lục Thiếu Phàm, chứng minh cho đáp án của cô.

Lúc đi tới chỗ ghi danh, Mẫn Nhu mới nhẹ nhàng thở phào, bàn tay nhỏ bé vẫn bị Lục Thiếu Phàm giữ chặt.

Bên tay kia của Lục Thiếu Phàm là giấy kết hôn, dưới ánh mặt trời, Mẫn Nhu cảm thấy thật chói mắt liền nheo lại nhìn hai gò má tuấn tú của Lục Thiếu Phàm hỏi:

"Lục Thiếu Phàm, anh làm như thế nào vậy? Chúng ta đâu phải là dân định cư lâu dài ở đây"

Lục Thiếu Phàm nhìn tờ giấy kết hôn có ảnh hai người chụp chung, đôi mắt thâm thúy quan sát sự tò mò của Mẫn Nhu, lông mày nhướng lên: "Có đôi khi, bạn bè không phải chỉ để trên đầu lưỡi"

"Lục Thiếu Phàm anh lạm dụng công quyền cho việc tư!"

Mẫn Nhu ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Phàm, trong mắt anh là sự âu yếm, anh cười to đắc ý, dùng giấy kết hôn vỗ nhẹ vào đầu Mẫn Nhu.

"Nói nhỏ một chút, em không muốn ngày đầu tiên kết hôn liền trở thành quả phụ, còn chồng em đi ngồi tù chứ?"

"Tờ kết hôn nay ba tháng sau mới có hiệu lực, hiện giờ em vẫn còn đổi ý kịp!"

Cô tinh quái cười, chớp mắt một cái, lại nhận ra anh rất nghiêm túc, nghe cô nói đùa vẻ mặt liền nghiêm lại thêm nữa.

"Muốn đổi ý thật sao?"

Mẫn Nhu không ngờ anh sẽ làm thật, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là đùa thôi, anh đừng..."

Đột nhiên Mẫn Nhu cảm thấy có gì đó hơi lạ, hình như Lục Thiếu Phàm như con hồ ly vừa chiếm được tiện nghi, tươi cười đầy mặt, nắm tay cô đi về phía xe.

"Lục Thiếu Phàm, tại sao vừa rồi anh lại chọn một trăm năm?"

Nghĩ tới một trăm năm ước định, Mẫn Nhu nói không cảm động là giả. Khi một người đàn ông chấp nhận ký cam kết trăm năm, cô gái đó có thể tỏ vẻ tự nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng rạo rực, cảm giác ngọt ngào. Mẫn Nhu muốn hỏi cho đến cuối cùng.

Cửa xe mở ra, Mẫn Nhu thong thả ngồi xuống, bóng người cao ráo của Lục Thiếu Phàm thanh tao lịch sự dựa vào cửa xe, khóe miệng nâng lên một chút hàm tiếu, ngón tay đang kẹp lấy tiền xu dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.

"Bởi vì anh chỉ mang theo 1 bảng Anh"

(Theo chế độ kết hôn của Ireland, thời hạn kết hôn một trăm năm là rẻ nhất chỉ có 0. 5 bảng Anh, đắt nhất là thời hạn một năm tới 2000 bảng Anh)

Tất cả ngọt ngào cùng thẹn thùng đều trở nên cứng đơ trên mặt, Mẫn Nhu cúi đầu xuống, túi trong tay cùng với ngôn từ liền bay ra ngoài.

"Lục Thiếu Phàm, anh đi chết đi!"

Chiếc xe dừng lại ở một nơi khá yên tĩnh trong thành phố, xuyên qua cửa xe cô có thể nhìn thấy xung quanh: "Nơi này là đâu?"

Lục Thiếu Phàm không nhiều lời, cười thanh đạm một tiếng, xuống xe, phong độ mở cửa xe, mời cô bước xuống.

"Lục Thiếu Phàm, đừng thần thần bí bí nữa, mau nói cho em biết"

Mẫn Nhu dùng cách làm nũng, thân mật ôm lấy tay Lục Thiếu Phàm, muốn moi ít thông tin. Trong mắt Lục Thiếu Phàm lóe lên tia sáng, không nói câu nào, chỉ kéo cô đi về trước theo từng bước chân bình thản của anh.

Phía Tây là một giáo đường rất to và bắt mắt, Mẫn Nhu ngẩng cao đầu, dùng tay che đi ánh mặt trời chói chan, nhìn nhiên nhìn nhà thờ lớn nổi tiếng - nhà thờ thành Patrick

"Vào thôi"

Cửa giáo đường bị Lục Thiếu Phàm đẩy vào, phút chốc giáo đường rộng rãi liền bị ánh sáng bao trùm. Trong không khí yên tĩnh từng tiếng kèn thổi lên, còn dàn đồng âm hát bài đám cưới.

Bước đi qua hai hàng ghế, dưới chân trải một lớp thảm đỏ rực, bên cạnh lối đi nhỏ rải đầy hoa tươi, một tiểu đồng mặc váy màu trắng bước xuống. (ta nghĩ chỗ này là bé đi trước tung hoa a, không biết đúng không >_

Lòng bàn tay liền bị khô nóng, Mẫn Nhu sững sờ hai mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, anh chỉ cười nhẹ kéo cô bước lên thảm, từng bước một đi về phía cha xứ.

Trái tim Mẫn Nhu như bị một vật gì đó chạm vào, cả người cứng đơ để mặc anh kéo đi, suy nghĩ hỗn loạn ngơ ngẩn.

Lục Thiếu Phàm làm nhiều việc khiến cô cảm động và cảm kích, cũng khiến cô không biết nên làm sao. Nếu lúc trước Kỷ Mạch Hằng chỉ là bố thí, thì Lục Thiếu Phàm lại dốc lòng vì cô, ở bên anh cô hiểu được cái gì gọi là quý trọng, cảm nhận được mùi vị hạnh phúc.

Nếu như một mai anh muốn rời bỏ cô, cô có lưu luyến không?

Luồng âm nhạc êm dịu dần dần ngừng lại, trong giáo đường bao phủ sự trang trọng, hai người đứng trước giáo xứ tuyên bố kết hôn.

"Dearly beloved, we are togethered here today to join this man and this woman in holymatrionmony.."

Hai mắt Mẫn Nhu phiếm hồng, đôi mắt nhìn thẳng Lục Thiếu Phàm, cha xứ đang đọc những gì cô đều không nghe thấy, chỉ dùng đôi mắt yêu thương nhìn người đàn ông phi phàm trước mắt.

Sự ôn nhu của Lục Thiếu Phàm khiến trái tim lạnh như băng của cô tan chảy, cô không biết cứ tiếp tục như vậy, tới một lúc nào đó, trái tim cô liệu có bị sự ôn nhu như ngọc của anh chiếm cứ?

Khi anh trịnh trọng nói trước cha xứ "I do". Mẫn Nhu đã bật khóc, nước mắt giàn giụa, cô kéo khóe miệng, nở nụ cười hạnh phúc trên gương mặt tinh sảo.

Không phải vì tình yêu, những thứ Lục Thiếu Phàm cho đủ để cô bắt đầu cuộc sống mới cùng anh, cùng nhau sống, bỏ qua quá khứ, quên đi Kỷ Mạch Hằng, ở cùng anh, có một gia đình mới.

Dù phía trước là gì, Lục Thiếu Phàm cũng sẽ luôn đứng ở trước dẫn dắt cô, cũng không để cô lo lắng, sẽ lặng lẽ an ủi yêu thương cô, còn cô chỉ cần nói: "Me too"

Anh hạ mắt xuống, thập phần cẩn thận đeo chiếc nhẫn carat đã chuẩn bị sẵn lên, đồng thời, cô duỗi ngón tay trắng của mình, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn anh.

Lúc tay Mẫn Nhu chạm vào chiếc nhẫn, bàn tay nhỏ bé chạm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh, cầm chiếc nhẫn để vào ngón áp út của anh, trái tim rung động.

Ngón tay dài khớp xương rõ ràng ôn nhu vén mái tóc xoăn của cô ra sau tay, mùi hương bạc hà càng dày đặc, đôi môi chạm vào trán của cô tựa như một lời thề in dấu vào trái tim.

"Mẫn Nhu, chúng ta sẽ hạnh phúc"

Tay trong tay đi vào khu vườn kế cận giáo đường, Mẫn Nhu thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ của Ireland, tâm trạng cũng nhẹ nhõm mà vui vẻ.

Đôi giày cao gót màu đen chạm nhẹ vào đá cuội trên đường, làn váy thêu hoa theo từng bước chân của cô mà lay động, bên cạnh là người đàn ông mải mê cười nhìn cô, nhẹ nhàng sóng bước.

"Lục Thiếu Phàm, hôm nay là ngày kết hôn đầu tiên, chúng ta nên ăn mừng không?"

Mẫn Nhu đột nhiên dừng bước, xoay người nghiêng đầu hỏi ý kiến Lục Thiếu Phàm. Mái tóc đen gợn sóng rơi bên vai, ánh mắt trời sáng rực chiếu qua chiếc kẹp tóc màu bạc khiến nó trở nên lấp lánh, bộ lễ phục màu đỏ khiến cô tựa như tiểu thư Châu Âu xinh đẹp mà tao nhã.

Lục Thiếu Phàm nhìn nụ cười sáng rực, đưa tay vuốt ve đầu cô, sủng ái: "Tùy em quyết định"

Mẫn Nhu vừa lòng tựa người vào Lục Thiếu Phàm, cầm tay anh nói: "Chồng yêu anh thật tốt!! Hi hi..."

"Nịnh hót"

Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, ánh mắt thâm tình lưu luyến đến ngay cả anh cũng không biết, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ nhéo nhẹ chiếc mũi thanh tú, cô kêu oa oa lên một tiếng.

"Lục Thiếu Phàm, anh không được ăn hiếp người khác!!"

"Lúc nãy còn chồng yêu, giờ lại thành Lục Thiếu Phàm, nên phạt"

Đôi mắt anh ẩn chứa nụ cười, giọng nói như người trưởng bối đang dạy dỗ, trước vẻ mặt khiêu khích đắc ý của Mẫn Nhu, anh cúi người ôm lấy eo cô, xoay tròn.

"A..."- Cô kinh hoảng thét to, hai cánh tay trắng vòng chặt lấy anh, có chết cũng không buông.

"Làm em sợ muốn chết"

Mẫn Nhu không còn choáng váng hoa mắt nhưng lòng vẫn sợ hãi lẩm nhẩm theo, lúc tiếp xúc với đôi mắt ranh mãnh của Lục Thiếu Phàm thì giận đến mức nhéo vào tay anh.

"Anh ăn hiếp em"

Hờn dỗi xong, Mẫn Nhu mới phát hiện hình như bản thân đối với Lục Thiếu Phàm... có chút giống người con gái đang yêu, không khỏi hai má đỏ lên, la hét muốn xuống: "Lục Thiếu Phàm, để em xuống"

Lục Thiếu Phàm cười ôn hòa nhìn cô, như không để ý đến vẻ ngượng ngùng ôm lấy cô từng bước chân thong thả đi về phía xe.

"Lục Thiếu Phàm, hôm nay nghe theo em có được không?"

Anh ra vẻ trầm ngâm, hàng lông mày anh tuấn thu lại, trước sự thúc giục của cô anh cụp mắt như có điều gì đó cần suy ngẫm nhìn chằm chằm cô: "Muốn anh nghe em, vậy em có phải nên làm việc gì đó không?"

Lời nói này có chút ái muội, nhất là khi hơi thở ẩm ướt của anh phả vào gương mặt trắng nõn của cô. Mẫn Nhu run lên, sắc mặt đỏ như máu, bối rối nhìn sang bên không nhìn anh.

Bên tai vang lên âm thanh than nhẹ, cánh tay ôm lấy cô hơi dùng sức, không nhiều lời nữa mở cửa xe, để cô cẩn thận vào chỗ ngồi.

"Muốn đi đâu?"

Mẫn Nhu nhìn về phía trước vô số con đường sáng rộng mở, vô số chiếc xe chạy như bay bên cạnh, đôi mắt di chuyển nhìn sang Lục Thiếu Phàm: "Chúng ta đi tới nơi nào thật náo nhiệt"

Những con đường phồn hoa, Mẫn Nhu đối với quang cảnh hai bên đường của Ireland đã đủ, chủ động lôi kéo Lục Thiếu Phàm, xuyên qua dòng người đông đúc.

Mẫn Nhu nhìn tiệm trang phục trước mắt đang bán áo tình nhân, ánh mắt lóe lên, nghiêng đầu, cười mờ ám chớp mắt nhìn Lục Thiếu Phàm: "Lục Thiếu Phàm, chúng ta mua quần áo đi"

Phòng thử mở ra, Mẫn Nhu ngồi trên ghế salon dương dương đắc ý quay đầu lại nhìn, trên mặt là nụ cười vui vẻ của kẻ tiểu nhân.

Lục Thiếu Phàm đứng trước gương, nhìn bộ quần áo, có chút dở khóc dở cười, áo thun màu đen, ngực in chữ I màu đỏ cùng nửa trái tim, kết hợp với gương mặt tuấn tú thoát trần cùng khí chất cao quý ung dung có chút lạ lẫm.

Mẫn Nhu hứng thú đứng lên, nhảy tới trước gương, y phục của người vừa văn tạo thành chữ "I Love you"

"Mẫn Nhu, anh đã 30 tuổi rồi!"

Anh than thở nói, còn cô thì lại tán thưởng: "Người ta nói đàn ông ba mươi mốt cành hoa (cái này ta cũng không hiểu lắm, nàng nào biết chỉ ta với - Chip), Lục Thiếu Phàm, những lời này được viết ra vì anh đó"

"Hơn nữa..."- Mẫn Nhu quỷ dị khẽ cong môi, nhón chân lên, đôi tay trắng khoác qua vai anh, môi đỏ mọng dí sát vào vành tai của anh, nhẹ giọng nói: "Càng giận càng đẹp trai"

Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên quay đầu, bốn phần môi chỉ cách nhau mấy milimet, cô cảm thấy luồng hơi thở bạc hà của anh, vôi vàng di chuyển ánh mắt vừa vặn lại nhìn thấy nụ cười trộm của nhân viên, ngượng ngùng lui ra sau vài bước.

"Đi thôi"- Đỏ mặt ngại ngùng cô cầm lấy túi đựng lễ phục và tây trang rồi đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh giống như sợ có mãnh thú đuổi theo.

Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm càng sâu, yêu thương nhìn cô bỏ chạy, mãi đến khi cô mất hút sau cửa mới khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hướng về người bán hàng: "How much?"

Mẫn Nhu đứng ngay khúc quanh của cửa hàng, tay cầm túi, một người con gái phương Đông xinh đẹp thu hút không ít người Ireland.

Lục Thiếu Phàm sao vẫn chưa ra?

Lo lắng quay đầu lại nhìn vẫn chưa thấy rõ, trước mắt chợt tối sầm lại, một chiếc kính râm màu đen để lên sống mũi cô.

Mẫn Nhu dùng tay kéo kính xuống, xuyên qua khe hở giữa phần tóc mái và kính là Lục Thiếu Phàm đang đứng ngay trước mắt. Đôi môi đỏ cong lên, mỉm cười ngây thơ.

"Đi thôi, Lục đại thiếu gia"

Lục Thiếu Phàm cũng mang chiếc kính cùng màu, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu, cầm lấy chiếc túi trong tay cô cười nhẹ một tiếng. Trong mắt sáng ngời.

Thật là tai họa, tai họa!!

Mẫn Nhu khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài rồi xoay người chạy về phía phố xá náo nhiệt. Trên vai lại xuất hiện một cánh tay, nhưng cô không phản ứng gì cả chỉ kéo khóe môi để mặc anh giữ lấy.

Đi dạo qua gần nửa con phố, Mẫn Nhu hứng khởi hết nhìn đông lại nhìn tây. Sau lưng, hai tay Lục Thiếu Phàm đã đầy những chiếc túi đủ màu sắc, kêu khổ không thôi.

"Một ly kem"

Mẫn Nhu vui mừng gọi, đi đến bên chiếc xe bán kem ly móc tiền thanh toán. Khi trên tay cầm ly kem chocolate thì cảm thấy rất mỹ mãn, nhẹ nhàng liếm nó, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

Đưa đến trước mặt Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cười niềm nở, nịnh hót dâng kem ly lên: "Lục Thiếu Phàm, anh có ăn không?"

Biết Lục Thiếu Phàm mắc bệnh sạch sẽ, về phương diện đồ ăn trước giờ luôn cẩn thận, Mẫn Nhu đột nhiên muốn trêu chọc Lục Thiếu Phàm, nụ cười càng tươi càng thêm đắc ý

Lục Thiếu Phàm thoáng sửng sốt, đôi mắt dưới lớp kính xẹt qua tia cảm xúc. Lúc Mẫn Nhu nghĩ anh sẽ cự tuyệt thì khóe môi anh khẽ cong, cúi người, đôi môi mở ra, liếm vào nơi kem bị khuyết mà cô vừa ăn.

Giữa dòng người đông đúc ồn ào, kẻ qua người lại, một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng giữa dòng người, người con trai liếm nhẹ ly kem trên tay cô gái, hành động dịu dàng mà hạnh phúc tựa như đôi lứa đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Mẫn Nhu ngơ ngẩn nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn anh bình tĩnh nuốt xuống, dùng lưỡi liếm quanh khóe miệng, ly kem trong tay bổng trở nên nóng ran khiến cô chỉ muốn vứt đi.

"Rất ngọt"

Một câu nói cảm thán tự nhiên nhưng lại như liệt hỏa khiến, Mẫn Nhu cảm giác mình sắp bị nướng chín, cả người nóng rang bồn chồn, trong đầu chỉ toàn là một màu hồng mập mờ.

Lục Thiếu Phàm không ngại nước miếng của cô, hay anh cố gắng chịu đựng? Dù là gì, anh cũng khiến cô rung động, nếu không quan tâm, anh làm sao chịu ủy khuất như thế.

Hai gò má dưới lớp kính đỏ ửng vì thẹn thùng, Mẫn Nhu áp chế đi nỗi xáo động trong lòng, rút ly kem lại, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm nói: "Lục Thiếu Phàm, chúng ta khiêu vũ đi"

**

Khu quảng trường rộng rãi ở đầu đường không bị cản trở mà đầy âm nhạc sôi động vang vọng, người dân Ireland mặc trang phủ đủ mọi màu sắc, nhảy trên đôi giày Clacket, dùng chân gỗ xuống những tấm ván gỗ trải trên đất.

Mẫn Nhu kéo Lục Thiếu Phàm chen chúc giữa đám người đang vây quanh xem, kiễng mũi chân, nhướng cổ.

"Là nhảy Clacket!! Lục Thiếu Phàm, anh biết không, Ireland rất nổi tiếng với điệu nhảy Clacket"

Trong giọng nói của cô không hề che dấu vẻ xúc động, đôi mắt xinh đẹp mở to, thần sắc sáng rực, cầm tay anh cùng nhau chia sẻ niềm vui.

"Lục Thiếu Phàm, chúng ta cũng nhảy đi"

Sự nhiệt tình của cô giống như đóa hoa sen màu đỏ nở rộ, xinh đẹp mà rực rỡ, anh nắm thật chặt tay cô không muốn buông ra. Nhưng nhìn thấy niềm hứng khởi trong mắt cô anh liền thả lỏng tay, chân lui về sau.

"Em vào nhảy đi, anh đứng bên ngoài nhìn"

Trong mắt anh là cả sự cưng chiều, đôi môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, anh mắt như nước quấn lấy dáng người xinh đẹp của cô ở trên sàn nhảy nơi quãng trường.

Một người con gái phương Đông đột nhiên tham gia khiến cho không ít người đang nhảy dừng bước, tò mò nhìn quanh, đám người xung quanh vang lên tiếng ca ngợi

Mẫn Nhu hơi khẩn trương, hít sâu một cái, ánh mắt di chuyển nhìn Lục Thiếu Phàm đứng trong dòng người, dù là ở đâu chỉ cần có Lục Thiếu Phàm thì mọi khung cảnh đều trở nên thật đẹp.

Anh dùng đôi mắt cổ vũ nhìn cô, khiến cô thả lỏng cơ thể không còn cứng ngắc.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người kết hôn, không có bạn bè cha mẹ chúc phúc, dù vắng vẻ nhưng không mất đi sự ấm áp, chỉ cần Lục Thiếu Phàm coi trọng cô cũng đã đủ cho cô sống nửa đời còn lại.

Dù cuộc hôn nhân của hai người sẽ gặp không ít trở ngại, nhưng cô không hối hận chỉ cần có Lục Thiếu Phàm ở bên.

Âm nhạc dân gian của Ireland quan quẩn bên tai, Mẫn Nhu từ từ nhắm mắt lại, trái tim chìm vào trong tĩnh lặng. Lắng nghe từng giai điệu duyên dáng nhẹ nhàng nhón mũi chân, chậm rãi gõ vào ván gỗ hòa vào tiếng nhạc, phát ra âm thanh thanh thúy.

Bước nhảy lúc chậm lúc nhanh, động tác đạp chân theo âm nhạc biến hóa có tiết tấu, mái tóc đen xoăn nhẹ tung bay giữa không trung tạo nên độ cong hoàn mỹ, chiếc cài tóc màu bạc dưới màu đỏ của nắng chiều trở nên diễm lệ.

Những người khiêu vũ xung quanh cũng dần dần chậm bước, cùng mọi người xung quanh đứng lại xem, chăm chú thưởng thức, từng bước nhảy biến ảo kì diệu, kỹ thuật thành thục và rất đẹp, còn cô lại như con chim thiên nga xinh đẹp.

Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, những bước nhảy nhuần nhuyễn cũng chậm lại, sau đó âm thanh biến mất, cô đứng vững trên tấm ván gỗ. Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng truyền tới, cô giống như một người nghệ sĩ đứng trên sân khấu. Mẫn Nhu mỉm cười khom người, ánh mắt không hề rời khỏi Lục Thiếu Phàm, điệu nhảy này là dành cho anh.

Tóc mái che kín trán ướt đẫm dính vào hai bên mang tai, Mẫn Nhu cười dài nhìn đôi mắt thâm thúy dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, leo khỏi tấm ván gỗ, cười hào hứng rồi chạy về phía anh.

"Miss!! Miss"

Một giọng nói trầm thấp rụt rè của đàn ông cất lên, Mẫn Nhu dừng bước chỉ thấy một người đàn ông Ireland trẻ tuổi đứng cách cô không xa. Lúc nãy cũng đứng khiêu vũ, thấy cô quay lại nhìn liền tươi cười chạy tới.

"Tiểu thư, liệu cô có thể nhảy với tôi không?"

Trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông Ireland, Mẫn Nhu hiểu nó có nghĩa gì, âm thanh ồn ào vui mừng trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo không ngừng.

"Xin lỗi, tôi có..."

Mẫn Nhu vừa tính giải thích thì bên vai liền cảm thấy nặng nề, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bên mũi.

"Cô ấy đã kết hôn"

Giọng đàn ông réo rắt ôn nhuận và dễ nghe, ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc, Mẫn Nhu ngẩng đầu thấy Lục Thiếu Phàm đang nhìn người đàn ông kia, khóe môi anh mím chặt, trong mắt là vẻ cao quý không thể chạm tới, bàn tay to đặt trên vai từ từ siết chặt tựa như tuyên bố quyền sở hữu cô là của anh.

Trong đôi mắt trong suốt của Mẫn Nhu khẽ có toan tính, bàn tay ấm áp chủ động kéo tay Lục Thiếu Phàm, xuyên quan kẽ hở mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.

"Xin lỗi"- Cô mỉm cười cáo lỗi với người đàn ông Ireland, dưới ánh chiều tà, mười ngón tay của cô và anh đan vào nhau, cùng với chiếc nhẫn cười đã nói lên tất cả.

Đôi mắt Lục Thiếu Phàm bừng sáng, vui mừng khi chính miệng cô thừa nhận, trên gương mặt lạnh lùng bình thản da khẽ nhăn lại, khóe môi cong lên, ung dung cao nhã.

"a 100-year contract" -(Khế ước trăm năm)

Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm bình tĩnh nói ra khế ước trăm năm của hai người. Trước đôi mắt hoảng loạn của cô, anh nhẹ nhàng cúi đầu, ôn nhu nhìn cô, đôi môi cong lên đầy tự tin và rất hài lòng.

Tay của anh dùng sức giống như ngưng tụ tất cả mọi sức lực, lúc cô cảm thấy đau cũng là lúc cảm nhận được sự ngọt ngào.

Hôn nhân giữa hai người bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào, dù không yêu, họ cũng có niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của riêng mình.

Nếu cô theo đuổi điện ảnh tựa như ngôi sao sáng, hướng tới tự do như vậy Lục Thiếu Phàm sẽ là lựa chọn của cô, ở bên cạnh cô.

Khi Lục Thiếu Phàm nhận cuộc điện thoại từ nội địa, thì chuyến đi Ireland của họ cũng kết thúc trước thời hạn.

Nơi phi trường vắng lạnh, Mẫn Nhu nhận lấy chiếc vé Lục Thiếu Phàm đã mua, trong lòng nuối tiếc quốc gia Ireland xinh đẹp tràn đầy sắc tộc còn có Lục Thiếu Phàm nữa.

"Một mình về cẩn thận biết chưa?"

Lục Thiếu Phàm vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng dăn dò, gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.

Trái tim Mẫn Nhu ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng, trong miệng cũng thầm oán trách: "Em không phải con nít, Lục Thiếu Phàm anh dài dòng quá đi"

Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa nơi chóp mũi của cô. Trước vẻ kháng nghị của cô, đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cô, đôi mắt ấm lên vài phần.

"Mẫn Nhu, nếu chia tay em cũng nên tặng anh chút quà chứ?"

"Sao?"

Mẫn Nhu khó hiểu nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn sang chỗ khác, theo ánh mắt anh Mẫn Nhu nghi hoặc quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một hình ảnh nóng bỏng thiếu chút nữa hộc máu.

Một đôi tình nhân nước ngoài đang ôm hôn thấm thiết, trình độ đó khiến cô líu lưỡi, chẳng lẽ quà chia tay Lục Thiếu Phàm nói là nó?

Mẫn Nhu toàn thân trở nên nóng rang, máu như muốn tràn lên não, cẩn thận nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, thế nhưng anh lại tỏ vẻ tự nhiên nhìn chằm chằm người ta như đang xem kịch hay, vẻ mặt bình thản.

Chẳng lẽ cô hiểu lầm, Lục Thiếu Phàm nói không phải ý này? Chẳng qua là vô tình nhìn thấy?

Mẫn Nhu tự an ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lên: "Lục Thiếu Phàm, ách, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước, trên đường anh cũng chú ý an toàn"

Nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm hôn, cô lẩm bẩm "phi lễ chớ nhìn", Mẫn Nhu vội vàng muốn đi lướt qua thì lại bị Lục Thiếu Phàm kéo lại, chưa kịp phản ứng thì trên trán đã có một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm tỏ ra tự nhiên nhướng mày, giọng nói bình thản không hề khác thường: "Kiểm an bắt đầu rồi!"

"Lục... Lục Thiếu Phàm.. anh.. anh chiếm tiện nghi của em"

Ngón tay trắng của Mẫn Nhu chỉ vào vẻ mặt vô tội của anh, cố gắng nói cho hoàn chỉnh một câu.

"Anh sẽ chờ em về"

Anh làm như không thấy vẻ kích động của cô, sờ nhẹ mái tóc quăn của cô, thong thả xoay người. Lúc cô không nhìn thấy, trên gương mặt tuấn tú bình tĩnh đó đôi môi cong lên cười vui vẻ.

Anh coi như không có gì bỏ đi, nhìn theo bóng lưng cao ráo đi xa dần xa dần, Mẫn Nhu dùng tay chạm nhẹ vào vị trí vẫn còn ấm áp bên trán, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía khu kiểm an.

Hai người đi ngược lại, càng đi càng xa, lúc này không ai suy nghĩ gì cả, cũng không biết phía trước chờ họ là gì?

Chúc phúc hoặc tất cả đều ngăn cản...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-114)