← Ch.069 | Ch.071 → |
Lục Thiếu Phàm không nhìn cô, chỉ nói một câu rồi thay cô đóng cửa xe lại, một mình bước vào khác sạn, nhìn theo bóng anh đang đi xa, Mẫn Nhu tức ngực đến không thở được.
Cô cúi đầu xoa bụng, thản nhiên mỉm cười, khóe miệng có vẻ chua xót áy náy: "con à, các con không phải cũng giống cha tức giận chứ?"
Lục Thiếu Phàm không làm quá lâu liền đi ra, sắc mặt bình tĩnh không thể nói rõ là vui hay giận. Mẫn Nhu nhìn người đàn ông anh tuấn bước nhanh ra, lại cảm giác như con gấu ngủ đông nén giận, đây là Lục Thiếu Phàm, dù giận hay không hài lòng cũng sẽ không nói lời nào.
Bên trong không gian kín mít, hai người im lặng. Ngay cả thở Mẫn Nhu cũng hô hấp khó khăn, lo lắng nhìn Lục Thiếu Phàm. Lục Thiếu Phàm mím môi, cúi người giúp cô thắt dây an toàn, không nói gì nhưng vẫn quan tâm tới cô.
Mẫn Nhu nhìn theo những đường cong trên gương mặt anh, tâm trạng ngường ngùng xen lẫn vị ngọt ngào, có ngọt có chát, người đàn ông như vậy cô nên làm thế nào cho phải?
Khi về Lục gia, bà Lục lo lắng bước ra đón, cũng nhận ra quần áo Mẫn Nhu dính bùn, là do lúc nãy cô giãy giụa nên bị dính.
"Dì Mai nói con vội vàng ra ngoài có việc, xảy ra chuyện gì thế?"
Bà Lục quan tâm hỏi khiến Mẫn Nhu nói không nên lời, cô rất khó tưởng tượng bà Lục sẽ phản ứng ra sao khi đem chuyện nguy hiểm vừa nãy nói lại.
Khi cô đang sắp xếp để nói thì Lục Thiếu Phàm đã đứng ra nhận thay: "Buổi tối do con có uống chút rượu không thể lái xe nên bảo tiểu Nhu đi đón con"
Lý do Lục Thiếu Phàm đưa ra có chút gượng ép, bà Lục hoài nghi nhìn Mẫn Nhu, xác nhận cô bình an vô sự mới bất mãn nhìn Lục Thiếu Phàm giáo huấn: "Con đây phải không biết Mẫn Nhu mang thai, còn bảo người ta chạy tới chạy lui, làm sao mà làm cha được chứ"
"Mẹ, không phải do Thiếu Phàm, là con từ mình..."
Nghe bà Lục trách Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu như bị kim đâm muốn giải thích lại bị Lục Thiếu Phàm cắt ngang, người bị anh lôi vào phòng ăn.
"Dạ, con biết, Tiểu Nhu em đi ăn cơm đi, đói bụng không tốt đâu"
Biết Mẫn Nhu chưa ăn cơm, bà Lục lại giáo huấn Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu bưng chén tổ yến ăn mà không thấy ngon, mọi tâm tư đều dồn lên Lục Thiếu Phàm. Lát lên lầu, cô vòng tay ôm lấy anh.
"Em không nên vì Chân Ni mà quên mất mình đang mang thai, còn phải bảo vệ con mình, là em không tốt!"
Cánh tay mảnh khảnh siết chặt cổ anh, không chịu nới lỏng, bên tai cô là tiếng thở dài, bàn tay to kéo tay cô xuống nhưng không thành công.
"Anh còn phải làm việc, em đừng làm loạn nữa"
Giọng nói Lục Thiếu Phàm hết sức nghiêm túc nhưng không mất đi sự dịu dàng. Mẫn Nhu thầm đánh giá anh, biết là anh thật sự phải vào thư phòng mới đồng ý buông tay.
"Anh vẫn giận sao, Thiếu Phàm, em biết sai rồi mà!"
"Không có, em mau nghỉ ngơi đi"
Câu trả lời lạnh nhạt khiến Mẫn Nhu nản lòng, hai vai rũ xuống nhìn anh xoay người bỏ đi, nhưng không tiếp tục quậy quấn lấy anh chỉ ủ rũ đi vào phòng tắm.
Cô một mình nằm trên giường lăn qua lộn lại, mở tivi, nhìn màn hình đang phát tin tức. Mẫn Nhu cảm thấy buồn chán, liền xốc chăn đứng dậy, chợt nghe trong tivi truyền tới nói: "Viết bảng kiểm điểm, ngày mai giao cho tôi"
Trong đầu Mẫn Nhu, một tia sáng lóe lên, cô đảo mắt liền thấy xấp giấy trắng nằm trên giường, tâm trạng chán nản buồn bã phút chốc liền như được cứu.
Bên trong thư phòng sáng chưng, một bóng người lặng yên xuất hiện, mắt Lục Thiếu Phàm cũng không rời khỏi màn hình, trước sau vẫn tiếp tục gõ bàn phím duy trì tốc độ làm việc cao.
"Thiếu Phàm, em không ngủ được, khi nào thì anh xong việc?"
Mẫn Nhu cố gắng làm cho giọng mình trở nên thoải mái, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, cô nhìn chăm chăm Lục Thiếu Phàm, thế nhưng anh ngay cả ừ cũng không có.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng bàn phím gõ xuống thế vào khung cảnh yên lạnh, Mẫn Nhu cũng tự thấy xấu hổ khiến cho không khí hơi đông lạnh nhưng cô cũng không giận hít sâu một cái, nở nụ cười nhìn tách cà phê trống rỗng nói: "Buổi tối uống cà phê đối với cơ thể sẽ không tốt, em giúp anh lấy ít sữa nha?"
Trả lời lại cô vẫn là tiếng bàn phím chết tiệt, Mẫn Nhu cũng không tiếp tục quanh co òng vòng, lấy tờ giấy giấu phía sau ra, để cạch xuống bàn:
"Em đã tiến hành kiểm điểm mình rồi, đây là bảng kiểm điểm của em, là do em tự viết đó"
Tay Lục Thiếu Phàm hơi khựng lại, liếc mắt nhìn xuống tờ giấy đầy chữ, ngay cả động tác liếc nhìn cũng giảm đi sau đó dồn mọi sự chú ý lên màn hình. Còn Mẫn Nhu, cô thấy anh không để mắt tới.
"Em hứa về sau sẽ không tự hành động nữa, nhất định sẽ đặt con lên đầu, hiểu rõ mọi việc rồi mới làm"
Mẫn Nhu thề cam đoan, lo lắng Lục Thiếu Phàm không tin, cô đưa tay phải lên biểu hiện nghiêm túc, tiết lộ sự lo lắng sốt ruột của cô.
"Thiếu Phàm—"
Mẫn Nhu lo lắng gọi, muốn cầm lấy tay anh nhưng khi thấy ánh mắt lãnh đạm của Lục Thiếu Phàm cô lại dặm chân tại chỗ. Không biết làm sao, Mẫn Nhu chỉ mím môi, tất cả các ý tưởng tốt như vậy cũng không đổi được ánh mắt của Lục Thiếu Phàm.
Sự dịu dàng của Lục Thiếu Phàm như một loại thuốc độc, lúc nhận ra thì nó đã đắm sâu vào trái tim cô. Một khi anh lấy nó đi, cô mới phát hiện bản thân ỷ lại vào nó bao nhiêu, quan tâm anh bao nhiêu.
Hai mắt Mẫn Nhu ảm đảm, thở dài, cũng không dám quấy rầy công việc của Lục Thiếu Phàm, định lặng lẽ bỏ đi lại nghe mệnh lệnh của anh: "Tự mình đọc lớn một lần đi"
Mẫn Nhu vui mừng nhìn gương mặt bình thản anh tuấn của Lục Thiếu Phàm, hận không thể đi tới ôm lấy anh, khóe môi mở ra cầm lấy tờ kiểm điểm, trong lòng lại thất ngọt ngào.
"Ông xã thân yêu"
Viết là một chuyện, đọc là việc khác, nhất là những điều kiện cô viết ra rất buồn nôn. Mẫn Nhu quan sát vẻ nghiêm túc Lục Thiếu Phàm, đọc tờ giấy kiểm điểm: "Em vừa mang thai nên làm mẹ cũng không bao lâu, gây ra rất nhiều sai lầm trong đó có các mặt..."
Mẫn Nhu dừng lại, trong lòng đánh giá xem Lục Thiếu Phàm có mềm lòng chưa. Nhưng đợi một lát, Lục Thiếu Phàm vẫn tiếp tục làm, không hỏi không nói với cô một câu. Khi cô thất bại thu mắt lại thì lại nghe giọng nói trong trẻo của anh: "Tiếp tục"
Mẫn Nhu cảm giác ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn mình, cô ngượng ngùng để tờ giấy lên cao, nhưng vẫn nhắm mắt đọc vì để Lục Thiếu Phàm hết giận, cô phải làm bằng bất cứ mọi giá.
"Dù nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng cũng chưa đủ, lần này lại xảy ra sai lầm, em đã nhận ra bản thân chưa được giác ngộ hoàn toàn, làm phụ nữ có thai, học tập phụ nữ có thai thông thường là trách nhiệm..."
"Lần này gây ra lỗi lớn tội này khó chối. Bản thân chân thành kiểm điểm, cũng cam kết với Lục Thiếu Phàm, từ đây sẽ ghi nhớ trách nhiệm bản thân, kiên quyết không để chuyện này phát sinh lần nữa, cũng sẽ thành lập chiến tuyến dự phòng trường kỳ hữu hiệu"
Mẫn Nhu líu lưỡi đọc những chữ cuối, lén nhìn Lục Thiếu Phàm sắc mặt anh so với lúc nãy cũng khá hơn. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tính lại tựa vào ngực anh, Lục Thiếu Phàm mở miệng lần nữa giọng nói vẫn bình thản như cũ: "còn gì nữa không?"
Còn nữa? Mẫn Nhu kéo môi nhìn phía dưới tờ giấy trống trơn, nghẹn lại chỉ có thở phồng mang trợn má giả làm trang hảo hán nói lung tung, cô liếm đôi môi khô, đáng thương nhìn Lục Thiếu Phàm mong ngóng.
"Đây là bản kiểm điểm em tự viết sao?"
Gương mặt Lục Thiếu Phàm có chút âm trầm, đôi mắt sắc bén nhìn gương mặt lấy lòng của Mẫn Nhu, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn. Dáng vẻ chăm chú này khiến Mẫn Nhu phiền muộn vạn phần, nhăn nhó mặt mày giống như tiểu tức phụ chịu ủy khuất.
"Thiếu Phàm..."
Cô rốt cuộc nên làm gì thì anh mới tha thứ cho cô? Mới hóa giải mâu thuẫn giữa hai người.
"Tới đây"
Lục Thiếu Phàm nhíu mày thấy cô trù trự, đối với anh do dự khi nhìn vẻ bất mãn của anh, lông mày Lục Thiếu Phàm từ từ giãn ra.
Mẫn Nhu để bảng kiểm điểm lên bàn, như kẻ điên chạy tới bên ghế, nửa ngồi xổm xuống hai tay để lên đầu gối Lục Thiếu Phàm, làm nũng lấy lòng: "Thiếu Phàm em thật sự sai rồi, nếu anh giận thì mắng em đi, đánh em cũng được nhưng đừng như vậy không quan tâm em. Chỉ cần anh không giận nữa, em sẽ ngoan ngoan nghe lời, ở nhà dưỡng thai, Thiếu Phàm à"
Lục Thiếu Phàm cúi xuống nhìn cô, ngón tay thon dài vuốt má cô, gương mặt lạnh cứng trở nên nhu hòa.
"Em có biết khi bảo vệ gọi điện cho anh, nói em bị đám lưu manh bắt, anh đã rất sợ hãi. Lúc anh nhìn thấy em bị người ta túm tóc anh đã tự trách mình soa không ở bên em, lại đi tham dự mấy bữa ăn xã giao này.
Mẫn Nhu vội vàng che miệng Lục Thiếu Phàm, áy náy tự trách: "Là em, do quá lo nên suy nghĩ không kĩ, lúc đó em chỉ nghĩ tới Chân Ni mà quên mất bản thân là phụ nữ mang thai. Nếu lúc đó em có thể bình tĩnh một chút sẽ nghĩ được cách xử lý tốt hơn.
"Ngốc ạ, vì sao không gọi cho anh, anh là chồng em mà!"
Giọng nói Lục Thiếu Phàm vừa yêu thương vừa tự trách mình, đem cô nhẹ ôm vào lòng, tất cả tức giận khi cô chạm vào anh đều hóa thành hư ảo.
Anh là chồng cô, cho nên bạn cô cũng là bạn của anh, vì quá yêu cô, để ý cô nên anh đã đem hết toàn lực chú ý đến những người cô quan tâm.
Mẫn Nhu hiểu ý tốt của Lục Thiếu Phàm, nhưng cô cũng băn khoăn, không muốn mang tới phiền toái cho Lục Thiếu Phàm, trở thành gánh nặng của anh.
Chẳng qua mỗi lần cô suy nghĩ như vậy kết quả lại đi ngược lại, kết quả như thế thật khiến người ta nhức đầu
"Đừng sợ em sẽ trở thành gánh nặng của anh. Em nên biết, em đối với anh mà nói trở nên quan trọng"
Mẫn Nhu nhìn đôi mắt đen của Lục Thiếu Phàm, nơi đó chất chứa tình cảm thiết tha chân thành khiến cô cảm động nở nụ cười lúm đồng tiền, mũi xót xa dựa vào vai Lục Thiếu Phàm, gò má chạm vào mặt anh, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
"Cảm ơn anh đã yêu em, bảo vệ em, cảm ơn anh..."
← Ch. 069 | Ch. 071 → |