← Ch.062 | Ch.064 → |
Yến hội được tổ chức ở phòng hội nghị khách sạn, vì có Lục Thiếu Phàm ở bên cạnh, dù nhân viên chiêu đãi đối với cách ăn mặc của Mẫn Nhu có dị nghị cũng không dám ra mặt nói, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu cũng không để tâm sự chỉ trỏ ở phía sau, kéo Lục Thiếu Phàm đi vào đại sảnh được trang trí cẩn thận, dưới ánh đèn thủy tinh sáng rực, những người nổi tiếng đều có mặt cùng với người ngoại quốc đang dùng tiếng anh rất lưu loát nói chuyện với nhau.
Trên bàn của khách bạn, những món ăn cao lương mỹ vị đã được bày lên, những chiếc ly thủy tinh đế cao dưới ánh đèn phát ra ánh sáng trong suốt như ngọc, đồ ăn đều được mang lên, nhưng ở vị trí đầu không ai ngồi chứng tỏ nhân vật chính chưa tới.
"Lần này trong đoàn phỏng vấn có nhân vật lớn tới phải không? Nếu không cũng không tổ chức long trọng đến vậy?"
Mẫn Nhu nhìn sơ qua đại sảnh. Giữa vòng người đang nói chuyện xã giao, cô nhìn thấy Diệp Vân Thao, ông vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, cả người toát lên sự nguy nghiêm của người làm chính trị, khiến cho những người bạn cạnh phải phát ngôn và hành động kiêng dè cẩn thận.
Diệp Vân Thao không dẫn theo bà Diệp, ở đây có nhiều quan khách cũng tới một mình. Mẫn Nhu nhíu mày khi nhìn thấy có người tới chào hỏi Lục Thiếu Phàm thì cô liền ngậm miệng lại không hỏi nữa.
"Lục thị trưởng, còn tưởng anh không tới, vị này là thị trưởng phu nhân của chúng ta sao? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, Lục thị trưởng phong tư trác tuyệt cũng chỉ có phu nhân xinh đẹp như tiên mới tương xứng, hai người đứng ở đây cả yến hội đều trở nên ảm đảm thất sắc"
Lời khen ai chả thích nghe nhưng nói quá sẽ phản tác dụng, hơn nữa hôm nay nhân vật chính không phải hai người Mẫn Nhu. Mẫn Nhu liếc nhìn người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳm thớm xem ra cũng là tai to mặt lớn liền mỉm cười, đối với những lời nói dối trá này cô mệt mỏi nghe.
"Chu Cục trưởng nói vậy là sai rồi, tôi cùng vợ mình cũng chỉ tới góp thêm đông vui, sao có thể so với nhận vật chính tối nay"
Trước lời nói a dua nịnh hót Lục Thiếu Phàm từ chối đưa ý kiến. Trong khi cười nói mang theo khí chất sáng sủa, không hề có chút tự cao tự đại, cũng không tự hạ thấp bản thân, câu trả lời có tiến có lùi này đã giữ được mặt mũi giúp Chu cục trưởng, cũng tiện thể khen nhân vật chính đêm nay.
Gương mặt phúc hậu của Chu Cục trưởng nở nụ cười hài lòng, ánh mắt không khéo không hề kiêu ngạo hay nịnh nọt Lục Thiếu Phàm. Đứng đó vài giây ông liền đổi đề tài: "Nghe nói Lục Thiếu đã về nước báo cáo công tác. Sau đợt nghỉ này, không biết Lục Thiếu tiếp tục ở ngoài làm hay tới bộ ngoại giao nhậm chức?"
"Cái này cũng tùy Chú Út, người làm vãn bối như tôi cũng không thể hỏi quyết định của trưởng bối"
Câu trả lời của Lục Thiếu Phàm rất thuyết phục, cũng có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này. Nhưng vị Chu cục trưởng này lại coi như không biết, cố nói: "Khuyển Tử mới từ đại học Oxford tốt nghiệp về nước, không biết nghe ở đâu nói về truyền kỳ Lục thiếu, liền quyết tâm trở thành người xuất sắc như Lục Thiếu. Tôi đánh cũng đánh, mắng cũng đã mắng, ai, làm cha, tôi cũng chỉ biết trườn cái mặt già nua nay xin Lục thị trưởng nói với Lục Thiếu ít lời, để Khuyển Tử đi theo Lục Thiếu học hỏi chút kiến thức, cũng xem như không phí cái văn bằng đại học"
Cục trưởng Chu thân tình nói cũng không khiến gương mặt ôn hòa bình thản của Lục Thiếu Phàm gợn sóng, thâm chí lông mày cũng không động đậy.
"Được ra nước ngoài học tập chắc chắn đều là nhân tài học rộng tài cao, tôi nghĩ công tử dù không dựa vào cục trưởng Chu, cũng có thể được bộ ngoại ngao nhận làm"
Lục Thiếu Phàm khiêm tốn tán dương, hàm ý cự tuyệt quả nhiên đã đóng đinh vào cục trưởng Chu, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn, hơi quay đầu thì thấy nét mặt xấu hổ của cục trưởng Chu.
"Xin lỗi vợ tôi không được khỏe, không thể nói chuyện tiếp được."
Lục Thiếu Phàm gật đầu hướng về vẻ mặt khó coi của cục trưởng Chu, sau đó dắt Mẫn Nhu đi về phía Diệp Vân Thao. Tuy trên mặt Lục Thiếu Phàm không có bất kì cảm xúc gì, nhưng Mẫn Nhu vẫn cảm thấy Lục Thiếu Phàm có vẻ không vui.
"Theo như lời cục trưởng Chu, hình như chú Út anh rất lợi hại?"
Mẫn Nhu hứng thú hỏi khiến đuôi lông mày Lục Thiếu Phàm nhướng nhẹ, gương mặt lãnh đạm nở nụ cười nhạt, ôm lấy cô không ngừng bước đi, khi đang dùng ánh mắt chào hỏi mọi người xung quanh thì một luồng âm thanh rót vào tai Mẫn Nhu.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là chút Ít năm hai mươi tuổi đã sử dụng thành thạo mười ngôn ngữ khó nhất thế giới, sau đó trở thành 6 danh nhân của Oxford, hai mươi ba tuổi trước khi trở về nước thì được hoàng gia anh trao quân hàm tước sĩ, hai mươi bảy tuổi khi sang Na uy đảm nhiệm đặc mệnh toàn quyền công sức thì công chúa vương thất chọn là người mình muốn lấy nhất"
Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên dừng lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Mẫn Nhu, anh không nói gì liền vẹo má cô, cúi người thần thần bí bí nói vào tai cô: "Chồng em so với chú ấy cũng không kém đâu, về anh anh sẽ cho em xem huy hiệu và giấy chứng nhận"
TRong giọng nói Lục Thiếu Phàm có vẻ không cam lòng, mang theo sự ganh đau. Mẫn Nhu nhìn vào đôi mắt đen sáng rực kia, rồi nhìn sang bàn tay đang để trên vai cô, đùa giỡn kề sát Lục Thiếu Phàm, nháy mắt mấy cái, chế nhạo nói: "Ông xã đang hoài nghi em sẽ cùng người khác bỏ trốn sao?"
Lục Thiếu Phàm nhướng mày, có vẻ buồn lo, thở dài nhéo nhéo chóp mũi Mẫn Nhu, giọng nói quyến rũ êm tai có vẻ không được tự nhiên: "Không phải anh hoài nghi mà là sợ, bà xã anh tốt như vậy, quá nhiều người muốn có, anh không thể không cảnh giác, tránh để cá lọt lưới"
Anh không giống như đang cười nói, nhìn vào mắt còn thấy cả sự chân thành, Mẫn Nhu mỉm cười thân thiết tựa vào người anh, đầu ngón tay mượt ma vuốt nhẹ nếp uốn giữa hai mắt, dịu dàng nói: "Vậy đối với thị trưởng Lục hoàn mỹ, em cũng nên cảnh giác cao độ, tránh để tới lúc anh đi theo đám yến yến oanh oanh kia?"
Lục Thiếu Phàm cúi đầu cười ra tiếng, xoa đầu cô, đường cong nơi khóe miệng khiến mọi người đều phải dụi mắt kinh ngạc, không khỏi chất vấn đây thật sự là Lục thi trưởng ôn văn nhã nhặn, lạnh lùng xa cách sao.
Chuyện Mẫn Nhu lấy Lục Thiếu Phàm trở thành đề tài bàn tán trong giới chính trị và kinh doanh, nội dung cũng không có gì mới làm thế nào Mẫn Nhu chiếm được sự ưu ái của Lục Thiếu Phàm, dùng hết mọi kỹ xảo mới tu thành chính quả, ngồi lên vị trí Thiếu phu nhân nhà giàu.
Từ khi vào trễ, hai người ở đại sảnh đã trở thành bức phong cảnh thu hút không ít sự chú ý. Tạm thời không nói tới cách ăn mặc của Mẫn Nhu, nhưng cô và Lục Thiếu Phàm như hình với bóng, ngay cả lúc nói chuyện Lục Thiếu Phàm cũng không buông tay Mẫn Nhu ra, người sáng suốt nhất cũng nhận ra ngụ ý trong đó.
Lục Thiếu Phàm muốn nhận cơ hội này để mọi người biết anh yêu vợ mình rất nhiều, không phải như lời đồn Mẫn Nhu vì muốn vào nhà giàu mà bỏ rơi bạn trai.
Khi Mẫn Nhu chú ý tới những ánh mắt xung quanh liền nhận ra ý đồ của Lục Thiếu Phàm, nói không cảm động là gạt người, Lục Thiếu Phàm tuy không đứng giữa đám đông tuyên bố anh yêu cô bao nhiêu, nhưng anh luôn mang tới cho cô cuộc sống vô lo, vì cô mà dẹp bỏ những cản trở trên đường đi, người đàn ông như thế làm sao cô có thể bỏ được?
Mẫn Nhu mê say ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Phàm, môi cong lên cười hạnh phúc, giống như đứa trẻ lệ thuộc vào anh, trong tiềm thức, cô cảm giác có một luồng ánh mắt nhìn chằm chằm mình khiến cô không khỏi đảo mắt nhìn sang.
Trong góc bữa tiệc, Kỷ Mạch Hằng mặc bộ đồ tây màu bạc, dáng người thon dài cao ráo đứng sau chiếc bàn dài, ánh đèn chiếu vào bộ đồ khiến nó tỏa ra luồng sáng lấp lánh, anh ta như vị thành khiến người khác cách xa ngàn dặm.
Khi Mẫn Nhu nhìn sang, Kỷ Mạch Hằng không nhìn cô, đôi mắt thâm trầm nhìn theo hướng khác, nhưng trực giác lúc nãy của cô cũng phần nào lờ mờ đoán được.
Cô nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng cũng cảm thấy không tốt lành gì, chỉ biết ai oán sao lại để cô gặp anh ta lần nữa, nỗi mừng rỡ kích động của cô gái xưa kia đã tan theo gió. Với cô, Kỷ Mạch Hằng bây giờ như ôn dịch, cô muốn tránh còn không kịp.
Lời dặn dò của Bà Lục về tình cảm Lục Thiếu Phàm, những đau đớn chua xót đều vang lên, cô nhất định phải giữ khoảng cách với Kỷ Mạch Hằng, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống hạnh phúc an lành như bây giờ thậm chí khi gặp nhau coi như người xa lạ cũng không sao.
Mẫn Nhu thu hồi vẻ mặt hạnh phúc dạt dào khi Diệp Vân Thao đang cười tươi đi về phía họ, không ngờ cuộc sống rối rắm lại khiến cô có thêm người thân.
"Cậu"
Dù tiếp xúc với Diệp Vân Thao không nhiều, nhưng Mẫn Nhu không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết, thậm chí ngay cả Mẫn Chí Hải cô cũng chưa gọi thân thiết đến thế.
Một vài người đàn ông đang nói chuyện với Diệp Vân Thao nghe cách Mẫn Nhu gọi ông như thế đều sửng sốt. Họ đều là người ra xã hội lâu khi nhìn thấy dáng vẻ hiền hòa toát lên từ Diệp Vân Thao liền ngay lập tức quan sát Mẫn Nhu, kinh ngạc nói: "Ông Diệp a, sao từ trước tới giờ chưa nghe ông nhắc tới thị trưởng phu nhân là cháu ông?"
"Đúng đó, ông Diệp, nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, chiêu này của ông quả là hay"
Thật rõ ràng, đám quan viên đó đều hiểu lầm Diệp Vân Thao qua Mẫn Nhu mà bắt tay với Lục Thiếu Phàm, mà không nghĩ sâu hơn. Dù sao chuyện xấu trong nhà Diệp gia trong đó đều đóng cửa thật chặt, không mấy người biết.
"Lục thị trưởng tuổi còn trẻ như vậy mà đã lên chức thị trưởng, nhớ năm đó Lục lão tham mưu cũng khí phách thế, Ông Diệp a, đứa cháu rể này của ông khi đến tuổi chúng ta chắc chắn chiến tích phi phàm."
Diệp Vân Thao nghe đồng nghiệp ca ngợi Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm không khỏi cao hứng, ánh mắt minh mẫn nhìn Lục Thiếu Phàm, hài lòng gật đầu: "Trước kia ở đại viên, tôi chỉ thấy đứa này hào hoa phong nhã, không ngờ lại dựa vào chính tay mình đạt được thành tựu như hôm nay cũng xem như không bội nhọ uy danh Lục lão gia.
Mẫn Nhu im lặng ở bên Lục Thiếu Phàm, nghe người bên cạnh khen Lục Thiếu Phàm từ tận đáy lòng. Cô cong môi cười, trong lòng đều ngọt ngào đắc ý.
Lục Thiếu Phàm nghe trưởng bối khen cũng chỉ mỉm cười, thái độ khiêm tốn của Lục Thiếu Phàm khiến cho mọi người càng vừa mắt, chức vị dù cao cũng không tự cao tự đại, nhất là người trẻ tuổi thế này đúng là khó có được.
"Đúng rồi, lúc nãy tôi vừa gặp chủ tịch Mẫn Thị"
Đang nói chuyện phiếm một người liền hô to, không quên nhìn Mẫn Nhu ý tứ nhắc nhở, không khí xung quanh đang vui vẻ liền trầm xuống.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |