← Ch.004 | Ch.006 → |
Trước biệt thự Mẫn gia, hai chiếc xe sang trọng lần lướt đi ra khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trên ban công, gió nhẹ lướt qua rèm cửa sổ, một bóng người núp sau rèm, Mẫn Nhu im lặng nhìn quang cảnh dưới lầu, mãi đến khi Mẫn Chí Hải rời khỏi cô vẫn không động đậy.
"cạch" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy vào, dì Lý nhẹ giọng thì t hấy Mẫn Nhu đứng bên ban công, hoàng hồn mờ ảo chiếu trên tóc cô làm tăng thêm vẻ thanh lịch.
"Nhị tiểu thư"
Mẫn Nhu nghe tiếng động, xoay người lại, ngũ quan tinh xảo trắng nõn nà sáng rực, khóe môi mở một nụ cười không rõ ràng, giống như bị ép buộc và rất khổ sở.
"Chủ tịch đã hẹn trước, xe sẽ tới ngay"
"Tôi biết"
Địa vị của Mẫn thị ở thành phố A không thể coi thường, bữa dạ tiệc kỷ niệm hằng năm này chắc chắn giới nghệ sĩ tham gia không ít, vài gia tộc lớn thuộc tầng lớp thượng lưu cũng không bỏ qua, sẽ để vài thành viên trong gia tộc xuất hiện, ngay cả người làm trong chính phủ vì địa vị của Mẫn Chí Hải mà cũng tham gia.
Khách sạn Lôi Địch là khách sạn năm sao đầu tiên, dạ tiệc hôm nay được tổ chức ở đó so với mọi năm đều long trọng hơn, nhất là có phóng viên truyền thông cũng được mời, chính tỏ trong bữa tiệc này có việc rất quan trọng cần công bố.
Ban đêm, trước cổng khách sạn Lôi Địch xe hơi ngoại nhập không ngừng ra vào, nhân viên tiếp tân chưa hề dừng lại, vội vàng đón khách vào hội trường, trong đó là các danh nhân thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài chính.
Chiếc xe Rolls- Royce dừng lại, sườn xe hoa lệ hấp dẫn chưa kịp bước xuống đã khiến mọi người xung quanh xuýt xoa không biết là công tử tiểu thư của nhà nào.
"Nhị tiểu thư đã tới nơi!"- Lái xe cung kính nói với Mẫn Nhu, nói xong, liền bước xuống xe, giúp cô mở cửa.
Cửa kính xe không che được khung cảnh bên ngoài, Mẫn Nhu thản nhiên nhìn dòng người tụ tập, đôi mắt nhìn về phía kính chiếu hậu có hình ảnh của mình trong gương, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, tài xế mở cửa xe cúi người đi ra ngoài.
Một đôi chân thon dài trắng nõn từ bên trong xe bước ra, đôi giày cao gót nhỏ màu vàng kim đặt xuống đất, tài xế cẩn thận đứng sang bên, một cô gái mặc bộ lễ phục màu rượu đỏ hở vai xuất hiện trước mắt công chúng.
Mái tóc dài uốn nhẹ sau ót, không hề đeo bất kì trang sức, tóc mai được uốn quăn tăng thêm sự nữ tính, bộ dạ phục màu đỏ được cắt may cẩn thận, thiết kế tuy đơn giản nhưng ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ của cô để lộ ra đường cong. Đôi giày cao gót màu vàng kim khiến cô toát lên những đường nét đẹp, mỗi bước đi, làn váy hơi lay động, dưới ngọn đèn hiệu hình tròn có vẻ gợi cảm mà dịu dàng.
"Đó chẳng phải Mẫn Nhu sao?!"
Không biết là ai lại thét lên kinh hãi, sau đó hàng loạt tiếng xì xầm trong đó có khen có chê Mẫn Nhu.
Đôi tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại cầm bóp dài, sải bước qua mọi người, chiếc cằm nhỏ nâng cao tôn lên vẻ cao quý.
"Không phải chỉ là diễn viên sao, còn tỏ vẻ thanh cao tới tham gia tiệc, hừ!"
"Này cô ghen tị với người ta sao? Cũng không nhìn cô ta đi, dáng người, tướng mạo làm gì không câu được công tỷ nhà giàu?"
"Tôi mà ghen tỵ với cô ta? Tôi tình nguyện khổ cực còn hơn dùng thân thể đổi lấy giàu sang"
Mẫn Nhu không phải không nghe thấy những lời nói khó chịu kia, cũng không phải không biết đám phụ nữ đó là cố tình nói cho cô nghe, nhưng những điều đó, cô dù có cãi cũng có thể lấy lại thanh danh sao? Còn nữa họ có tin không? Sẽ không nói cô là thanh cao, hay không nói xấu sau lưng sao?"
Trong hành lang, có người đặc biệt đứng chờ Mẫn Nhu, lúc cô vừa bước vào cửa, một người đàn ông mặc bồ đồ tây thẳng thớm chào đón: "Nhị tiểu thư, chủ tịch đang ở trong phòng đợi cô"
"Cám ơn"- Lịch sư đáp, Mẫn Nhu bước vào thang máy lên tầng 25 tìm Mẫn Chí Hải.
Đứng trước cửa phòng chủ tịch, Mẫn Nhu do dự một chút, rồi đặt tay lên gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nam trầm thấp mà quen thuộc.
"Vào đi"
Mẫn Chí Hải nhìn Mẫn Nhu mở cửa bước vào liền chú ý tới trang phục của cô, nhướng mày: "Sao không lấy bộ trang phục cha đã chuẩn bị trước?"
Mẫn Nhu hơi lúng túng, đôi môi đỏ nhợt nhạt, lẩm bẩm nói: "Cái này cũng không tệ"
Mẫn Chí Hải trìu mến nhìn động tác kéo váy của Mẫn Nhu, kín đáo thở dài nói: "Con thích là được rồi"
Nghĩ tới điều gì đó, Mẫn Nhu cắn cắn môi muốn nói nhưng lại thôi, nhưng tất cả đều lọt vào mắt Mẫn Chí Hải, đặt thư mời trong tay xuống, cười an ủi Mẫn Nhu.
"Yên tâm đi, chuyện tối nay cha đã suy nghĩ rất lâu, hai mươi năm, đủ rồi, cũng tới lúc nói ra thân thế của con, con chính là nàng tiên cá của Mẫn Chí Hải"
Trong giọng nói của Mẫn Chí Hải đầy ắp sự áy náy và niềm thương cảm, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Mẫn Nhu, tựa như nhìn xuyên qua cô hướng vè nơi xa xăm.
"Con và mẹ càng ngày càng giống nhau..."
Lúc Mẫn Nhu khép cửa phòng làm việc lại, cô nhớ rõ mọi lời Mẫn Chí Hải nói chất chứa bao nhiêu ưu tư phiền muộn.
Dường như...... nhớ lại hình ảnh màu trắng đen của người phụ nữ xinh đẹp ở trên bia mộ, đôi mắt Mẫn Nhu từ bình thản dần dần ảm đảm, mẹ của cô là người phụ nữ xinh đẹp nhưng không may mắn...
Cô còn nghĩ mình có thể hạnh phúc, nhưng Kỷ Mạch Hằng đã đập nát sự kì vọng cuối cùng của cô với thế giới này, giống như khi mẹ cô ra đi, để lại mình cô còn sống tranh đoạt tình chút tia hi họng
Mẫn Nhu trầm tư, bước chân vô ý đi vào hoa viên khách sạn, Mẫn Nhu nhìn lên bầu trời tối đen, nỗi đau thương khó kiềm nén từ bên trong cơ thể lan tỏa ra. Trong tiềm thức có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình. Lông mày đen của Mẫn Nhu nheo lại, theo phản xạ nhìn tới.
Bên hồ bơi, một người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng đó, ánh trắng chiếu xuống mặt hồ phản xạ khuếch tán lên gương mặt anh tuấn lạnh lùng, càng khiến cho nó trở nên thật cao ngạo lạnh lẽo.
Thân thể Mẫn Nhu chấn động, thần sắc mất tự nhiên, muốn thoát khỏi ánh mắt của anh, nhưng hai chân như dính chặt tại chỗ, không bước ra được.
"Sao cô lại ở đây?"
Câu hỏi được đặt ra khá đột ngột khiến Mẫn Nhu luống cuống, giọng nói không vui khiến trái tim Mẫn Nhu thắt lại, đau đớn, chế giễu đồng thời xuất hiện nơi đáy mắt. Khéo miệng khẽ nâng lên, ánh mắt di chuyển chớp nhẹ.
"Tại sao tôi không thể ở đây?"
Câu hỏi khiêu khích khiến sắc mặt Kỷ Mạch Hằng trở nên không tốt tối lại, bác môi hé mở, nhưng không nói câu nào, gương mặt lạnh lùng chỉ nhìn lướt qua gương mặt đang hất lên của Mẫn Nhu, xoay người bỏ đi.
Nhưng anh chưa đi được xa, bên trong khuôn viên yên tĩnh liền nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh.
"Nơi này không thích hợp để cô tới"
Mẫn Nhu nhìn anh rời đi, chỉ cảm thấy thật xấu hổ giận dự và bi ai, không thích hợp, ba chữ ngắn ngủn đã sỉ nhục cô? Đôi môi cười lạnh tự giễu cợt mình, trái tim lại đau thắt, muốn khóc nhưng hốc mắt lại khô rang không tuôn ra bất kì giọt lệ nào.
Thì ra với Kỷ Mạch Hằng, nước mắt cô đã chảy khô, trái tim đã mệt mỏi mà chết đi...
"Nếu không muốn cười thì đừng cười"
Một giọng nam thanh khiết theo gió đâm xôn xao truyền vào bên tai cô, dáng vẻ đau khổ chưa kịp dấu đi thì trước mắt đã nhìn thấy Lục Thiếu Phàm, thời điểm cô chật vật nhất luôn ngẫu nhiên gặp được"anh rể!"
Anh ta đứng ở hoa viên từ khi nào? Mẫn Nhu trở nên hốt hoảng, không chỉ sợ anh nghe thấy gì càng sợ bị anh nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
"Tôi vừa tới thì nhìn thấy cô ở đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Vừa đúng lúc cần giải thích, cô nhìn biểu hiện của người đàn ông phong độ này này rồi nhẹ nhàng thở ra. Trong lúc cô thả lỏng mình thì lại bỏ sót đi đôi mắt thâm thúy của Lục Thiếu Phàm lóe lên tia sáng.
"Không có, chỉ là bữa tiệc chán quá, nên muốn ra ngoài hóng mát"
Mẫn Nhu mỉm cười nói, chân mang giày cao gót thong thả bước tới một gốc cây nhẹ nhàng tựa vào, thưởng thức trăng.
Lục Thiếu Phàm nhìn bộ dạng thong thả của Mẫn Nhu, trong ánh mắt lộ ra vầng sáng nhạt, môi cong lên đại diện cho nụ cười vui vẻ.
"Rất đẹp"
Lời khen ngắn gọn khiến Mẫn Nhu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cao quý ưu nhã dưới ánh đèn.
Lục Thiếu Phàm tối nay mặc bộ đồ tây màu trắng, rất thoát tục, màu trắng khi khoác trên người anh hòa cùng với khí chất cao sang bên trong thành một thể nhìn anh vừa tuấn tú lại thoát tục khiến người khác mê muội.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tạo cho người khác sự tin tưởng, Mẫn Nhu nghe lời khen của anh không hề tức giận, cô có thể cảm thấy sự chân thật trong lời nói.
Đối mặt với con người hoàn mỹ như Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu luôn không bị khống chế, hay trở nên bị động. Lời khen của anh làm cho tai cô trở nên nóng bỏng, ngượng ngùng dời mắt đi, không quên nói một tiếng: "Cám ơn"
"Không cần"
Anh không khách sáo đáp lại nhưng đôi mắt đen thanh khiết kia vẫn không hề dời đi cứ thản nhiên nhìn vào cơ thể cô. Ánh nhìn chăm chú đó khiến cô quẫn bách bối rối, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.
"Nhìn.. nhìn cái gì.."
Sự ngượng ngùng và không được tự nhiên của Mẫn Nhu tất cả đều nằm trong dự tính của Lục Thiếu Phàm, anh chỉ mỉm cười, tiếng cười réo rắt phiêu đãng trong không khí khiến mặt cô càng thêm ửng đỏ.
Lục Thiếu Phàm quay đầu nhìn ánh đèn loa loét trong hội trường, mới nói: "Vũ hội bắt đầu rồi, cũng nên quay lại thôi"
Mẫn Nhu đồng ý gật đầu nói: "Anh vào trước đi, tôi sẽ vào sau"
Lục Thiếu Phàm cũng không hỏi tại sao, khóe miệng giương lên tự đắc, nụ cười yếu ớt như kiểu nguyệt thanh huy trong bầu trời đêm, dáng người ung dung thanh tao, cao ráo di chuyển một cái đã rời đi.
Mẫn Nhu nhìn theo bóng lưng thon dài đĩnh đạc của Lục Thiếu Phàm, không còn cảm giác buồn bực khó chịu như lúc nãy khi đối mặt với Kỷ Mạch Hằng, chẳng qua trong trái tim cô đang có một cảm xúc bất định, không biết là cảm xúc gì, cũng rất khó nói rõ là vì Kỷ Mạch Hằng hay Lục Thiếu Phàm?
Trong hội trường tráng lệ, đèn thủy tinh treo bên trên chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày, trên chiếc bàn dài đẩy sơn trân hải vị, rượu ngon món ngon, người phục vụ mặc quần áo chỉnh tề bưng đĩa, khách khứa thì qua lại.
Ở nơi cao nhất dàn nhạc diễn trong bữa tiệc, khúc nhạc du dương ở trong hội trường náo nhiệt nhẹ nhàng vang lên, lôi kéo cảm xúc của các vị khách.
"Kỷ phu nhân, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp, đây là con trai phu nhân sao? Lớn như vậy rồi"
Hồng Lam mặc bộ lễ phục màu trắng sang trọng, cùng một vị phu nhân đứng tuổi trò chuyện, vị phu nhân này rất tự hào về con trai mình.
Đứng bên Hồng lam là Mẫn Tiệp, đêm nay cô mặc bộ váy trễ ngực màu đen, thắt lưng cao, để lộ ra dáng người nhỏ nhắn tinh tế dịu dàng, chiếc cổ cao trắng nõn đeo một chiếc vòng cổ làm bằng bảo thạch tím làm toát lên sự cao quý của cô.
Trang phục lộng lẫy, gương mặt xinh đẹp đi lướt qua các vị khách, không ít con thanh niên tuấn tú đang dừng lại nhìn theo, mãi đến khi chiếc bóng cao gầy thon dài mất hẳn ở góc, trên gương mặt lộ vẻ vui sướng vội vàng nói với Hồng Lam vài câu rồi chạy về phía góc đó.
"Hằng, sao anh lại đứng đây?"
Mẫn Tiệp thân mật ôm cánh tay Kỹ Mạch Hằng, làm nũng: "Mau ra đi, em giới thiệu anh với mẹ em"
Kỷ Mạch Hằng cười nhạt một tiếng, dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng đầy cao ngạo nhìn Mẫn Tiệp yêu thương, không nói lời nào để mặc Mẫn Tiệp kéo anh đi vào đám người.
Kỷ Mạch Hằng mấy năm qua nổi lên, ba năm trước đây một thân mình giống gánh Kỷ thị vượt qua cuộc khủng hoàng kinh tế tài chính, đem Kỷ thị bước lên con đường sáng, anh là người tình trong mộng của không ít thiên kim tiểu thư, lúc này thấy Mẫn Tiệp cùng anh thân thiết ai cũng chán nản
Trai tài gái sắc, khi hai người đứng trước mặt Hồng Lam thì bên tai không ngừng vang lên bốn chữ khen ngợi này. Trên gương mặt Hồng lam nở nụ cười hài lòng, dù rất vui nhưng trước mắt quan khách không thể biểu hiện quá mức, tránh để mọi người nói bà đắc ý vênh váo.
"Đây là con trai Kỷ gia sao? Quả nhiên là nhân tài, không hổ là con trai của Kỷ Nguyên Bình"
"Bác gái quá khen"
Kỷ Mạch Hằng lễ độ khiêm tốn không vì những lời nịnh nọt mà cao ngạo khiến cho hảo cảm của Hồng Lam với anh ngày càng tăng.
Mẫn Tiệp nhìn thấy sự hài lòng trong mắt Hồng Lam, cười vui vẻ, vòng qua cánh tay Kỷ Mạch Hằng: "Mẹ, ba đâu?"
"Ba con muốn chủ trì bữa tiệc, lát nữa sẽ xuống..."
Ở cửa lầu, Mẫn Nhu nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, thấy cả Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Tiệp Hồng Lam đang rất vui vẻ liền ngơ ngẩn.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Mẫn Chí Hải đứng bên cạnh Mẫn Nhu, ông mặc bộ đồ tây màu đen, dù đã năm mươi nhưng cũng không thể dấu đi sự phong độ bất phàm chín chắn trong ông, cho nên, hai đứa con gái lớn này cũng có thể nói là di truyền những điểm tốt từ ông.
Mẫn Nhu quay đầu nhìn Mẫn Chí Hải, môi đỏ mọng hé mở: "Dạ"
CÔ muốn cự tuyệt muốn bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy sự hạnh phúc giữa Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng thì cô không còn do dự nữa, không cam lòng, sự ghen tị nổi lên.
Có một giọng nói không ngừng gào thét bên trong đầu cô: "Tại sao hai người họ có thể ung dung tự tại bên nhau, còn mày lại bị vứt bỏ, bị sỉ nhục, mày cũng là Thiên kim của Mẫn Thị, thứ Mẫn Tiệp có mày cũng đâu thiếu"
Cho nên khi Mẫn Chí Hãi đưa tay lên thì cô không do dự đặt tay vào, sống lưng thẳng băng ưu nhã, cao quý tựa nữ thần.
Nụ cười trên mặt Mẫn Chí Hải thêm sâu, ánh mắt vui mừng.
"Đi thôi"
Tiếng nhạc ngừng lại, quan khách cũng im lặng, cầm ly rượu, hướng mắt về phía cầu thang.
Trên chiếc cầu thang xoay tròn trang trí hoa văn cổ, Mẫn Chí Hải từ từ bước xuống, bên người là một người con gái với cánh tay trắng mềm mại. Chiếc váy màu rượu đỏ xinh đẹp, nhìn cô như ngôi sao trong đêm tối, không ai có thể bỏ qua cô, luồng ánh sáng chói mắt khiến bao nhiêu đàn ông si mê.
Chiếc giày cao gót tinh tế đặt lên bậc thang, nhẹ nhàng yểu điểu tựa như cánh bướm, dưới ánh đèn sáng, mắt cá chân của cô lung linh trắng nõn, những đường con tuyệt đẹp, thưởng tâm duyệt mục, dưới làn váy bay bay là đôi chân dài trắng mịn. Theo từng động tác của cô làm người khác không thể rời mắt.
Ánh mắt Mẫn Chí Hai đảo quanh ai cũng mê mẩn, ông hai lòng nhướng mày, dẫn Mẫn Nhu thong thả đi tới bên cạnh micro.
"Cảm ơn các vị khách đã tới tham gia bữa tiệc kỷ niệm năm mươi năm của Mẫn Thị, nhân ngày hôm nay, tôi có một chuyện muốn công bố với mọi người"
Lúc này các vị khách mới hoàn hồn, có người nhận ra cô gái bên cạnh Mẫn Chí Hải, là siêu sao - Mẫn Nhu!
Là Mẫn Nhu!
Ngay cả siêu sao cũng xuất hiện? Cô xuất hiện ở đây biểu thị cho cái gì?
Bên trong hội trường, âm thanh lào xào bắt đầu vang lên kèm tiếng theo tiếng máy ảnh và đèn Flash. Đây chính là đề tài tốt, bất kì ký giả nào cũng nhạy bén phát giác không bỏ lỡ cơ hội
Sắc mặt của Hồng Lam khi nhìn thấy Mẫn Nhu xuất hiện bên cạnh Mẫn Chí Hải thì sầm mặt lại, bàn tay nắm chặt ly rượu nổi gân xanh, nhìn Mẫn Nhu bằng đôi mắt oán giận muốn giết người.
"Mẹ, chuyện này là sao?"
Mẫn Tiệp không dám tin mở to mắt, khẽ hé môi, nhìn sang Hồng Lam hỏi, có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Hồng Lam.
"Nó dám... nó..."
Trong đôi mắt lãnh đạm của Kỷ Mạch Hằng xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh lùng như trước nhìn Mẫn Nhu, gương mặt bị sự bình thản chiếm cứ chỉ có Mẫn Tiệp và Hồng Lam mất khống chế, anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn Mẫn Nhu đứng trên cao.
Trên bục, Mẫn Nhu nhìn thấy Mẫn Tiệp và Hồng Lam đang tức giận, trong lòng vui sướng hả hê, không khỏi kiêu ngạo hơi hất cằm.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo chế giễu của Kỷ Mạch Hằng, trái tim liền thắt lại, sự kiêu ngạo biến mất. Tuy không muốn nhưng chỉ cần chạm vào mắt anh, mọi ngụy trang của cô đều biến mất.
Kỷ Mạch Hằng, chẳng lẽ anh là người do trời cao phái tới trừng phạt cô?
Bởi vì mẹ cô cướp đi người Hồng Lam yêu, vì vậy anh xuất hiện để Mẫn Tiệp đoạt đi người cô yêu?
Đôi môi nhỏ đỏ mọng tái nhợt vài phần, Mẫn Nhu không nhìn Kỷ Mạch Hằng, vẻ mặt lạnh nhạt lông mi dày rũ xuống, nhìn sàn đá cẩm thạch.
"Người đứng bên cạnh tôi lúc này chắc các vị cũng không xa lạ, hôm nay việc tôi muốn nói với các vị là, cô gái này không chỉ là siêu sao mà còn là con gái của Mẫn Chí Hải tôi"
Vừa dứt lời hội trường đang yên tĩnh thì liền vang lên tiếng chúc mừng, khen ngợi Mẫn Nhu.
Không ngờ Mẫn Nhu lại là nhị tiểu thư của nhà giàu, còn có thể là người nối nghiệp khách sạn?
Trời ạ, tin tức chấn động này có thể khiến bao nhiêu người cắn phải lưỡi.
"Giới thiệu cho mọi người biết đi"
Mẫn Chí Hải khích lệ nhìn Mẫn Nhu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, đẩy cô tới trước micro, bản thân đứng bên cạnh cổ vũ Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu nhìn âm nhìn đám người Hồng Lam một cái, trong lòng bắt đầu bất an nhảy dựng lên, nếu không có Mẫn Chí Hải đứng sau lưng làm chỗ dựa, cô cũng không có dũng khí đứng trước mặt mọi người nói ra thân phận của mình.
Thân phận của cô sẽ mang lại tiền tài cho cô, nhưng đối với hai mẹ con Hồng Lam lại là một vết sẹo sỉ nhục. Trong chớp mắt, Mẫn Chí Hải thừa nhận địa vị của cô, ánh mắt mọi người đều bướng về vẻ mặt tái nhợt của Hồng Lam.
Một sự thật rất rõ ràng: Mẫn Nhu không phải do Hồng Lam sinh ra, là do người khác như vậy Mẫn Nhu là con riêng. Đứa con gái riêng này, quay về Mẫn Gia, có phải muốn nói rằng Mẫn Chí Hải sẽ chia một nửa Mẫn Thị cho Mẫn Nhu?
Đối diện với vô số đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt Mẫn Nhu lãnh đạm không chút hoảng hốt, khẽ cúi người chào, lễ phép nói: "Sau này, xin các vị chiếu cố"
Sắc mặt Mẫn Tiệp cứng đờ, đôi môi bị răng cắn chặt đến mất máu, đôi mắt chiếu thẳng về phía Mẫn Nhu như thiên đao vạn tiễn.
Hồng Lam oán hận không cam tâm thua Mẫn Nhu, nhưng vẫn giữ lấy mặt mũi, xoay người căm giận rời khỏi hội trường.
"Mẹ!'
Mẫn Tiệp lo lắng kêu lên, chưa kịp giữ lấy Hồng Lam liền vội vàng đuổi theo, để mặc Kỷ Mạch Hằng đứng đó.
Ánh mắt Mẫn Nhu lạnh lẽo nhìn Mẫn Tiệp và Hồng Lam bỏ đi, sau đó lại nhìn về phía Mẫn Chí Hải, thấy ông không có bất kì biểu hiện gì cũng không hối hận với quyết định đêm nay của mình.
"Đi làm quen với mọi người một chút"
Mẫn Chí Hải là người thông minh, sao không nhận ra không khí quỷ dị bên trong bữa tiệc, nhưng ông không quan tâm, cứ như thế mỉm cười nhìn mọi người: "Các vị không cần khách sáo, tự nhiên"
Nói xong liền đi về phía những đối tác và bạn làm ăn, để Mẫn Nhu một mình bị mọi người vây lấy.
"Tôi nói rối, trên người Mẫn tiểu thư toát ra vẻ cao sang, không ngờ thật sự là thiên kim lưu lạc bên ngoài của Mẫn gia"
"Xem vẻ đẹp của Mẫn tiểu thư chắc là do di truyền của Mẫn chủ tịch, xem ra, mẹ của Mẫn tiểu thư cũng là tuyệt thế giai nhân hiếm có.
Những lời xu nịnh này ai nói mà không được, Mẫn Nhu chỉ nhạn nhạt nhìn đám phụ nữ mở mắt nói mò, không hề trả lời, giống như đang xem một đoàn xiếc thú biểu diễn.
Mọi người cũng nhận ra bản thân đang tự làm mất mặt, ngại ngùng nhìn Mẫn Nhu né sang bên, thỉnh thoảng liếc nhìn sang, trong ánh mắt có hòa lẫn sự ghen tị và hâm mộ.
"Tôi không biết cô muốn làm gì? Nhưng dù cô là thiên kim nhà nào, tôi cũng sẽ không thích cô"
Giọng nói lạnh như tảng băng vang lên sau lưng, sống lưng Mẫn Nhu cứng đờ, vì cô quá quan tâm nên chỉ cần luồng hơi thở quen thuộc tới gần cô liền nhận ra trước tiên.
Xoay người, sắc mặt Kỷ Mạch Hằng tối sầm, đôi mắt như ngàn đao sắc nhọn. Ngực nói đau, từng lời nói vô tình rót vào tai, cô kiềm chế cảm giác lạnh lẽo này tựa như máu huyết bị đóng băng.
Ra vẻ khinh thường, cười lạnh: "Kỷ Tổng cũng thật rãnh rỗi, sao không đi gặp cha tôi, dù sao, người muốn làm con rể Mẫn gia đâu phải chỉ có mình anh"
Ít nhất, cũng có Lục Thiếu Phàm...
Trong đầu Mẫn Nhu lóe lên chút ánh sáng, đúng rồi, từ sau khi cô đi vào vẫn không nhìn thấy Lục Thiếu Phàm, chẳng phải anh ta đã vào từ sớm rồi sao?
"Mẫn Nhu, cô hận tôi, tôi không có lời để nói, nhưng mà nếu đem mọi thứ trút lên người Mẫn Tiệp, tôi sẽ không bỏ qua cho cô"
Đang tìm người, nghe những lời cảnh cáo lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, trong đáy mắt chua xót, ra là trong lòng Kỷ Mạch Hằng cô chẳng qua là một oán phụ hèn hạ vô sỉ!
Ba năm, anh chưa từng vì cô mà làm gì, anh luôn cho là mình đúng không thua kém gì bà Kỷ, càng như thế Kỷ Mạch Hằng càng làm cho tim cô giá lạnh! Đôi môi nhếch lên giễu cợt, Mẫn Nhu đối diện với đôi mắt nham hiểm của Kỷ Mạch Hằng không hề lui bước, chỉ có bi ai, vì hóa ra tình yêu của cô không đáng giá.
Lúc đi ngang qua người phục vụ liền cầm lấy ly nước chanh, đôi môi hớp nhẹ, ở vách ly lưu lại vết son đỏ mị hoặc mê người.
"Tôi bận nhiều việc, không thể tiếp tục phụng bồi"
Đầu ngón tay trắng nõn mượt mà nâng cao ly rượu, kiêu ngạo xoay người, trước ánh mắt âm lãnh của Kỷ Mạch Hằng, cô tao nhã đi xuyên qua dòng người.
Rời xa ánh mắt Kỷ Mạch Hằng, cả người Mẫn Nhu nhũn ra, cự tuyệt bắt chuyện với vài người, lựa lúc mọi người không chú ý liền một thân một mình đi đến bên cửa sổ, vén rèm, né người sau đó/
"Là anh?"
"Là cô"
Trăm miệng một lời, ngoài cửa sổ nơi ban công, một đôi nam nữ đứng đối diện nhau, Mẫn Nhu thì kinh ngạc, Lục Thiếu Phàm cũng thiếu bình tĩnh.
Anh ta sao lại ở đây? Không phải nên vào trong cùng đám người thượng lưu đó nói chuyện sao?
Trên gương mặt Mẫn Nhu toát lên sự nghi hoặc, Lục Thiếu Phàm chỉ cần liếc mắt liền nhận ra, đôi môi tạo ra một độ cong tự nhiên, đôi mắt đen thanh khiết hơi nheo lại, dáng người thon dài tựa vào lan can, tao nhã mà bình thản
"Trời đêm cũng không tệ, nếu không chê thì cùng nhau xem đi"
Mẫn Nhu không biết là Lục Thiếu Phàm mời cô, huống hồ đây là khách sạn nhà cô, muốn mời cũng là cô mời mới đúng!
Vẻ bối rối của Mẫn Nhu Lục Thiếu Phàm không nhận ra, giương lông mi dài anh nhìn về phía chân trời đen nhánh, tự nhủ: "so với bữa tiệc rượu không thú vị, tôi thích làm kẻ ngốc im lặng.
Mẫn Nhu uống một ngụm nước chanh, học theo anh, nhìn trời, thấp giọng than: "Nhìn vị hôn thê của mình bị người khác đoạt đi còn ở đây tỏ vẻ thanh cao, không biết anh nghĩ gì nữa?"
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng Lục Thiếu Phàm lại nghe thấy, quả thật, Mẫn Nhu chính là cố tình nói cho anh nghe, cô bị Mẫn Tiệp làm cho khó chịu, muốn tìm một chỗ riêng tư trút hết nỗi bực dọc, không ngờ có người cũng chọn nơi này là Lục Thiếu Phàm! Cô bị Kỷ Mạch Hằng vứt bỏ, Lục Thiếu Phàm cũng là bị Mẫn Tiệp phản bội không phải sao?
Dưới bóng đêm, gương mặt anh tuấn của Lục Thiếu Phàm có vẻ đen tối không rõ, anh chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt chờ đợi của Mẫn Nhu, cười hiền lành.
"Vậy cô cảm thấy tôi nên làm gì?"
Giống như bị nhìn thấu bản chất nhỏ mọn của mình, Mẫn Nhu 囧囧 ho khan một tiếng, xoay người đi, tránh né đôi mắt thâm sâu của Lục Thiếu Phàm.
"Vả lại, nam nữ lui tới không hợp thì chia tay là điều bình thường"
Lạnh nhạt nói thêm, không chứa bất cứ cảm xúc như giống như đang bàn về một vấn đề nhỏ nhặt.
Mẫn Nhu cảm thấy bàn chuyện nam nữ với Lục Thiếu Phàm thật nhức đầu, cô lại để tâm quá mức, còn anh lại hồn nhiên, hào phóng
"Thật ngại quá, các vị có nhìn thấy Mẫn Nhu không?"
"Không có, lúc nãy chẳng phải vừa ở đó sao?"
Có thể là Mẫn Chí Hải tìm cô.
"Có người tìm tôi, tôi đi trước đây"
Mẫn Nhu vội vàng chào tạm biệt Lục Thiếu Phàm, cầm ly chạy ra.
"Tôi và Mẫn Tiệp vẫn chưa đính hôn"
Lúc cô vừa vén rèm cửa sổ lên thì Lục Thiếu Phàm lại mở miệng nói, lời giải thích vân đạm phong khinh, làm cho cô không tìm ra được phương hướng. Không kịp nghĩ nhiều thì người trợ lý của cô đã phát hiện vội vàng chạy tới.
"Tiểu thư, chủ tịch mời cô ra khai vũ"
"Khai vũ"- Mẫn Nhu khó hiểu nhíu mày, thuận tiện tìm kiếm bóng dáng Mẫn Chí Hải."Nhưng tôi không có bạn nhảy"
Trợ lý thấy Mẫn Nhu không phản đối liền thở hắt, cười nói: "Tiểu thư không cần lo, chủ tịch đã chọn được một người"
"Sao chứ?"
Mẫn Nhu kinh ngạc đổi lại là nụ cười ái muội của trợ lý, vội vàng né người chỉ vào người đàn ông anh tuấn đang nói chuyện cùng Mẫn Chí Hải: "Tiểu thư, Kỷ tổng chính là bạn nhảy của cô"
Mẫn Nhu kinh ngạc đổi lại là nụ cười ái muội của trợ lý, vội vàng né người chỉ vào người đàn ông anh tuấn đang nói chuyện cùng Mẫn Chí Hải: "Tiểu thư, Kỷ tổng chính là bạn nhảy của cô"
Như bị sét đành, Mẫn Nhu mở to mắt nhìn về ánh mắt cổ quái của Kỷ Mạch Hằng, người trợ lí cũng không hiểu.
"Nhị tiểu thư?"
"A?"
"Xin mời đi theo tôi"
Người trợ lí dẫn đường, Mẫn Nhu cũng không thể không qua, tâm tư của cha cô làm sao không biết? Đây là cách cha của cô lo cho cô sao?
Cười khổ nhẹ lắc đầu, ánh mắt hai cha con đều nhất trí nhưng nếu Mẫn Chí Hải biết cô từng là người yểu của Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch bây giờ là bạn trai Mẫn Tiệp, sẽ nghĩ thế nào?
Nổi trận lôi đình? Đuổi Kỷ Mạch Hằng ra ngoài? Hay dàn xếp ổn thỏa làm như không có chuyện gì? Những suy nghĩ ngổn ngang hiện ra khiến cô không thể ứng phó kịp, người cũng đã đến bên cạnh Mẫn Chí Hải, trước mặt Kỷ Mạch Hằng.
"Kỷ công tử, đây là con gái tôi, hai người làm quen đi"
Mẫn Chí Hải tỏ vẻ rất hài lòng với Kỷ Mạch Hằng, cười cười vỗ vai anh, hướng về phía Mẫn Nhu ra hiệu.
"Tiểu Nhu lại đây"
Mẫn Nhu không được tự nhiên bước lên, ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng lại mở ra, cô không muốn bị anh xúc phạm nữa.
"Trở lý Lưu, chuẩn bị nhạc đi"
Ánh mắt của Mẫn Chí Hải ngập đầy ý cười hướng về phía Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng, sau đó mỉm cười với Kỷ Mạch Hằng, giọng nói lộ vẻ gian xảo: "Kỷ công tử, tôi giao con gái cưng bảo bối này cho cậu"
Bàn tay ấm áp của Mẫn Chí Hải áp lên đôi tay mềm của Mẫn Nhu, đem cô đặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Kỷ Mạch Hằng, sau khi Mẫn Chí Hải cười rời đi cũng không phát hiện tâm trang gợn sóng của nhân vật chính.
"Nếu như không muốn thì đừng nhảy"
Kỷ Mạch Hằng không buông tay cô ra, ngược lại, khi âm nhạc vang lên thì anh dẫn bước ra sàn khiêu vũ. Đôi kim đồng ngọc nữ vừa đứng trên sàn khiêu vũ liền trở thành tiêu điểm của toàn vũ trường.
Nam thì hâm mộ Kỷ Mạch Hằng, nữ thì ghen tị với Mẫn Nhu.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Kỷ Mạch Hằng giữ lấy vòng eo nhỏ, không dùng bao nhiêu sức nhưng cũng khiến cô không thở nổi..
Âm nhạc du dương vang lên, anh khẽ cúi đầu, đôi mắt băng lãnh nhìn hàng lông mi dày của cô, đối vẻ xinh đẹp cô chỉ có lạnh lùng khinh bỉ và giễu cợt.
"Tôi không muốn khiến Mẫn Tiệp khó xử, nên không ngại diễn một tuồng kịch"
Diễn kịch? Chẳng lẽ mỗi phút ở bên cạnh cô thật sự đau khổ thế sao? Ngửa đầu, anh cao ngạo, lãnh khốc, sự giễu cợt của anh đều đập vào mắt cô rơi vào tim, nặng nề mà chật vật, khiến cô không chịu nổi.
Anh không quan tâm đến cảm nhận của cô, giống như bịnh sĩ nhận lệnh, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi một bước đều rất chuẩn và tao nhã, bên ngoài sàn khiêu vũ, mọi người thưởng thức đều thầm khen nhưng không thể nhận ra tâm trạng chân thật của đôi nam nữ kia.
Mẫn Nhu như bức tượng gỗ mặc cho tay anh chuyển động, chết lặng theo từng bước đi. Ba năm qua, từng ảo tưởng bao lần, anh sẽ đưa cô đến sàn khiêu vũ, bây giờ đã có được thì lại phát hiện tất cả đều giả dối và thật đáng mỉa mai!
Liếc mắt nhìn đám người đang ao ước, cô không hề cảm thấy thỏa mãn chỉ có khó chịu, đúng rất khó chịu, là Kỷ Mạch Hằng làm cô khó chịu!
"Không muốn diễn thì đừng miễn cưỡng"
Cuối cùng cô lạnh lùng xuất ngôn, muốn ngừng vũ điệu vô nghĩa này. Thế nhưng, anh không để cô toại nguyện, tay tay cô ra, nhưng cánh tay vẫn để trên eo siết chặt khiến cô đau đến nhíu mày, tức giận ngước mắt liền nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi.
Anh cười, lạnh đến khiến ta phải run, đôi mắt lãnh khốc, ẩn chưa tức giận, đôi màu nhướng lên liếc xéo vẻ quật cường của cô.
"Cô phải thích nhất là diễn sao?"
Giọng nói lạnh như băng, chất chứa sự giễu cợt, khiến cơ thể cô đơ ra, bàn chân giẫm lên chân anh. Trên gương mặt anh không phải vui mừng hay phiền não, nhưng cũng không giận đẩy cô ra, tiếp tục nhảy múa.
Điệu nhạc từ nhẹ nhàng sang chậm, đôi nam nữ trong sàn nhảy như đôi bướm đang khiêu vũ, dưới ánh đèn xoay tròn, làn váy màu đỏ xòe ra.
Động tác hoa mỹ, kỷ thuật Waltz thuần thục khiến mọi người đều trầm trồ không khỏi vỗ tay hưởng ứng
Trong chớp mắt, Mẫn Nhu nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Kỷ Mạch Hằng lóe lên sự ôn nhu và vội vã, không phải là vì cô, nhìn theo ánh mắt anh, bên sàn khiêu vũ một bóng người nhỏ nhắn rời đi...
Bước nhảy của hai người từ từ trở nên loạn, không hề có giai điệu.
Anh đột nhiên buông eo cô ra, buông tay, liều mình chạy ra khỏi sàn nhảy. Theo lực quán trính xoay tròn, Mẫn Nhu chật vật ngã về một bên.
"Xôn xao!"
Vài tiếng la kinh ngạc, Mẫn Nhu trời đất rung chuyển, không hề ngã đau xuống sàn như dự tính, eo thon bị ai đó giữ lấy, bàn tay trắng bị kéo lại, xoay ngược, bất ngờ ôm cô vào lòng.
Cánh tay trắng nõn theo bản năng tìm cảm giác an toàn, hai tay vòng lấy cổ, đầu áp vào lồng ngực, một mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng quanh mũi.
"Có sao không?"
Giọng nam trong suốt ân cần hỏi, như cô không nghe được, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đã đi xa. Áp chế sự nghèn ngào nơi cõi lòng, đầu ngón tay đễ lại trên bộ lỗ phục trắng một vết báu sâu, có lẽ người gây ra vì quá bi ai mà không biết.
"Buông ra!"
Giọng nói lạnh lùng không hề cảm kích ân nhân cứu mạng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu và giận dữ.
Nhưng đôi bàn tay to kia vẫn không thu lại theo lời cô, vẫn che chở lấy cô trước ngực.
"Chân của cô sao lại cứng ngắc như thế"
Mẫn Nhu tức giận xô đẩy người đàn ông ôm mình, ngẩng đầu, không phải là gương mặt bất mãn mà là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không của Lục Thiếu Phàm
"Chân của cô xem ra bị trật rồi, để tôi dẫn cô sang kia"
Âm thanh của anh réo rắt mà ôn nhu khiến người khác trầm mê, nhất là khi cô vừa chọn lựa bỏ đi ai đó, không muốn khống chế bản thân chỉ muốn giữ chặt cảm giác ấm áp này.
Mẫn Nhu hoảng hốt nhìn Lục Thiếu Phàm, anh không giận, tác phong nhanh nhẹn như mọi ngày, mỉm cười lạnh nhạt.
Anh đang tính ôm cô thì cô lại đẩy ra, cự tuyệt ý tốt của anh.
"Không cần, để tự tôi"
Dù Mẫn Nhu cô đây quả thật rất khó khăn cũng không muốn tùy tiện tìm ai đó an ủi bản thân
"Được"- Anh nhân nhượng, ngũ quan sạch sẽ nhu hòa, dáng vẻ tao nhã quá mức khiến cô phải nhíu mày.
Nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, tâm trạng đang quay cuồng của Mẫn Nhu dần bình tĩnh, đối với Lục Thiếu Phàm cũng áy náy.
"Tôi không muốn giận cá chém thớt, chuyện lúc nãy, cảm ơn anh đã kéo tôi"
Bình tĩnh dùng hòa khí nói cám ơn, dưới ánh đèn mê hoặc, cô chịu đựng vết thương nơi mắt cá chân, khó khăn bước ra ngoài, không cần sự giúp đỡ của anh.
Trong sàn khiêu vũ, một người đàn ông mặc bộ đồ tây trắng lẳng lặng đứng đó, không ít thiên kim tiểu thư bước vào sàn nhảy mời khiêu vũ nhưng anh vẫn lễ độ cự tuyệt, đôi mắt sắng rực thâm thúy không hề rời khỏi bóng người màu đỏ.
"Chẳng lẽ không thể giả vờ yếu ớt một chút sao?"
Nhẹ thở dài, hướng về phía người con gái mỹ lệ, Lục Thiếu Phàm khẽ nhép miệng, không mất phong độ, lần lượt từ chối rời khỏi sàn nhảy.
Vừa xoay người rời đi, trái tim đã rơi vỡ xuống đất.
Bí mật rời khỏi hội trường, Mẫn Nhu nhịn đau nơi mắt cá chân từ từ đi tới phòng rửa tay. Lúc cô rời khỏi đó, ánh mắt phức tạp của Mẫn Chí Hải vẫn quấn lấy, Mẫn Nhu cười khổ tựa vào tường, lông mi run rẩy, che dấu đi cô đơn khó chịu trong mắt.
Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Lục Thiếu Phàm, phần lớn là vẫn sợ hiềm khích, dù sao anh cũng là bạn trai trên danh nghĩa của Mẫn Tiệp. Cô không muốn mang tội cướp người yêu của kẻ khác, cô tình nguyện chịu khổ cũng không muốn tiếp nhận ý tốt Lục Thiếu Phàm.
"Mẫn Nhu"
Giọng nữ dịu dàng ẩn chứa cơn giận vang lên phía sau, ánh mắt Mẫn Nhu trầm xuống, kiềm đi nỗi đau trong trái tim, bước chân vội vàng đi về trước.
Nhưng người phía sau cũng không có ý định bỏ qua cho cô, tiếng giày cao gót nện xuống không ngừng nghì, rồi ngăn trước mặt cô.
"Mẫn Nhu, em rốt cuộc muốn thế nào!"
Mẫn Tiệp tức giận chất vấn, đôi mắt diễm lệ bị lửa giận hừng hực thiêu đốt, giống như người đứng trước mắt không phải là em gái, mà là kẻ địch thù sâu như biển.
"Chị nghĩ nhiều quá rồi, xin tránh ra cho"
Mẫn Nhu lạnh lùng đáp trả vời cơn giận của Mẫn Tiệp, không kiêu ngạo không tức giận nói. Muốn đi về trước, Mẫn Tiệp lại không chịu bỏ qua, cố tình gây phiền toái cho cô không để cô bỏ đi.
"Tránh ra"
Không kiềm được khẽ quát, sự kiên nhẫn của Mẫn Nhu như được khảo nghiệm. Đối với Mẫn Tiệp, chút tự tôn còn sót lại của cô đã không còn, lúc Mẫn Tiệp cướp đi Kỷ Mạch Hằng, giữa cô và Mẫn Tiệp đã không còn tình chị em.
"Mẫn Nhu, đừng tưởng rằng em làm vậy Hằng sẽ quay về bên em, ba năm trước em không có được trái tim của anh ấy, thì ba năm sau dù em là thiên kim Mẫn Thị, em cũng không lọt vào mắt anh ấy"
Mẫn Tiệp nói xong tỏ vẻ đắc ý, đôi môi đỏ tươi sơn nước càng sáng bóng, đôi lông mày nhướng lên đầy khinh thường, tay để lên tóc. Hành động đó trong mắt Mẫn Nhu chỉ là sự ghê tởm.
"Dù không lọt vào mắt của anh ấy cũng không cần chị phán xét, ít nhất lúc này, cha cố ý tác hợp em và Kỷ Mạch Hằng, còn chị..."- Mẫn Nhu cười lạnh, môi đỏ mọng cong lên."Chỉ là đứng sang bên"
Cô không muốn cố ý khoe tình yêu của cha dành cho, chẳng qua là không muốn để Mẫn Tiệp sỉ nhục như vậy, vì Kỷ Mạch Hằng và Mẫn Tiệp cô đã mất đi tôn nghiêm, lúc này cô cũng nên phản kích nếu không, cô đúng là quả hồng mềm.
Sắc mặt Mẫn Tiệp cứng đờ, phẫn hận nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, đôi mắt như Lâm Đại Ngọc hờn giận trách cứ.
Mẫn Nhu không yếu thế, hung tợn trợn to mắt, ỷ vào chiều cao nhìn xuống Mẫn Tiệp, trong mắt tia lửa không ngừng phun lên.
Mẫn Tiệp giận quá mà cười, cười đến xinh đẹp: "Nhưng mà, làm sao bây giờ, em gái à, người Hằng yêu là chị"
Tay tựa vào tường nắm thành quyền, vết thương dưới tóc lại nhói đau, Mẫn Nhu cắn răng, từng chữ nói: "Tình cảm cũng tốt thật, từ khi nào chị của em đi làm tiểu tam mà còn không biết xấu hổ, nếu muốn danh chính ngôn thuận, em gái như em không ngại lên tiếng chào hỏi"
Không ai tốt toàn diệp, Mẫn Tiệp nói toàn lời hung ác, thì Mẫn Nhu càng độc.
Chị muốn làm tiểu tam, em còn không thành toàn cho chị sao?
Lúc này Mẫn Nhu bị cơn giận cùng không cam lòng che phủ, nói ra không nghĩ tới hậu quả, chỉ muốn ở trước mặt Mẫn Tiệp đấu võ mồm.
Cứ nghĩ Mẫn Tiệp không cam chịu yếu thế phản bác nhưng cô đã suy nghĩ sai, sắc mặt Mẫn Tiệp đại biến khiến cô không kịp phản ứng.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ u sầu, hai mắt hồng hồng nhìn Mẫn Nhu, như bị ủy khuất, đứng trước mặt Mẫn Nhu giống như con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi.
"Tiểu Nhu, chị chưa từng muốn làm người thứ ba, nhưng với Hằng chị không thể buông tay, xin lỗi em!"
Mẫn Tiệp đột nhiên vươn tay kéo Mẫn Nhu, Mẫn Nhu không khích khí hất ra, trên gương mặt sáng sủa chỉ là sự chán ghét.
"Không muốn? Chị vừa về nước thì leo lên giường Kỷ Mạch Hằng, chẵng lẽ anh ấy cầm dao kề cổ chị sao? KHi nào thì cô đào còn cần đền thờ trinh tiết, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như chị"
Ngay cả bản thân cũng bị lời nói của mình làm cho chấn động, Mẫn Nhu liếc nhìn dáng vẻ ủy khuất muốn khóc của Mẫn Tiệp, cảm thấy lời mình mắng lúc nãy thật có lỗi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Mẫn Tiệp nữa, tựa vào vách tường bước đi.
"Em không phải nói yêu Hằng sao? Yêu anh ấy thì cho anh ấy tự do, đừng trói buộc anh ấy"
Nghe giọng nói nhu mỳ của Mẫn Tiệp, từ yêu phát ra từ miệng đối với Mẫn Nhu cảm thấy thật châm chọc!
Đột nhiên xoay người, như nói đùa: "Yêu thì dẫn anh ấy đi Haagen dars có tốt hơn không!"
Không để ý đến Mẫn Tiệp, xoay người lại, khó khăn đi về trước, bước xuống bậc thang thứ nhất, phòng rửa tay nằm dưới tầng trệt.
"Mẫn Nhu, em đừng nghĩ có cha làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm!"
Không nghĩ Mẫn Tiệp kiên quyết đuổi theo, một đôi tay trắng bắt lấy tay Mẫn Nhu, dùng sức rất mạnh khiến Mẫn Nhu bị đau. Mẫn Nhu nhìn Mẫn Tiệp làm càng, chân mày nhíu lại, cơn giận sục sôi.
"Muốn làm gì, cũng không cần chị xen vào!"
Đưa tay đẩy, chỉ là muốn thoát khỏi Mẫn Tiệp, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức, nhưng trên hành lang một tiếng thét chói tai vang vọng giữa không trung, Mẫn Tiệp từ trên cầu thang ngã xuống.
Sững sờ quên cả rút tay về, Mẫn Nhu không thể tin được nhìn Mẫn Nhu lăn xuống dưới bậc thang, chưa kịp phản ứng, thì bên má trái đã đau rát.
"BỘp!"
Mái tóc xoăn bị một lực tay mạnh chạm vào mái tóc bung ra, hai gò má ngà trắng trở nên sưng đỏ, kết hợp với chỗ đau nơi mắt cá chân khiến cô hận không thể ngã xuống.
"Cút ngay"
Tiếng rống giận dữ làm màng nghĩ cô rung lên, Kỷ Mạch Hằng đột ngột xuất hiện để cho cô như bị gáo nước lạnh giội xuống đầu, chỉ mặt anh nặng nề đẩy cô ra, nhìn anh hốt hoảng lao xuống lầu.
Gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Tiệp không còn chút máu, đau đớn, hai tay ôm chặt bụng dưới, dưới váy giữa hai chân trắng, máu tươi như hồng thủy tràn ra nhuộm trên lớp trải sàn màu vàng.
Đôi mắt Mẫn Nhu co lại, thân hình khẽ động, cúi đầu nhìn tay mình không thể tin mình vừa làm thế. Cô rõ ràng không dùng sức, không hề muốn đẩy Mẫn Tiệp, chỉ cần cô ta giữ lấy tay vịn là có thể đứng lại a!
Kỷ Mạch Hằng trước sau vẫn lạnh lùng, ôm Mẫn Tiệp vào lòng, hôn lên chiếc trán đang đầy mồ hôi lạnh của Mẫn Tiệp, tự lẩm nhẩm: "Tiệp, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!"
Mẫn Nhu đứng trên cầu thang, không biết làm sao, nhìn hành động thân mật của hai người không những không khiến cô ghét mà lại khiến cô khủng hoảng.
"Mình... mình không có..."
Muốn giải thích nhưng chỉ đổi lấy đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đôi mắt đỏ thắm lạnh lẽo, từ hận thù còn là chán ghét.
"Mẫn Nhu, cô cho rằng làm vậy sẽ có được tôi sao? Tôi cho cô biết, nếu đứa con của Mẫn Tiệp không sao thì tốt, nếu không, tôi chắc chắn sẽ khiến cô trả giá"
"Em không cố tình đẩy chị ấy, là tự chị ấy ngã xuống"
Vội vàng giải thích, anh không hề tin cô ngược lại ánh mắt nhìn càng thâm độc. Cơn đau trên mặt và chân lúc này không thể sánh bằng tiếng tim đập, Mẫn Nhu dù trăm miệng cũng không cách nào bào chữa, bên tai là lời tuyệt tình của Kỷ Mạch Hằng.
"Dù không có Mẫn Tiệp, Kỷ Mạch Hằng tôi cả đời này, cũng không yêu loại phụ nữ lòng dạ ác độc như cô"
Trơ mắt nhìn anh ôm Mẫn Tiệp bỏ đi, bỏ lại cô nhìn theo bóng lưng vô tình kia, mất đi cả sức lực tựa vào lan can, trên gương mặt chỉ còn lại bi ai, cùng nỗi ai oán bị hoài nghi.
Giải thích thì ích lợi gì, anh sẽ tin cô sao?
Nhưng cô không cố ý, dù hận Mẫn Tiệp, cô cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng cô ta!
Thất thần quay về hội trường, trên mặt vẫn đau rát, Mẫn Nhu không còn chút tri giác, hai chân chết lặng, bước từng bước một. Bữa tiệc thật náo nhiệt, quan khách mặc quần áo sang trọng vui vẻ nói chuyện, Mẫn Nhu nhìn một cái liền thấy Mẫn Chí Hải, còn bên cạnh ông là Hồng Lam.
Mẫn Nhu bị người ta đụng vào, trên vai đau nhói, là tài xế của Mẫn Chí Hải, vẻ mặt lo lắng chạy vào quên xin lỗi Mẫn Nhu, hấp tấp chạy tới, ghé vào tai Mẫn Chí Hải nói vài câu.
Sắc mặt ông liền biến sắc, chén rượu trong tay run lên, ngay sau đó hai mắt nhìn về Mẫn Nhu đang đứng yên tựa vào tường. Mẫn Nhu lạnh người lui về sau, tay chống vào cửa đỡ lấy thắt lưng khiến cho nỗi bất an thể hiện ra.
Hồng Lam sau khi nghe Mẫn Chí Hải nói, trên mặt liền tái nhợt, trong chớp mắt, nhìn về phía Mẫn Nhu bằng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đầy oán hận, không để ý tới sự ngăn cản của Mẫn Chí Hải, liền chạy ra ngoài.
"A Lam"
Mẫn Chí Hải đuổi sát Hồng lam, lúc đi ngang qua cửa thì thất thần nhìn Mẫn Nhu, thở dài rồi chạy ra ngoài. Bên trong tiệc liền xôn xao, chủ tiệc đột nhiên bỏ đi, thần sắc hốt hoảng, khiến người ta sinh nghi.
"Các vị, Mẫn chủ tịch và phu nhân có việc gấp phải đi, xin các vị thông cảm"
Trợ lý của Mẫn Chí Hải giải thích, giải quyết không ít hiểu lầm, bữa tiệc lại khôi phục không khí hoạt náo. Không ai chú ý tới, bóng người mặc váy đỏ đã biến mất.
Dưới ánh đèn của khách sạn, một bóng người tập tễnh đi ra đường, hai chân co lại, nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống trên đất.
Tiếng thắng xe vang lên trong không khí, Mẫn Nhu ngẩng đầu thì thấy chiếc xe Lamborghini ngừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ tài xế, hai gò má tuấn tú nho nhã.
"Mẫn Nhu"- Lục Thiếu Phàm thanh nhuận gọi một tiếng, đôi mắt ôn hòa nhìn lướt Mẫn Nhu."Đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi"
Gió đêm lạnh run thổi qua da cô khiến nó nổi len vô số da gà, hai tay mảnh khảnh tự động đặt lên cánh tay lạnh như băng. Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu hoảng hốt, nỗi hoảng sợ trong lòng cũng từ từ tiêu tán.
"Có thể đưa tôi đến bệnh viện không?"
Lục Thiếu Phàm nhìn ánh mắt cầu xin của Mẫn Nhu, lông mi dài màu đen nhảy lên, mở cửa xe, ánh mắt nhìn mắt cá chân Mẫn Nhu rồi lại thấy được đôi gò má sưng đỏ của cô thì đột nhiên sa sầm mặt, giữa hai lông mày xuất hiện nếp uốn.
Mẫn Nhu ngồi xuống ghế, nhìn cách bày biện thô sơ giản gọn bên trong xe, không nhịn được giục: "Lục Thiếu Phàm, anh lái xe nhanh một chút đi"
Lục Thiếu Phàm mím môi, đạp ga như cô mong muốn, tăng tốc xe.
"Lục Thiếu Phàm, anh đi đâu vậy"
Mẫn Nhu khó hiểu nhìn Lục Thiếu Phàm dừng xe bên đường, đi một hồi không phải là tới bệnh viện, muốn hỏi anh, nhưng anh đã đóng cửa xe ngăn cản giọng nói chất vấn bên trong xe.
Mẫn Nhu nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, nóng nảy, bất an, mơ hồ có vẻ phiền muộn. Anh ta đi đâu? Sao lại để mình cô ở đây, có ý gì chứ? Nếu không thể đưa cô đi, vừa rồi sao lại để cô lên xe.
Nghĩ tới, Mẫn Nhu lại ủy khuất, Kỷ Mạch Hằng vô tình với cô, chẳng lẽ ngay cả người cá nước tương phùng thế nào cũng tùy tiện đối xử thế với cô? Giận dỗi mở cửa xe, cảm giác lạnh liền xộc thẳng vào, run lên, Mẫn Nhu cứng rắn đóng cửa xe lại, xoay người bỏ đi.
Cô không cần xe Lục Thiếu Phàm, trên cõi đời này vẫn còn một loại xe gọi là taxi. Tức giận chịu đựng cơn đau chân, nhất định vươn tay ra, thì ngay lập tức bị tay ai đó giữ lại rất chặt, không để cô nhảy thêm một bước.
Vùng vằng muốn thoát đi, ngược lại làm cho sức lực kia càng to hơn.
"Làm gì a, anh!"
Trái tim Mẫn Nhu cũng phiền não, quay người lại, ảo não quát to, đôi mắt sáng mở to, đôi môi đỏ mọng vì tức giận mà mím chặt, hai má cùng lỗ mũi bị lạnh làm hốc đỏ lên, mang theo chút ngây thơ.
Mái tóc đen của Lục Thiếu Phàm trở nên xốc xếch, bộ tây trang đè nén sự phập phồng nơi lồng ngực, hơi thở tươi mát mang theo sự hổn hển, nhưng đôi mắt đen vẫn bình thản như nước.
Nhìn thấy vẻ uất ức trong mắt Mẫn Nhu, đôi môi vẽ lên độ cong, không quan tâm đến cơn giận của Mẫn Nhu, không nói gì cả, chẳng qua kéo cô quay về bên xe.
Trong khi đó Mẫn Nhu không phải không phản kháng, nhưng đối với Lục Thiếu Phàm nó không có chút uy hiếp.
"Uy, anh nghĩ gì vậy, tôi cần đến bệnh viện gấp"
Kiên nhẫn bị mài mòn, Mẫn Nhu hô to, nhưng vẫn bị anh tự quyết định mở cửa xe, đẩy vào.
"Anh..."
"Cầm"
Đôi môi đỏ mọng của Mẫn Nhu hé mở, ánh đèn xe mờ mờ, đôi mắt sáng như sao nhìn cây kem trên tay, chớp mắt vài lần vẫn không hiểu.
Lục Thiếu Phàm đóng cửa lại lên xe, không khí bên trong xe ấm áp cũng khiến sự cứng ngắc giữa hai người trở nên hòa hoãn.
"Anh ăn kem sao?"
Mẫn Nhu giơ cây kem lạnh như băng trong tay lên, thật khác qua mức, giống như đang nhìn quái vật với gương mặt thanh tú thoát tục. Theo suy nghĩ của cô, một công tử cao quý nho nhã thì không nên ăn đồ của trẻ con.
Khóe mắt Lục Thiếu Phàm mỉm cười, ánh mắt quét qua nhìn vẻ mặt ngây thơ của Mẫn Nhu, trong lòng thầm than, ngay cả mình cũng không hiểu.
"Ở hiệu thuốc không có đá, cô dùng thứ này áp lên mặt, tới bệnh viện sẽ thoa thuốc sau"
Lục Thiếu Phàm nghiêm túc lái xe, không nhìn Mẫn Nhu, lời nói hết sức tùy tiện, không có vẻ ân cần hay lấy lòng, lại khiến cho lòng Mẫn Nhu như có gì đó chạm vào, quên cả phản ứng, ngơ ngác duy trì động tác.
Cảm giác muốn giễu cợt hắn trong nháy mắt liền biến mất, cây kem lạnh đấu đầu ngón tay lại làm cô không khỏi ấm áp. Thì ra, được người khác quan tâm là như vậy, dù chỉ là người xa lạ... Anh lúc nãy đi ra ngoài để mua thuốc thoa cho cô...
"Xin lỗi"
Đột nhiên nghe cô nói xin lỗi, lông mày Lục Thiếu Phàm nhướng lên, không nhìn co, đôi mắt đen hướng về trước lưu chuyển nụ cười.
"Mẫn Nhu"
"A?"
Đột nhiên gọi tên khiến cô không biết làm sao, cầm kem thoa mặt tay run lên, bên tai là tiếng cười của anh.
"Bệnh viện nào?"
Trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện vang lên tiếng bước chân thưa thớt, xen kẽ với tâm trạng vội vàng chứng tỏ người đó khẩn trương.
Mẫn Nhu hỏi khoa phụ sản ở đâu, không dùng được thang máy liền trực tiếp chạy lên lầu năm, vì vận động mà hơi thở dồn dập. Khi cô đứng ngay cửa hành lang hai chân liền run lên, vết thương nơi mắt cá chân khiến cô đổ mồ hôi lạnh.
Ở phía đầu kia có một cánh cửa ghi "Phòng phẫu thuật", hành lang âm u đầy mùi thuốc sát trùng, còn cả mùi thuốc lá mơ hồi, tiếng gió lạnh thổi qua khiến Mẫn Nhu rung mình, nhìn chăm chú vào bóng người, hai chân cứng đơ.
CÔ nói cô không có đẩy Mẫn Tiệp, nhưng do xảy ra tranh cãi với cô Mẫn Tiệp mới ngã xuống cầu thang, Kỷ Mạch Hằng cũng nhìn thấy và quả quyết là cô làm. Những người khác liệu có phải cũng nghĩ như thế?
Tiếng giày cao gót chạm xuống sàn phát ra âm thanh, khiến ba người đang đứng trước phòng giải phẫu chú ý.
Một màn thuốc lá mờ ảo che phủ, hai ánh mắt đều lạnh lùng nhìn sang, vừa phát hiện ra ai tới, trong đôi mắt như phun ra lửa, đôi môi mỏng đóng băng thành tuyết, ẩn chứa hận ý.
Mẫn Nhu tựa vào vách tường, nhìn Kỷ Mạch Hằng im lặng uống thuốc. Dáng vẻ kiêu căng bất tuân nay lại trở nên cô đơn chán nản, vừa thấy cô, trong đôi mắt đã đầy tia máu, sát khi âm trầm giận dữ như muốn tiến lên phanh thây cô thành hàng trăm mảnh.
"Mày tới đây làm gì?"
Tiếng nói sắc nhọn chất vấn của Hồng Lam cất lên, trên gương mặt cao quý diễm lệ đằng đằng tức giận, tay vòng trước ngực nắm thành quyền.
Mẫn Nhu muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì, giải thích sao? Hay xin lỗi? Nhưng liệu họ có chấp nhận?
Mẫn Chí Hải chặn lại ánh mắt thâm độc của Hồng Lam, thân hình cao lớn chắn trước mặt Mẫn Nhu khiến cô cảm thấy an ủi.
"Tiểu Nhu, nơi này có cha và mẹ là được rồi, con về trước nghỉ ngơi đi"
Mẫn Nhu rõ ràng biết Mẫn Chí Hải sợ Hồng Lam làm khó cô, muốn để cô rời khỏi nơi thị phi này.
"Nghỉ ngơi? Con gái chúng ta còn đang nguy hiểm, nó là kẻ gây ra tội mà còn dám nghỉ ngơi"
CÔ chưa kịp phản ứng, Hồng Lam đã tức giận hét lên tiếng giận dữ vang dội khắp hành lam, người cũng mất đi lý tí hất Mẫn Chí Hải ra, muốn xông lên đánh Mẫn Nhu, nhưng Mẫn Chí Hải đã nhanh tay giữ bà ta lại.
"Mẫn Chí Hải, ông buông ra! Mấy năm qua, tôi nhịn đủ rồi, không muốn nhịn nữa"
Hình tượng quý phu nhân của Hồng Lam biến mất, thân hình điên cuồng giãy giụa bị Mẫn Chí Hải giữ lại, hai mắt hận thù như hồng thủy mãnh thú muốn nuốt sống Mẫn Nhu.
"Bà nổi điên đủ chưa? Nơi này là bệnh viện, không phải là chợ bán cá, bà không biết xấu hổ nhưng tôi biết"
Lời cảnh cáo của Mẫn Chí Hải không những không có tác dụng chấn an, Hồng Lam nghe xong sắc mặt thêm khó coi, động tác trên tay càng kịch liệt
"Ông muốn sỉ diện? Ông nếu có sỉ diện thì năm đó đã không sinh ra thứ tạp chủng này, còn đưa nó về Mẫn gia. Bây giờ thì tốt rồi, nó muốn hại chết tiểu Tiệp, muốn độc chiếm tài sản Mẫn gia, ai biết được mấy hôm nữa lại đến phiên tôi?"
Mẫn Nhu lảo đảo lui về sau, cơn đau nơi mắt cá chân kích thích thần kinh cô, nghe rõ mỗi câu Hồng Lam nói, từng chữ một.
Nhìn vẻ mặt giận dữ, lời nói thô lỗ của Hồng Lam, trái tim Mẫn Nhu rớt xuống vực sâu không đáy, để mặc Hồng Lam chỉ vào mặt mắng mỏ cũng không dám phản bác.
"Bà có thôi đi không? Ở đây mà ăn nói bậy bạ gì đó?"
Mẫn Chí Hải nghe lời Hồng Lam vẻ mặt sa sầm, không còn kiên nhẫn để khuyên nhủ, lúng túng liếc nhìn Mẫn Nhu, khiển trách quát nhẹ.
"Tiểu Nhu cũng có con gái bà, làm sao bà lại nói như thế! Mấy năm qua bà có thấy tôi thiên vị ai không, dù bà sai, tôi vẫn nhắm một mắt mở một mắt, lúc này bà lại muốn lấn lướt miệt thị tiểu Nhu, có phải muốn cái nhà này nhà tan cửa nát mới cam lòng?"
Hai mắt Hồng Lam đỏ đến đáng sợ, mái tóc cắt tỉa chỉnh tề rơi xuống xốc xếch, thân thể chấn độ, hướng về phía Mẫn Chí Hải tê tâm liệt phế bác bỏ: "Con gái tôi? Ông có dám thề với trời, nó là con gái tôi? Không phải là đứa con gái do ông cùng đàn bà bên ngoài sinh ra sao?"
Mẫn Chí Hải cứng họng
Cuối cùng, sự thật vẫn là sự thật, dù che dấu thế nào cũng sẽ có ngày nổi lên mặt nước.
Thân thể Mẫn Nhu lạnh như băng, như chiếc lá khô đã suy kiệt không còn sức, hai hàm răng cắn chặt vào nhau ken két, thẫn thờ nhìn Hồng Lam và Mẫn Chí Hải cãi vã.
Trong lòng Mẫn Nhu hoảng hốt, khó xử, nhục nhã, muốn né xa, nhưng khi nhìn thấy anh vô tình đưa mắt nhìn cô không thể cử động.
"Tôi không có đẩy chị ấy..."
Giải thích chỉ đổi lấy tiếng hừ lạnh của anh, ánh mắt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng như muốn đâm vào người cô, lông mày kiếm nhíu lại.
"Mẫn Nhu, làm chính là làm, dù có nói xạo nhiều lần, chỉ khiến tôi càng thêm khinh thường cô"
"Nếu như cô cho rằng như vậy sẽ khiến tôi bỏ Mẫn Tiệp, vậy thì cô sai rồi, Mẫn Tiệp trong lòng tôi dù là ai cũng không thể thay thế, bao gồm cả cô"
Anh lãm đạm độc thoại không có chút tình cảm, cũng là tuyên án tử hình với tình cảm ba năm giữa hai người, châm chọc thứ tình cảm thật lòng cô đã bỏ ra.
Hai mắt Mẫn Nhu khô khốc, cô không né tránh vì mình không làm sai, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng bàng quan đó, khóe môi xót xa kéo ra.
"Tôi biết"
Cô cũng hiểu, bản thân sẽ không như kẻ ngốc đợi anh quay đầu lại, cũng không suy nghĩ anh sẽ thật lòng. Anh yêu Mẫn Tiệp, anh yêu đến phát điên chỉ một mình Mẫn Tiệp, không yêu đứa ngốc đứng trước mặt. Một cái tát là đủ, khiến cho cô từ trong mộng ảo tỉnh lại, thấy rõ trái tim anh, anh vô tình, ..
Dời đi, không hề nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mẫn Chí Hải và Hồng Lam, Mẫn Nhu im lặng xoay người, không nói gì nhiều đi về phía thang máy sáng rực.
Cô và Kỷ Mạch Hằng lúc bắt đầu không ai biết, lúc hấm dứt, khi kết thúc cũng chỉ là dấu chấm tròn. KHi yêu, ai yêu trước thì kẻ đó thua, cô yêu Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng yêu Mẫn Tiệp, đều là như thế.
Chẳng qua khi Mẫn Tiệp quay đầu lại khiến ván cờ thua của Kỷ Mạch Hằng thành thắng, còn cô lại thua trắng tay chật vật, đối với tình cảm đã sợ hãi
Một thân lê bước dọc hành lang bệnh viện, trong lòng chua xót không cách nào thổ lộ ra ngoài, ngăn trước ngực khiến cô luống cuống ngơ ngác.
Hồng Lam nói không sai, cô chỉ là đứa con gái rơi rớt của Mẫn Chí Hải, không xứng đáng nhận tình thương của mẹ, mẹ của cô từ 20 năm trước đã chết trước mặt cô. Đêm đó, người con gái xinh đẹp đầy máu, không hề giận nằm bên bồn hoa, trên ban công là chiếc giày cao gót đánh rơi.
Ký ức bao năm qua đã chôn chặt lại rõ ràng trước mắt, Mẫn Nhu buông hai tay không còn chút ấm áp, đau đớn khép hai mắt lại.
Trên đôi giày cao gót, mắt cá chân không còn tồn tại, nó sưng đỏ nhưng chủ nhân vẫn quật cường từng bước đi về trước..
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, vai Mẫn Nhu nóng lên, trong mùi là mùi hương bạc hà, cúi đầu liền thấy trên vai phủ áo khoác.
Thẫn thờ ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt tuấn tú nho nhã, ánh đèn trước cửa bao phủ lấy bóng người thon dài cao ngất của anh, thoáng nhìn thì có cảm giác như quý tộc, nổi bật phi phàm
Lục Thiếu Phàm im lặng ứng đó, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, caravat đã bị tháo đi, hai nút áo mở ra để lộ da thịt trắng nõn mị hoặc nhưng lại không hề có bẻ phóng túng.
"Tôi tin cô"
Giọng nói thanh nhuận không to nhưng như tiếng sét vỗ vào suy nghĩ cô, khiến cho trái tim của cô ở trong hầm băng từ từ hồi phục.
Anh tin? Tin gì? Tin rằng cô cố ý đẩy Mẫn Tiệp xuống lầu, tin rằng cô là đứa con gái riêng muốn vọng tưởng đoạt gia sản Mẫn gia sao?
Ý thức được gì đó, hai mắt Mẫn Nhu mở to, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, trong đôi mắt đều là nỗi khiếp sợ.
Ai cho phép anh ta nghe lén? Ai cho phép anh ta có quyền này, có thể nghe thấy xuất thân của cô, nhìn cô khó khăn!
Quá khứ này ngay cả ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng cô cũng không nói, mấy hôm nay ở trước mặt mới mở lời, vậy mà người đàn ông mới chỉ gặp mặt mấy lần lại có thể thấy được sự yếu ớt nhất trong đáy lòng cô?
"Không sao, tôi chính là cố tình đẩy, cố tình để chị ấy sanh non, cố ý không muốn chỉ ấy tốt hơn mình!"
Tâm trạng kích động khiến hai mắt Mẫn Nhu ửng hồng, đôi mắt mở to sáng rực lộ ra oán hận. Cô quật cường nhìn chằm chằm anh, giọng nói quả quyết, nhưng cũng chính trong giọng nói đó đã vô tình tiết lộ tâm tình.
Lục Thiếu Phàm hơi cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng chịu oan ức, lông mày tuấn tú nhíu nhẹ lại, chưa kịp nói gì, Mẫn Nhu đã làm tự làm lộ tẩy tất cả.
"Tôi chính là đứa con gái riêng, là tiểu tạp chủng sinh ra bên ngoài? Tôi muốn lấy đi tài sản Mẫn gia, khiến họ cửa nát nhà tan, thì sao chứ?"
Mẫn Nhu tùy ý thổ lộ nỗi ủy khuất bi phẫn của mình, không nghĩ dáng vẻ của mình trong mắt Lục Thiếu Phàm lại như con chó nhỏ sủa loạn chỉ vì bị chủ nhân bứt bỏ, trong đôi mắt chỉ có ủy khuất và ủy khuất khiến người ta thương tiếc, muốn ôm vào lòng.
"Anh không tiện xuất hiện trước mặt họ, không hề cố ý nghe lén"
Anh kiên nhẫn giải thích, giọng nói áy náy không hề tỏ vẻ, ánh mắt trong suốt nhìn về phía cặp mắt mộng nước của cô.
"Tôi tin cô, không có đẩy cô ấy"
Đối mặt với sự nghi ngờ trách cứ của mọi người, cô có thể giả vờ kiên cường không rơi lệ, đem tất cả mọi khinh bỉ giễu cợt ngăn ra bên ngoài thế giới, nhưng khi gặp Lục Thiếu Phàm mới phát hiện, nhiều năm qua bức tường thành cứng ngắc trong lòng cô khi gặp anh lại trở nên yếu ớt.
Sự dịu dàng của anh khiến cô không chống đỡ nổi, nhưng cũng vì sự dịu dàng đó mà khiến cô sợ, thấp thỏm lo âu, sợ anh nhìn thấu thế giới của cô, phơi bày bản thân trước mặt người xa lạ.
"Lục Thiếu Phàm, lấy lại sự thông cảm của anh đi, tôi không cần"
Cố gắng chống đỡ bức tường thành đang bị anh làm cho cảm động, thu hồi lại ánh mắt, Mẫn Nhu dứt khoát xoay người, không để ý đôi chân đau, muốn bỏ chạy.
Nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, cô không muốn nhìn Lục Thiếu Phàm nữa, không muốn đối mặt với sự dịu dàng của anh. Anh đối với người phụ nữ nào cũng lệ độ và ôn nhu, cô không lạ gì nữa, một Kỷ Mạch Hằng khiến cô thương tích khắp người, nếu lại thêm một Lục Thiếu Phàm, nhất định cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Cô chạy trối chết, sau lưng là tiếng bước chân không ngừng nghỉ, không hề rối loạn, giống như dung túng cho sự càn quấy của cô.
"Lục Thiếu Phàm, anh không cần..."
Cô ảo não dừng lại, quay đầu, nghênh đón cô là một lông ngực ấm áp, mang theo mùi hương bạc hà của phái nam.
Hai cánh tay cánh tay gầy gò của Lục Thiếu Phàm vòng lấy cô, khớp xương rõ ràng nhẹ che lấy ót cô, ôn nhu dịu dàng, sợ dọa cô sợ.
"Lục Thiếu Phàm, anh.... Tôi không cần sự cảm thông..."
Bàn tay trắng nõn không để cô cự tuyệt áp đầu cô vào vai anh, bên tai là giọng nói réo rắt của anh: "Tại sao cô không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?"
Yếu ớt? Cô có thể sao? Thực tế phũ phàng có để cô yếu ớt không?
Hai mươi năm qua, không có ai nói với cô: Mẫn Nhu, cô có thể yếu ớt, có thể dựa vào ai đó.
Người phụ nữ kia chất đi, cũng mang đi tình yêu của cô. Một mình ở trong căn hộ, trong bóng tối, một đứa trẻ bốn tuổi không có ai ôm vào lòng an ủi, làm bạn với cô chỉ là bóng đêm vô tận.
Cô phải kiên cường, không thể phụ thuộc vào ai!
Lòng tin mấy năm qua khi đứng trước mặt ngày đàn ông này lại bị anh lật đổ, vì anh nói: "Mẫn Nhu, tại sao em không thể tỏ vẻ yếu ớt một chút?
Ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng, cô là người tự tin, luôn lạc quan khích lệ anh chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, Kỷ Mạch Hằng lúc nào cũng cô tịch khiến cô phải mạnh mẽ, cho nên cô lựa chọn mang niềm vui lại cho anh. '
Nhưng còn nỗi đau vết thương của cô? Bao lâu tích lũy, bao lâu che đậy, mới có thể tìm được một chỗ ấm áp khiến cô bình tĩnh điều trị sự cô tịch của mình.
Tâm của Lục Thiếu Phàm cô không nhìn ra, người đàn ông này sâu không lường được khiến cô cảnh giác tránh xa, nhưng Lục Thiếu Phàm dễ dàng công phá pháo đài của cô, đạp nát mọi kháng cự.
Lần đầu tiên, không hề suy nghĩ đến hậu quả, không so đo với người lạ, nhắm mắt để mặc anh ôm cô.
"tại sao lại tin tưởng tôi?"
Trên áo sơ mi rừng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, từng giọt từng giọt, vào xuống ngực, ánh mắt của Lục Thiếu Phàm thất thần nhìn về hướng ánh đèn đường xa xăm.
Cánh tay siết chặt lấy cô, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn xuống hai má ửng đỏ của cô, giọng nói êm ái không dễ dàng phát hiện.
"Bởi vì tôi biết Mẫn Nhu chỉ là một tiểu quỷ nhát gan"
Ở trong ngực anh vang lên âm thanh nức nở quật cường: "Anh mới là tiểu quỷ nhát gan"
Anh không phản bác, chỉ câu môi, tay lại siết chặt.
"Tôi dẫn cô đi thoa thuốc"
Lần này cô cũng không làm trái ý anh, gật đầu, gương mặt nhỏ vương đầy nước mặt tựa như con mèo nhỏ lem luốt.
Cánh tay Lục Thiếu Phàm đặt lên vai cô, khiến cho cảm giác lạnh được lắp đi, nhìn thấy cô không nhận ra thì lông mi dài vui vẻ nhấp nhát, kéo cô về phòng cấp cứu.
Nhìn theo bóng lưng cao ráo, Mẫn Nhu giương hai tay đan vào nhau, cảm giác lạnh xua đi ít nhiều. Coi như đây là chút dịu dàng ngắn ngủi, cô cũng không muốn bỏ ra, là cảm giác được ai dó quý trọng, cô không muốn mất đi.
Lục Thiếu Phàm cám ơn anh...
"Mẫn Chí Hải, tôi muốn ông chọn, một là tôi và Tiểu Điệp hai là nó!"
Tiếng thét phẫn nộ chúi vào lỗ tai, Mẫn Nhu đang chìm trong giấc mộng liền mở mắt tỉnh táo. Nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà màu hồng, Mẫn Nhu hơi nhức đầu, tối hôm qua Lục Thiếu Phàm đưa cô về nhà, sau đó cả đêm cô mất ngủ vừa chợp mắt không bao lâu liền bị tiếng ồn đánh thức.
"Con gái tôi ở bệnh viện sống dở chết sở, nó thì khỏe rồi, sáng sớm..."
Hồng Lam kích động trách mắng, giọng nói the thé, cho dù cách một cách cửa phòng Mẫn Nhu có thể nghe được sự khinh thường.
Mẫn Chí Hải vẫn không nói, trong cả căn biệt thự chỉ có tiếng của Hồng Lam, rồi tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên.
Mẫn Nhu căng thẳng, vội từ giường bò dậy, không để ý tới mặc áo khoác, mặc bộ đồ ngủ vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Vừa bước chân xuống lầu, Mẫn Nhu thấy bên trong phòng khách chiếc bình hoa cổ mà Mẫn Chí Hải thích nhất bị ném bể trên sàn, bên sofa khay trà bị hất nằm lăn trên đất, Hồng Lam vẻ mặt đằng đằng sát khí ngồi trên salon, còn Mẫn Chí Hải, sắc mặt cực kì khó coi đứng bên cửa sổ.
"Nó đợi không nổi cần đàn ông? Chị nó còn chưa chết, nó đã muốn xuất giá trước?"
Những lời nói hà khắc của Hồng Lam khiến cho bàn tay nhỏ của Mẫn Nhu vịn cầu thang cứng đơ, ánh mắt liếc qua mấy hộp quà mừng, cô đã có đáp án.
Đôi môi cong lên chế giễu, không ngờ có người vừa biết cô là thiên kim của Mẫn Thị trong vòng 24 giờ liền tới cầu hôn, muốn cùng cô kết liền cành!.
"Bà có thể không nói đạo lý như thế sao? Những người đó chẳng qua tới nhà ta cầu thân, bà có cần phải đuổi họ ra ngoài hết không?"
Mẫn Chí Hải không thể im lặng cau mày, trầm giọng nói đạo lý với Hồng Lam, khẽ chếch mắt liền thấy Mẫn Nhu nằm trên cầu thang, không khỏi sửng sốt.
Hồng Lam nhận ra gì đó, theo ánh nhìn của Mẫn Chí Hải, vừa thấy Mẫn Nhu, lửa giận trong mắt bùng lên kèm theo hận ý, từ trên ghế bật dậy nhìn chằm chằm Mẫn Nhu lạnh lùng nói.
"Đứa con trong bụng Tiểu Điệp đã không còn, mày vui rồi chứ?"
Đứa trẻ không giữ được sao? Mẫn Nhu cúi đầu, cắn môi phải trắng bệch, cho dù cô phụ nhận đẩy Mẫn Tiệp, nhưng người khác cũng đâu tin.
"Anh tin..."
Bên trong tai vang lên giọng nam dễ nghe khiến cô ngẩng ra, trong lòng đau đớn khó chịu từ từ nhớ lại gương mặt tuấn tú thanh nhã mà dịu đi, anh nói không sai, cô không đây Mẫn Tiệp, cho nên không phải lỗi của cô.
Thản nhiên chống lại Hồng Lam, Mẫn Nhu gằn từng chữ một: "Tôi không có đẩy chị ấy"
"Không có đẩy?"- Hồng Lam như nghe thấy truyện buồn cười nhất trên đời, lạnh lùng cười nhạo, trong mắt hận không thể đem Mẫn Nhu xẻ ra cho hã giận: "Chẳng lẽ con gái tao lại hàm oan mày, tự mình lăn xuống lầu giết chết con mình sao?"
"Hồng Lam"
Mẫn Chí Hải quát bảo Hồng Lam ngưng lại khiến bà thêm giận, vọt tới chân cầu thang, chỉ tay ra cửa, cáu kính quát Mẫn Nhu: "Cút ra ngoài, lập tức cút ra khỏi cái nhà này cho tao"
"Hồng Lam, câm miệng"
Mẫn Chí Hải nổi giận, chạy tới, kéo tay Hồng Lam muốn đưa bà về phòng.
"Không cần đuổi, tôi sẽ tự đi"
Cả hai người đang cải vã không ngờ Mẫn Nhu trả lời, đều nhìn về phía bóng lưng Mẫn Nhu đang rời đi, lẻ loi nhưng không mất đi kiên cường.
"Thật sự con muốn sao?"
"Hai mươi năm đủ rồi, tôi cũng đâu nợ Mẫn Chí Hải ông cái gì, không cần thiết giúp ông nuôi đứa con riêng này nữa!"
← Ch. 004 | Ch. 006 → |