Cố Tử Mạt, em thật độc ác!
← Ch.060 | Ch.062 → |
Theo động tác của tay anh, cả người Cố Tử Mạt giật mình một cái, lại càng thêm xụi lơ vô lực, thiếu chút nữa mệt lả nằm trên người anh.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, bên trong đương nhiên là trạng thái trống không, hoàn toàn không có vật gì cả, mà thân thể lại bị anh ôm chặt như vậy, cô chỉ có thể đối mặt với anh, gặm cắn cùng lúc, thỉnh thoảng còn phải chú ý tới trạng thái phía dưới cơ thể nữa.
Không muốn xa rời? Quấn quýt si mê? Hay là tùy tiện? Phóng túng?
Những từ ngữ này, dùng trong trường hợp này cũng đều không quá!
Cô cũng biết đàn ông đã làm đến cái bước kia, cô cố nén, thuyết phục bản thân không cần thẹn thùng, tiếp tục nữa, nhưng vẫn không ngăn được bản thân ngượng ngùng mà cả người dần trở lên ửng đỏ.
Ngón tay của anh theo từng tấc da thịt bên chân cô, một đường trượt lên phía trên, xoa cổ của cô giống như cố ý gãi ngứa cô vậy, nhất thời cô không nhịn được mà run lên một cái, khóe môi khẽ nhúc nhích, như có như không hút lấy môi của anh.
Khóe môi của người đàn ông nhếch lên, nâng ngón tay thon dài lên, nhân cơ hội miết lên môi của cô, dụ dỗcô, nói: Có thể không? Tử Mạt?
Cố Tử Mạt ngẩn ra, đương nhiên cô rõ ràng ý anh hỏi là cái gì.
Nếu cô trả lời là có thể, thì những gì sẽ làm tiếp theo sẽ như nước chảy thành sông thôi, còn nếu cô trả lời không, người đàn ông trước mắt này, chỉ sợ cũng sẽ không ép buộc cô rồi.
Quyền quyết định đều nằm trong tay cô.
Tay của cô, xoa nhẹ lên lồng ngực của anh, cơ thể kích thích nói cho cô biết nên đồng ý cho anh, ngay cả lúc vừa rồi, trong đầu cô cũng thoáng có ý nghĩ buông lỏng.
Nhưng, làm con nuôi của nhà họ Cố, cô sống theo khuôn phép cũ nhiều năm như vậy, lưỡng lự giữa tình và trí, cô vẫn còn có thể có sự tự chủ rất mạnh, để lựa chọn trí.
Nhất thời ham vui, tất nhiên có thể làm cho cô nếm được sự sung sướng nhất thời, nhưng sau thì thế nào đây?
Cô thầm tự nói với bản thân mình, Cố Tử Mạt ơi Cố Tử Mạt, cô vẫn chưa đủ mạnh đâu, nếu không có nắm chắc vạn toàn, cô cũng không nên đánh một trận đấu mà không hề nắm chắc chứ!
Tay chạm vào ngực anh, nhất thời có sức lực biến thành động tác khước từ, Em......
Két —— cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, theo một tiếng gõ cửa từ bên ngoài đến, thoáng chốc kinh động đến tất cả, bao gồm cả việc đánh gãy lời Cố Tử Mạt sắp nói ra.
A, hai người...... Nhà tôi? Nhanh như vậy, không đúng, không vui...... Đại Thiến khoa trương che miệng, phát ra tiếng la đầy kinh ngạc.
Cố Tử Mạt không nói được gì, xấu hổ hai gò má đỏ bừng, không thể làm gì đành đưa ánh mắt cầu xin về phía người đàn ông.
Bắt gian tại giường? Hơn nữa còn là gian tình xảy ra ở nhà người khác nữa chứ?
Gian tình này, hình như còn chưa thực sự xảy ra, lại cứ như vậy, bị bắt!
Im lặng! Cái rãnh tâm!
Ngước lại người đàn ông lại khí định thần nhàn, thấy Đại Thiến xông vào, chân mày cũng không hề nhíu lại, ngược lại trấn tĩnh sửa sang buộc lại chiếc áo choàng tắm đã lộn xộn không che nổi thân người cho Cố Tử Mạt, rồi sau đó không sao cả nhún nhún vai với Đại Thiến, Cô đều nhìn thấy rồi, bây giờ sẽ tiến hành.
Cố Tử Mạt vừa nghe thấy anh nói như vậy, giận.
Tình trạng rõ ràng là sắp kết thúc rồi, thế nhưng anh lại nói thành đang tiến hành đi!
Người đàn ông này không phải là muốn định xuống tội danh cô và anh yêu đương vụng trộm sao?! Rõ là...... Đủ rồi!
Tay của cô còn đặt trên ngực anh, cô bất giác, lại vội vàng tiếp tục đẩy anh ra, cũng không đề phòng, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng cười với cô một tiếng, lại ôm sát cô vào người mình, giữ chặt eo của cô, nói nhỏ với cô, Em là của anh.
Lời này, rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền.
Đại Thiến thấy rõ ý tứ của người đàn ông này, nghĩ thầm người đàn ông này thật đúng là hẹp hòi!
Ngay cả dấm chua của phụ nữ cũng ăn!
Khụ —— nặng nề ho khan một tiếng, Đại Thiến ra vẻ hắng giọng một cái, sau đó lay động cơ thể, đi qua bên cạnh bọn họ, vừa đi, vừa ngáp dài nói, Chị lăn lộn trong giới người mẫu, những cảnh nóng bỏng hơn so với hai người cũng không phải là chưa từng thấy qua, hai người cứ tiếp tục đi, chị đây đi trước chợp mắt một chút.
Nghe xong lời này, hai bên mang tai của Cố Tử Mạt, lập tức liền nóng đỏ rực lên rồi.
Quả nhiên là Đại Thiến hiểu lầm bọn họ rồi, ở trước mặt bạn tốt của mình, sợ rằng sau này thật khó mà ngẩng đầu lên được.
Cô cố gắng đẩy anh ra, vừa vội vừa tức giận nói: Anh buông em ra, trước đó em cũng đã đẩy anh rồi mà, rõ ràng là cự tuyệt, làm sao anh vẫn...... Phía sau, cô cũng không có nói tiếp, tin chắc là anh hiểu được.
Cằm người đàn ông bạnh ra, vẻ cưng chiều vốn có trên mặt nhất thời cũng hóa thành hư vô.
Đương nhiên anh biết, trước khi Đại Thiến bước vào, cô đã dùng hành động tỏ ý cự tuyệt, mà anh có muốn không thừa nhận cũng không được, ở trước mặt Đại Thiến tuyên bố chủ quyền, là ý muốn cá nhân của anh, là trò đùa dai của anh mà thôi.
Vậy mà Cố Tử Mạt lại nói ra như thế, thì cũng đồng nghĩa với việc dội một gáo nước lạnh lên đầu anh, để cho anh không thể không nhìn thẳng vào sự cự tuyệt của cô!
Cố Tử Mạt thừa dịp anh đang thất thần, liền rời khỏi vùng ngực của anh, đuổi theo kéo lại cánh tay của Đại Thiến, rất vội vàng thanh minh: Đại Thiến, Đại Thiến, mình thề, mình trong sạch.
Đại Thiến liếc mắt về phía cô, gẩy gẩy mái tóc xoăn lọn to màu đỏ của mình, chăm chú nhìn về phía 'Lục Duật Kiêu' một cái, mới tự nhiên nói: Mình không thấy cái gì cả, cũng không biết, hai người các cậu tự dàn xếp với nhau đi thôi.
Dứt lời, liền gạt cánh tay của Cố Tử Mạt ra, dáng vẻ yểu điệuđẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào.
Cố Tử Mạt thấy thế, đang muốn đuổi theo, lại bị người đàn ông kéo lấy cánh tay từ phía sau, cơ thể bị một lực mạnh giữ lại, kéo một cái, cả người cũng bị kéo đến trước mặt người đàn ông.
Hơi thở của cô chưa ổn định, ngón tay được tỉa nhọn đặt lên vị trí trái tim của mình, bất đắc dĩ đứng song song đối mặt với anh.
Em liên tiếp cự tuyệt anh hai lần, dù sao cũng nên giải thích chứ. Anh mắt đen nháy thâm thúy của người đàn ông tối sầm, hình như bên trong được châm thì sẽ có thể phun lửa ra vậy.
Cố Tử Mạt hiểu rõ anh nói gì, nhưng trước mắt, căn bản là cô không cách nào giải thích tốt tất cả chuyện này.
Tâm chìm xuống, bàn tay đè nơi trái tim không khỏi nắm chặt, cô nhỏ giọng nói với anh, Thật xin lỗi, em còn chưa có nghĩ kỹ, có muốn anh làm người đàn ông của mình hay không nữa.
Chung quy, là do cô thiếu cảm giác tín nhiệm đối với người khác, đúng theo như lời người đàn ông này nói trước đó, cô luôn ở trong trạng thái giữ vững một khoảng cách với người chung quanh.
Người đàn ông hạ ánh mắt nhìn cô, đáy mắtcàng thêm u ám, đuôi mắt lại càng hung ác nham hiểm thêm mấy phần, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, giống như hận không thể xuyên qua cơ thể nhìn rõ trái tim của cô.
Anh cố gắng lâu như vậy, lại đổi lấy một kết quả như này, điều này làm cho anh muốn vung tay bỏ đi!
Trầm mặc một lúc lâu, bồng dưng anh cười lạnh, Xem ra chuyện xưa của anh cũng không hề có một chút lực hút nào nhỉ, không thể đả động đến em chút nào, Cố Tử Mạt, em thật độc ác!
Hít vào một hơi, Cố Tử Mạt thẳng thắn nói, Thật xin lỗi, em không nhớ được những chuyện đó.
A, được thôi, Cố Tử Mạt, em không nhớ ra anh được, lại có thể nhớ được người khác! Người đàn ông vô cùng tức giận, quăng ra những lời này xong, cũng không thèm nhìn cô một cái, xoay người liền xoải bước ra ngoài.
Mở cửa, đá mạnh cánh cửa, làm liền một mạch.
Anh giận dữ, đi được mấy chục thước, lại vội vã quay người bước về phía cửa, lấy quyển nhật ký phía trên khung cửa, hơi ngơ ngác nhìn cánh cửa một chút, mới cười khổ một cái, quay người đi nhanh ra ngoài.
Thật là quá may mắn, thế này cũng có thể chờ được cậu. Ở chỗ sâu đối diện bên đường, một bóng đen thon dài bước ra, giọng nói không rõ ràng, rất làm người ta phải suy đoán.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |