Vay nóng Tinvay

Truyện:Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 103

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Trọn bộ 170 chương
Chương 103
Người thứ ba Cố Tử Mạt 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Cố Tử Mạt nhặt tấm thẻ lên, nhìn chằm chằm bốn chữ trên đó cân nhắc một lúc lâu, trong đầu vẫn nghĩ không ra người nào như thế.

Cô gãi gãi đầu, đặt tấm thẻ vào góc bàn, sau đó tháo lớp vỏ bọc bên ngoài, bóc tầng giấy bọc thứ nhất ra, liền lộ ra một hộp gấp gọn gàng, cô tiếp tục bóc ra, vừa cởi tấm vải ra thì thấy.

Trong hộp, một bộ lễ phục màu trắng mới tinh đang nằm yên lặng, cô ngớ người, trong tiềm thức, cô đã đoán được đây là ai rồi.

Người trong làn sóng? Ý là 'lãng tử' sao? Kiều Tử Hoài thật thú vị.

Cô hơi nhấc bộ lễ phục màu trắng lên, thấy nhãn hiệu bên trong, nghĩ thầm, nhìn không ra tâm tư của anh ta, cũng có thể tỉ mỉ đến như thế.

Phía dưới hộp, còn kẹp một tấm thiệp, cô theo bản năng liền cầm lên xem.

Một câu đơn giản.

Chuyện tối ngày hôm qua, vô cùng xin lỗi.  Ký tên là Kiều Tử Hoài.

Người đàn ông này, ngay cả đưa gì đó, cũng muốn chơi trốn tìm, giả giả thật thật, lần trước giả trang Lục Duật Kiêu còn chưa hết nghiện, còn muốn động tay chân ở phương diện này nữa, muốn mê loạn cô sao?

Nhưng —— tại sao anh ta lại nói xin lỗi chứ?

Cố Tử Mạt thản nhiên nghĩ, là vì hành động mạo phạm sao? Còn đoán được tiền căn hậu quả, biết tối hôm qua mình mượn lễ phục tới, cần phải trả lại, cho nên cố ý mua một cái mới cho mình?

Không sao.

Dù sao về sau cố gắng không cùng xuất hiện nữa.

Cố Tử Mạt cười yếu ớt, đặt bộ lễ phục vào lại trong hộp, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đại Thiến, để cậu ấy yên tâm, lễ phục sẽ trả đúng hạn.

Người trong làn sóng? Lái thuyền hay sao? Ha ha, đây là người nào thế, khôi hài như vậy.  Diệp Nhất Đóa ló đầu vào, lập tức nhìn thấy tấm thẻ ở góc bàn của cô, nói ra.
Ưmh...... Hình như cũng có thể hiểu như vậy, đầu tiên khi chị nhìn thấy, cảm thấy đây ý tứ là lãng tử.  Không phải lãng tử, chính là lái thuyền.

Góc độ của Diệp Nhất Đóa, quả nhiên mới mẻ độc đáo lại khác biệt, cái anh chàng Kiều Tử Hoài kia, là ưa thích lái thuyền? Hay là ưa thích cảm giác lãng tử?

Diệp Nhất Đóa trả tấm thẻ lại chỗ cũ, mập mờ dùng bả vai đụng đụng Cố Tử Mạt, Lãng tử? Em chỉ nghe nói qua lãng tử hồi đầu thôi, đây sẽ không phải là người cũ của chị tìm tới cửa, cầu xin hợp lại chứ? Tình tiết này cũng không phải là không có khả năng, nói đi, tính toán thế nào.

Cố Tử Mạt nâng trán, quả quyết nói, Không thể nào. Trước đó tuy cô có người cũ, nhưng lãng tử hồi đầu, nói ra đều làm người khác phải khinh thường.

Hà Ân Chính muốn quay đầu lại, là muốn lợi dụng cô, còn cái người làm tổn thương cô sâu nhất kia, chỉ sợ anh ta có trở về, cô cũng không dám liếc nhìn anh ta một cái.

Diệp Nhất Đóa bĩu môi, giựt giây cô, Điều này có gì mà không có khả năng, em cảm thấy rất có thể đâu, nếu không, chị và anh ta thử lại lần nữa.

Cố Tử Mạt hơi bị những lời nói của Diệp Nhất Đóa dọa sợ, cô nhóc này đang giựt giây cô đi quá giới hạn sao? Cô nhóc này có thật sự là quen biết với Lục Duật Kiêu không?

Nghĩ đến Lục Duật Kiêu, cô nghĩ ngay đến đọan thoại kia của Kiều Tử Hoài, cô nhìn thời gian, hơi nghĩ ngợi, liền đề nghị với Diệp Nhất Đóa, Khoảng cách đến giờ làm việc chính thức còn mấy phút nữa, chúng ta xuống dưới uống ly cà phê?

Diệp Nhất Đóa trừng mắt nhìn, Được.

Hai người liền đến quán cà phê đối diện tòa nhà văn phòng ngồi uống nước, Diệp Nhất Đóa vừa ngồi xong, liền trừng mắt nhìn cô, Chị nói đi, muốn hỏi em cái gì.

Cố Tử Mạt sững sờ, Diệp Nhất Đóa thật đúng là lanh lợi, hai tay cô không tự chủ được xoắn vào nhau, hỏi cô bé, Sao em biết, chị có chuyện muốn hỏi em?

Diệp Nhất Đóa bĩu môi, gẩy gẩy hoa tai ánh sao sáng trên tai mình, Em quan sát thôi, dáng vẻ của chị như muốn cầu xin em gì đó, bình thường có bạn bè đồng nghiệp, lúc có chuyện cần em giúp một tay, sẽ mời em uống gì đó, hơn nữa em cũng đã chú ý tới, lúc chị đề nghị với em, hình như còn rất mâu thuẫn, giống như đang do dự, dĩ nhiên, còn có ngượng ngùng.

Không ngờ em quan sát tỉ mỉ như vậy.  Cô hơi lúng túng đáp một câu.

Diệp Nhất Đóa 1 tay nângmá, nhẹ nhàng lắc đầu với cô một cái, rất bất đắc dĩthở dài, mới nói, Tem cũng là bị buộc thôi, trước kia emrất khoa trương rất bốc đồng, nhưng sau đó đã trải qua một số chuyện, thì từ từ đã có kinh nghiệm hơn, lại nói, đây đang là ở công ty, đều là người đè người, người ăn thịt người, đương nhiên em phải học được bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện để bảo vệ mình chứ.

Cố Tử Mạt chưa bao giờ nghĩ đến, Diệp Nhất Đóa nhìn có vẻ thiên chân vô tà, lại cũng sẽ có loại tâm lý này.

Trước kia Diệp Nhất Đóa ở trong mắt cô, chính là loại thiên kim tiểu thư chân chính thản nhiên, cũng rất có linh khí, không lo ăn mặc, không buồn không lo, nhưng hôm nay những lời này của Diệp Nhất Đóa, thật sự khiến thay đổi một chút cái nhìn của cô về cô bé.

Cô không tự chủ được nghĩ tới Cố Trinh Trinh, Cố Trinh Trinh là con gái yêu của nhà họ Cố, nhìn như muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng trên thực tế, xuất phát từ sự ghen tị và ganh đua so sánh, Cố Trinh Trinh đã làm ra một số chuyện đặc biệt mà cô không hiểu nổi.

Hoàn cảnh ảnh hưởng đến con người, thậm chí thay đổi một con người.

Chị......  Diệp Nhất Đóa thấy Tử Mạt ngẩn người, không khỏi khẩn trương, cô mím môi, nhìn Cố Tử Mạt một lúc lâu, hơi khẩn trươngmở miệng, Em không muốn nhằm vào chị, cũng không phải là đề phòng chị, ý của em là, em nhìn ra chị có tâm sự, cũng có nghi vấn, cho nên mới theo chị ra ngoài. 

Cố Tử Mạt phản ứng lại kịp, nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Nhất Đóa hiện ra vẻ khẩn trương, cô trấn antiến lên đè lên tay nhỏ bé của Diệp Nhất Đóa, nở một nụ cười tươi với cô bé, nói: Chị không hề nghĩ như vậy, Nhất Đóa, chị thật sự có chuyện muốn hỏi em.

Chị hỏi đi, em nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó). 

Nhưng đến lúc muốn hỏi, Cố Tử Mạt vẫn thấy do dự, chuyện quá phức tạp, cô cũng không biết phải hỏi từ đâu, vì để cho những vấn đề này trở nên tự nhiên một chút, cô cẩn thận hỏi vấn đề thứ nhất, Nhất Đóa, em có thể nói cho chị biết, làm sao em lại biết Lục Minh Tuyên không?

Diệp Nhất Đóa ngượng ngùng cúi thấp đầu, cân nhắc lời muốn nói, mới mở miệng, Trước kia, em đã từng đến nhà họ Lục, lại gặp phải Lục Minh Tuyên, còn bị anh ta dạy dỗ một trận.

Đó thật đúng là đoạn ký ức khó chịu, đến giờ nhớ lại, cô cũng không nhịn được đỏ mặt.

À.  Cố Tử Mạt gật đầu, lại hỏi, Người nhà họ Lục có thói quen dung hai trên, Lục Minh Tuyên có một cái tên khác, gọi là —— Lục Duật Kiêu, em có biết không? 
Hình như là như vậy, chẳng qua hình như người nhà họ Lục, đều quen gọi anh ấy là Lục Minh Tuyên.  Diệp Nhất Đóa những gì mình biết, một năm một mười nói cho cô.

Cố Tử Mạt thở ra một hơi, quả nhiên là như vậy, xác thật không thể nghi ngờ, cô nghĩ đến Kiều Tử Hoài dẫn cô đi nhìn cái bia mộ đó, không nhịn được lòng hiếu kỳ nổi lên, liền hỏi tiếp, Trong nhà họ Lục, có một Lâm Nhược Thủy, em biết không?

Lâm Nhược Thủy sao? Không có ấn tượng.  Con mắt to của Diệp Nhất Đóa xoay tròn mấy vòng, cuối cùng vẫn không thể nhớ được có một nhân vật như vậy.

Cố Tử Mạt nhìn cô chăm chú, nhìn ra được, Diệp Nhất Đóa không nói dối, mà cô, một khi nghĩ đến cái tên Lâm Nhược Thủy, cô đã cảm thấy cả người liền đắm chìm vào trong sự âm trầm u ám của đêm đó.

Cô nhớ vào đêm khuya hôm đó, cô còn từng đảm bảo với Kiều Tử Hoài, nói không sẽ vào nhà họ Lục, nhưng trời xui đất khiến, dưới tình huống cô không biết chuyện, đã gả vào nhà họ Lục rồi.

Lúc ấy Kiều Tử Hoài nói, anh ta kể chuyện xưa của Lâm Nhược Thủy cho cô biết, là để cho cô chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô còn lời thề son sắt, nói mình hoàn toàn không có vấn đề, bởi vì cô sẽ không vào nhà họ Lục, nhưng bây giờ, cô lại bị lời nói của bản thân đánh vào mặt rồi!

Khi đó Kiều Tử Hoài nói, Nếu như cô có thể nhớ, hơn nữa tuân thủ những lời này, vậy thì không thể tốt hơn.

Cô nhớ những lời này, nhưng từ lúc bắt đầu, thì đã phạm quy rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, một trận rung mình, theo từ bàn chân của cô xông lên.

Diệp Nhất Đóa không trả lời được vấn đề của Cố Tử Mạt, cũng tự mò mẫm suy nghĩ, nhưng suy nghĩ thật lâu, vẫn không có kết quả, cô liền giải thích nói, Mặc dù em có thể có chút cơ hội tiếp xúc với nhà họ Lục, nhưng cũng không đại biểu em có thể hiểu rõ nhà họ Lục, bởi vì sự khác biệt đẳng cấp rất rõ ràng, ở trước mặt nhà họ Lục, thì nhà họ Diệp cũng chỉ có thể hèn mọn như con kiến hôi, không đáng giá được nhắc tới. Có vài người vẫn hỏi hiện nay trong nước có còn tồn tại tầng lớp thượng lưu chân chính hay không? Hình như không có. Thật ra thì mỗi xã hội đều có, trong nước bởi vì tình huống đặc biệt, xã hội thượng lưu chủ yếu ở bên ngoài Đại Lục, nhưng trong Đại Lục cũng có, tuy ít, nhưng bọn họ vẫn có liên hệ, cũng có tài sản qua lại. Giai cấp khác nhau là không nhìn thấy được, những năm tám mươi bọn họ đi làm bằng xe con máy bay ở khách sạn Bắc Kinh, dân chúng đi làm bằng xe buýt tàu hỏa ở nhà khách, trong số những người này có một số gia nhập hội nghị hiệp thương chính trị. Mà nhà họ Lục, chính là cái loại này ở bên ngoài Đại Lục, chúng ta là không thể dễ dàng tiếp xúc được.

Trong lòng của Cố Tử Mạt rung động lại rung động, nghe lời nói của Diệp Nhất Đóa, cô cảm thấy, nơi đài cao của Lục Duật Kiêu, càng cách xa cô hơn.

Theo cách nói của Diệp Nhất Đóa, nhà họ Lục nhà gia đình quyền thế cao cấp, còn không phải là một loại gia đình phú quý có thể tiếp xúc được. Cũng khó trách, Lâm Nhược Thủy có thể thuận lợi tiến quân vào Hollywood, thế nhưng lại chui vào nhà họ Lục.

Tay của cô, xoa lên thành cốc cà phê, lẽ ra phía trên phải còn chút độ ấm, nhưng hiện tại cả người cô đều là Băng Băng lạnh, không thể cảm nhận được chút ấm áp nào trên thành ly.

Diệp Nhất Đóa nhìn phản ứng của cô, lại liên tưởng đến vấn đề của Cố Tử Mạt, có chút nghĩ mà sợ mở miệng hỏi cô, Chị thật giống như không biết rõ lắm tình huống của nhà họ Lục, Lục Minh Tuyên không có nói cho chị biết sao?

Cô có thể nhìn ra, Lục Minh Tuyên vô cùng quan tâm đến Cố Tử Mạt, quan hệ của hai người quả thật không tệ, nhưng Lục Minh Tuyên không nói cho Cố Tử Mạt về tình huống của nhà họ Lục, liền có vẻ quỷ dị.

Chẳng lẽ là Lục Minh Tuyên cố ý giấu giếm? Mà cô, lại không cẩn thận nói lỡ miệng?

Cô che miệng, ý thức được hình như mình chọc phải rắc rối rồi, liền vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Tử Mạt, xấu hổ nói, Em cảm thấy em nói sai rồi, nói một vài thứ không nên nói, chị...... Chị có thể coi như...... Coi như chị không có nghe được hay không.

Cố Tử Mạt mệt lả, nhàn nhạt nhìn Diệp Nhất Đóa một cái, nhưng cũng không có hơi sức mở miệng.

Diệp Nhất Đóa thấy cô không trả lời, lại càng bị dọa sợ không nhẹ, cô vội vã cầm ví tiền từ trên chỗ ngồi của mình lên, khua khua tay với Cố Tử Mạt, cẩn thận nói, Hư...... Coi như em không có nói gì, em cũng khôngnói chuyện nhiều.

Cô sợ muốn chết, cũng không đợi Cố Tử Mạt có phản ứng, liền 'vèo' một cái xoay người, chạy thẳng tới quầy tính tiền.

Thanh toán xong, cô liền chạy đi, tim đập'bịch bịch', chạy tớiđại sảnh toàn nhà văn phòng.

Trong đại sảnh rất náo nhiệt, có thể được xưng là ồn ào huyên náo, mấy cô gái lễ tân ở đại sảnh hình như đang cãi nhau với một nhóm người, thỉnh thoảng còn truyền đến giọng nói hung hung hổ hổ của khách, giống như là vào chợ bán thức ăn vậy.

Cô cảm thấy kỳ lạ, tiến đến, muốn thăm dò tình huống một chút, liền nghe được một giọng phụ nữ thô truyền ra từ trong đám đông: Để cho kẻ thứ ba ra ngoài! Cô hỏi tôi kẻ thứ ba là ai? Chính là cái cô Cố Tử Mạt của công ty các cô đấy!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)